Chương 168: Chó
Người lễ tân thấy người đáng tin cậy đến, chỉ vào Dương Hiên nói: “Người này nói muốn tìm cô, tôi thấy anh ta ăn mặc rách rưới, cho nên gọi người đuổi anh ta đi, ai biết được…”
Cô ấy chưa nói xong, Liễu Tiêu Tiên đã giơ tay cho cô ấy một cái bạt tai.
“Bốp!”
Cái tát mạnh vang dội trong đại sảnh.
Cô lễ tân không dám tin nhìn lãnh đạo của mình, cảm thấy rất uất ức.
“Được rồi, cô ấy cũng không làm gì sai, đúng là tôi nên thay quần áo rồi mới đến”. Dương Hiên thản nhiên nói.
Liễu Tiêu Tiêu trừng mắt cảnh cáo cô lễ tân một cái, “Nếu không phải nể mặt chủ tịch, lương tháng này của cô cũng đừng mong lấy được, còn không mau cám ơn chủ tịch.”
“Cám ơn chủ tịch… hả?”
Cô gái đứng ở quầy lễ tân mở to đôi mắt như chuông đồng, nhìn Liễu Tiêu Tiêu rồi nhìn qua Dương Hiên, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại với vẻ chưa hiểu lắm.
Bên kia, một nhóm bảo vệ nghe thấy câu này cũng hóa đá ngay tại chỗ.
Vừa rồi họ đã làm gì!
Dương Hiên lắc đầu, “Được rồi, tôi cũng không nhỏ mọn như vậy, họ làm tốt công việc của mình là được”.
“Vâng!” Liễu Tiêu Tiêu trả lời, “Mọi người còn không mau cám ơn chủ tịch tha thứ đi.”
Dương Hiên đã chầm chận bước đến thang máy thì nghe thấy tiếng hét vang vọng của đội bảo an bên ngoài, giống như sợ anh không nghe thấy.
“Cám ơn đại ân đại đức của chủ tịch.”
Mọi người ở đại sảnh cũng cảm thấy rùng mình.
Người đàn ông này hóa ra lại là ông chủ lớn của tập đoàn Long Đình!
“Tinh.”
Thang máy dừng lại, Dương Hiên bước vào trong.
“Làm như vậy cảm giác giống hoàng đế nhỉ, không tự nhiên lắm.”
Liễu Tiêu Tiêu lau miệng cười, “Chẳng lẽ anh không phải hoàng đế của tập đoàn Long Đình chúng ta sao?”
“Sau này cố gắng bớt phô trương đi”.
Liễu Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, sau đó tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Dương Hiên.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi cần một chỗ ở, cô giải quyết đi, yêu cầu yên tĩnh, rộng một chút là được”.
“Vâng, tôi đi làm ngay”.
“Khoảng thời gian này cô cũng vất vả rồi, sau đó chuẩn bị cho mình một kì nghỉ đi”.
“Vâng!”
Một tuần sau, những chuyện Dương Hiên dặn dò đã được Liễu Tiêu Tiêu làm xong xuôi, có thể thấy, trong thế giới này có tiền mới khiến mọi việc suôn sẻ.
Dương Hiên không hỏi giá của căn biệt thự này, nhưng cũng có nghe nói, đây gọi là khu biệt thự Nam Lâm, là khu biệt thự đắt tiền nhất Lĩnh Nam, không có nơi thứ hai như vậy.
Qua lại đều là thương gia giàu có, xe sang ra vào như đi chợ, lúc nào cũng có thể thấy.
Nhưng được cái ở đây hoàn cảnh thanh nhã, vô cùng yên tĩnh, Dương Hiên rất hài lòng.
Tạm thời ở Lĩnh Nam, Dương Hiên muốn lợi dụng đá năng lượng nâng cấp tu vi của mình, dù sao hôm nay vừa luyện đến cấp bậc Trúc Cơ, chân khí của anh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài biến động khác thường.
Dương Hiên từ chối khéo lời đề nghị của Liễu Tiêu Tiêu muốn đi cùng, một mình anh đi vào khu biệt thự.
Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở cách đó không xa.
Xuất hiện đầu tiên là một đôi giày cao gót màu đỏ, Dương Hiên liếc nhìn, là đôi chân đều đặn bao quanh bởi đôi tất chân màu đen. Đồng thời là váy áo màu đỏ, khiến người phụ nữ này trông tràn đầy sức hấp dẫn.
Không phải Dương Hiên thích nhìn phụ nữ từ dưới lên trêи, nhưng cửa xe ngăn lại, anh chỉ có thể quan sát như vậy thôi.
Người phụ nữ đi ra đeo một đôi kính râm đen lớn.
Tuy không thể hoàn toàn nhìn rõ hai gò má cô, nhưng từ chiếc mũi và đôi môi lộ ra, cả làn da trắng nõn như vậy, chỉ cần mắt không phải bị bên to bên nhỏ hay là tăng nhãn áp, người phụ nữ này chắc chắn là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng bên cạnh Dương Hiên cũng không thiếu gái đẹp, nên chỉ tò mò nhìn vài cái rồi thôi.
Người phụ nữ này tên Tần Bàn Nhược, chính là nữ ca sĩ hot nhất gần đây, album mới ra năm nay đã mang tới cho cô vị trí ca hậu thế hệ mới.
Gần đây, điều khiến cô đau đầu chính là danh tiếng càng lớn thì không gian riêng tư càng ít.
Vô số người xấu giống như âm hồn, luôn rình rập xung quanh cô khiến cô thường ngày đến ngủ cũng không được yên.
Cũng may, biệt thự Nam Lâm người bình thường không vào được, sau khi Tần Bàn Nhược mua biệt thự ở đây cuối cùng cũng không bị ai quấy rầy nữa.
Nhưng hôm nay quay về, cô vừa xuống xe đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi lén lút nhìn mình.
Đúng vậy, trong mắt cô, đôi mắt dò xét của Dương Hiên chính là lén lút.
Dù sao cô cũng là người tình trong mộng của vô số người, khi cô nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, cầm điện thoại chơi, cô càng chắc chắn người này muốn chụp ảnh!
Nếu để người khác biết bây giờ cô ở đây, sợ là sau này chỗ này cũng sẽ không yên ổn nữa.
Càng nghĩ càng giận, Tần Bàn Nhược siết chặt tay đến trắng bệch, nổi giận đùng đùng đi về phía Dương Hiên.
“Đưa đây!”
Cô giơ tay ra trước mặt Dương Hiên.
Dương Hiên hơi thắc mắc, “Đưa cái gì?”
“Điện thoại, hừ, loại chó má mấy người đúng là đuổi mãi không đi, có thể vào tận biệt thự Nam Lâm à, nói đi, đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua chuộc bảo vệ.”
Dương Hiên ngẩn người, nghĩ một lát, thật sự không hiểu được người phụ nữ này đang nói gì.
Thấy Dương Hiên không nói gì, Tần Bàn Nhược đột nhiên thò tay định giành lấy điện thoại.
Nhưng cô làm sao có khả năng cướp được đồ trong tay một người có tu vi Trúc Cơ.
Tay Dương Hiên khẽ cử động, Tần Bàn Nhược chụp hụt, loạng choạng đi về phía trước vài bước, cô hung dữ quay đầu, trừng mắt nhìn tên thô bỉ này.
“Đồ khốn khϊế͙p͙!”
Tần Bàn Nhược làm sao chịu nổi sự tủi nhục này, tức giận nói.
“Anh có đưa đây không?”
Dương Hiên hơi nhíu mày, trong lòng cũng không muốn so đo với người phụ nữ này nên đưa điện thoại cho, xem rốt cục cô ta muốn làm gì.
“Hừ hừ!”
Tần Bàn Nhược còn tưởng Dương Hiên có tật giật mình, lạnh lùng cười nhận lấy điện thoại xem một cái, vậy mà lại là giao diện bản đồ dẫn đường.
Ha ha, vẫn còn giấu.
Mở album ảnh ra, chẳng có gì hết.
“Nói đi, anh giấu ảnh tôi ở đâu.”
“Ảnh? Tôi không chụp ảnh, vừa rồi tôi lấy điện thoại ra chỉ vì muốn tìm nhà của tôi ở đâu thôi”.
Tần Bàn Nhược cười ha hả, còn tìm đường về nhà, dùng di động để dẫn đường ư?
“Hừ! Anh tưởng tôi là đồ ngốc dễ lừa gạt lắm đúng không.”Tần Bàn Nhược chỉ vào cửa ra biệt thự nói: “Anh mau cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh ở đây lần nữa”.
“Đồ thần kinh”.
Dương Hiên lắc đầu, lấy điện thoại của mình tiếp tục xem hướng dẫn.
Tần Bàn Nhược suy nghĩ một chút, cẩn thận đi từng bước, nhìn Dương Hiên một cách cảnh giác rồi rời khỏi đó.
Dương Hiên vẫn đang nhìn bản đồ, anh đi rất nhanh, chẳng bao lâu thì dừng lại trước cửa nhà mình.
“Đồ chó má nhà anh, bây giờ anh còn ngụy biện thế nào.”
Ở biệt thự bên cạnh, Tần Bàn Nhược chỉ tay vào Dương Hiên chất vấn.
————————