Chương 215: Giáo sư Lương
Dương Hiên cảm thấy khổ tâm.
Anh dự đoán, bây giờ trong tình huống này, những người họ chắc sẽ hợp tác lại để đối phó anh, mặc dù tu vi của An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm khác với anh một trời một vực.
Nhưng bây giờ còn có Vân Đóa chưa biết được thực lực cao thấp.
Ngay khi Dương Hiên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vân Đóa, thì Vân Đóa đã gội đầu xong, quay người lại mỉm cười.
Dường như cô có suy nghĩ đánh giá Dương Hiên, mặc dù không phải ra tay theo nguyện vọng cá nhân, nhưng trong khoảnh khắc vừa nãy, cô đã phát hiện ra tu vi của Dương Hiên không đơn giản.
Ít nhất là đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ!
Nghĩ đến đây, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Chú này lợi hại đấy, nhưng chú không được phép ra tay với chú An và dì Trúc đâu …”
Không chỉ đang nhắc nhở An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm, mà còn đang cảnh cáo Dương Hiên.
Cô không sợ anh!
Dương Hiên không chút sợ hãi: “Dù sao sớm muộn thì tôi cũng phải giết cháu thôi.”
“Ha ha, điều đó có nghĩa là bây giờ chú sẽ không ra tay sao?”
Anh im lặng, loại im lặng này xuất phát từ vướng mắc trong lòng, sau khi biết quá khứ của Vân Đóa, anh ít nhiều cảm thấy đồng cảm với cô gái này.
Vì vậy, chỉ cần chân khí của cô không bị mất kiểm soát, Dương Hiên sẽ không làm gì cả.
“Ai biết được.” Dương Hiên bất lực lắc đầu, thực ra đã tự đưa ra câu trả lời cho bản thân.
Vân Đóa nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Dương Hiên, nụ cười càng rực rỡ hơn.
Lúc này Trúc Thanh Đàm đứng dậy, không hề sợ hãi bước đến bên cạnh Vân Đóa, hai tay đặt lên vai cô: “Đóa Đóa, có chuyện cháu phải nói với dì…”
Vân Đóa hình như đã nghĩ đến gì đó, nụ cười dần dần biến mất.
“Dì hỏi đi.”
An Hữu Ý hờ hững đi đến gần, mặc dù Bùi Dương nhìn có vẻ ăn không ngồi rồi, nhưng thực ra cũng bí mật tập trung tinh thần, ngước tai lên.
“Giáo sư Lương… không phải là… cháu giết, đúng không?” Giọng nói của Trúc Thanh Đàm run rẩy, câu hỏi đứt quãng.
Mắt cô ta nhìn chăm chú vào Vân Đóa, như muốn từ trêи khuôn mặt này phán đoán Vân Đóa có phải đang nói dối hay không.
Đây được coi là một câu hỏi có tính ra hiệu.
Trúc Thanh Đàm không hỏi, có phải cháu giết không, mà trực tiếp khẳng định kết quả.
Người bình thường có thể không nghe ra có khác biệt nào, nhưng dẫu sao Trúc Thanh Đàm là thành viên của Ngọa Long, có kinh nghiệm phong phú trong việc thẩm vấn, đồng thời hiểu biết rất sâu rộng về tâm lý học.
Cách đặt câu hỏi này thực ra đã gián tiếp nói rõ kết quả.
Chỉ cần Vân Đóa gật đầu, mọi thứ đều có thể lắng xuống.
Tuy nhiên, trước tiên sắc mặt cô hơi u ám, sau đó lấy hết can đảm, đôi mắt trong suốt ngẩng đầu lên.
Một loạt biểu cảm thay đổi trêи khuôn mặt chứng tỏ một kết quả, là kết quả mà Trúc Thanh Đàm không muốn nghe.
“Cháu đã giết ông ấy.”
Lời nói của cô như đang đung đưa trong gió, truyền đến tai của Bùi Dương và An Hữu Ý.
Dương Hiên không có nhiều bất ngờ, chỉ im lặng chú ý, vẻ mặt phức tạp.
“Không đúng, chuyện này không đúng! Không phải là như vậy!” Trúc Thanh Đàm đột nhiên gào to, hoảng loạn lo sợ lấy tay nâng mặt của Vân Đóa: ” Cháu có ẩn tình khó nói đúng không? Giáo sư Lương không phải do cháu giết! Cháu nói sự thật cho dì, dì quay về cố gắng nói chuyện với sếp… “
Vân Đóa mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đó của Trúc Thanh Đàm, rồi nhắm mắt lại, yên lặng vuốt ve.
“Dì Trúc, thực sự là cháu.” Cô lẩm bẩm.
Trúc Thanh Đàm lắc đầu, nước mắt đã trào ra.
An Hữu Ý siết chặt nắm đấm, thức hải đang cảnh giác Dương Hiên đột ngột bộc phát ra.
“Meo.” Đột nhiên, con mèo đen đó chạy lại, dùng chân nhẹ nhàng kéo chiếc váy của Vân Đóa.
“Được rồi, cháu phải rời đi trước…” Vân Đóa buồn bã ôm con mèo đen, rồi đứng dậy.
Chỉ trong chốc lát, mấy người họ chuyển động thân pháp, Vân Đóa chợt nhảy qua mấy cây lớn, vững vàng đáp xuống trêи đỉnh núi phía trêи thác nước, biến mất không thấy dấu vết.
……
Tâm trạng của Trúc Thanh Đàm rất tệ, giống như đã đến thời kỳ mãn kinh, tóm được ai cũng mắng, đặc biệt là An Hữu Ý, đã bị cô ta nắm thóp nhiều lần.
An Hữu Ý vốn không giỏi nói chuyện, nhưng cho dù người thành thật cũng có bực tức. Có một lần, đã nói thẳng muốn đấu một trận cùng Trúc Thanh Đàm.
Nhưng trình độ của Trúc Thanh thấp hơn An Hữu Ý, mà cô ta còn là phụ nữ, cuối cùng chỉ có thể nói vài câu sáo rỗng, lấy lại chút thể diện.
Dương Hiên nhìn cặp đôi này, không nhịn được thở dài.
Không biết tại sao Hình Minh gọi hai người này đến. Lẽ nào muốn dùng tình cảm để cảm hóa Vân Đóa?
Dương Hiên biết rất rõ, mặc dù cô gái đó nhìn có vẻ tính cách ôn hòa, nhưng trong mắt lại có sự cố chấp không thể giải thích được.
Họ đã đi theo Vân Đóa ba ngày, Dương Hiên phát hiện ra một chuyện thú vị, Trúc Thanh Đàm có trình độ thấp nhất, bất cứ khi nào sắp không thể theo kịp, Vân Đóa sẽ tự mình bước chậm lại.
“Ngay cả khi Đóa Nhi bỏ chạy cũng chăm sóc cô, thật là một người vướng víu.” An Hữu Ý cuối cùng đã tìm thấy cơ hội, sau khi nói ra lời này, chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ.
Chẳng qua đầu gỗ vẫn luôn là đầu gỗ, mặc dù trong lòng An Hữu Ý đắc ý, nhưng vẻ mặt lại có biểu cảm không kiên nhẫn.
Thực ra theo góc nhìn của Dương Hiên, An Hữu Ý này dáng người cao lớn, mặc dù hơi lôi thôi lếch thếch, nhưng có đầy khí khái của nam giới.
Thành một cặp với người phụ nữ như Trúc Thanh Đàm, nói không chừng có thể là một đôi oan gia vui vẻ.
Khi hai người đang cãi nhau, Dương Hiên đi đến bên cạnh Bùi Dương.
“Tình hình thế nào?”
Bùi Dương khẽ cau mày, chỉ vào vài cành cây bị gãy.
“Dấu vết rất ít, còn vẫn chưa hồi phục, chân khí trong không khí vẫn còn sót lại, bây giờ cô bé còn cách chúng ta không quá hai km. Chỉ là …”
Nói đến đây, anh ta hơi do dự, rồi mới nói tiếp.
“Tuy nhiên, tiếp tục đi thẳng hơn 100 km, thì sẽ đến địa bàn của một tông phái, căn cứ theo quỹ đạo hành động của Vân Đóa trong hai ngày này, đích đến của cô bé rất có thể là ở đó …”
Giọng điệu anh ta hơi phức tạp, càng nghĩ sâu hơn, lông mày càng nhăn chặt lại.
Dương Hiên suy nghĩ một lúc, sau đó liền hỏi.
“Theo như tôi biết, Vân Đóa là vũ khí được tổ chức dùng để đối phó với tông phái.”
“Mà cô gái này đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Ngọa Long, bây giờ đi đến tông phái là có mục đích gì?”
Bùi Dương lắc đầu, thở dài.
“Anh hỏi tôi, tôi cũng không biết.”
…….
Mười ngày trước, tại Thủ Đô.
Một người đàn ông trung niên vui vẻ đi đến chợ rau, ông ấy muốn mua một số đồ, về nhà làm thức ăn ngon, sau đó mang đến căn cứ để cho cô gái nếm thử.
Chuyện này là hoạt động thường ngày mỗi thứ sáu của ông ấy.
Trêи khuôn mặt giáo sư Lương tỏa ra nụ cười hạnh phúc, đôi bàn tay vốn vô cùng quý giá, dùng để nghiên cứu khoa học, lúc này đang cẩn thẩn lựa chọn nguyên liệu tươi trong mấy đống rau.
“Sức khỏe Vân Đóa không tốt, đồ ăn đều phải tươi mới một chút.”
Giáo sư Lương chỉ có một mình, đã từng có một người vợ, đó là người mà ông yêu nhất, nhưng đã chết vì bệnh từ nhiều năm trước.
Sau đó, ông ấy cũng từng nghĩ tìm một người bạn đời, nhưng lại không thể tìm thấy cảm xúc ban đầu nữa, chuyện đáng tiếc nhất trong lòng là người phụ nữ ông từng yêu sâu đậm đó không để lại cho ông một đứa con nối dỗi.
————————