Chương 205: Cậu nghỉ ngơi trước đi
Sáng hôm sau, Liễu Tiêu Tiêu bước vào văn phòng.
“Tôi nghe nói, giám đốc Trần … đã chết.” Liễu Tiêu Tiêu nói, mang theo một ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Hiên.
Dương Hiên nghe thấy tin này cũng sững sờ trong chốc lát, rồi mỉm cười bất lực, “Hôm qua tôi chỉ đánh nhau với hắn ta một trận, người giết hắn không phải tôi.”
Nhưng trong lòng anh đã nghi ngờ một người, đó chính là Lâm Đông, không phải hắn, Trần Kiến Nhất trung thành với Lâm Đông, tối qua sau khi bị anh tra hỏi nhiều như vậy, có lẽ nơi đầu tiên hắn quay về đó chính là Sát Dương, để báo cáo tin tức mới nhất.
Nhưng Trần Kiến Nhất đã dự đoán sai, hắn ta không ngờ, Dương Hiên không hề giết hắn, mà hắn lại bị giết bởi người mà hắn tin tưởng nhất – Lâm Đông.
Liễu Tiêu Tiêu gật đầu, cô ấy sợ rằng chuyện này sẽ bị bên Sát Dương tung ra văn bản, đến lúc đó rất khó để đối phó lại giới truyền thông.
“Thế thì tốt.”
Sau đó, Liễu Tiêu Tiêu lấy ra một lá thư thách thức.
Dương Hiên hứng thú liếc nhìn, “Là bên Sát Dương gửi đến à?”
Thư thách thức rất tinh tế, bên trong có một gói túi thơm, cũng chỉ là một phong thư thôi, sao phải khoa trương như vậy.
“Đúng vậy, tối nay, trêи du thuyền ở biển lục địa, đấu trường võ đài sinh tử.”
Sau đó, Liễu Tiêu Tiêu lấy một chiếc máy tính bảng và đặt nó trước mặt Dương Hiên.
Trêи đó phát sóng hình ảnh một người giám đốc khác của Sát Dương, đang công bố tình hình của Sát Dương.
“Công ty Sát Dương của chúng tôi đã có được chỗ đứng vững chắc tại Trung Giang. Hiện giờ, đã đến lúc đối đầu tấn công lại với Đồ Lâm.”
Một phóng viên hỏi: “Đồ Lâm là một doanh nghiệp lớn và chủ tịch của công ty này là một bậc thầy trong ngành. Sát Dương có thực sự nắm chắc tự tin trong tay để đối đầu với họ hay không?”
Ông ta khẽ mỉm cười nói: “Tất nhiên, chúng tôi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho ngày này!”
“Vậy thì chúng tôi sẽ chờ tin tức chiến thắng của Sát Dương.” Phóng viên cười và chúc mừng ông ta.
“Cảm ơn.”
Xem đến cuối video, Liễu Tiêu Tiêu không nhịn được giận dữ nói: “Một nhóm cá tôm hôi thối dám ra ngoài làm loạn. Chủ tịch, tôi sẽ sắp xếp chuyện này. Tôi sẽ chọn ra tất cả những cao thủ trong công ty. Tôi muốn xem xem, họ có bản lĩnh gì để đối phó với chúng ta.”
“Đến lúc đó tôi cũng đi cùng.” Dương Hiên luôn cảm thấy tất cả những chuyện này như thể tiết lộ ra một điều kì lạ nào đó, anh muốn xác nhận một chút, rốt cuộc Lâm Đông có thực sự còn sống hay không.
“Vâng, nhưng đến lúc đó tay anh có ngứa ngáy, thì cũng phải nhịn mà ngồi xuống nhé, không lại để người khác nghĩ rằng Lâm Đồ chúng ta, ngoài anh ra thì không có ai có bản lĩnh cả.”
Dương Hiên cười thoải mái.
“Không vấn đề gì.”
Xúc tiến chuyện này cứ để Liễu Tiêu Tiêu phụ trách thôi.
Gọi điện thoại cho Hình Minh, anh biết được tin tức, Ninh Khuynh Thành đã khai rõ toàn bộ sự thật.
“Những việc đó đều là do Vương gia làm, lúc trước việc mà Ninh Khuynh Thành phụ trách cũng chỉ cung cấp tất cả danh sách của Bạch gia.”
“Người phụ nữ ngu ngốc đó, mãi đến khi Bạch gia bị giết hại rồi mới nhận thức ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.”
Giọng điệu của Hình Minh tràn ngập sự thổn thức tiếc nuối “Kết cục như vậy, cô ta cũng xem như là một người đáng thương.”
Dương Hiên cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, anh chỉ hỏi: “Đã có được kết luận chưa?”
“Ừm, cô ta vẫn chưa thể ra ngoài cho đến khi kẻ chủ mưu bị bắt.”
“Nhưng tôi vẫn muốn dặn dò cậu một câu, khi gặp người của Vương gia, đừng có bốc đồng, chúng ta còn có tổ A xử lý chuyện này.”
Hình Minh dặn dò Dương Hiên.
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Dù sao cũng không thất hứa, không bị kết án tử hình. Về phía Hình Minh, cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Suy cho cùng, chuyện này đã ảnh hưởng quá lớn đến Hải Đô.
…
Màn đêm buông xuống, đêm nay, những ngôi sao rụt rè và ngại ngùng, lặng lẽ ẩn vào những tầng mây, chỉ để lại một vầng trăng lưỡi liềm.
Cái gọi là đêm trăng gió mát giết người chính là cảnh tượng như vậy.
Biển lục địa Trung Giang, trông giống như một hồ nước nhân tạo vô tận, nhóm người Đồ Lâm, dưới sự chỉ huy của Liễu Tiêu Tiêu, họ đang di chuyển trêи một con tàu du lịch không số hiệu.
Dương Hiên đi ở cuối đám đông, anh ngẩng đầu lên nhìn trời, một mảng đen nghịt.
Màu sắc đen của con tàu du lịch khổng lồ mang đến cho mọi người cảm giác ngột ngạt bức người.
Nhiều người trong ngành cũng đã tham gia. Từ lúc Dương Hiên tiếp quản Đồ Lâm, công ty ngày càng lớn mạnh hơn, đến ngày hôm nay, nó đã nổi trội mạnh mẽ hơn bất kỳ công ty nào.
Các công ty bảo an khác vẫn đang vật lộn trêи bờ vực của sự sống và cái chết, hầu như miễn cưỡng cố gắng để cầm cự được cái no cái ấm.
Do đó, trong số họ, mười người thì cũng phải có tám chín người đều ủng hộ Sát Dương!
Hai mươi cao thủ của Đồ Lâm, trong số họ, cũng có những người đã đạt đến cấp độ võ sư, những người như vậy, là vệ sĩ cá nhân của người giàu, cho nên đều không thành vấn đề.
Bên trong du thuyền, ngay khi Liễu Tiêu Tiêu bước vào, có nhiều người bắt đầu chỉ trỏ.
“Nhìn kìa, những người từ Đồ Lâm đến rồi đấy.”
“Liễu Tiêu Tiêu đến rồi, những người đi phía sau tôi đều nhận ra, họ đều là những nhân viên bảo an đắt giá nhất của Đồ Lâm, mấy trăm nghìn tệ một người.”
“Có vẻ như lần này Đồ Lâm quả thực có hành động rồi, có lẽ là sẽ có kịch hay để xem.”
“Tốt nhất là thua. Nếu như Đồ Lâm phá sản, vậy thì gia đình tôi có thể ăn no miệng rồi.”
Ngăn chặn sự giàu có của mọi người cũng giống như giết chết cha mẹ của họ. Những lời này của họ quả thực không sai.
Liễu Tiêu Tiêu nhìn thấy ánh mắt thù địch của mọi người, mỉm cười khinh thường, rồi bước thẳng trước mặt người phụ trách của Sát Dương.
“Nếu các người muốn chiến đấu, thế thì chúng tôi đồng ý với các người, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc.”
“Chúng ta cứ chờ xem.”
Người đàn ông đó khinh thường nói.
Hai bên đang ngồi đối diện nhau, lúc này, người phụ trách võ đài lần này cũng chính là chủ tịch hiệp hội võ thuật Trung Giang, Mã Duy Dương lên phát biểu.
“Lần này, công ty Sát Dương đang thách thức công ty Đồ Lâm đang cực kỳ hưng thịch, một bên là ngựa đen non, và một bên là chúa tể kỳ cựu. Mọi người hãy cố gắng học hỏi.”
“Trong cuộc thi võ thuật này, sống chết là chuyện thường. Vì vậy, những người lát nữa lên võ đài, xin vui lòng ký giấy sinh tử trước, Hiệp hội võ thuật của chúng tôi sẽ làm chứng chuyện này.”
“Nếu đã muốn chiến đấu, vậy thì đánh cho ra một kết quả, đánh một trận đẫm máu, để không làm nó hao mòn, hãy để công ty bảo an ở những nơi khác đọc những câu chuyện tiếu lâm của người dân Trung Giang chúng ta.”
Mã Duy Dương mặc đồng phục luyện võ màu đen, dưới căm ông ta nuôi một bộ râu kiểu dê núi màu trắng, gằn giọng nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.
Với địa vị bây giờ của ông ta, rất nhiều người đều răm rắp gật đầu.
“Được rồi, nhân vật chính tối nay là hai công ty bảo an lớn. Một ông già như tôi, sẽ không chiếm hết thời gian của mọi người.”
Nói xong, ông ta rời khỏi võ đài.
Một cao thủ của Sát Dương nhảy lên trước “Tao là Lương Gia Hào, là một an bảo cao cấp của Sát Dương, xung phong đi đầu lên võ đài.”
“Để tôi.”
Một người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh Dương Hiên nói.
Người này là một võ sư, có lẽ cùng đẳng cấp với Lương Gia Hào.
Dương Hiên không lo lắng, gật đầu.
Những người khác cũng rất háo hức muốn thử, sau tất cả, ông chủ lớn của họ đang ở ngay trước mặt, tận dụng cơ hội để thể hiện, họ có thể được thăng chức lên thành lãnh đạo.
Hiệu lệnh vang lên, cuộc thi đấu bắt đầu.
Người đàn ông vạm vỡ có sở trường là những đòn tấn công, còn Lương Gia Hào là sử dụng quyền pháp.
Nói đúng hơn, là khác biệt một trời một vực. Ngay sau đó, Lương Gia Hào đã không thể chịu được nổi, bị gạ gục bởi người của Đồ Lâm
“Chỉ có vậy thôi sao?” Người của Đồ Lâm khẽ bẻ khớp ngón tay.
Sau đó, Sát Dương lại phái thêm một vài cao thủ khác lên, mới có thể đánh bị người của Đồ Lâm.
Tuy nhiên, vết thương cũng không phải nặng lắm, chỉ hơi đau rát.
“Không sao đâu, cậu nghỉ ngơi trước đi.” Dương Hiên nói.
————————