Chương 154: Mau đi đi
Gương mặt Vương Binh hơi cứng lại, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, hắn ta cười ha ha: “Là như thế này, tôi đã suy nghĩ mãi, cảm thấy Khưu Đạo Khuê sẽ không buông tha cho mọi người như thế đâu. Khách sạn đã không còn an toàn, hay là bây giờ mọi người dọn đến biệt thự của tôi ở đi?”
Dương Hiên khó xử nhìn vào trong phòng, trong giọng nói mang theo hơi lạnh: “Mỹ Lâm bị người khác ám hại, bây giờ vừa mới giải độc tố, cơ thể vô cùng yếu ớt, nếu như lại di chuyển, tôi sợ cô ấy không chịu nổi.”
Thật ra khi Dương Hiên châm cứu huyệt vị, anh đã dùng linh khí để chăm sóc cho cơ thể bị kịch độc ăn mòn của Thái Mỹ Lâm, nên trêи thực tế, cơ thể của Thái Mỹ Lâm đã không còn gì đáng ngại.
Nhưng anh không muốn lập tức tới bang Đậu Phụ, anh chỉ muốn xem đám người tạo ra màn kịch này sẽ dùng những thủ đoạn gì, như thế bản thân anh cũng dễ châm ngòi nổ, có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt được tất cả hung thủ phía sau.
Dù sao thì đám người Khưu Đạo Khuê cũng không thoát nổi liên can.
Trong lòng Vương Binh cũng đang có thắc mắc, hắn ta hơi giật mình, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Còn bị trúng độc nữa? Có nghiêm trọng không?”
Dương Hiên âm thầm lườm nguýt trong lòng, rõ ràng đã biết rõ mọi chuyện từ lâu lại còn giả vờ không biết gì, quả nhiên không hổ là con cáo già đã lăn lộn ở cảng Y Vân mấy chục năm liền, tài năng diễn xuất thật sự rất tốt, không hề giả tạo chút nào.
“Có người giở trò, nhưng mà may mà tôi biết sơ qua về y thuật chữa bệnh, nên đã giải được độc cho cô ấy, ngoài việc cơ thể vẫn còn hơi yếu thì không có gì đáng ngại…”
Dương Hiên kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra, lại nhìn gương mặt suy nghĩ sâu xa của Vương Binh, gương mặt hắn ta khi thì phẫn nộ, một lát lại có vẻ ngạc nhiên, khóe miệng run rẩy tới mức sắp không kìm chế nổi.
Vương Binh cũng không truy hỏi đến cùng, hắn vỗ vai Dương Hiên rồi thở dài: “Vậy đêm nay hai người cẩn thận một chút, sáng sớm mai tôi sẽ phái người đến đón hai người.”
Dương Hiên cảm kϊƈɦ nói: “Cảm ơn anh Binh.”
“Nói mấy câu đó làm gì, sau này cậu chính là anh em của tôi. Cũng không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy hai người nghỉ ngơi, hai người ngủ sớm một chút đi, tôi đi trước đây.”
Dương Hiên nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Vương Binh, bỗng dưng anh có cảm giác bị người khác theo dõi. Dương Hiên hơi sững lại, khẽ di chuyển linh thức, nhìn về phía camera giám sát đối diện với gian phòng.
Ồ? Còn có người khác đang giám sát anh à? Có phải là hung thủ đứng đằng sau hàng loạt vụ ám hại này không?
Ánh mắt Dương Hiên hơi nheo lại, anh đóng kỹ cửa phòng rồi đi tới phòng giám sát.
Hai người Khưu Lăng An và Mã Khả vẫn còn đang ở trong phòng giám sát chưa rời đi, bị ánh mắt lạnh băng của Dương Hiên trong khoảng khắc anh ngẩng đầu đó dọa cho sợ cứng người.
“Có phải anh ta phát hiện ra chúng ta rồi không?”
Khưu Lăng An nhìn Dương Hiên bình yên vô sự đang thản nhiên đi tới, thì gương mặt tối sầm xuống.
Rõ ràng kế hoạch của hắn lại tiếp tục thất bại rồi.
Mã Khả gật đầu, cô cũng cảm thấy như thế: “Chúng ta phải mau đi khỏi đây thôi, con rắn hai đầu đó không giết được anh ta, mà bố anh cũng không phải là đối thủ của Dương Hiên. Nếu chúng ta cứ tiếp tục ở lại đây, sợ rằng lát nữa sẽ không đi được nữa.”
Khưu Lăng An cũng hiểu được điều này, mặc dù lần này hắn ta đã lấy ra cả bảo bối mà bản thân vất vả mới có được, nhưng vẫn không giải quyết được Dương Hiên. Xem ra tên Dương Hiên này không phải là người bình thường, cần phải bàn bạc kĩ hơn.
Sau đó hai người liếc nhìn nhau định chuẩn bị rời đi, nên không hề phát hiện ra hình ảnh của Dương Hiên trong camera giám sát bỗng di chuyển cực nhanh, trong camera cũng chỉ quay được những vệt sáng trắng lóe lên.
Mã Khả nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sắc mặt cô trầm xuống: “Sợ rằng chúng ta không đi kịp nữa rồi.”
Khưu Lăng An ngẩng đầu lên, đôi mắt bén nhọn nhìn qua.
Dương Hiên đang lạnh lùng bước từng bước tới chỗ bọn họ.
“Người đã ám sát chúng tôi nhiều lần, có phải hai người không?”
Khưu Lăng An mím môi, không hiểu tại sao trong lòng hắn ta lại cảm thấy hãi hùng sợ sệt, tim đập liên hồi.
Từ trước tới giờ, ngoại trừ bố hắn ra, thì hắn ta chưa từng cảm thấy e sợ một ai. Bây giờ hắn ta hơi hối hận vì đã không nghe lời bố mình nói, tự tiện tới đây tìm Dương Hiên gây sự.
Thấy Khưu Lăng An bị khí thế của Dương Hiên áp chế đến nỗi cả gương mặt trắng bệch, Mã Khả ưỡn thẳng người lên, cô tiến lên một bước chắn trước mặt Khưu Lăng An, cô lên tiếng trả lời: “Là tôi, tất cả những âm mưu quỷ kế này là do tôi làm, anh có muốn báo thù thì cứ nhằm vào tôi.”
Trước đó Dương Hiên còn chưa chú đến cô gái ngồi bên cạnh Khưu Lăng An, tận tới khi Mã Khả xuất hiện trước mắt anh, Dương Hiên mới thấy rõ khuôn mặt của cô, anh nhớ lại khi xuất phát Thái Mỹ Lâm có đưa một tấm ảnh chụp cho anh xem.
Cô gái trước mặt này chính là em họ mà Thái Mỹ Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Mã Khả.
Thì ra là cô gái này, nếu thế cái tên đứng bên cạnh cô nhất định là người mà cô gái này hết lòng yêu thương, Khưu Lăng An.
Dương Hiên nhìn Khưu Lăng An đang im lặng trốn sau lưng Mã Khả, anh nhếch miệng cười giễu cợt, một thanh niên đầu đột trời chân đạp đất, vậy mà khi gặp chuyện lại chỉ có thể trốn sau lưng đàn bà con gái để được an toàn?
“Sao nào, chuyện mình làm cũng không dám nhận? Còn định để một cô gái gánh tội thay mày hả?”
Bị Dương Hiên chế giễu như thế, trong mắt Khưu Lăng An hiện lên vẻ tức giận, hắn ta đang muốn kéo Mã Khả ra, tự mình đứng lên trước, thì lại bị Mã Khả giữ chặt sau lưng.
Mã Khả nhướng mày: “Tôi nói chuyện này do tôi làm. Có gì thì cứ nhắm vào tôi, tất cả những chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Khóe miệng Khưu Lăng An xuất hiện nụ cười hả hê, hắn ta trừng mắt nhìn Dương Hiên, dường như đang nói, xem đi, không phải do hắn ta không tình nguyện đứng ra thừa nhận, mà là bản thân cô ta muốn gánh chịu tất cả, không trách được hắn ta.
Ánh mắt Dương Hiên dời khỏi đôi mắt không có chút cảm động nào của Khưu Lăng An, anh cũng không thèm để ý đến cái cô nàng Mã Khả ngu ngốc đang bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc trước mặt này, anh vòng qua cô ta đi về phía Khưu Lăng An.
“Có phải ông già mày cảm thấy chỉ còn lại mình mày là người kế thừa thì không thoải mái cho lắm, nên cũng đưa mày tới đây, chính tay làm nhà họ Khưu đoạn tử tuyệt tôn mới hài lòng phải không?”
Trong lòng Khưu Lăng An tràn ngập sợ hãi, lại bị lời nói này của Dương Hiên khiến cho ngơ ngác, tới khi hắn ta hiểu ra được hàm ý trong lời nói của Dương Hiên, thì giọng nói hơi run rẩy.
“Mày, mày làm gì bố tao rồi?”
Dương Hiên liếc nhìn dáng vẻ sợ hãi run rẩy của Khưu Lăng An, anh nở nụ cười: “Mày sẽ biết nhanh thôi.”
Sau đó, Dương Hiên bỗng nhấc một chân lên, định đá hắn ta một cái như khi đá Khưu Đạo Khuê, khiến Khưu Lăng An đoạn tử tuyệt tôn, nhưng không ngờ bị một nắm đấm từ bên cạnh đấm tới.
Phiền phức!
Dương Hiên tiện tay bóp lấy cổ tay tinh tế trắng nõn vừa đánh lén mình, vừa định hất người đó ra, thì bên dưới lại chuẩn bị đón nhận một cú đá mạnh mẽ giống như muốn khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.
Dương Hiên vốn nể mặt Thái Mỹ Lâm, nên khi ra tay với Mã Khả đã không dùng sức mấy, kết quả cái cô nàng yểu điệu mỏng manh này còn có khả năng cản chân người khác mạnh như thế, dám lặp lại chiêu thức của anh, muốn khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.
Thế này không vui chút nào, anh mới thân mật được với bà xã hai ba lần, còn chưa cống hiến được gì lớn lao cho xã hội, chưa góp phần gia tăng dân số cho đất nước thì đã bị đá hỏng, như thế chẳng phải là phung phí của trời sao, quá lãng phí.
Hiếm khi gương mặt Dương Hiên xuất hiện vẻ tức giận.
Mã Khả thấy mình đã ngáng chân được Dương Hiên, khiến anh không thể ra tay được, thì vội vàng hét lên với Khưu Lăng An đang sợ hãi tới mức choáng váng.
“An, anh mau đi đi!”
————————