Chương 212: Ung dung
Trưa ngày hôm sau, Dương Hiên tới trụ sở chính của Ngọa Long, vẫn là tầng hai mươi hai như cũ.
Hình Minh xách theo hai cái vali, gọi ba người An Hữu Ý, Dương Hiên, Trúc Thanh Đàm, sau đó đi vào trong một căn phòng hội nghị.
Vali bị mở tung phát ra âm thanh “răng rắc”, Hình Minh dùng một tay cầm lấy bảng biểu báo cáo xem một chút, rồi lấy đồ trong vali ra.
Có rất nhiều pháp bảo, trong đó có mấy thứ đều là cực phẩm, còn có mấy lọ sứ tròn màu đen, giống như một loại thuốc gì đó, chỉ là bên ngoài không có ghi chú gì, Dương Hiên cũng không biết.
Hình Minh cúi đầu thở dài, sau đó cười gượng: “Quyền hạn một lần của tôi, nhiều nhất chỉ có thể xin hổ trợ được từng này.”
Nói xong, anh ta cầm một cái đĩa bát quái lên.
“Đĩa bát quái này, có thể tạo ra mê hồn trận, với tu vi của ba người, nếu đối mặt chống lại Vân Đóa, cơ bản không có khả năng giành thắng lợi! Thứ đồ này có thể tạm thời hạn chế được hành động của cô ta, Dương Hiên, tôi đưa nó cho cậu, cậu nên biết, khi nào thì dùng vật này.”
“Hiểu rồi.” Dương Hiên gật đầu sáng tỏ.
Ánh mắt hai người bên cạnh nhìn sang thực sự lộ ra vẻ hung ác, anh cũng không quan tâm, tiếp tục nhìn pháp khí ở trêи bàn.
Mấy thứ này, bình thường cực hiếm thấy, lần này để bắt được Vân Đóa, Ngọa Long đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực.
“Đây là đặc biệt chuẩn bị cho Thanh Đàm.” Trong tay Hình Minh cầm một bình thủy tinh trong suốt, nhưng không nhìn được thứ đồ đựng bên trong bình, “Đây là độc không màu không mùi không vị, vào thời điểm mấu chốt đập vỡ nó, thì cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, cũng sẽ bị suy yếu hơn nửa phần tu vi.”
Dương Hiên nghi hoặc nói: “Thứ đồ này nếu người của mình cũng bị dính vào thì phải làm sao?”
“Vốn chính là một cách gây tổn hại đến cả hai bên, tạm thời hạ thấp tu vi của Vân Đóa, chỉ là để khiến các cậu có đủ khả năng chạy trốn, hoặc là bị thương nhẹ hơn mà thôi!”
Tiếp theo, có rất nhiều thuốc, trong đó nhiều nhất là thuốc trị thương.
“Các cậu còn có câu hỏi gì không?” Sau khi giới thiệu từng bảo bối xong, Hình Minh hỏi.
An Hữu Ý vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Có thể cho tôi đĩa bát quái được không?”
Hình Minh thản nhiên từ chối, “Thứ này, tôi chỉ đưa cho Dương Hiên, bởi vì chỉ có cậu ấy không quen Vân Đóa, có thể giết cô ta!”
“Tuy rằng bình thường hai người các cậu tính cách lầm lì, nhưng tôi vẫn biết, tình cảm các cậu đối với Vân Đóa, cho nên, chuyện này không cần nói thêm nữa!”
Hình Minh nói xong, mở cuốn sổ ghi chép ra, đẩy lên trước mặt ba người.
“Vân Đóa hiểu rất rõ chuyện nội bộ của Ngọa Long, cho nên sau khi trốn thoát, bên chúng ta đã hoàn toàn mất manh mối.”
“Có điều, đội cảnh sát bên kia truyền đến một bản tài liệu, báo rằng Vân Đóa đã đến các địa điểm du lịch ở Tương Nam.”
Ở một nơi danh lam thắng cảnh, một người con gái cúi thân mình xuống, khẽ ngửi một đóa hoa hồng màu đỏ.
“Tấm ảnh này được một hành khách chụp, rồi đăng lên mạng…” Lần này Ngọa Long thực sự hơi mất mặt, vậy mà lại phải dựa vào một người qua đường để có được thông tin của Vân Đóa.
Dương Hiên cảm thấy có vấn đề, nếu Vân Đóa xuất hiện ở một nơi công cộng, hơn nữa lại không tạo ra sự cố gì, vậy chẳng phải chứng tỏ…
Dường như suy đoán được nghi ngờ của Hiên Dương, Hình Minh lập tức nói: “Vân Đóa có khả năng khống chế được chân khí trong cơ thể lúc có lúc không, nhưng mà chân khí lại giống như lò xo vậy, bây giờ càng đè nén, đến lúc bắn ngược lại sẽ càng lợi hại.”
“Cho nên, để trừ khử tai họa ngầm này, các cậu tối nay sáu giờ xuất phát, đi đến Tương Nam!”
“Lần này hành động các cậu có tổng cộng bốn người, còn có một người, đã đến Tương Nam trước rồi, bây giờ đang âm thầm bám theo Vân Đóa!”
Hình Minh nhìn đồng hồ, “Còn hai giờ nữa là đến sáu giờ, các cậu trở về chuẩn bị đi.”
“Vâng!”
…
Tới rất nhanh, đi lại càng nhanh hơn, Dương Hiên kiểm tra một hồi, sau khi xác định không còn quên thứ gì, mới chuẩn bị ra ngoài.
Cảm giác nguy hiểm theo bản năng truyền từ não bộ tới cơ thể, ở chỗ đó anh đột nhiên nhảy lên, trêи không trung cơ thể xoay một vòng cung kỳ dị, sau đó, hạ xuống vững vàng.
Dương Hiên nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu, nếu không suy nghĩ tới thân phận trong Ngọa Long, người ở bên ngoài bây giờ đã là một cái xác rồi.
Cửa bị phá ra, An Hữu Ý đứng ở cửa với vẻ mặt u ám.
“Vừa rồi tôi vẫn còn nương tay, nếu không thì cậu đã là một phế nhân rồi.”
“Nói như vậy, tôi vẫn cần cảm ơn anh sao?” Dương Hiên cười mỉm, lạnh lùng nhìn An Hữu Ý.
“Giao mê hồn trận của đĩa bát quái cho tôi, tôi có thể tha chết cho cậu! Tôi xem tài liệu về cậu rồi, nếu thật sự phải đối đầu với Vân Đóa, dựa vào sức mạnh luyện khí sư tầng năm của cậu, chưa kịp đưa mê hồn trận ra, thì đầu đã lìa khỏi cơ thể rồi!”
Người này nếu không phải là luyện khí sư tầng sáu? Lấy đâu ra dũng khí để nói được mấy lời này?
Dường như đoán được nghi ngờ của Dương Hiên, An Hữu Ý cười khinh thường, “Tôi tuy là luyện khí sư tầng sáu, nhưng đã từng giết người đạt đến cấp độ luyện khí tầng chín rồi đấy, chẳng lẽ kẻ vô dụng Tề Cấm kia chưa nói cho cậu sao?”
“Được rồi, không có thời gian nói nhảm với cậu, mau giao mê hồn trận của đĩa bát quái ra đây.”
Dương Hiên ung dung mặc kệ lời nói đó, một tay đút trong túi quần, đôi mắt bình thản nhìn An Hữu Ý đang nghi hoặc.
“Hay là… Anh tới giành thử xem?” Giọng điệu Dương Hiên khinh bỉ sâu sắc.
Bộ dạng không có gì đáng lo của Dương Hiên, trong nháy mắt khiến cho An Hữu Ý tức giận, giống như một con sư tử đang giận dữ mà không có chỗ nào để trút giận, “Đây là chính cậu tự tìm đó.”
Lúc này không còn gì hay hơn dùng để miêu tả thân pháp của An Hữu Ý, thật giống như mũi tên vừa bắn ra khỏi cung.
Chỉ thấy chân phải của An Hữu Ý đột nhiên nhún xuống, đạp một phát trêи mặt đất, sàn nhà phát ra tiếng vỡ vụn, tay phải An Hữu Ý giơ móng vuốt, hướng thẳng tới Dương Hiên.
Dương hiên cũng không vội vàng, trong mắt anh, tu vi luyện khí tầng sáu của An Hữu Ý, có thật nhiều sơ hở.
Ví dụ như động tác phát lực kia, lúc hạ người xuống đầy những khoảng trống chí mạng, tay phải của anh ta đặt trước người, nhưng tay trái lại không chuẩn bị phòng thủ.
Ở vị trí giữa, sơ hở mở ra.
Cho dù bản thân anh đúng thật là luyện khí sư tầng năm thì chiêu này của An Hữu Ý, cũng quá khinh địch rồi.
Trong lòng Dương Hiên có hơn một nghìn cách khiến cho An Hữu Ý chết ngay tại chỗ, đương nhiên, những cách đó đều là những ý nghĩ trong lòng rất nhanh liền lướt qua.
Tay phải Dương Hiên duỗi ra tạo thế thủ ấn Phật (tư thế tay của Phật).
An Hữu Ý thấy anh ra vẻ ngạo mạn tự cao, chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, cũng không quan tâm tới lời dặn dò của Hình Minh, điên cuồng vận động chân khí.
Nhưng mà….
Ngay khi anh ta tiếp xúc gần Dương Hiên, tay phải của Dương Hiên, đã đặt lên trán anh ta trước.
Chỉ là trong khoảnh khắc đó, An Hữu Ý cảm nhận được chân khí của mình, đều bị tiêu trừ bởi một sức lực mềm mại, giống như biển lớn vô tận.
Trong lúc anh ta còn đang nghi ngờ, tay phải Dương Hiên đẩy một cái, dùng sức mạnh đập mạnh xuống.
“Bụp!”
Thân thể sắt thép của An Hữu Ý, đúng là hoàn toàn không chịu nổi, liền khụy gối xuống.
Dương Hiên bình tĩnh thu tay lại, bước qua kéo vali đi.
Lo rằng tới khi tìm Vân Đóa còn cần người đồng đội này, nên Dương Hiên cũng không ra tay quá nặng, không hề vận động chân khí, dựa vào năm giác quan cùng thân thể của tu sĩ Trúc Cơ, dễ có thể thoải mái đánh bại An Hữu Ý điên cuồng kia.
————————