Chương 217: Mất thể diện
Ở thị trấn nhỏ cách tông phái khoảng tầm 50 km có một cô gái áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống.
Rõ ràng cô không đi giày, trêи mặt đất có chút bụi đất, vậy mà chân bước đi lại không dính chút bụi nào.
Con mèo đen nghẹn ngào kêu hai tiếng, sau đó, cô gái thả nó từ trong lòng xuống dưới.
Đã ba ngày trôi qua, kể từ ngày mất kiểm soát trước đó, cô âm thầm chạm vào đan điền, chân khí rung động, chân khí ngày càng tràn đầy rồi.
“Tình hình của thị trấn nhỏ này cũng không tệ lắm, sau này mày ở lại đây đi.”
Con mèo đen nửa hiểu nửa không nhìn cô, đôi mắt màu nâu sâu thẳm.
“Meo.”
“Đi đi.” Cô gái chỉ về phía trước.
Dường như lúc này, con mèo đen mới hiểu ý của cô, đi về phía một tòa nhà dân cư.
Cô gái mỉm cười, tìm một cây đại thụ, ngồi khoanh chân lại.
Sau đó, bắt đầu điều hòa hơi thở.
Chân khí dồi dào, quay vòng xung quanh cô. Cho dù là người bình thường, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, không khí ở xung quanh cô xuất hiện gợn sóng rung động.
Hôm qua, cô dùng thuốc mà giáo sư Lương đưa cho, hiệu quả rất tốt.
Vốn dĩ ngày hôm qua là lúc chân khí của cô bùng phát, nhưng bởi vì lúc trước ở dưới thác nước, sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ kia, nên tình hình lần này, hơi chậm lại.
“Đường đi còn có 50 km nữa…” Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía tông phái, lẩm bẩm.
…
Nhóm người Dương Hiên chạy bôn ba một ngày một đêm, lúc này cách chỗ của Vân Đóa, cũng không còn xa.
Đội nhỏ bốn người họ dừng lại nghỉ ngơi ở chân một ngọn núi.
Ở phía xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa nhà màu đen ẩn trong rừng.
“Đó chính là chỗ ở của tông phái sao?” Dương Hiên chỉ về hướng kia, hỏi một câu.
Chỉ có Bùi Dương khẽ gật đầu, “Đúng vậy, tông phái này tên gọi là Hỗn Nguyên Tông, tông chủ chính là cao thủ giỏi nhất nhì ở phía nam – Tưởng Thông Thần!”
“Dựa vào thông tin của Ngọa Long, tu vi của Tưởng Thông Thần bây giờ, rất có thể đã đạt cảnh giới Trúc Cơ tầng tám trở lên, cụ thể hơn, thì chúng ta cũng không biết.”
“Từ trước đến nay ông ta chưa từng dùng hết sức lực, mỗi lần ra tay, chỉ trong chốc lát, kẻ địch liền bị hủy diệt.”
Dương Hiên im lặng, tu vi của anh bây giờ mới chỉ là Trúc Cơ tầng hai, mặc dù nhờ có linh thạch gia tăng nhiều phần, hiện giờ, cũng chỉ mới đạt tới tầng ba.
Nếu muốn tiến thêm một bước, cần phải chờ thời cơ.
Trong lòng Dương Hiên hiểu rõ, bây giờ anh thăng cấp tu vi, đã không còn dễ dàng như thời kì luyện khí nữa rồi.
Trước đây, lúc đánh nhau với người của gia tộc ở ẩn Vương gia, tuy rằng thăng cấp được chút, nhưng đối thủ dù sao cũng chỉ là luyện khí sư, nên không có tác dụng lớn lắm.
“Vậy chúng ta vẫn cần đi theo sao?” Dương Hiên hơi do dự, anh chưa từng đánh nhau với người trong tông phái, vậy lỡ như có một người cảnh giới cao hơn anh tới, bản thân muốn trốn, cũng rất khó.
Anh nhìn vào đồi núi san sát nhau, cảm thấy tim đập nhanh hơn, tựa như đột nhiên sẽ có một cái đầu mãnh thú từ bên trong chui ra.
Nhưng vấn đề là nơi này còn có mấy người đi cùng anh!
“Sao vậy, anh sợ rồi à?” Trúc Thanh Đàm cười đùa cợt, “Sớm đã bảo sếp đừng phái anh đến, anh ấy còn không tin, Ngọa Long chúng ta, sao lại có một kẻ không có tiền đồ như anh chứ?”
An Hữu Ý và Bùi Dương, đều đồng tình nhìn Dương Hiên.
Trúc Thanh Đàm hôm nay không biết làm sao, gặp ai ghét đó.
Dương Hiên bĩu môi, không chấp nhặt với người phụ nữ này, trong lòng đoán rằng liệu có phải cô ta đang tới kì dâu rụng hay không?
Phụ nữ chính là phiền toái, lần đầu tiên Dương Hiên có suy nghĩ này.
An Hữu Ý đứng dậy, “Trước mắt đã có thể xác định được, đích đến của Vân Đóa, chính là tông phái.”
“Mặc kệ cô ta có mục đích gì, chúng ta đều sẽ theo tới cùng, không thì sẽ không biết làm thế nào để báo cáo kết quả công việc với tổ chức.”
“Đương nhiên, cậu là người mới, chúng tôi cũng không bắt ép cậu.”
Dương Hiên luôn cảm thấy, có chút dự cảm không lành, cho nên vẫn giữ nguyên ý kiến bản thân.
“Không thể đi theo hướng phía trước nữa, các anh cũng thật là!” Dương Hiên cũng không khách khí, nói thẳng: “Tôi có dự cảm không lành.”
Là một tu sĩ Trúc Cơ tầng hai, Dương Hiên có thể cảm nhận rõ ràng được, bên kia ẩn chứa mùi nguy hiểm.
Sự nguy hiểm này còn lớn hơn nhiều so với cấm chế của gia tộc ở ẩn Vương gia.
Toàn bộ dãy núi hình vòng cung vậy mà lại hình thành nên một trận pháp bát quái lớn!
Gương mặt Trúc Thanh Đàm lộ vẻ khinh thường nhìn anh, “Anh dựa vào cái gì mà thay ba người chúng tôi quyết định? Một kẻ mới, lại tưởng bản thân là đội trưởng ư?”
An Hữu Ý không nói gì, nhẹ nhàng bước hai bước về phía Trúc Thanh Đàm.
Bùi Dương hơi đau đầu, nhìn Dương Hiên, rồi lại nhìn hai người còn lại, cuối cùng vẫn là nghe theo ý kiến của bản thân.
“Xin lỗi, nhưng tôi cũng cảm thấy phía trước rất nguy hiểm, tu vi của mấy người chúng ta chỉ là luyện khí sư, bây giờ tiếp tục đi, chưa chuẩn bị cái gì đã đi vào địa bàn của tông phái, thật sự là mạo hiểm.”
Trong lúc nói lời này, Bùi Dương đã đứng ở bên cạnh Dương Hiên.
Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng, Dương Hiên hơi bất ngờ, Bùi Dương thế mà lại nói giúp anh.
Dù sao, ở Ngọa Long, An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm cũng coi như là những người lão làng.
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng không có tốt đó đâu.” Bùi Dương nhún vai, “Tôi chỉ là không muốn đi liều mạng một cách không có lợi mà thôi.”
Bây giờ hai bên đang cân bằng số phiếu.
Trúc Thanh Đàm cười nhếch miệng chế giễu, trong lòng đã vứt bỏ ý nghĩ đoàn đội cùng nhau hành động từ lâu rồi.
“Nếu như hai người đã không muốn đi, vậy chia ra hành động, dù sao ngay từ đầu, tôi đã không có ý trông chờ vào các người!”
“Chúng ta đi…”
Trúc Thanh Đàm lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người họ, rồi xoay người rời đi cùng An Hữu Ý.
Để lại Bùi Dương và Dương Hiên, ở đỉnh núi gió thổi lạnh lẽo.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Bùi Dương hỏi.
Dương Hiên xoa huyệt thái dương, “Không biết…”
Anh tò mò hỏi, “Ở Ngọa Long, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ như thế nào?”
Vẻ mặt Bùi Dương suy sụp, “Chúng ta là thành viên đội A của Ngọa Long, chưa từng có chuyện nhiệm vụ thất bại! Nếu bây giờ hai người chúng ta chán nản trở về, xử phạt lại chỉ là thứ yếu, về sau, sợ là không ít người sẽ châm chọc.”
Anh nghĩ rằng Dương Hiên sẽ có chủ ý gì tốt hơn, nên mới ở lại.
Chủ yếu là trong chuyện Vân đóa, An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm, hành động quá mức cảm tình.
Anh biết rõ, công việc như vậy, một khi mang tình cảm vào, sự việc có lẽ sẽ trở nên phiền toái hơn.
Cho nên, Bùi Dương vẫn luôn tin tưởng và chấp hành đạo lý, bảo vệ tốt bản thân, ráng sức không gây ra hậu quả.
“Ồ, thì ra là thế, nói như vậy, bây giờ dù tôi có trở về, cũng không phải trả cái giá gì quá đắt.” Tay phải Dương Hiên vuốt cằm, trêи mặt bày ra vẻ nghiêm túc.
“Tôi nói rồi, anh có thể chịu đựng được những người khác trong đội A nói linh tinh, vậy thì không thành vấn đề… Dù sao làm mất mặt đội A chúng ta, đoán chừng sau này bọn họ sẽ không để chúng ta sống dễ dàng gì.”
“Anh không phải là hiểu lầm gì rồi chứ?” Dương Hiên cười mỉm hỏi.
“Hả?” Vẻ mặt Bùi Dương nghi hoặc, “Lời tôi nói có vấn đề gì sao?”
“Tôi nói tôi là người của đội A từ khi nào vậy?” Dương Hiên vỗ vai Bùi Dương, “Tôi là người của đội B, hơn nữa vừa mới thăng chức.”
“Cho nên nói, làm mất thể diện đội A, chỉ có anh mà thôi…”
Người của đội B?
————————