Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 142

Trước Sau

break

Chương 142: Động tới đao kiếm

Còn bảo chống mắt chờ xem?

Đám người xung quanh nhìn Dương Hiên tựa như nhìn kẻ ngốc.

Người vừa cho rằng Dương Hiên hèn nhát, chế giễu anh nhu nhược bất tài, bây giờ Dương Hiên mạnh mẽ hơn, bọn chúng lại cảm thấy não anh có vấn đề, mười mấy người cao to lực lưỡng, tùy tiện dùng một cái nắm đấm là có thể xốc anh lên xoay tròn.

Anh lại dám nói lời hoang đường, đánh bọn họ tàn tạ tới mức cha mẹ cũng không nhận ra.

Đây không phải là não tàn thì là gì?

Bên tai vang lên những lời bàn tán thảo luận về đầu óc của anh. Dương Hiên nhìn bầu trời Ninh Đông xanh thẳm, hay là vì bát tự của anh không hợp với nơi này, làm gì cũng bị người ta chê trách?

Dương Hiên nghẹn họng, không còn lời nào để nói với đám người này.

Người đàn ông vạm vỡ xăm hình bị Dương Hiên khiêu khích, nhưng không hề nổi giận, như thể nghe thấy một trò cười, hắn chỉ tay vào Dương Hiên cười haha không ngừng.

“Ôi, tên ẻo lả này cố ý tới đây để chọc bọn ông vui vẻ đúng không?”

Đồng bọn của của hắn cũng khinh miệt cười nhạo Dương Hiên.

“Chắc là sợ bọn ông ít niềm vui quá, muốn làm xiếc khỉ cho chúng ta xem đây mà.”

“Hay nói là, thấy thứ hèn nhát không dễ làm, khoác lác khoe khoang, giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân?”



Thái Mỹ Lâm lúc này từ phía sau Dương Hiên chạy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn, phản bác lại: “Anh yêu của tôi rất lợi hại đấy, mấy người chớ có xem thường anh ấy, nếu không lát nữa bị đánh thê thảm, thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước nhé”.

Thái Mỹ Lâm hết sức hoạt bát đáng yêu nói, khiến cho đám côn đồ càng thêm rạo rực nhưng nghe thấy câu nói phía sau của cô, bọn chúng không khỏi cười chế giễu.



“Người đẹp ơi, không phải là tôi đả kϊƈɦ niềm tin của cô đâu, nhưng mà bạn trai gầy như cây sào trúc của cô, chân anh ta còn nhỏ hơn cánh tay tôi, nếu anh ta lay động được tôi, tôi sẽ lập tức quỳ xuống nhận anh ta là đại ca, làm trâu làm ngựa cho anh ta.”

Người đàn ông xăm mình trêи mặt dương dương tự đắc, ánh mắt thèm thuồng ngắm nghía dáng người xinh đẹp của Thái Mỹ Lâm, đặc biệt là ở nơi cao nhất kia, càng khiến hắn mê đắm.

Thái Mỹ Lâm nhíu mày, trong lòng buồn nôn muốn chết, trêи mặt vẫn giả vờ vui vẻ hân hoan nói: “Được, sắp có một đám oắt con làm trâu làm ngựa cho anh rồi anh yêu à, thế thì em sắp trở thành chị đại rồi hả?”

Mấy người xúm lại xem vừa mới cảm thán một người con gái xinh đẹp quyến rũ, sắp bị bọn côn đồ chà đạp, cảm thấy cực kỳ đáng thương tội nghiệp.

Nhưng nghe cô nói mấy lời ngốc nghếch như bạn trai cô, trong lòng lại thở dài, quả nhiên là không cùng một nhà không đi một cửa, có bạn trai não tàn như thế nào thì bạn gái ngu đần như vậy.

Trong lòng mọi người vô cùng đồng cảm, mặt mũi xinh đẹp như vậy, ở bên một tên ngu ngốc như thế thật lãng phí.

Thế là trong nháy mắt mọi người cảm thấy không còn gì đáng xem nữa, chuẩn bị rời đi.

Sau khi nghe Thái Mỹ Lâm nói vậy, sắc mặt người đàn ông xăm hình cũng không thể khá hơn.

Dù là người đẹp đến mức nào, nhưng ở chỗ đông người coi thường châm chọc hắn như vậy, đúng là không biết điều.

Tên côn đồ có hình xăm tên là Ngô Đại Lực vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Thái Mỹ Lâm.


“Người đẹp này, nhìn em xinh đẹp thế, bọn anh mới thương tình nói chuyện hòa nhã, nếu em không thức thời, lát nữa bọn anh cũng sẽ không nhẹ nhàng làm tổn thương em đâu.”

Ngô Đại Lực vừa nói, bàn tay thô ráp vừa muốn đưa nâng chiếc cằm nhọn trắng nõn của Thái Mỹ Lâm.

Mặc dù biết rằng Thái Mỹ Lâm thực lực hơn người, nhưng bây giờ cô đang giả vờ là một cô gái yêu đuối, việc đáng làm thì phải làm Dương Hiên đứng chắn trước người cô, đưa tay phải ra, hung hăng bắt được bàn tay của Ngô Đại Lực, gập sang một bên.

“A a a… con mẹ mày, mau buông tay ông ra.”

Chẳng kịp đề phòng, Ngô Đại Lục bị Dương Hiên vặn mạnh cánh tay, đau tới mức lớn giọng gào thét.

Không ngờ tên gầy gò như bộ xương này, cánh tay lại có sức mạnh như vậy.

Một bị đau đớn một trận, trong mắt Ngô Đại Lực hiện lên sự hung ác độc địa, tay phải bị giữ, chỉ còn tay trái và chân, hắn giơ tay trái lên muốn đánh Dương Hiên một bạt tai.

Dương Hiên buông tay phải của Ngô Đại Lực ra, nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cánh tay hùng hãn đang hướng về phía anh, dùng thêm lực bẻ một cái thật mạnh.

“Chà chà”

Lần này Dương Hiên không nhân từ nữa, trực tiếp bẻ gãy tay phải của Ngô Đại Lực, cổ tay phải lập tức yếu ớt vô lực.

“A…”

Ngô Đại Lực kêu rêи thê thảm, nước mắt lưng tròng lộ rõ sự đau đớn tột cùng.

Nụ cười trêи mặt Dương Hiên biến mất, sự ấm áp trong mắt biến thành lạnh lẽo.

“Trêи đời này tao ghét nhất là bị người khác bạt tai, mày không chỉ muốn bạt tai tao, xúc phạm cha mẹ tao, lại đòi chiếm hữu người phụ nữ của tao, đồ đáng chết.”


Dương Hiên thấy Ngô Đại Lực chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dùng chân đạp anh một cước, Dương Hiên nở một nụ cười tàn nhẫn.

“Xem ra mày chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Dương Hiên cử động đôi chân, đồng thời bay lên đá vào người hắn.

Đám người kia chuẩn bị rời đi thì đột nhiên thấy cảnh đánh nhau, lại có hứng thú nhao nhao xúm lại xem.

Vóc dáng hai người này chênh lệch lớn, họ tưởng rằng Dương Hiên nhất định sẽ bị đánh đến mức chao đảo, choáng váng đầu óc.

Không ngờ, kẻ yếu ớt bị bọn họ coi thường, lại siết chặt tay của Ngô Đại Lực, còn đánh hắn ta tàn phế.

Bọn họ không dám tin, càng trợn mắt há mồm sững sốt, đôi chân Ngô Đại Lực to khỏe như chân trâu, còn bạn trai người đẹp lại muốn đánh bằng đôi chân nhỏ như sào trúc của mình, đây là lấy trứng chọi đá sao?

Tuy rằng Dương Hiên vừa dùng một tay bẻ gãy tay của Ngô Đại Lực, khiến bọn họ kinh ngạc với sức mạnh của anh, song bọn họ vẫn xem thường anh, Ngô Đại Lực siết chặt đôi chân của hắn.

Dù sao thì một bên to như chân voi, một bên bé như chân kiến, chẳng khác gì bọ ngựa đấu xe, không biết lượng sức mình.

Đáng tiếc, sự thật là một lần nữa bị mất mặt.

“A…”

Đôi chân Ngô Đại Lực đau nhức, khom người xuống, chỉ còn tay trái là có thể hoạt động được, dùng lực nâng chân phải dường như đã gãy lên.

Đôi mắt hiện rõ sự đau đớn, cũng lộ ra lòng căm phẫn.

“Các anh em, xông lên cho tôi, đánh cho tên chết tiệt này thành tàn phế, con mẹ nó, đánh đi đừng dừng lại.”

Dương Hiên và Ngô Đại Lực đọ sức chưa đầy hai phút, đám côn đồ bên cạnh không ngờ Dương Hiên dám đánh trả, nhất thời sun rẩy sợ hãi.

Chờ đến lúc phản ứng kịp thì Dương Hiên đã đánh Ngô Đại Lực ngay trước mặt bọn họ, đau đớn tột cùng kêu lên như lợn bị chọc tiết.

Nghe thấy Ngô Đại Lực kêu la thảm thiết, đám côn đồ ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ, phải hung hăng đánh chết Dương Hiên, nếu không để đến lúc đại ca nhận ra mình đang bị đánh, mà bọn đàn em lại ngây người đứng một bên xem kịch, thì cuộc sống sau này sẽ không còn tốt đẹp nữa.

Đám côn đồ rối rít lôi cây đao dài ở sau lưng ra, mặt mũi dữ tợn hung ác chém về phía Dương Hiên.

Mấy người đứng xem khi nhìn thấy mười mấy cây đao trắng xóa, sợ tới mức mặt không còn giọt máu, không hẹn mà cùng lùi ra xa, quan sát cảnh tượng náo nhiệt.

Bọn họ chỉ vì muốn xem đánh nhau mà không sợ chết.

Thái Mỹ Lâm nhìn mấy người đang tản xa, cười chế giễu, linh hoạt núp sau người Dương Hiên.

“Anh yêu à, mấy người này sao lại nói tới mức động đao kiếm luôn vậy, xã hội này thật đáng sợ, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho em, em không muốn hoa thơm sớm tàn đâu.”

Dương Hiên nheo mắt, nhìn mười mấy mũi đao đang nhào về phía anh, không chớp mắt, lưỡi đao cách đỉnh đầu chưa tới mười cm.

Đám người xung quanh hồi hộp tới mức tim muốn ngừng đập, cảnh tượng tiếp theo chắc chắn sẽ xuất hiện thương vong, hình ảnh máu me be bét.

Những người nhát gan đã không thể khống chế nổi tâm trạng, thay Dương Hiên hét lên.

“A…”

————————

 

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc