Sao? So với mọi ngày có gì khác không? Trong mắt Lại Tư lóe lên vẻ tự tin.
Tuyết Thuần không chịu nổi đả kích: Hình như ngon hơn chút. Trừ chút hương vị đọng lại trong miệng thì cô chẳng biết có gì khác không nữa.
Ngon hơn chỗ nào?
Thơm hơn.
Thật ra thì trà không phải uống như vậy, còn có vị nữa đấy.
Không ai chỉ em sao? Tuyết Thuần nhìn mặt của anh: Em làm không đúng à? Vậy phải uống thế nào? Không phải là mẹ nuôi nói rằng Lại Tư lớn lên ở nước ngoài ư, sao lại am hiểu trà đạo Trung Quốc vậy chứ? Trước kia, hồi còn học đại học từng nghe nói, đây là một tinh hoa văn hóa quốc gia. Nhưng cô bận rộn làm đủ việc, loại tinh hoa văn hóa quốc gia này cô cũng rất ít tham dự.
Nhìn anh đây.
Lại Tư cầm ly trà nhỏ nâng lên chóp mũi hết sức hưởng thụ hít