Chương 137: Gia tộc ẩn dật
Thái Mỹ Lâm đột nhiên xuất hiện. Dương Hiên thấy có vẻ cô đã chờ anh từ rất lâu, chợt nhớ lại lần trước đến Lĩnh Nam, Thái Mỹ Lâm tới thăm nhờ anh giúp đỡ. Lúc đó nghĩ lại mình cũng từng nhờ Thái Mỹ Lâm giúp rất nhiều, nên cũng đồng ý.
“Vào bên trong rồi nói nhé?”
Dương Hiên nghĩ bây giờ mình đang sống cùng Lâm Toàn, lại đưa một người phụ nữ khác vào nhà, có vẻ không phù hợp cho lắm, nên trong câu hỏi cũng có chút do dự.
Thái Mỹ Lâm nhìn thấu băn khoăn của Dương Hiên, nên cũng lắc đầu từ chối.
“Không được, nói luôn tại đây đi. Thấy anh hoàn thành nhiệm vụ trở về, tôi cũng muốn để anh nghỉ ngơi vài ngày, nhưng chuyện của tôi không thể chậm trễ được nữa, nên đành đợi anh nghỉ một hai ngày, rồi mới dám đến đây để làm phiền anh.”
Thái Mỹ Lâm chớp đôi mắt đẹp mê người nhìn Dương Hiên đầy ý mập mờ.
Dương Hiên bất lực nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng này, không hiểu sau anh lại cảm nhận rằng ẩn dưới nhan sắc kiều diễm kia là một ý đồ không mấy thiện cảm.
“Không cần phải nở nụ cười ve vãn như mấy loại đàn bà mạt hạng vậy đâu. Chú ý một chút đi. Hiện giờ cô đang mặc cảnh phục đấy.”
Nụ cười của Thái Mỹ Lâm lập tức cứng đờ, trong nháy mắt lửa giận đã cháy bừng bừng.
Cô đường đường là một bông hoa xinh đẹp trong giới cảnh sát, mà lại bị Dương Hiên so sánh với loại đàn bà mạt hạng. Đây là điều vô cùng nhục nhã, là điều sỉ nhục nhất đối với một mỹ nữ.
Thái Mỹ Lâm hai tay chống nạnh, tức giận trợn mắt nhìn Dương Hiên.
“Tôi muốn anh phải xin lỗi tôi!”
Dương Hiên liếc một cái, nhìn Thái Mỹ Lâm run rẩy tức giận, hai tròng mắt trợn tròn lên, anh liền cười hì hì.
Đôi mắt tròn xoe kia, so sánh mà nói, tựa hồ giống như hai quả cầu pha lê đen bóng, tròn như bạch phiến trắng, nhìn vào là có một loại cảm giác vui vẻ khó hiểu.
Thái Mỹ Lâm nhìn ánh mắt của Dương Hiên, lập tức đỏ mặt xấu hổ, thầm mắng nhỏ đồ lưu manh.
Trêu đùa Thái Mỹ Lâm đủ rồi, Dương Hiên thấy trời cũng tối, chắc hẳn Lâm Toàn đợi anh cũng đã lâu.
“Thôi không đùa nữa, vào vấn đề chính đi.”
Thái Mỹ Lâm thần sắc nghiêm chỉnh, nhớ lại vấn đề khiến cô bó tay không giải quyết được, từ từ thuật lại.
Nguyên nhân là do một tên trùm ma túy ở vùng duyên hải. Mỗi khi cảnh sát tìm ra được địa điểm then chốt để bắt những tên đầu sỏ chủ lực, thì lúc đến nơi, mọi dấu tích đều bị mất sạch.
Chuyện này vốn định giao cho Ngọa Long xử lí, nhưng khắp cả nước vụ án như này rất nhiều, nhân lực bên Ngọa Long thì không đủ. Hơn nữa, thấy một tên trùm vây bắt mãi không xong, nên bên Ngọa Long quyết định làm những vụ án ưu tiên trước, xếp vụ án này ra đằng sau, mãi không thấy cho lên lịch trình làm việc.
Thái Mỹ Lâm sốt ruột vì cô em gái lúc nào cũng đòi hơn thua với mình, rõ ràng là người nhà là cảnh sát, vậy mà lại yêu một tên trùm ma túy, đến chết cũng không hối cải, không chỉ lúc nào cũng tìm đến hắn, mà còn nói cho hắn mọi hành tung của cảnh sát.
Thái Mỹ Lâm một bên tức giận vì em gái mình bị tình yêu làm cho ngu muội không còn biết kiêng dè gì, một bên thì tìm đến nhà thủ lĩnh nhờ xin giúp đỡ, tìm người cứu em gái về.
Thế nên cô mới đến tìm Dương Hiên.
Dương Hiên hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, trong lòng thầm giễu cợt cô em ngốc nghếch bị lợi dụng mà cũng không biết, lại còn cho rằng tên trùm ma túy lăn lộn giang hồ kia yêu cô thật lòng, đúng là nực cười.
Thế nhưng lúc trước anh đã hứa sẽ giúp Thái Mỹ Lâm, nên anh sẽ giữ lời.
“10h ngày kia, gặp tôi tại cục cảnh sát Trung Giang.”
Tạm thời giải quyết được chuyện lớn trong lòng, Thái Mỹ Lâm gật đầu, nhìn Dương Hiên đang vội vàng về nhà, nên cũng nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.
Vừa mới về nhà đã gặp bao nhiêu chuyện như vậy. Lẽ ra trời đã vào thu, thì phải hưởng ứng chút nhịp điệu chậm rãi của mùa thu chứ, tự nhiên bao nhiêu thứ xảy đến như vậy?
Dương Hiên ban đầu định chữa khỏi bệnh cho Đặng Lâm Lâm thì sẽ chạy đến ngôi mộ cổ ở Lĩnh Nam để đào kho báu, nâng cấp thực lực cho mình. Xem ra trước mắt, anh không có thời gian cho tuần trăng mật với cô vợ ngọt ngào của anh rồi.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, là một người từng trải, Lưu Hồng liếc mắt một cái là thấy ngay vẻ mặt thẹn thùng, nét phong tình của một người con gái sau khi đã trở thành người phụ nữ.
Lưu Hồng thầm thở dài, dù Dương Hiên gần đây tặng đan dược rất được lòng bà, nhưng nghĩ đến phận đơn thân bao nhiêu năm như vậy, lại còn bị béo phì, trong lòng có chút ghen tị.
Đêm hôm trước, Lâm Toàn và Chu Dương thân mật với nhau, Lâm Nhã nghe được nổi hết cả da gà, nhưng trong lòng cũng thầm đố kị.
Tại sao nhìn anh rể và chị gái ở cùng chỗ với nhau lại đố kị như vậy? Lâm Nhã trong lòng thấy chua xót, nhưng cô cũng không dám tìm hiểu kĩ lí do.
Lại là một đêm trăng thanh gió mát, Dương Hiên tinh lực dồi dào, nhìn Lâm Toàn đang say giấc ngủ.
Dương Hiên cau mày, có phải anh quá mê đắm nhan sắc xinh đẹp của Lâm Toàn rồi không.
Người tu tiên, phàm ɖu͙ƈ nặng như vậy, có được không?
Người tu tiên hình như không khắt khe nghiêm cấm ɖu͙ƈ vọng. Dương Hiên quyến luyến mãi mới chịu đứng dậy mặc quần áo, dùng nhẫn không gian đựng những dược liệu cần thiết, sau đó đi xe tới Đặng gia.
Được Dương Hiên báo trước thời gian, Đặng lão gia đã đứng chờ ở cửa từ sớm.
“Dương Hiên, anh không mang dụng cụ chữa bệnh sao?”
Đặng Lâm Lâm nhìn Dương Hiên tay không đi đến, hoài nghi nhìn vào xe một chút.
“Anh có xác định là đến đây khám bệnh cho tôi, không phải đến làm khách ăn cơm chùa đấy chứ?”
Dương Hiên mỉm cười thần bí, lẩm bẩm một câu, trêи tay tự nhiên xuất hiện một loại thảo dược.
Đặng lão gia tròn mắt ngạc nhiên, nhìn như một màn biểu diễn ảo thuật.
“Anh tới đây biểu diễn ma thuật cho chúng tôi xem à?”
Đặng Lâm Lâm nhìn xuống đột nhiên thấy trong tay trống rỗng, suy nghĩ một hồi rồi đưa ra kết luận.
Dương Hiên giãn lông mày, đưa tay lấy từ trêи đầu Đặng Lâm Lâm một cái kẹp tóc, nhưng chỉ trong tích tắc lại không thấy chiếc kẹp tóc đâu nữa.
“Đi thôi, đấy là nhẫn không gian. Mọi thứ cần để trị bệnh đều ở trong đó, không phải tôi tới đây làm khách ăn cơm chùa đâu.”
Đặng Lâm Lâm kinh ngạc đứng im một chố, hiểu được thứ Dương Hiên vừa nói tới là gì, không tin nổi mà hỏi lại.
“Đó không phải thứ chỉ có trong tiểu thuyết sao?”
Dương Hiên khẽ cười: “Không phải cô vừa tận mắt chứng kiến sao?”
Nhìn thấy sự kinh ngạc trêи khuôn mặt Đặng lão gia, Dương Hiên dám chắc đó không phải là người giới tu chân. Đăng Lâm Lâm trêи người trừ vết độc tố do di truyền bẩm sinh từ bào thai của mẹ ra, thì vết phong ấn giữa bụng kia là như thế nào?
Dương Hiên tập trung lại mọi nghi vấn, nghĩ tới nghĩ lui, sau quyết định trực tiếp hỏi.
“Có mấy chuyện này tôi muốn biết rõ ràng trước.”
Đặng lão gia cho người làm lui về, sẵn sàng chuẩn bị nghe Chu Dương phân tích bệnh để bắt đầu chữa trị, không nghĩ Dương Hiên lại nghiêm túc đặt câu hỏi.
Đặng Trí Thiện có chút khó hiểu: “Cậu hỏi đi, có vấn đề gì, nếu tôi biết thì tôi nhất định sẽ nói rõ ràng.”
Dương Hiên dùng linh thức quét lại lần nữa linh căn của Đặng Lâm Lâm, vẫn thấy phong ấn ở giữa bụng, liền hỏi: “Có phải sau lưng Đặng gia là gia tộc ẩn dật của giới tu chân không?”
“Gia tộc ấn dật của giới tu chân?”
Đặng Lâm Lâm ánh mắt mơ hồ, lẩm bẩm nói nhỏ.
Đặng lão cũng không nghĩ ra, trong tích tắc nhớ lại người bố có chút thần thần bí bí của Lâm Lâm, có lẽ gia tộc ẩn dật mà Dương Hiên nói tới, là chỗ bố của Lâm Lâm ở.
Đặng Trí Thiện lắc đầu, trêи mặt vừa có nét hồi tưởng, vừa mang nét buồn bã, thở dài đáp: “Đặng gia chưa từng có ai chống đỡ, nhưng bố của Lâm Lâm thì có chút dị thường, nếu cậu không ngại nghe tôi nói, thì phân biệt thử xem đó là phải là gia tộc ẩn dật không?”
————————