Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 112

Trước Sau

break

Chương 112: Liên thủ

Đồ Nhất Phỉ dù sao cũng vẫn là đại ca trong thế giới ngầm địa phương, tin tức ngồi tù một khi truyền ra ngoài, tại Lĩnh Nam nhất định sẽ dấy lên một trận chấn động.

Căng tin trường đại học Lĩnh Nam, Dương Hiên vừa ăn cơm vừa dửng dưng nghe ngóng, Trần Trừng nhao nhao chia sẻ niềm vui sướиɠ khi biết tin Đồ Nhất Phỉ bị cảnh sát vũ trang lật đổ.



Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Thật ngại quá, không biết có làm phiền thầy Dương dùng bữa không?”

Trước mắt Dương Hiên là một bóng đen, anh lập tức ngẩng đầu, vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Biến mất nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng tìm đến cửa rồi, anh còn tưởng rằng tên Đồ béo ngồi tù, sẽ khiến cho Đường Kế Đức mọi mặt chú ý mà không dám tùy tiện hành động, bản thân nói không chừng còn phải đợi một khoảng thời gian nữa.

Không ngờ vậy mà tự mình tìm tới.

Dương Hiên mím môi cười, đứng dậy.

“Không phiền, Đường tiên sinh có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Đường Kế Đức ra hiệu thoáng nhìn bốn phía xung quanh.

“Ở đây nói ra không tiện, tôi mời thầy Dương đến nơi yên tĩnh nói chuyện, thế nào?”

Dương Hiên gật đầu mỉm cười, không nói gì nhiều, chào tạm biệt Trần Trừng rồi đuổi theo bước chân Đường Kế Đức rời khỏi căng tin.


Hai người cùng nhau ngồi trêи chiếc xe sang trọng của Đường Kế Đức, đến một nhà hàng thanh tịnh và đẹp đẽ.

“Hoan nghênh quý khách……là Đường tổng, phòng của ngài đã chuẩn bị xong rồi, mời đi lối này.”

Vừa bước vào nhà hàng, người quản lý đại sảnh liền nhận ra Đường Kế Đức, rõ ràng Đường Kế Đức thường xuyên đến đây dùng bữa, dường như trước đó cũng đã đặt trước một gian phòng.

Xem ra, ông ta là có chuẩn bị mà đến.

Dương Hiên nhướn mày, im lặng không hé nửa lời, đi theo sau Đường Kế Đức.

Vừa ngồi xuống, phục vụ rót nước xong xuôi liền đi ra ngoài, Đường Kế Đức trực tiếp mở cửa nhìn núi cao bên ngoài.

“Thầy Dương, thực ra lần này Đường mỗ tìm gặp là có chuyện mong được giúp đỡ.”



Tôi đang đợi ông có chuyện cần cầu xin đây, trong lòng Dương Hiên thầm phỉ báng, mặt lại nở nụ cười khiêm tốn.

“Đường tiên sinh, ông khách khí rồi, có chuyện gì ông đừng ngại cứ nói thẳng.

Đường Kế Đức xoay chén trà trong tay, không trực tiếp nói ra chuyện gì, mà hỏi Dương Hiên một vài vấn đề vặt vãnh.

“Thầy Dương, thầy hài lòng với cuộc sống hiện tại không?”

Đây là lại muốn dùng tiền tài mê hoặc anh sao, Dương Hiên phỏng đoán trong lòng, trêи mặt lại làm ra vẻ nghi hoặc, trả lời trúng trọng tâm: “Bình thường, còn miễn cưỡng ăn no cơm, cũng không thể nói là không tốt.”

“Vậy thầy Dương có từng nghĩ cải thiện cuộc sống hiện tại một chút, chẳng hạn như đột nhiên giàu có sau một đêm, ngồi ôm vài trăm triệu tệ, người đẹp xe sang tùy ý gọi tới.”



Nói tới đây, ý vị muốn dụ dỗ trêи mặt Đường Kế Đức không hề giấu diếm mà lộ ra ngoài, giống như bà ngoại sói trong câu chuyện cổ tích, chiếc đuôi rêu rao không ngừng vẫy đi phẩy lại, chờ đợi đứa trẻ vô tri không nhịn được cám dỗ tò mò, chủ động mắc câu.

Quả nhiên… câu trả lời của Dương Hiên sau khi giả dạng suy nghĩ, nằm trong dự đoán của ông ta.

“Ai mà không muốn cải thiện tình hình khó khăn của bản thân, kiếm thêm một ít tiền chứ, nhưng một đêm phát tài, chuyện này hầu hết đều là trúng số mới xảy ra, nghĩ ít thôi thì được, nghĩ nhiều rồi, cũng giống như thằng ngốc nói mơ.”

Đường Kế Đức tháo bỏ mặt nạ, ông ta cũng không còn giả vờ là một quý ông lịch lãm nữa, đôi mắt tinh ranh của cáo già lộ ra rõ ràng.

Đường Kế Đức chống hai tay lên ghế, đốt một điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh hai người, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng kì lạ.

“Nếu tôi nói ở đây tôi có một cơ hội như vậy, nhưng nó trái với nguyên tắc và đạo lý thông thường, cậu có muốn không, phát tài một lần?”

Đường Kế Đức nhả ra một luồng khói, ánh mắt mê hoặc, nhìn thì có vẻ không hề để tâm, tùy ý mà chậm rãi, thực tế đuôi mắt còn đọng lại ánh sáng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dương Hiên.

“Trái với nguyên tắc và đạo lý thông thường?”

Dương Hiên nhắc lại lời đó một lần nữa, trong mắt dường như đang suy nghĩ về hàm ý đằng sau câu nói đó, mất một lúc, mới nghiêm túc nhìn về phía Đường Kế Đức.

“Vậy thì còn xem ông nói như về việc gì, nếu là việc giết người phóng hóa, cướp ngân hàng, tôi dĩ nhiên sẽ không muốn sau khi có tiền, còn phải sống cuộc sống ngày đêm lo lắng trốn tránh.”

Lời này của Dương Hiên có hàm ý, nếu không phải là việc quá đáng, những việc bên lề của pháp luật thì vẫn có thể va chạm.

Đường Kế Đức vui vẻ cười haha.

“Thầy Dương yên tâm, giết người phóng hỏa, ɭϊếʍ lưỡi dao sống qua ngày chính Đường mỗ cũng không nguyện ý, làm sao có thể kéo thầy Dương đi làm những chuyện đại nghịch bất đạo, khiến lương tâm bất an đó cơ chứ.”

Thấy Dương Hiên tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu nhìn Đường Kế Đức, ông ta tiếp tục giải thích nghi hoặc: “Loại việc hại tới tính mạng người khác, Đường mỗ vẫn có nguyên tắc nhất định, sẽ không động vào. Nhưng thứ đồ mà người sau khi chết, sống không dùng đến, chết không mang đi, Đường mỗ cảm thấy những thứ đó đều là những báu vật vô giá, nếu vì tư tâm của người đã khuất, luôn bị chôn dấu dưới đất sâu, không nhìn thấy ánh mặt trời, chẳng phải lãng phí sao, thầy Dương, thầy nói xem có lý không?”

Đường Kế Đức nhìn Dương Hiên, ánh mắt mang theo tia kỳ vọng phải đạt được sự thấu hiểu, Dương Hiên lại im lặng nhìn Đường Kế Đức, không hề lên tiếng.

Đường Kế Đức không nắm chắc suy nghĩ của Dương Hiên, không nhịn được lại thêm một câu nói hấp dẫn.

“Thầy Dương là người thông minh, tôi nghĩ thầy cũng sẽ nghĩ thông chuyện này.”

Dứt lời, Đường Kế Đức liền trầm mặc không nói, tiếp tục đốt điếu thuốc còn đang hút dở, chờ đợi đáp án sau khi cân nhắc kỹ lưỡng của Dương Hiên.

Bản thân vốn đang đợi Đường Kế Đức mời anh nhập hội, khiến ông ta tự tay đưa chứng cứ của mình ra trước mắt, vì vậy Dương Hiên nhất thời không đáp lại, cũng chỉ là biểu hiện của bản thân có phần hơi vội vàng, nếu không sẽ bị lão hồ ly Đường Kế Đức nhìn ra kẽ hở.

Dương Hiên vờ vịt trầm tư hai phút, hỏi ngược lại: “Đào trộm mộ?”

Đường Kế Đức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Lần này Đường tiên sinh phát hiện ra cổ mộ nào trọng đại sao?”

Thông minh, trong chốc lát liền nghĩ đến chỗ quan trọng.

Đường Kế Đức cười tán thưởng, dường như cảm thấy bản thân đã đả động được Dương Hiên thoáng chốc như mở ra máy hát, từ đầu tới cuối, tỉ mỉ nói với Dương Hiên từng điều êm tai.

“Lần này tôi cùng mấy người khác phá hiện một cổ mộ thần bí, từ nhiều năm kinh nghiệm làm nghề, lịch sử của cổ mộ này không dưới năm nghìn năm, mà còn bảo tồn hoàn hảo, vừa nhìn liền biết chưa từng bị người khác đào xới qua.”

Đường Kế Đức nhìn gương mặt Dương Hiên nghe tới nhập thần, không kềm được mà thêm một đòn hấp dẫn.

“Hơn nữa, bên trong lộ ra một hơi thở thần bí, tôi nghĩ bảo bối trong đó nhất định không tầm thường, dự tính nếu như tùy ý lấy một món bán ra ngoài, chút tiền đó có thể đủ cho cậu tiêu mấy đời. Cậu thực sự không muốn suy nghĩ thêm sao?”

Đường Kế Đức một lần nữa lại thả mồi câu dụ dỗ, biểu hiện của Dương Hiên lại vô cùng lay động, nhưng không vội vã đồng ý.

“Nếu như là bảo vật, tôi nghĩ thông thường sau khi phát hiện ra đều là giấu diếm đi, ông tại sao còn muốn mời một ngoài như tôi gia nhập?”

Biểu hiện của Dương Hiên phù hợp với lý thường, Đường Kế Đức không hoài nghi, con ngươi sâu xa liếc Dương Hiên, dẫn dắt từng bước giải thích: “Đương nhiên là vì khả năng của cậu có thể so với bậc thầy giám định hàng đầu thế giới.”

Dương Hiên không hiểu rõ vì vậy, Đường Kế Đức nhìn ra nghi vấn của anh, tiếp túc nói: “Tôi vừa nói rồi, cổ mộ lần này là cùng người khác phát hiện, tất nhiên khai phá cổ mộ này cũng là mấy người chúng tôi hợp tác liên thủ.”

“Hợp tác liên thủ là muốn đề cập tới vấn đề phân chia, chung quy cũng là cổ mộ trêи nghìn năm tuổi, giá trị của vật phẩm bên trong rốt cuộc là gì, ai cũng muốn biết phải không thầy Dương?”

————————

 

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc