Chương 183: Người quan sát
“Tôi nghe nói ngày kia Ninh Khuynh Thành sẽ chuẩn bị tang lễ cho Bạch gia, đến lúc đó cậu chú ý một chút, không chừng người phụ nữ này sẽ có hành động lớn.” Dương Hiên im lặng.
“Sao cậu không nói gì?” Hình Minh hỏi.
“Vừa nãy tôi hơi thắc mắc, tại sao anh không ở Hải Đô mà biết rõ như lòng bàn tay việc tôi làm…” Dương Hiên trầm ngâm nói: “Tề Cấm là người của chúng ta sao?”
Hình Minh không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Thông minh! Anh ta lộ sơ hở ở chỗ nào? Tại sao cậu nhìn ra được?”
Nhận ra trong giọng điệu có vẻ tò mò, Dương Hiên nói: “Rất có thực lực luyện khí, nhưng lại bị tôi đánh bại dễ dàng, rất rõ ràng rồi.”
Tuy nói Dương Hiên đã luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, nhưng lúc đó vốn không hề dùng hết sức lực.
“Ha ha, anh ta còn nói với tôi, cậu không nương tay chút nào”.
“Ai mà biết được, anh cũng không báo trước một tiếng, tôi không thể cứ nhường anh ta chứ.” Dương Hiên nhếch miệng.
“Không nói cho cậu biết vì sợ cậu nương tay, bây giờ Ninh Khuynh Thành mới coi như hoàn toàn tin tưởng Tề Cấm, anh ta là nằm vùng chuyên nghiệp của tổ B, cơ bản sẽ không lộ sơ hở.” Hình Minh nghiêm túc nói.
Thì ra là vậy, nghi ngờ trong lòng Dương Hiên được tháo gỡ.
Mãi cho đến tối cũng không có người ám sát đến, Dương Hiên nghi ngờ Chu gia không phái người tới, chẳng lẽ là đã nhận được tin tức gì rồi.
Không đúng, dựa theo tài liệu về Chu U Du, cô gái này phải thuộc kiểu người ngực to mà không có não, có thù tất báo chứ.
Chẳng lẽ bị mình dọa sợ rồi? Dương Hiên lắc đầu, bỏ qua vấn đề này trước.
Dương Hiên giải quyết bữa tối một cách đơn giản, ra khách sạn thì trời đã tối.
Hải Đô phồn thịnh hơn Lĩnh Nam nhiều, xe cộ không dứt, những cô gái đi giày cao gót hiện đại đi tới đi lui, chỉ nói chất lượng thôi đã tốt hơn Lĩnh Nam rất nhiều rồi.
Chưa đi được bao xa thì nhận được cuộc điện thoại của Trần Bá Nghiệp, Dương Hiên nhíu mày, vừa mới tạm biệt không lâu đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
“Cậu Dương, vẫn phải phiền cậu đến quán bar của tôi một chuyến.”
Dương Hiên cũng không nghi ngờ gì nhiều, đi đến quán bar, nhìn thấy rõ cảnh tượng Trần Bá Nghiệp bị băng bó chi chít trêи đầu.
Rõ ràng là đầu nở hoa, đang không biết xoay sở thế nào.
“Người của tập đoàn Long Đằng đánh ông sao?”
Dương Hiên hơi tò mò, theo lý mà nói, cho dù bây giờ thương hội Bá Nghiệp có sa sút, thì đàn em của Trần Bá Nghiệp cũng không ít mà? Sao Trần Bá Nghiệp tung hoành bốn phương giờ lại biến thành thế này.
“Cậu Dương, chỗ tôi đúng là có phiền phức không nhỏ, nếu đã là hợp tác thì cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.”
“Một người thô lỗ như Trần Bá Nghiệp hiếm khi lại đỏ mặt xấu hổ, chiều nay mới bị bêu xấu, bây giờ lại bị người khác đánh vỡ đầu, hôm nay đã nhiều lần mất mặt, nhiều hơn cả hai mươi năm lăn lộn trong thương hội cộng lại.
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ông nói thẳng đi.”
Trần Bá Nghiệp chậm rãi gãi đầu, lại không cẩn thận chạm đến miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Nếu đã vậy tôi cũng không khách sáo nữa, là thế này, vốn dĩ thuộc hạ của Phan gia và thương hội Bá Nghiệp của tôi thực lực gần bằng nhau. Nhưng ai biết tên họ Phan này, không biết tìm ở đâu được người trợ giúp sức mạnh vô cùng lớn, tôi dẫn theo mấy anh em đều bị một mình hắn ta giải quyết hết…”
“Có lẽ Phan gia này đã dốc vốn đề tìm được cao thủ võ thuật từ đâu tới, chiều nay tôi thấy cậu Dương thân thủ phi phàm, dáng vẻ hùng dũng vẫn còn đọng lại trong đầu tôi…”
“Dừng!” Dương Hiên xua tay cắt ngang lời ông ta, “Nói vào trọng điểm.”
“Người kia thực lực mạnh mẽ, người trong thương hội tôi không thể đánh lại, chỉ có thể mời cậu giúp đỡ.”
Dương Hiên khẽ gật đầu, trong lòng suy xét.
“Khi nào tìm tới cửa?”
“Ngày mai, tôi và Phan gia đã hẹn rồi, ngày mai quyết đấu một trận sinh tử!” Trần Bá Nghiệp nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên nếu cậu Dương thắng, tôi bằng lòng trả một triệu tệ, coi như thù lao.”
Mặc dù là quan hệ hợp tác, nhưng mời Dương Hiên ra mặt như vậy, Trần Bá Nghiệp cũng biết phải có cái giá nhất định.
Đối với chuyện tiền bạc, Dương Hiên cũng không để tâm. Chỉ là trong lòng hơi nghi ngờ, có phải Trần Bá Nghiệp không còn tin tưởng anh, muốn mượn cơ hội này thăm dò một chút.
“Được.” Dương Hiên đồng ý.
“Cậu Dương quả nhiên là người rộng rãi, dù chúng ta không có cùng kẻ địch là thương hội Long Đằng, chắc hẳn cũng có thể trở thành bạn bè!” Trần Bá Nghiệp cười thầm trong lòng, “Tôi còn mời được một siêu cao thủ tới đây, chút nữa gặp mặt sẽ giới thiệu cho cậu.”
Lúc này Dương Hiên mới kịp phản ứng, ngày mai Trần Bá Nghiệp gọi mình tới có thể chỉ để an tâm hơn thôi, cao thủ chút nữa gặp mới là chỗ dựa chính trong lòng ông ta.
Đúng lúc này, quán bar xuất hiện một đám người rất đông đúc.
Trần Bá Nghiệp chủ động đứng lên, đón tiếp bằng vẻ mặt nịnh nọt.
“Tôi đây đợi Hoàng sư phụ đã rất lâu rồi, mau lên, mời vào trong!”
Một đám người mặc quần áo luyện công màu trắng đi vào, tương phản với loại ánh sáng năm màu rực rở ở quán bar.
Trần Bá Nghiệp chủ động giới thiệu: “Cậu Dương, đây chính là cao thủ tôi nói với cậu, tên là Hoàng Húc Anh của võ quán Trường Sinh ở Hải Đô ta, Hoàng sư phụ cũng là cao thủ số một tiếng tăm lừng lẫy ở Hải Đô! Từng đánh thắng quán quân cuộc đấu võ thuật tự do Hải Đô!”
Hoàng Húc Anh liếc nhìn Dương Hiên, khẽ cười.
“Ông chủ Trần, ông tìm người như vậy thay ông đi giao đấu, không phải là đi chịu chết sao?”
Trần Bá Nghiệp lập tức trở nên lúng túng, cũng không không tiện nói bây giờ Dương Hiên là đối tác làm ăn.
“Hoàng sư phụ quá lời rồi, chiều nay cậu Dương đây đã trực tiếp đánh bay mấy tên vệ sĩ bên cạnh Phan An, chắc chắn cũng là anh hùng trẻ tuổi, trong tay thật sự có chiêu bài đấy.”
“Xem ra ông vẫn chưa biết người Phan Vân Long mời đến là người thế nào hả…” Hoàng Húc Anh lắc đầu khinh thường, “Đánh mấy tên vệ sĩ thì ít nhất nửa số học trò của tôi có thể làm được. Mà đối thủ ngày mai là một trong những người vừa chạm chân đến cảnh giới Tiên Thiên trong giới võ thuật, thực lực vượt ngoài sức tưởng tượng của ông, ông gọi người này đi không phải chịu chết thì là gì?”
Dương Hiên nghe nói vậy trong lòng cười thầm, nhưng ngoài miệng không phản bác.
Hoàng Húc Anh chẳng thèm nhìn Dương Hiên, đi thẳng đến vị trí đại lão của Trần Bá Nghiệp rôi ngồi xuống, “Lão Trần, ông không lăn lộn trong giới của tôi, không biết cũng là bình thường, nhưng một người bình thường trong giới võ thuật đánh lại trăm người, còn đã đến cảnh giới Tiên Thiên có thể địch được ngàn người, cho dù tất cả đàn em của ông đồng loạt xông lên cũng không phải là đối thủ.”
Trần Bá Nghiệp vô cùng khϊế͙p͙ sợ, trong lòng hoảng loạn, nhớ đến lúc chiều võ giả của Phan gia giải quyết đàn em của mình, xem ra vẫn chưa dùng toàn lực.
“Thật sự khoa trương như Hoàng sư phụ nói sao?”
“Tôi lừa ông thì được lợi gì?” Hoàng Húc Anh hơi khinh thường,” Mà thôi vậy, để ông mở mang kiến thức một chút”.
Vừa nói, Hoàng Húc Anh vừa cầm lên một ly rượu chế tác bằng thép nguyên chất.
“Nhìn kỹ nhé…”
Chỉ thấy dưới hai tay của Hoàng Húc Anh, ly rượu thép nguyên chất giống như bùn nhão bị ông ta mặc ý vò nặn, sức lực phải lớn đến mức nào?
“Hả”
Trần Bá Nghiệp không khỏi hít sâu một hơi, việc này cũng quá khoa trương rồi, cái này mà bóp một người trong tay chẳng phải mà máu thịt văng tung tóe sao?
Dương Hiên suýt nữa không nhịn được mà bật cười.
Thật sự còn có người dùng tu vi để biểu diễn cơ à, Hoàng Húc Anh này không đi diễn ảo thuật đúng là phí phạm. Nếu Dương Hiên làm theo như vậy, chỉ dùng hai phần sức mạnh đã có thể bóp chiếc ly này thành quả cầu, cái này còn khó hơn cách làm của Hoàng Húc Anh nhiều.
Có điều, lúc này Trần Bá Nghiệp nhìn thấy chiêu thức đó đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Vậy thì chuyện ngày mai tất cả dựa vào Hoàng sư phụ rồi.”
Hoàng Húc Anh chắp tay nói: “Dễ thôi, nhưng mà….”
“Chuyện tiền bạc Hoàng sư phụ không cần lo”. Trần Bá Nghiệp vội vàng nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ông chủ Trần quả nhiên rất thoải mái, theo tôi thấy, thương hội ở Hải Đô này, người thắng cuối cùng không phải ông chủ Trần thì còn có thể là ai.” Hoàng Húc Anh âm thầm lấy lòng một câu khiến tâm trạng Trần Bá Nghiệp vô cùng tốt.
“Cảm ơn lời nói tốt lành của Hoàng sư phụ”. Trần Bá Nghiệp chắc chắn trong lòng, “Thương hội Long Đằng gần đây rất ngang ngược, tôi sẽ cho bọn họ thử nếm món nợ máu!” Sau đó Trần Bá Nghiệp ngoắc ngón trỏ, ngay lập tức có người cầm vali đi tới.
“Chỗ tiền này, mong Hoàng sư phụ nhận lấy trước, chỗ còn lại tôi đợi Hoàng sư phụ chiến thắng trở về sẽ gửi tiếp.”
“Ha ha, sảng kɧօáϊ!”
Hoàng Húc Anh nở nụ cười, làm động tác chắp tay.
Còn Dương Hiên vẫn luôn lặng lẽ đứng ngoài quan sát…
————————