Còn chưa bước vào viện người phụ trách dẫn đường lưu nàng lại, lấy thật nhanh bước chân rời đi, giống như là có cái gì quỷ quái đuổi theo hắn ở sau lưng, điều này làm cho Lam Như Nhật cảm giác sâu sắc không hiểu; mà nghi ngờ này ở nàng bước vào viện càng rõ ràng hơn.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Liếc nhìn lại, chỉ có nhìn bốn chữ thê thảm vô cùng có thể hình dung. Khuôn viên xinh đẹp giờ phút này cây cối đổ ngã, tảng đá lớn trang trí cũng bị vỡ thành hai nửa, càng đừng nói đễn những thứ hoa hoa thảo thảo không được chăm sóc, tất cả căn bản giống như một mảnh phế tích.
Nhìn cảnh tượng trước mắt khiến Lam Như Nhật càng ngày càng lo lắng cho Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng bước chân tăng nhanh thẳng hướng bên trong đi vào, vậy mà tay vừa mới đụng phải cửa, liền bị tiếng rống giận từ bên trong truyền ra hù dọa.
“ Cút ra ngoài!”
Bàn tay theo bản năng rút về. Lần đầu tiên nghe thấy thanh âm mang theo tức giận của Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật nhất thời không biết phải làm gì, lúc này nàng mới hiểu được tại sao người nọ lại không dám mang nàng đi vào, ngay cả nàng đều không nhịn được bị tiếng hô mang theo lửa giận hù dọa, càng đừng nói là những người khác.
Do dự đứng tại chỗ, tay của nàng nâng lên lại hạ xuống, không biết có nên hay không đi vào, nhưng rồi cuối cùng ý nghĩ muốn gặp hắn còn nhiều hơn, Lam Như Nhật nhắm mắt, bất cứ giá nào cũng phải đẩy cửa ra, nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ là động tác đẩy cửa ra lại khiến thân thể nàng không yên hướng phía trước nhào xuống.
“ Tà Nguyệt!” Bản năng bảo vệ bụng, nàng không suy nghĩ gì liền hô lên.
Cảm giác đau đớn không có truyền đến, Lam Như Nhật chỉ cảm thấy mình được ôm trong lồng ngực ấm áp, không biết xúc động từ đâu tới làm cho nàng hiện tại muốn khóc.
“ Ta thật nhớ…. rất nhớ chàng!” Đưa tay ôm lấy Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật vui vẻ nói. Cho tới giờ khắc này nàng mới phát hiện nguyên lại bản thân mình lại nghĩ đến hắn nhớ như vậy, chẳng qua chỉ cần đụng chạm hắn cũng sẽ khiến nàng cảm thấy thật vui thật vui vẻ, nhiều ngày tưởng niệm rốt cuộc cũng được giải phóng.
Cho dù ôm trong ngực thân thể mềm mại, Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn hoài nghi đối với cảm giác của chính mình, khó mà tin được người trọng yêu nhất, sinh mệnh của hắn thật sự trở lại, thật sự ở trong lồng ngực của hắn, trở lại chỗ của hắn.
“ Nhật Nhi…………” Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng giờ phút này Hạ Hầu Tà Nguyệt chuyện gì cũng đều không nói ra được, chẳng qua đem nàng ôm thật chặt.
“ Ta vẫn một mực đều nhớ muốn sớm một chút trở về gặp chàng, còn chàng? Chàng có nhớ ta hay không?” Giọng nói nghẹn ngào, lỗ mũi ửng đỏ, Lam Như Nhật đưa tay vòng qua cổ hắn, cả người dựa vào hắn, trong mắt phiếm lệ quang.
Hạ Hầu Tà Nguyệt cũng không có trả lời nàng, cúi đầu, ngay sau đó đặt lên bờ môi mềm mại đỏ mọng, kia nụ hôn vừa nồng lại vừa nhiệt, như cuồng dã muốn chiếm lấy nàng hết thảy, rồi lại đối với nàng vô tận quý trọng.
“ Cầu xin nàng…. Đừng rời ta…….” Tựa vào trên vai nàng, tay của hắn không buông nàng ra, thanh âm khàn khàn lại giống như cứng rắn khiến Lam Như Nhật đau lòng không dứt.
Trừng mắt nhìn, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống, nàng cũng muốn cho hắn biết mình thật sợ không cách nào nhìn thấy hắn lần nữa, không cách nào bồi ở bên cạnh hắn được nữa.
Lẫn nhau trao cho đối phương ấm áp, hai người đều không mở miệng nữa, chỉ là lấy động tác như thế để an ủi mấy ngày liên tiếp chịu hành hạ.
“ Làm sao chàng lại đem mình biến thành thế này?” Lau mặt của hắn, khuôn mặt rõ ràng trở nên gầy gò cùng với tròng mắt vô thần, làm Lam Như Nhật tràn đầy đau lòng. “ Chàng nhất định không có hảo hảo ăn cơm, cũng không có ngủ ngon giấc.”
“Nàng không có ở bên cạnh ta.” Hạ Hầu Tà Nguyệt cầm tay của nàng, ánh mắt chưa từng rời đi trên người nàng.
Nên hình dung tâm tình của mình như thế nào bây giờ?
Lời nói của Hạ Hầu Tà Nguyệt càng khiến Lam Như Nhật đau lòng, không dám nghĩ tới mình không có ở đây mấy ngày nay hắn đến cùng trôi qua như thế nào, bởi vì biết nàng càng thêm đau lòng không thôi.
Đưa tay lau nước mắt chưa khô còn đọng trên má nàng. Đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt mà nói, mình vĩnh viễn không phải là trọng yếu nhất, nàng mới là trung tâm của hắn.
Lam Như Nhật như thế nào không biết ý nghĩa của hắn. Cử động ôn nhu lau nước mắt của Tà Nguyệt không những không lau đi nước mắt của nàng, ngược lại làm cho nàng nước mắt chảy xuống nhiều hơn.
“Đừng khóc, Nhật Nhi.” Hạ Hầu Tà Nguyệtnâng lên khuôn mặt của nàng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt kia, vẻ mặt tràn đầy đau lòng. “ Nước mắt của nàng sẽ làm ta khổ sở.”
“ Nhưng……..”
Hạ Hầu Tà Nguyệtnghiêng thân ở trên môi nàng khẽ hôn xuống, không để cho nàng nói ra bất kỳ lời nào trách cứ mình.
“ Cho ta thấy nụ cười của nàng được không?” hắn vuốt ve mái tóc mềm mại, mở miệng yêu cầu “ Nụ cười của nàng là liều thuốc tốt nhất với ta.”
Lam Như Nhật cố gắng đem nước mắt nháy mắt thu trở về, hướng hắn lộ ra nụ cười đẹp nhất sau đó dần cúi đầu nhập trong ngực hắn, không bao giờ nguyện rời đi hắn.
“ Ta đã trở về.” Lam Như Nhậtchủ động hôn lên hắn, nhìn hắn nói, mà hắn cũng khẽ mỉm cười, hôn trả lại nàng đồng thời nói:
“ Nàng rốt cuộc trở lại.”
Không khí tốt đẹp như bây giờ không nên bị phá hư, nhưng Lam Như Nhật nhớ tới thỉnh cầu của Lôi Thiếu Quân lúc trước. Sau khi tâm tình vững vàng, nàng không nhịn được lên tiếng.
“ Tà Nguyệt………..” nàng gọi hắn, có chút không biết nên nói như thế nào mới phải. Nhớ tới phản ứng của Mộ Tri Hinh, Lam Như Nhật cảm giác được câu trả lời của hắn sẽ giống với Tiểu Tri.
“ Cái đó………. Có thể hay không tha thứ cho Lôi Thu Yến?” Lam Như Nhật muốn nhiều hơn nữa cũng vô ích, dứt khoát nói thẳng, không ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt Hạ Hầu Tà Nguyệt trong nháy mắt trầm xuống.
“Đừng nhắc tới nàng.” Hạ Hầu Tà Nguyệt không trả lời.
“ Nhưng là…………….”
“ Nàng ta hại nàng.” Hạ Hầu Tà Nguyệt biết nàng mềm lòng, cau mày nói.
“ Nhưng bây giờ ta không sao, cũng không…………..”Lam Như Nhật không nhịn được mà thay Lôi Thu Yến nói, cũng không nguyện ý khiến cho Lôi Thiếu Quân thất vọng, dù sao nàng biết Lôi Thu Yến là thân nhân duy nhất của Lôi Thiếu Quân.
“ Nhật Nhi………” Hạ Hầu Tà Nguyệt bất đắc dĩ nói thẳng: “ Ta không thể nào tha thứ cho nàng ta.”
“ Chàng có thể không cần tha thứ nàng ta, nhưng có thể hay không đem nàng ta từ trong lao ngục thả ra?” Lam Như Nhậtlôi kéo vạt áo hắn, lần nữa thỉnh cầu.
“ Nếu như ta nói không thì sao?” Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn Lam Như Nhật, không khỏi than thở: trong lòng hiểu được nàng chính là muốn hắn thả Lôi Thu Yến.
“ Tà Nguyệt…………..” Lam Như Nhật hô lên, chứa đựng ý vị thỉnh cầu, trong mắt tựa hồ có thủy quang.
Hạ Hầu Tà Nguyệt tiến thoái lưỡng nan. Hắn cũng không muốn như vậy bỏ qua cho Lôi Thu Yến, nhưng là cũng không đành lòng cự tuyệt nàng.
“ Ta biết.” Hạ Hầu Tà Nguyệtđúng là vẫn không đành thấy nàng lộ ra biểu tình như vậy, thỏa hiệp nói: “ Ta đáp đứng để nàng ta ra khỏi ngục, nhưng không cho phép nàng ở lại trong sơn trang.
Đây đã là giới hạn cuối cùng thấp nhất của hắn.
“Cám ơn!” Lam Như Nhật vui vẻ dùng sức ôm lấy hắn, tiếp theo lạ nhớ đến tên còn lại, nàng ngẩng đầu lên hỏi: “ Chàng bắt được Võ thúc sao?”
“ Bắt được.” Hạ Hầu Tà Nguyệt thật sâu cau mày nhìn nàng. “ Nàng sẽ không cũng phải giúp hắn cầu tình đi?”
“ Mới không có.” Lam Như Nhật ngay lập tức lắc đầu, nàng làm sao có thể làm như vậy! Nàng chỉ là…………..
“ Chàng sẽ không có làm ra chuyện giết người chứ?” Lam Như Nhật không phải giúp người xấu kia cầu cạnh, chỉ là không muốn Hạ Hầu Tà Nguyệt bởi vì nàng mà làm ra chuyện tàn nhẫn.
“ Yên tâm, hắn còn sống rất tốt, ta làm sao sẽ giết người.” Hạ Hầu Tà Nguyệthôn lên trán nàng, không cho nàng phát hiện được tia âm ngoan nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
Hắn làm sao có thể giết chết Hạ Hầu Võ; trên thực tế bất quá hắn chỉ nhẹ nhàng khiến hắn vỡ vụn một chút xương, sẽ đem gân tay gân chân của hắn móc hết, thuận tiện chọc mù một con mắt, cắt đứt thanh âm, sau đó đem hắn vứt xuống đường mà thôi, hắn cũng không có làm cái gì không phải sao!
“ Vậy thì tốt, giết người không phải là chuyện tốt.” Lam Như Nhật yên lòng nói. Không biết rằng, đối với Hạ Hầu Võ, tử vong có lẽ là cách giải thoát tốt nhất…….
******
“Thật không nghĩ tới ngươi sẽ phải lập gia đình.” Hôn lễ ở ba ngày sau được cử hành, Mộ Tri Hinh không nhịn được có chút cảm khái, trên lý trí nàng mặc dù đã tiếp nhận chuyện này là thực, nhưng về tình cảm chỉ cần vừa nghĩ tới Lam Lam vốn là chỉ thuộc về nàng sẽ biến thành của người khác, nàng liền không cách nào quên được.
“ Sớm biết không nhanh như vậy dẫn ngươi trở lại.”
“ Coi như thành hôn, Tiểu Tri vẫn còn là người trọng yếu nhất của ta, sẽ không thay đổi.” Lam Như Nhật dựa vào vai Mộ Tri Hinh, bảo đảm nói.
“ Tiểu Tri là người không thể thiếu của ta đó.” Lam Như Nhật nghiêng đầu cười một tiếng đối với nàng, hoàn toàn bắt lầy lòng của Mộ Tri Hinh.
Mộ Tri Hinh cười nhạt, không nói thêm nữa, cho dù nàng không cho Lam Lam cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt thành thân, cái người có độc chiếm dục vọng cực mạnh kia còn có thể để cho Lam Lam cùng nàng ở chung một chỗ sao.
Quả thật như lời Lam Lam nói, Hạ Hầu Tà Nguyệt đích xác ôn nhu lại vừa bá đạo, mềm mại, nhưng, đây chỉ là đối với Lam Như Nhật mà thôi.
Ở lần gặp mặt đầu tiên, Mộ Tri Hinh đã phát hiện Hạ Hầu Tà Nguyệt là loại người có dục vọng chiếm đoạt cực mạnh, chuyện đó thực rõ ràng, khi Lam Lam đến gần nàng thì nàng liền cảm giác được rất sâu địch ý hướng nàng bắn tới, chỉ có Lam Lam chậm lụt không có phát hiện.
Mộ Tri Hinh cũng không thèm để ý Hạ Hầu Tà Nguyệt có địch ý với nàng, dù sao nàng thích là Lam Lam, quản hắn khỉ gió thấy nàng thế nào; bất quá, hắn cũng có điểm làm cho nàng tán thưởng —— vô luận dù thế nào chán ghét nàng chiếm cứ Lam Lam, nhưng lại chưa bao giờ làm ra bất cứ thương tổn gì nàng mà làm Lam Lam khổ sở, dựa vào điểm này, Mộ Tri Hinh miễn cưỡng thuyết phục mình tiếp nhận Lam Lam trở thành mẹ của con hắn.
“ Ngươi như vậy nhìn ta làm cái gì?” Mộ Tri Hinh cảm giác được ánh mắt Lam Như Nhật, không nhịn được nổi da gà.
"Tiểu Tri." Trong thanh âm dẫn theo điểm nịnh hót, Lam Như Nhật gần sát nàng."Nghe nói Lãnh đại ca đang đeo đuổi ngươi, có thật không?"
"Giả." Mộ Tri Hinh không chút do dự trở về, tuyệt không muốn nhớ lại cái nam nhân nói ra lời kỳ quái.
.
"Nhưng là tất cả mọi người cũng đang nói." Lam Như Nhậtkéo tay Mộ Tri Hinh, lầu bầu. Nàng cũng rất tò mò, cho nên mới muốn từ trong miệng Tiểu Tri hỏi ra tường tậnsự tình.
"Lời đồn đều giả." Mộ Tri Hinh tránh thoát tay Lam Như Nhật, lấy một câu nói làm kết luận.
"Nhưng là Lãnh đại ca ngày hôm qua cũng tới tìm ta, hắn nói muốn biết ngươi thích gì." Lam Như Nhậtcười đến có chút tặc, ném ra lời nói.
"Ta nói Lam Lam, ngươi chẳng lẽ như vậy liền đem ta bán đi đi?" Vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, Mộ Tri Hinh tay chuẩn bị bóp má nàng.
"Chỉ có bán một chút xíu." Lam Như Nhậtcười đến có chút lúng túng, nói xong chột dạ, ở lúc bàn tay Tiểu Tri hướng nàng vội vàng lấy ra sau lưng quyển sách cất giấu.
"Đây là Lãnh đại ca muốn tặng cho ngươi."
“Ta………” rất muốn cự tuyệt, nhưng bản thân lại là người yêu sách khiến Mộ Tri Hinh giãy giụa một chút sau đó không nhịn được mà nhận lấy.
“Lãnh đại ca nơi đó còn có rất nhiều sách ít gặp.” Chung đụng nhiều năm như vậy, Lam Như Nhật biết được tử huyệt của Mộ Tri Hinh ở đâu. “ Lãnh đại ca cũng rất thích xem sách của người đó.”
Mộ Tri Hinh hơi nhíu mày, lần này cũng không lên tiếng.
“Lại rất ca tụng ngươi đó.” Lam Như Nhật chưa từ bỏ ý định, nói tiếp chờ Mộ Tri Hinh phản ứng.
“Ngươi đấy, trước chăm sóc tốt chính mình đi.”, Mộ Tri Hinh thoại phong nhất chuyển dứt khoát chuyển đề tài trở về trên người nàng.
“Ta thế nào?” Lam Như Nhậtchỉ mình, có vẻ nghi ngờ.
“Ngươi và Tà Nguyệt, chuyện gì xảy ra?” Y theo hắn đối với Lam Lam, thương yêu nàng như vậy, Mộ Tri Hinh không nhịn được mà nghi ngờ. “ Hắn làm sao lại dung túng ngươi ăn những thứ không được ăn này, còn có không nấu thuốc bổ để cho ngươi bồi bổ thân thể hả, ngươi là mẹ đứa bé của hắn nha.
“Cái đó……….” Lam Như Nhật bị Mộ Tri Hinh nói như thế, trả lời có chút chần chờ.
“Ngươi còn chưa có nói với hắn?” Một câu vạch trần.
“Ừ, hình như là chưa……….” Lam Như Nhật suy nghĩ lại phát hiện mình tựa hồ không có nhắc tới chuyện mình có đứa bé với Hạ Hầu Tà Nguyệt.
Mộ Tri Hinh cũng không có kinh ngạc quá mức, dù sao Lam Lam thiếu đầu óc đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng……..
“Ngươi tốt nhất ở trước đêm tân hôn nói cho hắn biết.”
“Tại sao?” Lam Như Nhật không hiểu hỏi, hoàn toàn không muốn quá nhiều.
Mộ Tri Hinh hướng nàng cười ra tiếng, kia cười tựa hồ không có ý tốt. “Nếu như ngươi có thể xác định tân hôn của các ngươi sẽ không quá mức lửa nóng, vậy thì không cần vội vã nói.
Lam Như Nhật sững sờ mấy giây, có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiểu Tri, gương mặt ửng hồng, mà nương theo tiếng cười vui vẻ của Mộ Tri Hinh mà đến.
Đèn lồng màu đỏ khắp nơi, một mảnh vui sướng. Hôn lễ rốt cuộc bắt đầu tiến hành, theo tục lệ, sau kh bái đường, tân nương bị đuổi về phòng tân nương chờ đợi.
Lam Như Nhậtngồi ở bên giường, cảm giác có chút khó tin, không nghĩ tới nàng thật cùng với Tà Nguyệt trở thành vợ chồng thực sự; còn không kịp suy nghĩ nhiều, so với dự tính thời gian còn sớm rất nhiều Hạ Hầu Tà Nguyệt đã tiến vào nhấc khăn voan đỏ của nàng lên.
“Chàng nhìn tốt lắm.” Lam Như Nhật trừng mắt hắn, vui vẻ nói.
Hạ Hầu Tà Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, thay nàng lấy xuống mũ phượng, cũng đều lấy xuống rất nhiều trang sức, để cho mái tóc nàng tự nhiên tán lạc.
“Nàng rốt cuộc cũng hoàn toàn thuộc về ta.” cúi xuống nâng một bó tóc nàng lên hôn, âm điệu cũng với ánh mắt không chút nào che dấu của hắn, khiến Lam Như Nhật đỏ mặt vì bị hắn nhìn chăm chú.
Không khách khí, Hạ Hầu Tà Nguyệt rất nhanh lên giường, từ lần đầu tiên nửa cưỡng bách muốn nàng, khát vọng của Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với nàng ngày càng tăng lên, chỉ là vì bận tâm cảm thụ của nàng, sau đó hắn đều không có quá phận cử động, mà này ở lúc nàng đã là thể tử danh xứng với thực của hắn, hắn rốt cuộc có thể giải phóng chính mình.
“Tà Nguyệt………” Lam Như Nhật nhớ lại chuyện sẽ nói với hắn, kêu tên của hắn, nhưng mà hắn lại lộ ra nụ cười mê người với nàng, lúc nàng nhìn đến choáng váng thì hắn hôn lên môi nàng.
Thừa dịp nàng ý loạn tình mê, hắn đẩy nàng té ngã ở trên giường, thuận thế kéo ra váy của nàng, tay thăm dò vào đáy quần áo nàng, vuốt ve da thịt mềm mại.
“A, chờ một chút………..” mãnh mẽ kéo lý trí về, Lam Như Nhật mặt ửng đỏ ngăn cản hành động không chút nào kiêng kỵ của hắn. “ Ta…… ta có lời muốn nói với chàng.”
Hạ Hầu Tà Nguyệt khẽ cau mày, cũng không muốn đè nén dục vọng nữa.
“Nàng nghĩ muốn nói với ta cái gì?” Nàng vẫn là tương đối trọng yếu, Hạ Hầu Tà Nguyệt dừng lại tất cả cử động, chỉ là vuốt ve bên má nàng hỏi.
“Ta………… Cái đó………” Lam Như Nhật có vẻ khẩn trương không dứt.
Hôn nàng, giống như lúc trân án tâm tình khẩn trương của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt thả mềm ngữ điệu lần nữa hỏi: “ Muốn nói cho ta biết cái gì?”
“Ta…ta…….” Còn chưa nói ra, Lam Như Nhật không nghĩ đến nói sự kiện kia với hắn lại khó khăn như vậy.
“Nhật Nhi.”
Bất cứ giá nào!
Lam Như Nhậtkéo tay của hắn dán vào bụng mình, nhắm mắt hô lên: “Nơi này có đứa bé rồi!”
Cuối cùng cũng nói ra! Nàng thấp thỏm bất an mở mắt nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, đột nhiên hiểu tại sao mình thốt không lên lời, bởivì nàng không biết hắn có thể hay không cao hứng.
Hắn…… Sắp làm cha rồi?
Cho dù là Hạ Hầu Tà Nguyệt, cũng không thoát được chuyện bị tin tức này làm chấn kinh, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, hắn chợt hồi thần.
“Cám ơn nàng.” Hạ Hầu Tà Nguyệt hôn lên môi nàng, mang theo nụ cười nói: “ Nàng lại cho ta một bảo bối.”
Lam Như Nhật tâm tình khẩn trương bởi vì lời nói của hắn mà nhất thời buông lỏng, không cách nào khắc chế cảm động mà ôn lấy hắn.
“Ta thích nhất chàng!”
“Ta cũng yêu nàng. Nàng là Nhật Nhi chỉ thuộc về ta.”