Chương 244: Cơ hội cuối cùng
Tuy nhiên, những đồng tiền đánh bạc trong tay đám người này không hề đơn giản.
Có linh thạch thượng đẳng và đan dược cần thiết cho luyện khí sư.
“Chúng tôi đây không có quá nhiều phương thức đặt cược, chỉ có hai loại phổ biến nhất đó là xúc xắc và bài giấy.”
Dương Hiên gật đầu, “Tôi thích xúc xắc.”
“Được, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp cho cậu…”
Lưu Năng hào hứng ɭϊếʍ môi, sải bước về phía người phụ trách sòng bạc.
Lúc này, nhiều người trong sòng bạc đều đang quan sát người lạ mặt Dương Hiên, nhưng anh chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ, như một bức tượng Phật đang tập trung ngồi thiền.
Chẳng mấy chốc, Lưu Năng đã chạy quay lại.
“Này người anh em, là thế này, nếu cậu muốn chơi, cậu phải lấy một phần linh thạch của mình làm tiền đặt cọc, khi cậu rời đi, người phụ trách sẽ hoàn trả cho cậu.”
Đây là quy định kiểu gì vậy?
Lưu Năng cười he he, nháy mắt với người bên cạnh hắn, chẳng mấy chốc, những người đánh bạc và nhân viên sòng bạc từ phía sau đều vây quanh anh .
“Anh Lưu, đây là có ý gì?” Dương Hiên bình tĩnh đứng ở vị trí cũ, thản nhiên hỏi.
“Có ý gì?” Lưu Năng hất mái tóc nhờn dầu của mình ra sau, vuốt vài sợi tóc bị rối, “Rất rõ ràng, cậu đã đến đây thì phải tuân thủ các quy tắc của chúng tôi.”
Dương Hiên liếc nhìn nhóm tu sĩ dường như có thể vồ lấy anh bất cứ lúc nào.
Anh không quan tâm lắm, chỉ khẽ mỉm cười.
Tiếng cười này khiến bọn họ cảm thấy hơi chói tai.
“Chết tiệt, thằng nhãi này không biết sống chết là gì hả, anh Lưu, hôm nay không thể để nó sống ra ngoài được.”
“Đừng đừng đừng, hay là để lại cho tôi, trêи đảo Tiêu Dao này không có phụ nữa, vậy thì tên đàn ông có làn da trắng trẻo này cũng không tệ nha…”
“Ha ha ha, Trần lão nhị, ngươi đói đến mức không cần kén chọn thức ăn nữa rồi sao!”
Mọi người đều bật cười.
Lưu Năng nhìn Dương Hiên, khuyên nhủ với giọng điệu thuyết phục: “Hãy nhìn xem, mọi người đều đã đồng ý rồi, nên tôi khó lòng mà từ chối được, nhưng nếu cậu sẵn sàng giao tất cả chỗ linh thạch kia ra, thì tôi sẵn sàng cứu cái mạng này của cậu!”
Nói rồi, những người phía sau Dương Hiên, dần dần bước đến gần anh hơn.
Dương Hiên mỉm cười đầy hàm ý, “Anh thực sự đã nghĩ kĩ rồi chứ?”
Khi nhìn thấy nụ cười của Dương Hiên, không biết vì lí do gì mà Lưu Năng cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi.
Lưu Năng lắc đầu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sóng to gió lớn nào mà hắn ta chưa từng gặp phải, sao hắn lại có thể khϊế͙p͙ sợ một thằng nhãi ranh được chứ?
“Không còn cách nào khác, đây là luật sinh tồn trêи đảo Tiêu Dao, cậu đã đến đây rồi, thì phải hiểu rằng đây là một thế giới kẻ yếu thế sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt!”
“Ồ, nếu nói như vậy, thì chỉ cần tôi mạnh hơn các ngươi là được rồi, phải không?”
“Ha ha ha… Tôi ngưỡng mộ lòng can đảm của cậu, nhưng cậu thực sự không nhìn ra sao, trong này và bên ngoài kia, toàn bộ đều là người của tôi?”
Lưu Năng lắc đầu đầy ý mỉa mai.
“Lên đi!”
Một đám người đang nóng lòng chờ đợi, như thể mũi tên đã sẳn sàng trêи cung, chỉ chờ hiệu lệnh sẽ lập tức xông đến.
Dương Hiên không hề nóng vội, anh né tránh cú đánh của người tấn công đầu tiên, sau đó vung nắm đấm tay phải lên, hạ gục hắn.
“Ầm!”
Âm thanh tiếp xúc của nắm đấm và má của người kia vang lên, khiến ai cũng phải tê dại cả da đầu.
Nứt xương, đổ máu, tiếng kêu rêи đau đớn.
Khi một con thỏ trắng nhỏ đang đợi để bị làm thịt bất ngờ biến thành một con hổ xuống núi, thì người cầm dao sẽ biến thành một người sợ hãi yếu đuối, Lưu Năng sững sờ đần mặt ra.
Nhìn đám người xông lên, bị người trẻ tuổi trước mặt dùng cú đấm đánh bại từng người một, bỗng nhiên hắn cảm thấy bất ổn.
“Cậu… Cậu! Cậu! Lên hết cho tôi!”
Lưu Năng điên cuồng đẩy những tên đàn em ở bên cạnh ra làm bia đỡ đạn cho mình, thúc giục bọn họ lao lên trước.
“Tôi đi tìm lão đại đến giúp đỡ, các ngươi hãy cố gắng chống đỡ!”
Lưu Năng dùng giọng điệu rất mạnh mẽ, nhưng ý nghĩa trong câu nói này lại không hề có chút khí thế nào.
Đột nhiên, Lưu Năng nhìn thấy Dương Hiên bay lên đá một tên tu sĩ, sau đó anh quay đầu lại nhìn hắn.
Lưu Năng thầm khϊế͙p͙ sợ, chân như thể được bôi dầu trơn, hắn ta vội vàng muốn chạy trốn.
Ai biết được, Dương Hiên lại đột nhiên làm ra một tư thế kỳ lạ.
Lưu Năng hoài nghi, hắn cũng không hiểu tư thế đó của Dương Hiên là muốn làm gì…
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy sàn gỗ bị rung lên dữ dội!
Loại rung chuyển như một trận động đất mạnh tới mười độ richter, khiến Lưu Năng không cẩn thận ngã nhào xuống đất.
Phần thịt mỡ mập mạp trêи khuôn mặt của Lưu Năng cũng run rẩy lên xuống vài lần, trong lòng hắn ta thấp thỏm sợ hãi.
Đây là loại sức mạnh gì vậy?
Lưu Năng hối hận lúc đầu không nên làm như vậy!
Cạch, cạch!
Dương Hiên khẽ thì thầm, “Trói lại!”
Một ánh sáng dịu nhẹ lóe lên trong lòng bàn tay của Dương Hiên, từng sợi gỗ đột nhiên trồi lên khỏi sàn nhà, quấn chặt lấy đám người đó.
Tất cả khoảng mười người, không tha cho một ai!
Dưới sự chiến đấu khốc liệt như vậy, trần nhà dần dần sụp đổ, những chiếc bàn bên trong đều bị vỡ vụn, vài con xúc xắc lăn lóc rơi trêи sàn nhà.
Lưu Năng càng thảm hại hơn, cơ thể mập mạp của hắn ta bị quấn chặt vào mặt đất, thậm chí hắn còn không thể nhúc nhích nổi cái cổ của mình, để lộ ra khuôn mặt mập mạp dữ tợn quái quỷ.
Dương Hiên vỗ nhẹ tay, nhặt một con súc sắc dưới chân lên và bước từng bước về phía Lưu Năng.
“Đừng… Đừng đến đây!”
Khi Dương Hiên nghe đến câu này, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Đừng đến đây!”
Lưu Năng đấu tranh một cách tuyệt vọng, nhưng bị những mảnh vừa rồi trói chặt lại. Dù hắn ta có cố gắng thế nào, thì cũng chỉ có để dịch chuyển được mỗi cái đầu mập của hắn, cho nên bộ dạng lúc này của Lưu Năng nhìn rất buồn cười.
Dương Hiên trực tiếp phớt lờ tiếng kêu la thảm thiết, anh ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Anh nhẹ nhàng kẹp con súc sắc bằng hai ngón tay, đung đưa trước mặt Lưu Năng.
“Thấy ván cược vừa rồi của chúng ta thế nào?”
Việc đã thành ra như vậy rồi, Lưu Năng đâu còn dám nói năng gì nữa.
“Nghe theo cậu…”
Dựa vào những gì Dương Hiên vừa biểu hiện, cho thấy sức mạnh của anh mạnh hơn họ rất nhiều lần.
Lưu Năng thừa nhận hôm nay xui xẻo, hắn ta chỉ hi vọng Dương Hiên sẽ buông tha cho cái mạng nhỏ này của mình.
“Vậy thì đợi lát nữa tôi sẽ tung xúc xắc, nếu đó là một số lẻ, thì anh phải tìm một người giúp tôi, còn nếu là số chẳn thì tôi sẽ giết anh, anh thấy sao?”
Lưu Năng sợ hãi đảo mắt vài lần.
“Đại ca, tôi sai rồi, xin đừng giết tôi, cầu xin cậu đó…”
Dương Hiên phớt lờ hắn, vặn nhẹ ngón tay, con xúc xắc nhảy múa trong không trung, rồi đáp xuống sàn nhà.
Tim Lưu Năng gần như ngừng đập, hắn ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào con súc sắc.
Không ngừng khấn niệm trong lòng.
Số lẻ! Số lẻ! Số lẻ!
Xúc xắc cuối cùng cũng dừng lại…
“A, chúc mừng anh, là số lẻ…” Dương Hiên chúc mừng hắn.
Lưu Năng thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi ướt đẫm cả sàn nhà.
“Cậu muốn tôi tìm ai, chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ thành thật khai báo…”
“Tặc Đạo Nhân tôi nghe nói hắn đang ở thị trấn nhỏ này.”
Lưu Năng ngừng một lát, rồi mỉm cười gượng gạo.
“Vậy sao? Sao tôi lại không biết… A!”
Khi Lưu Năng vừa nói được một nửa, hắn ta đột nhiên kêu lên một tiếng thét rách cả màng nhĩ.
Thì ra là Dương Hiên đã cắm một con dao lên bả vai hắn.
Dòng máu nhuốm đẫm lên mảnh gỗ quấn trêи người, sắc mặt Lưu Năng tái nhợt, đôi môi bắt đầu co giật không kiểm soát nổi, không còn cảnh tượng nào thảm hại hơn.
“Anh không nên chần chừ do dự!” Dương Hiên rút con dao găm ra, sau đó nhẹ nhàng lau nó.
“Cho anh một cơ hội cuối cùng.”
…
Khi Dương Hiên ra khỏi con hẻm, mọi người vô thức nhường đường để anh bước đi.
Khung cảnh trong sòng bạc vừa nãy vô cùng bi thảm kịch liệt như vậy, chắc chắn bọn họ cũng đều nghe thấy.
Khi Dương Hiên ra khỏi sòng bạc, bầu không khí dường như bị đình trệ, mỗi người đều dừng lại việc mà họ đang làm.
Dương Hiên không thèm quan tâm, anh sải bước về phía trước.
————————