Lúc này Tống Hãn nắm tay của cô trước mắt bao nhiêu người, ý nghĩ duy nhất của cô chính là .. trốn. Không khi trầm mặc trong phòng rõ ràng nói cho cô biết những người này còn kinh ngạc hơn cả cô. Một hồi lâu, rốt cục có người ta gan mở miệng phá vở quỷ dị này lúng túng nói: “ giáo sư, vị ŧıểυ thư này là…”
“ em tên Joyce, là em gái của anh ấy” Sợ người nào đó nói làm cho cô luống cuống đến mất mặt nên Vu Giai Thần lớn mật trả lời. Anh ngữ của cô rất là lưu loát, đúng là sau khi nói xong ngay cả dũng khĩ ngẩng đầu nhìn Tống Hãn cũng ko có, sự can đảm của cô chỉ đến đây thôi.
“ Thì ra là em gái”. Mọi người vẻ mặt thất vọng, còn tưởng rằng có cái gì nóng bỏng bát quái có thể điều tra.
“ Hãn”, giọng nói nữ tính mềm mại mang đậm chất London vang lên, thân thể rất có kỹ xảo chen vào từ từ đến gần, “ tối qua chúng ta tính ra một tổ tư liệu mới, anh có muốn xem bây giờ ko?”
Thân thể nổi bất dù chỉ với chiếc trắng vẫn toát lên sức hấp dẫn mười phần, nhất là mái tóc màu đỏ rực lửa, như ngọn lửa thiêu đốt. Tống Han có thể ko bị hấp dẫn? hắn vẫn nắm tay Vu Giai Thần nói với cô và chỉ về bên ghế ngồi: “ ngươi ngồi chỗ đó”.
“ uh” cô vô tình đáp lại, thiệt là Vu Giai Thần, ngươi cần phải phản kháng, vì cái gì trước mặt mọi người ngươi ko sợ hãi, ko khiếp đảm, nhưng hết lần này đến lần khác trước mặt hắn có bao nhiêu nhát gan thì có bấy nhiêu nhát gan? Đối vớ lời của hắn ko dám có dị nghi. Nhu thuận ngồi trên chiếc ghế dựa, trong thấy ai đó lên lầu thay đổi áo bào trắng, lập tức bị mọi người vây quanh, một đống tư liệu ào ạt tới, xem ra rất bận rộn. Thiệt là, nếu đã bận rộn như vậy, tại sao phải mang cô tới nơi này, cô đối với thế giới của hắn ko biết, cũng ko muốn hiểu, những dụng cụ lóe sáng, cô chỉ nhận biết mấy thứ đơn giản, những thứ khác xem hoàn toàn ko hiểu.
Cô gục xuống bàn, đôi mắt ko tự chủ lại đến trên người Tống Hãn. Tống Hãn một nam nhân bộ dạng mặc áo bào trắng làm sao… nhìn đẹp như vậy?. Đứng giữa một đám người nɠɵạı quốc khí chất nho nhã của nam nhân phương đông thật khac biệt, người phương đông nam nhân hàm súc mà nội liểm, Tống Hãn là một ví du. Khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng, đôi môi mỏng khẻ mím, dáng người cao, mỗi một phần, mỗi mot tấc đều hoàn mỹ vô khuyet, làm cho Vu Giai Thần nghĩ ra một từ chuẩn xác nhất, ngọc thu lâm phong. Một nam nhân vô luận ở nơi nào, vô luận lam cái gì đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, là đối tượng mà cô gái nào cũng ái mộ, nhìn mỹ nữ tóc đỏ cũng đã thấy ánh mắt say đắm, người nào có mắt nhìn đều thấy được. Cô sững sờ nhìn qua cô gái đẹp tựa hồ đang khoác lên tay Tống Hãn, sửng sốt một hồi lâu phục hồi lại tinh thần lại phát hiện mình rõ ràng nhàm chán nên mới chú ý loại chuyện này, lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn bốn phía đều chán .
“ em thật sự là em gái giáo sư sao?” một người trẻ tuổi lên tiêng nói.
Vu Giai Thần quay đầu lại trông thấy một khuôn mặt đang mỉm cười, mắt màu nâu có sự hiếu kỳ thiện ý, sau khi chần chờ, cô vẫn lễ phép gật đầu.
“ oa, thật tốt quá”. Nam nhân kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, vừa ngồi xuống liều gỡ bao tay và nói: “ xin chào, anh tên Jack”.
Vu Giai Thần nhìn hắn hữu lễ cười. Jack khẽ nhích thân thể về phía cô, “ có một giáo sư lợi hại như thế làm ca ca, nhất định em rất là hạnh phúc”.
Hạnh phúc sao? Vu Giai Thần thoáng hiện một tia khổ sở trong mắt, ở trong mắt tất cả mọi người, cô có một anh trai này là đều vô cùng may mắn, hạnh phuc, cô có thể lựa chọn ko cần? Jack hình như ko chú ý đến sự trầm mặc của cô, gần thêm chút nữa tha thiết hỏi: “ Giáo sư trước đây có bí mật như hiện giờ ko? Giáo sư có hay thân thiết hơn ko? Hắn….”
Đi a đi a, ném một đống vẫn đề ném đi ra, Vu Giai Thần hoàn toàn chưa kịp trả lời, cô biết rõ Tông Hãn năng lên rất cao, có thể cô biết thì ra người bên cạnh hắn lại sùng bái hắn như vậy, cuồng nhiệt như vậy. Xem ra trong phòng thí nghiệm này hoàn toàn xem hắn thần rồi, ngày cả Jack cũng tràng đầy tôn kinh cùng trơ trụi hâm mộ.
Hâm mộ anh của cô, nếu có thể cô tình nguyện đổi anh trai.
Jack thật là một người hay nói, ko cần cô trả lời gì cả mà hắn vẫn ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt, mà lại là toàn bộ nói về Tống Hãn đáng sùng bài và kính ngưỡng ra sao, ca công tụng đa͙σ,tựa hồ là đã kìm nén lời ca ngợi thành một bụng, hôm nay cuối cùng tìm được cửa thổ lộ, hoàn toàn ko cần đối phương tiếp lời, cô ở chỗ đó chỉ có thể nói xong rất vui vẻ.
Những thứ thành tựu chuyện nghiệp kia trên quốc tế giành được giải thưởng lón, cùng với phát biểu tại SCI thượng kiến cho oanh động quyền uy luận văn, Vu Giai Thần hoàn toàn nghe ko hiểu, có thể coi là phải ko hiểu, cô cũng nghe được là đã xuất bản. Đây chính là thế giới của hắn sao? Thì ra là lại cách xa cô như vậy, trong mắt mọi người Tống Hãn không có việc gì ko làm được
“ Jack, ta hôm qua cho ngươi làm tư liệu, làm được sao? Hiện tại ta muốn xem”. Thanh âm đạm đạm nam tính cắt đứt một mãnh nhiêt liệt thổ lộ.
Jack luống cuống đứng lên xấu hổ cúi đầu xuống “ ta .. còn ko có”. Giáo sư ko phải nói ba ngày sau mới cần? hắn cho rằng…
“ xin lỗi, bởi vì tối qua ta đã làm trước tiến độ, cho nên cần người tổ hợp tài liệu” tống hãn giọng nói ôn hòa dễ nghe dễ nghe.
“ ngài tính ra tổ số liệu kia?” Jack lập lức nhòn thần tượng với ánh mắt sùng bái và hâm mộ, “ ta lập tức đi làm!” Quả nhiên ko hổ là giáo sư, rõ ràng có thể đem dự trù một tuần lễ sau mới có thể lấu được tài liệu, nói trước làm xong, thật lợi hại!
“ có thể hay ko quá miễn cưỡng?” tống hãn vô cùng săn sóc hỏi.
“ ko có, ta bảo đảm ngày mai trước chín giờ đem tài liệu cho giáo sư”. Hôm nay dù ko ăn ko ngủ cũng muốn phải cho xong
“ cám ơn ngươi” Tống Hãn mỉm cười thản nhiên, làm cho Jack vui vẻ hận ko thể nhảy dựng lên, hắn nhanh chóng đi, giống như là ban thưởng lớn nhất đời nhất hắn dù hắn ko ngủ ko nghỉ. Tống Hãn rât lưu loát đuổi người đi, yên lặng nhìn qua Vu Giai Thần, trầm mặc
“ ta.. ta ko có nói chuyện với hắn, là hắn…” hắn bình tĩnh như vậy, Vu Giai Thần lập tức cảm thấy ko đúng lắm, nghĩ đến cái chuyện mấy năm trước, sắc mặt cô tái nhợt vội vàng làm sáng tỏ: “ ta ko có chủ động, hơn nữa chúng ta nói đều là…”
“ Giai Thần”
“ừ?”
“ đi đến phòng nghỉ của ta chờ ta” cái chìa khóa lóe sáng đưa đến trước mắt cô, “ lên lầu quẹo trái”
“ uh” tim gan run sợ nhận lấy cái chìa khóa, côc ko có bất kỳ dị nghị nào ngoan ngoãn nghe lời.
Tống Han nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự phức tạp, rồi lại lần nữa bình tĩnh vô ba.