Chương 203: Hướng Uyển Ngọc
Lâm Nhã cúi mặt xuống: “Con vẫn còn chơi chưa chán đâu. Hiện giờ con cực kì ổn, không cần đến đàn ông.”
“Linh tinh!” Lưu Hồng tức giận khiển trách một câu. “Con không suy nghĩ cho bản thân con, thì cũng phải suy nghĩ cho những người lớn tuổi như chúng ta chứ? Chị gái yếu đuối của con mẹ không nhờ vả được, nên hi vọng này, chỉ có thể trông cậy vào con.”
Lâm Toàn nghe những lời này, gượng gạo ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ngay ánh mắt Dương Hiên đang nhìn mình.
Hai người họ cười trộm cứ như hai kẻ gian.
“Mẹ, mẹ cũng đừng ép em quá. Tiểu Nhã bây giờ đang chuẩn bị làm một ngôi sao nổi tiếng ở Kim Diệu. Em thích làm gì thì cứ để em ấy quyết định.”
Lưu Hồng cụt hứng chống đũa lên bàn ăn: “Hừ, hai chị em các con, hợp tác để cùng đối đầu với mẹ, mẹ không ăn nữa…”
Lưu Hồng kìm nén lại sự bực bội, quay trở về phòng. Với chuyện như thế này, Dương Hiên cũng không tiện tham gia.
Còn Lâm Toàn thì thái độ dửng dưng, thậm chí còn nhìn anh lè lưỡi một cái.
Ngày hôm sau, Dương Hiên đi một vòng quanh trụ sở chính của Đồ Lâm, thấy không có gì thay đổi quá nhiều, tất cả đều như cũ.
Nhiều người nhìn thấy chủ tịch quay lại, tư thế làm việc không khỏi nghiêm túc hơn vài phần.
Lúc Dương Hiên đi vào phòng làm việc của chủ tịch, thấy Liễu Tiêu Tiêu đang cau mày nhăn nhó nhìn tập tài liệu đến mức không phát hiện Dương Hiên đã vào từ khi nào.
“Xảy ra chuyện gì mà cô mặt mày ủ dột như vậy?”
Liễu Tiêu Tiêu ngẩng đầu, sau đó ánh mắt sáng lên mừng rỡ như người chết đuối vớ được cọc, vô cùng phấn khích nói: “Sếp, anh về rồi đấy à?”
Dương Hiên gật đầu một cái rồi ngồi xuống: “Nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Tiêu Tiêu đưa tay đẩy gọng kính, rất nhanh đã khôi phục thần thái chuyên nghiệp.
Cô đưa tài liệu đến trước mặt Dương Hiên sau đó mới nói: “Gần đây, bên trung gian mở một công ty bảo an mới, có tên là Sát Dương. Công ty này phát triển rất nhanh, chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, đã có thể đặt nền móng trụ vững tại Trung Giang.”
Dương Hiên cũng không căng thẳng chỉ cười nhẹ một tiếng: “Liễu Tiêu Tiêu, cô nhạy cảm quá rồi. Không phải chỉ có mỗi chúng ta mới đủ năng lực thành lập một công ty bảo an, mà có đối thủ thì mới có thể phát triển được chứ.”
“Chủ tịch, có cái này anh không biết…” Liễu Tiêu Tiêu lật vài trang trong tập tài liệu, chỉ ra một danh sách: “Công ty bảo an Sát Dương này đã giành mất rất nhiều khách hàng ưu tú của chúng ta, giám đốc Vu bên Hải Thiên Thương Thành, giám đốc Triệu bên Thiên Hạ Thực Nghiệp, họ đều chấm dứt hợp đồng với chúng ta rồi.”
“Ừ?” Dương Hiên nhíu mày, lật lật danh sách, phát hiện các vị khách cũ của Đồ Lâm trước kia đều rời đi.
“Cô có cho người đi quan sát công ty của bọn họ không?”
“Quan sát rồi, thế nhưng người tôi phái đi đều bị bọn họ đánh cho một trận, đến hôm nay vẫn nằm trong viện, tôi đã báo lại thành tai nạn lao động.”
Dương Hiên gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó anh nói: “Như này đi, chiều nay phái mấy thành viên ưu tú của công ty đi, lấy danh nghĩa là đi bồi thường tiền viện phí, để xác nhận xem kẻ cầm đầu của bọn họ là ai.”
Liễu Tiêu Tiêu gật đầu nói: “Vâng!”
Hiển nhiên công ty bảo an tên Sát Dương này là nhằm vào công ty bảo an Đồ Lâm, đều bài bản chuẩn bị sẵn rồi mới tới đây.
Dương Hiên trong lòng không có chút sợ hãi, mà chỉ thấy khó hiểu, bao nhiêu sóng gió hiểm nguy lúc trước đương đầu, danh tiếng bản thân cũng được “đánh động” rồi, sao vẫn có người dám tới đây, hay là sau lưng bọn họ lại có thế lực nào?
Dương Hiên không suy nghĩ vấn đề này nhiều, chỉ ngồi ở công ty một lúc, rồi sau đó lên đường tới Kim Diệu kiểm tra.
Nghe nói, hôm nay Tần Bàn Nhược cũng tới thành phố Trung Giang.
Kim Diệu dù sao cũng là công ty giải trí lớn, buổi biễu diễn ở Lĩnh Nam kết thúc xong, cũng tiện chuyển Tần Bàn Nhược tới đây.
Lâm Nhã lúc này đang ở trong phòng tập để tập vũ đạo, nhìn thấy bên ngoài cửa kính Tần Bàn Nhược đang vẫy tay với cô, hai mắt Lâm Nhã sáng rực lên rồi vội chạy ra ngoài.
“Chị Bàn Nhược, cuối cùng chị cũng tới rồi!”
Tần Bàn Nhược nắm tay Lâm Nhã, phấn khích nói: “Sau này chị sẽ ở đây, em có thể dẫn chị đi tham quan thì tốt quá!”
“Không thành vấn đề, đi theo em!” Lâm Nhã cao hứng vỗ ngực một cái.
Lúc Dương Hiên đi vào, nhìn thấy hai người phụ nữ cứ đứng trò chuyện ríu rít, không hề chú ý đến anh.
Cho đến khi Dương Hiên vào rồi, Tần Bàn Nhược đang đứng ngay đối diện cửa ra vào mới sợ hết hồn kinh hô lên: “Tại sao anh lại theo tôi tới tận đây?”
Dương Hiên nhếch khóe miệng một cái: “Hôm qua tôi đã tới rồi.”
“Thật không? Ha ha ha… Chỉ là đùa chút thôi, anh đừng để ý nhé.” Lần trước hai người bọn họ nảy sinh chút mâu thuẫn, nên bây giờ Tần Bàn Nhược vẫn hơi ái ngại ngượng ngùng.
Thật ra thì cũng đúng, cô đường đường là đại minh tinh, bình thường đều được công ty quản lí hết mực cưng chiều, được người hâm mộ yêu thương, nên một số chuyện coi là điều hiển nhiên cũng có thể thông cảm được.
Giọng nói củaTần Bàn Nhược hơi lớn, nên thu hút sự chú ý của nhiều người. Thật ra khi Tần Bàn Nhược tới đây, vốn đã khiến nhiều người nhìn ngó, bây giờ, những người đang trực tiếp chứng kiến, lại thấy hiếu kì, là ai đã khiến cho Tần Bàn Nhược lớn giọng như vậy.
Nhìn thấy Dương Hiên, nhiều nghệ sĩ mới tới đều sửng sốt.
“Đây là ai vậy? Tại sao lại có thể cùng trò chuyện cười nói với chị Lâm và Tần Bàn Nhược vậy? Chẳng nhẽ đây là bạn trai của một trong hai người bọn họ sao?”
“Làm sao như vậy được, Tần Bàn Nhược biểu diễn suốt mấy năm nay, vô cùng chú ý đến vấn đề này. Nếu là bạn trai thật, tuyệt đối sẽ không ngông nghênh lộ diện, trừ phi anh ta cũng muốn là ngôi sao. Kể cả Lâm Nhã, càng không có khả năng như vậy. Tôi nghe nói tiền bối bảo, anh rể của Lâm Nhã, là ông chủ của công ty chúng ta.”
“Thật á? Bảo sao thầy vũ đạo và thầy thanh nhạc của Lâm Nhã đều là người có tiếng tăm trong giới.” Người vừa nói những lời này bắt đầu suy nghĩ gì đó.
“Còn có thể là giả sao, tôi vào đây chưa được mấy ngày, nghe được trưởng phòng nhân sự nói chuyện này. Không chỉ thế, ông chủ của công ty chúng ta, còn là tổng giám đốc của công ty bảo an Đồ Lâm ở Trung Giang, có hàng ngàn tên côn đồ làm thuộc hạ, có thể coi là Đại ma vương Trung Giang.”
Dương Hiên tai rất thính nhạy, cho nên, những lời bán tán ồn ào từ mấy người mới này, anh đều nghe rõ cả.
Trong lòng hơi buồn bực, là ai đã đặt cho anh biệt danh như vậy?
Anh cũng không có ý định muốn cùng những người mới đang ôm giấc mộng nghệ thuật này nói đạo lí, nên chỉ gọi Lâm Nhã với Tần Bàn Nhược: “Chỗ này quá công khai, ảnh hưởng không tốt, đi vào phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.”
Hai người còn lại cũng đồng ý.
…
Hướng Uyển Ngọc là trưởng phòng đào tạo tại Kim Diệu, trước kia cô vô cùng chăm chỉ, thế nhưng lại không có cơ hội nào tốt để thăng tiến.
Theo như năng lực nghiệp vụ mà nói, cô ở trong giới này quen biết không ít người, nhưng chức vụ của bản thân không cao, nên nhiều người nhìn thấy cô song chỉ khinh miệt từ chối.
“Xin lỗi, cô Hướng, hay là cô tìm một người cao cấp hơn để nói chuyện với tôi, chỗ tiền này cô cũng không chắc chắn được.”
Mỗi lần như này, Hướng Uyển Ngọc đều thấy vô cùng mệt mỏi.
Tình cảnh như vậy kéo dài rất lâu, cho đến một lúc, một người phụ nữ tên là Liễu Tiêu Tiêu đến nói với bọn họ.
“Chủ tịch nói, có tài là được trọng dụng, đây là quy tắc của Đồ Lâm, bắt đầu từ hôm nay, cũng là quy tắc của Kim Diệu chúng ta.”
Sau đó là một màn cắt giảm nhân sự rất quyết liệt, kể cả cấp trêи vô tích sự của cô, cũng bị đuổi ra ngoài.
Công ty cải cách như vậy, cô cũng được lên chức.
Lúc ấy, người phụ nữ kia mới đưa ảnh chủ tịch cho mọi người xem.
Mọi người lúc này đều rối rít kinh ngạc, cảm thán sao chủ tịch của bọn họ lại trẻ tuổi đến vậy!
Hướng Uyển Ngọc không biết tại sao lại nhớ đến chuyện cũ, cô lắc đầu một cái rồi đi ra phía thang máy.
Ba người đang đi tới gồm có hai người phụ nữ và một người đàn ông, trong số đó là học viên Lâm Nhã cô đang chú trọng bồi dưỡng.
“Em còn muốn đi đâu vậy..” Thời gian huấn luyện mãi vẫn chưa kết thúc, nên Hướng Uyển Ngọc khuôn mặt hơi bất mãn.
“Ha ha, anh rể em hiếm lắm mới tới đây một chuyến, chúng em định đến phòng chủ tịch một chút, nếu không căn phòng đó vẫn bám đầy bụi mất!” Lâm Nhã cũng không tức giận, quay lại ôm lấy cánh tay Dương Hiên, khẽ tạo thành một va chạm nhẹ đằng trước ngực.
————————