Chương 17: Đáng giá
Sau khi ông cháu Lâm Thị mất hứng rời đi, cả hội trường vẫn còn đang náo nhiệt. Rất nhiều người đang đợi sau khi đôi vợ chồng trẻ chia sẻ niềm vui xong, thì bọn họ tiến gần về phía trước, xem thử có thể kết thân hay là bàn bạc về chuyện hợp tác.
“Bây giờ mọi người vẫn chưa rời đi, chắc hẳn là muốn cùng Dương Hiên tôi giao lưu trò chuyện. Trước tiên tôi cảm ơn các vị ở đây xem trọng tôi như vậy.”
Dương Hiên chắp tay cảm ơn, những người xem khiêm tốn nói Dương Hiên khách sáo rồi.
“Cảm ơn mọi người khen gợi Dương Hiên như vậy, Dương Hiên đã đại diện công ty Uy Lập ra trận, đương nhiên sau này sẽ là huấn luyện viên trưởng của công ty Uy Lập. Mai sau cũng sẽ vì Uy Lập bồi dưỡng thêm nhiều người mới…”
Mọi người nhìn nhau, bọn họ muốn bàn chuyện hợp tác, không biết mấy câu này của Dương Hiên liên quan gì đến chuyện hợp tác?
Dương Hiên khẽ mỉm cười nói tiếp: “Công ty Uy Lập cũng tuyển dụng người học việc. Các vị đồng nghiệp muốn nâng cao thực lực, chào đón các vị đến Uy Lập học hỏi. Lúc đó, tôi sẽ chia sẻ dạy học các loại võ thuật bị thất truyền của bản thân và phương pháp huấn luyện liên quan. Để mọi người cùng nhau tiến bộ, cùng chung tay để ngành yếu thế như bảo an phát triển lớn mạnh…”
Hội trường đại hội ồ lên.
Võ thuật thông thường đều là người thừa kế trong gia đình, sư phụ truyền cho học trò, thế hệ này truyền lại thế hế sau. Võ thuật bị thất truyền đều là bảo bối được cất giữ cẩn thận, rất sợ bị người khác trộm mất, trộm học lén. Nhưng Dương Hiên lại có thể không cất làm của riêng mà muốn dạy học rộng rãi.
Không nói bên trong này bị pha trộn mấy phần tính thực dụng, nhưng những người bình thường có thành tựu võ thuật như Dương Hiên tuyệt đối sẽ không làm việc công tâm như vậy.
Mọi người đều ngạc nhiên trước sự đóng góp của Dương Hiên cho ngành nghề bảo an, cũng kinh ngạc đến sự nhạy bén trong kinh doanh của Dương Hiên.
Đây chính là tính thực dụng của Dương Hiên vừa mới nói.
Trước tiên nói về tín nhiệm bồi dưỡng, lại nói về việc tuyển dụng người học việc, nâng cao thực lực của đồng nghiệp. Rất nhiều người ở đây đều là đồng nghiệp, cũng có đại diện của một số gia tộc lớn. Điều không thiếu nhất bên trong bọn họ là muốn nâng cao thực lực.
Mà Uy Lập đứng hạng nhất của lần đại hội võ thuật này, không nói danh xứng với thực, chỉ một cú đấm của một mình Dương Hiên là đánh bại người đứng top 8 vô địch quyền anh thế giới, trò cười này thu hút vô sô người đổ xô vào.
Bây giờ nghe thấy Dương Hiên thông báo tại chỗ rằng anh sẽ không chút keo kiệt chia sẻ dạy học. Trong những người mà bọn họ dẫn theo, có mấy người chịu nổi cám dỗ của việc nâng cao thực lực?
Với lại, sau trận chiến này, sự phát triển của Uy Lập không thể ngăn cản được. Là đi đến tòa nhà cao chót vót, hay là ở lại trong một ngôi đền đổ vỡ có tường trắng gạch xanh, một người thông minh đều biết lựa chọn thế nào là đúng.
Tuyển người học việc không bằng đổi thành tuyển dụng người!
Dương Hiên rõ ràng là đối mặt với bọn họ làm tuyên truyền cho Uy Lập, đồng thời trắng trợn đào khoét người tài.
Các gia tộc, đồng nghiệp sau khi phản ứng lại liền vô cùng tức giận, nhưng Dương Hiên đang trong giai đoạn tràn đầy sức lực, không còn cách nào khác chỉ có thể lùi lại một bước, tìm kiếm sự hợp tác.
Ở phía bên kia, trêи xe Maybach, Lâm Đông vẫn thì thầm oán hận về những hành động xấu xa của Dương Hiên với Lâm Thiết Sơn .
“Ông ơi … lần này Dương Hiên đã đánh phế toàn bộ người của con, còn có viện trợ nước ngoài mà ông tìm kiếm cũng có kết cục bi thảm như vậy. Chuyện này đối với công ty Đông Lâm và Lâm Thị đều là tổn thất không thể lường được, chúng ta Không thể tha cho hắn như vậy. “
Lâm Thiết Sơn dựa vào ghế xe, nhắm mắt suy tính, Dương Hiên đã thay đổi rất nhiều so với ba năm trước, trong lòng hắn rất tức giận nhưng vẫn có thể nhịn được, mất hứng thở dài.
“Chuyện này cần được bàn bạc kĩ hơn. Bây giờ Dương Hiên không giống như trước đây, thay đổi quá lớn. Chúng ta không nắm bắt được, con cũng đừng hỏi nữa.”
Dương Hiên của bây giờ quá kỳ lạ. Không hiểu tại sao Dương Hiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể chờ thời cơ hành động, không thể tùy tiện ra tay, rút dây động rừng.
Lâm Thiết Sơn sợ rằng Lâm Đông bị kϊƈɦ động lại đi gây sự Dương Hiên. Dương Hiên của bây giờ không phải là người hắn có thể gây khó dễ. Ông ta không muốn đứa cháu trai lỗ mãng của mình bị tổn hại trong tay đồ vô dụng đó.
Lâm Đông không cam tâm, xét thấy thực lực của Dương Hiên, cũng chỉ có thể nghe lời ông tạm thời chịu đựng, nhưng khi nghĩ lại công ty của mình, lại lo phiền.
“Nhưng ông ơi, Tiếu Thiên bọn họ đều bị phế rồi, công ty Đông Lâm phải làm sao đây?”
Phế đi Từ Hổ, người viện trợ từ nước ngoài, không làm tổn hại đến nền móng của Lâm Thị. Dẫu sao, tình hình bên trong doanh nghiệp lâu năm vẫn còn vô cùng vững chắc.
Nhưng công ty Đông Lâm của Lâm Đông mất đi bốn lực lượng chính, đã bị tổn thương đến cơ bắp xương cốt. Nếu tiếp theo không nhận được sự hỗ trợ từ Lâm Thị, coi như có thể trực tiếp tuyên bố phá sản.
Lâm Đông khẩn khoản nhìn Lâm Thiết Sơn.
Lâm Thiết Sơn đương nhiên biết ý định của cháu trai mình, chẳng qua bây giờ cho dù khi ông ta đẩy người sang công ty Đông Lâm, thì công ty cũng không thể xoay ngược tình thế.
“Con trực tiếp tuyên bố Đông Lâm phá sản đi. Sau này, thị trường bảo an ở Trung Giang này dự kiến sẽ trở thành thiên hạ của công ty Uy Lập. Vì xung đột giữa Đông Lâm và Uy Lập trong đại hội võ thuật, cho dù đưa người cho con, cũng sẽ không bao giờ vùng dậy được.”
Trong mắt Lâm Đông đầy sự phẫn nộ, siết chặt nắm đấm, hận không thể xé xác đồ khốn Dương Hiên đó thành tám mảnh.
Lâm Thiết Sơn tiếp tục nói: “Con đến thành phố Bắc Giang phát triển đi, thị trường bảo an nơi đó vẫn chưa ổn định, có triển vọng phát triển rất lớn.”
Lâm Đông đã sống ở Trung Giang từ khi còn nhỏ, đặc biệt quen thuộc với Trung Giang, nhưng tình huống thế này, Lâm Đông chỉ có thể bất lực gật đầu.
Dương Hiên, Dương Hiên….
Ép buộc công ty hắn phải đóng cửa, buộc hắn phải rời khỏi quê hương, hắn sẽ không tha cho Dương Hiên như vậy.
Lâm Đông thầm hạ quyết tâm.
Tầng một của khách sạn năm sao ở thành phố rất sôi động, mọi người đều đến chúc mừng Uy Lập giành hạng nhất trong đại hội võ thuật.
Lâm Toàn nhìn Dương Hiên đang bị mọi người khuyên uống rượu, đầy lo lắng.
Dương Hiên cũng không thể chịu đựng việc uống rượu liên tục như vậy, tinh nghịch nhìn Lâm Toàn chớp mắt.
“Vợ ơi anh say rồi, dìu anh về phòng đi.”
Ngay khi nói xong, Dương Hiên nghiêng đầu xuống, ngã vào vai Lâm Toàn.
Vai Lâm Toàn ghìm xuống, cơ thể cứng đờ, vội vã luống cuống dìu Dương Hiên, rõ ràng biết Dương Hiên giả vờ, nhưng vẫn sợ rằng anh bị té xuống.
Nhìn thấy tình thế những vị khách không có ý định tha cho Dương Hiên, Lâm Toàn vội vàng lịch sự từ chối những người vẫn muốn kính rượu: “Thật xấu hổ khi khuấy động hứng thú của mọi người, nhưng Dương Hiên đã say rồi, thiện ý của mọi người để dành cho sau này…. “
Lâm Toàn dìu Dương Hiên từng bước đến căn phòng tốt nhất trêи tầng cao nhất của khách sạn.
Rõ ràng cơ thể mềm yếu của Lâm Toàn không chịu nổi gánh nặng, những vẫn không oán trách nghiêm túc cõng anh tiến về phía trước, trong long Dương Hiên liền cảm thấy ấm áp.
Nhẹ nhàng chống đỡ gánh nặng cơ thể mình.
“Dương Hiên… xin lỗi, lúc đó em không nên không hỏi rõ ràng mà trách oan anh, cũng không nên không tin tưởng vào anh. Em của trước đây quá tùy hứng rồi…”
Lâm Toàn nhớ lại ngày hôm đó và một số chuyện trong quá khứ. Những cảnh trong quá khứ toàn bộ đều là cảnh Dương Hiên chịu oan ức, bị bắt nạt và xúc phạm, giọng nói nghẹn ngào.
Đột nhiên nghe lời thú nhận của Lâm Toàn, ánh mắt của Dương Hiên cũng dịu dàng hơn, cảm nhận được thân thể mảnh khảnh ấm áp trong long, hai tay từ từ nắm chặt.
Ít nhất niềm hy vọng ban đầu đã được nắm chắc trong tay mình, mọi thứ trước đây đều đáng giá.
————————-