Chương 119: Phản công
Dương Hiên nheo mắt lại, lẽ nào tên Đường Kế Đức này cũng là người của giới tu chân?
Anh đã nói đan dược kinh khủng đến mức nào, mà Đường Kế Đức vẫn viện lý do cháu gái của mình thích, đòi hỏi thêm lần nữa, xem ra 80% là ông ta đã biết đến sự tồn tại của đan dược.
“Ông chủ Đường, sao ông lại chọn mấy thứ đồ kỳ dị cổ quái này chứ?”
Sấu Hầu Tử dùng ánh mắt nghi ngờ và khinh thường liếc nhìn Đường Kế Đức. Cũng không đợi ông ta trả lời, tiếp tục nói: “Nhưng nếu như nhà ông quả thật thích thu thập mấy thứ kì lạ quái dị này, tôi cũng hiếm khi thấy chuyện kì lạ, ông cứ lấy đi đi, tôi không để tâm lắm.”
Mấy người Bàng lão tứ bí mật lắc đầu, biểu thị rằng bản thân họ cũng không thích món đồ này.
Dương Hiên lúc này dĩ nhiên sẽ không làm ra những hành động thiếu sáng suốt, như trở mặt tranh giành đồ vật với Đường Kế Đức.
Dù sao thì sau khi ra ngoài, chào đón những người này chính là mạng lưới pháp luật.
Những thứ này, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào tay bọn họ.
“Mấy đồ trang sức này, nhìn như có những thứ ánh sáng thần kỳ phát ra, tay chạm vào cũng thấy mát lạnh, bên trong dường như đã được chế tác tinh tế tỉ mỉ, đây lại là vật gì thế?”
Uông đại sư cầm một chiếc kẹp tóc bích ngọc, biểu cảm trêи mặt thư thái thỏa mãn, ánh mắt kinh ngạc.
Những người khác thấy được điều này, lần lượt cầm lấy món trang sức mà Uông đại sư đang nói lên cảm nhận thử, có một luồng khí ấm áp hoặc băng lạnh xâm nhập cơ thể, lại như có một trận cuồng phong quét qua, một khi chạm vào nó cơ thể liền cảm nhận được sự hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
“Đây khẳng định là một viên ngọc cực phẩm!”
Trong mắt Lộ đại sư tràn ngập sự ngưỡng mộ và say mê.
“Ông chủ Đường, ông đã lấy sách cổ và bình ngọc rồi, mấy thứ đồ này, chắc là sẽ không tranh với chúng tôi nữa chứ?” Sấu Hầu Tử không ngừng xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trêи ngón tay, bên trong có một luồng không khí ấm áp sưởi ấm toàn bộ cơ thể, dường như làm cho cơn đau của lần bỏng trước giảm đi được một chút.
Đường Kế Đức đã chọn trước được hai thứ đầu tiên, theo nguyên tắc mà nói, mấy thứ đồ phía sau ông ta không có nhiều sự lựa chọn.
Hơn nữa, món đồ tốt như thế này, thiếu đi một người, thì bản thân sẽ có cơ hội lấy được nhiều hơn, mạo hiểm cả mạng sống để tới đây trộm mộ, có ai không vì thêm phần lợi ích cho mình mà đấu tranh.
Sấu Hầu Tử liếc nhìn Đường Kế Đức, người rõ ràng cũng hứng thú với những món đồ này, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Khuôn mặt Đường Kế Đức cứng đờ lại, u ám nhìn đám người Sấu Hầu Tử, giữa hàng lông mày mơ hồ biểu lộ sự độc ác và hung dữ.
Tên Đường Kế Đức này không phải muốn diệt khẩu mấy người họ để độc chiếm kho báu chứ? Dương Hiên lén liếc nhìn nét mặt mơ hồ của Đường Kế Đức, nghĩ rằng, bây giờ không phải là cơ hội để khiến bọn họ đấu đá lẫn nhau.
Nếu như Đường Kế Đức thủ đoạn thâm độc, giết mấy người họ, vậy thì nhất định sẽ diệt khẩu luôn cả anh, thế thì, bản thân anh và Đường Kế Đức phải đụng độ, sẽ bị bại lộ. Nếu anh tóm gọn được Đường Kế Đức thì tốt, chỉ sợ sức lực của ông ta quá lợi hại khiến anh không thể một cước hạ gục, để ông ta chạy mất, thì sau này khó mà bắt lại.
Dương Hiên nở một nụ cười giả tạo, đứng ra giải quyết tranh chấp.
“Tôi không có hứng thú với mấy đồ trang sức này, chi bằng chuyển phần của tôi cho ông chủ Đường, lát nữa nếu có món đồ khác, tôi sẽ chọn lại, mọi người thấy thế nào?”
Đám người nhìn Dương Hiên tựa như nhìn kẻ ngốc, rõ ràng thứ có giá trị nhất ở đây là những món trang sức này, người này vậy mà không chút tiếc nuối đưa thứ đồ tốt nhất giao vào tay người khác.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, sau khi ra ngoài vẫn phải dựa vào Đường Kế Đức đưa bọn họ rút lui an toàn, không thể đắc tội với ông ta, đám người Sấu Hầu Tử muốn mắng chửi, cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.
“Thế thì phải cảm ơn thầy Dương rồi.”
Lẽ nào vừa nãy Dương Hiên đã phát hiện ra suy nghĩ trong chốc lát của mình? Đường Kế Đức có suy nghĩ sâu xa khác nhìn Dương Hiên, mặt cười như không cười, nói lời cảm ơn.
Không xảy ra tranh chấp, sự phân chia sau đó khá công bằng, vì vừa nãy không chọn mấy đồ bảo vật nên sau đó Dương Hiên đã tùy ý chọn lấy tấm ngọc bài ở giữa bàn, một số người khác dưới sự giám định của Dương Hiên lại chọn thêm vài thứ khác, đến khi không thể chứa nổi nữa mới trưng ra vẻ mất mát đầy mặt rút khỏi ngôi mộ.
“Haizz, đáng tiếc cho người đẹp tuyệt sắc như vậy.”
Có thể nói, bình thường thi thể không bị thối rữa trong hàng ngàn năm không chỉ dựa vào các loại độc dược kim loại đặc biệt và việc chôn cất vùng với ngọc bích được.
Bàng lão tứ không cam tâm cạy mở miệng nữ thi thể, ngoài cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo, không hề có mấy thứ như ngọc bảo hộ bất tử.
Bàng lão tứ trước ánh mắt trách cứ của Sấu Hầu Tử vẫn mò mẫm một lúc lâu trong miệng thi thể, nhưng cũng không tìm thấy gì.
Đám người không thể không tự hỏi làm thế nào mà nữ thi thể không dưới năm nghìn năm này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
Sấu Hầu Tử liếc nhìn một cách đầy tiếc nuối, không biết có phải là ảo giác không, hắn ta luôn cảm thấy nữ thi thể vốn dĩ đang an tĩnh nhắm mắt kia, dường như hơi nhấp nháy đôi mắt.
Sấu Hầu Tử dụi mắt nhìn lần nữa, lại thấy nữ thi thể an nhiên tựa như đang ngủ say giấc nồng.
Lẽ nào do trộm mộ quá nhiều, phản ứng bất an xuất hiện trêи cơ thể sao? Sấu Hầu Tử có chút kinh hãi lông tóc dựng đứng, nhìn thấy những người khác đều đang đi về phía trước, hắn ta nhanh chóng vội vàng chạy theo.
Còn Dương Hiên tụt lại phía sau liếc nhìn ngọc bài trong tay, âm thanh nhỏ bé phát ra từ cái quan tài truyền đến ở sau người, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Liên tưởng tới việc Đường Kế Đức lấy đi cuốn sách cổ, anh chợt hiểu ra điều gì đó.
Rõ ràng đây là cách dùng con rối của tà thuật cổ xưa, ngọc bài trêи tay anh chính là lệnh bài để điểu khiển con rối nữ trong quan tài kia.
Trong lòng Dương Hiên khẽ chấn động, không tránh được mà thở dài thương tâm vì người đẹp tuyệt sắc lại bị biến thành con rối trong quan tài.
Trong số những tài liệu ông Long để lại có một số bản ghi chép về phương diện này.
Thời xa xưa, lúc giới tu chân còn phồn vinh thịnh vượng, địa vị của nữ tu sĩ luôn thua kém nam tu sĩ, suy cho cùng có thể nhẫn nhịn chịu đựng sự nhạt nhẽo khô khan, thường xuyên khổ luyện cần mẫn giữa bờ vực của cái chết và sự sống khiến cho nữ tu sĩ đã ít ngày càng ít hơn. Điều này cũng dẫn đến việc thực lực của nữ tu sĩ căn bản thua kém nam tu sĩ, trong giới tu chân phụ nữ không bao giờ nhiều bằng đàn ông.
Cho dù, nam tu sĩ khinh thường các nữ tu sĩ mỏng manh yếu đuối, song bọn họ lại rất khó để gặp gỡ, dù sao thì giới tu chân cũng không cấm hay giới hạn niềm vui của thế giới trần tục. Nếu như nam nữ đôi bên đều là người tu luyện, thì sinh ra đứa trẻ càng có thêm linh căn.
Do đó, địa vị của các nữ tu sĩ cũng rất gây tranh cãi, hết sức thấp kém, thực lực cao một chút thì còn phải tự duy trì, những người thực lực không đủ, thân thể có thể chất đặc thù hoặc có mục đích đặc biệt, đều thoát không khỏi số phận bi thảm.
Ví dụ như cảnh ngộ của người phụ nữ trong quan tài này chắc chắn là không hề đơn giản.
Sắc đẹp ngiêng nước nghiêng thành như vậy, mặc dù thời xa xưa rất nhiều người luyện Trú Nhan Đan, nhưng nó chỉ bài trừ những tạp chất trong cơ thể, dựa trêи cơ sở nguyên sinh giúp con người trở lên lộng lẫy, mĩ lệ thêm vài phần.
Tuy nhiên, nhan sắc của người phụ nữ này xem như là tuyệt sắc bẩm sinh. Ở thời xa xưa có dung mạo này thì thường sẽ không có thực lực nhất định, sau lưng có người chống đỡ bảo hộ, kết cục của cô ấy chỉ có thể như bây giờ.
Dương Hiên nghĩ tới cuốn sách cổ ngày trước có đề cập tới Lô Đỉnh*. (*Lô đỉnh: nữ tu sĩ bị nam tu sĩ dùng để thải âm bổ dương, chuyên dụng để cung cấp nam tu sĩ hấp thụ âm nguyên, đề cao công lực)
Mặc dù người phụ nữ trong quan tài là một người bình thường, song bởi vì cô ấy mang thuộc tính âm, sợ là trải nghiệm đầu tiên bị người ta dùng làm lô đỉnh thải âm bổ dương. Sau khi chết lại bị biến thanh con rối giữ bên thân mình.
Dương Hiên thầm thương xót, lông mày nhíu chặt, không khó để đoán được, chủ nhân chân chính của ngôi mộ này có thể là một giáo phái tu tà đạo.
Dương Hiên không chú ý tới người con gái xinh đẹp kia đã tỉnh, đang đứng dậy mờ mịt nhìn anh, anh thấy mấy người Đường Kế Đức đã đi xa liền đuổi theo.
Bây giờ không phải là lúc để đưa cô ấy đi, với cả bên trong đan điền các viên linh châu đang không ngừng nảy lên, phải để lần sau một mình tự đến đây nghiên cứu một phen vậy.
Lúc này, điều cần phải đối mặt là sự liều chết phản công của bọn người Đường Kế Đức sau khi ra ngoài.
————————