Tháng 1 ở Cambridge, chưa phải là mùa đẹp nhất nhưng cảnh vật rất lung linh như bức tranh. Hai bên đường lớn là cây cối xanh ngắt trong không khí lạnh lẽo và trang khiêm của mùa đông, những cây cột đèn giữa những bồn hoa nở rộ đầy hơi thở nghệ thuật, dọc bên đường là ban công đầy những chậu hoa, hoa hồng kiễu diễm e lệ, hoa thủy tiên duyên dáng yêu kiều. Đập vào mắt là kiến trúc trung cổ trang nhã và trang nghiêm.
Vu Giai Thần xách theo giỏ nhỏ ngồi trên xe nhìn cảnh vật lộ ra vẻ hoạt bát, xinh đẹp. Mười mấy giờ máy bay thêm một giờ đi xe, bởi chênh lệch múi giờ cô ngáp liên tục, cổ họng đau nhức, cô luôn là vậy mỗi khi đi đường xa đặc biệt mệt mỏi va sẽ nóng giận.
Được trợ lý của người nào đó đón đưa đến nơi, sau khi nói lời cám ơn, Vu Giai Thần lấy ra chìa khóa dự bị mở cửa chính, bên trong tất cả bố trí đều quá quen thuộc. Trong phòng yên tĩnh, cô biết hắn không có ở nhà, nên cô không chần chờ chút nào, trực tiếp đi lên lầu hai tìm gian phòng mà cô đã ở trước đây, cô ko mang theo hành lý bởi nơi đây vẫn luôn giữ quần áo của cô. Cô đi vào phòng tắm nhanh chóng tắm sạch sẽ, tóc chưa được sấy khô cô đã nằm lên gường ngủ. Bị đau nhức làm cho tĩnh lại, thân thể cô truyền đến cảm giác bị xâm lấn, có cảm giác như hít thở không thông. Tiếng hét vọt tới bên môi thì bị hơi thở quen thuộc chắn lại, như đau đớn làm cô thở dốc.
“Tình à” Tống Hãn mang theo điểm không yên, không gian tối đen như mực nhưng lại vô cùng gợi cảm. Thân thể cô như tượng sáp, mà hắn thì trước sau như một như hổ sói, hơn nữa hình thể khác biệt quá lớn, cô chịu đựng vật dị thường của hắn vất vả, hắn như vậy mãnh liệt vào khiến cảm giác đau tăng gấp bội. Cô biết rõ Tống Hãn không quan tâm cô, nên cô chỉ có thể cắn lấy môi mình, làm cho mình không những tiếng rên nhu nhược, vừa rồi một ít âm thanh đã đủ làm cô mất mặt.
Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng, tựa hồ như cười sự quật cường của cô, cô ko hiểu, hắn cúi đầu chạm lấy môi cô. Đây ko phải là nụ hôn, đây hoàn toàn, hoàn toàn là sự chiếm hữu, sự chiếm hữu tuyệt đối của một nam nhân đối với nữ nhân. Ma sát đến đau nhức, hung hăng đến chật vật, làm cho Vu Giai Thần xấu hổ và giận dữ nhưng phản kháng không được. Từ lú Tống Hãn muốn cô đến Anh Quốc cô hiểu mình tới đây là phải đối mặt với cái gì, cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng thì ra là ko đủ cần phải nhiều hơn nữa.
Đau quá, đau quá, tai sao lại đau như vậy, rõ ràng ko phải là lần đầu tiên.
“ quá lâu ko làm, lại chặt” bà tay Tống Hãn đến người cô nặng nề vuốt ve. Cảm giác kịch liệt từ chỗ hắn xâm chiếm ko ngừng lang ra khắp cơ thể, Vu Giai Thần nghi không ra chuyện như vậy có cái gì đáng làm, nɠɵạı trừ sĩ nhục, đau đớn, còn có gì khác? . Hết lần này đến lần khác bị buộc làm, vượt qua giới hạn của cô, vượt qua tưởng tượng của cô. Lúc đau tới cực điểm, Vu Giai Thần run rẩy lên, hai chân bị kéo mở thêm và giơ lên, cô ở phía dưới thân thể hắn, nơi bị xâm chiếm như lửa thiêu cháy, đau nhức, lại tựa hồ có một cảm giác khác làm cô không cách nào hô hấp. Hành hạ như vậy rốt cuộc tới khi nào mới dừng? Tống Hãn ngón tay xoa lên chiếc cổ bóng loáng mãnh mai khẽ dùng sức,” gọi”. Không cần phải, cô phải thấy hiện tại quá mât mặt, quá đáng thương, không cần phải
“đừng làm cho ta nói lại lần thứ hai?”
Giọng nói ôn nhu tại sao hành động lại thô lỗ và dữ dội như vậy? Cổ của cô bị hắn làm cho đau đớn, cô biết rõ tính cách của hắn, muốn thế nào liền như thế, ngoài trừ thuận theo ý hắn, cô ko có biện pháp khác.
“ A..không cần phải..” rốt cục không nhịn được thế công bén nhọn, cô kêu lên.
“ừ”
“ nhẹ một chút, làm ơn..” Vu Giai Thần cầu xin tha thứ, cô ko muốn, run rẩy cầu xin tha thứ.
Thân thể bị lật lại nằm sấp, “pằng” một đa͙σ lực hơn nặng tát vào cái mông sung mãn của cô, “ như thế nào cầu xin”.
Đau đớn làm cơ thể cô co rút lại, hắn thì thầm bên tai cô: “ ta dạy ngươi đã quên sao”. Tống Hãn đã dạy, phương thức dạy của hắn cuộc đời cô vĩnh viễn không quên. Vu Giai Thần cắn môi, rêи ɾỉ, cô không chế không nổi lúc đâm vào lúc rút ra, trong miệng lại phát ra nhưng âm thanh làm người ta mắc cỡ hận không thể chết được, mất mặt đến không thể nói hết, người phía sau thì càng điện cuồng. Cô cúi đầu khóc lên, khuôn mặt kề sát chiếc gối mềm mại, nước mặt thấm ướt gối, tại sao phải đối xử với cô như vậy? cô rốt cục đã làm gì sai? Có thể nói rõ cho cô biết, ít nhất không để cô như vậy mà ko cam lòng.
Tống Hãn cùng cô, cô vĩnh viễn luôn thua bị hành hạ, trước mặt Tống Hãn cô mất mặt và bộ dáng chật vật, điều cô có thể làm là thuận theo, cầu khẩn, khóc thút thít, cầu xin tha thứ, đáng thương như thế nhưng đối với hắn vẫn chưa đủ, như thế nào cũng ko đủ.
Không biết ngất đi mấy lần, khi tỉnh lại vẫn hắn ở trên người cô, ý thức hỗn loạn, hai tay ôm lấy hăn, khuôn mặt đầy nước mắt và mồ hôi tiến vào cổ hắn khóc, mềm mại, “ anh, cầu xin anh, …..không cần phải….”
“ anh”, Tống Hãn hận nhất cách xưng hô mềm lòng này, thanh âm của cô khàn khàn mềm dẻo. Hắn hơi thở nặng nề, thân dưới động tác càng lúc càng nhanh, càng mạnh liệt, giống như muốn đem nàng đỉnh mặc loại, nóng rực, đau nhói, sưng, thấm ướt. Rốt cục, Tống Hãn đâm sâu vào, cô lại lần nữa ngất đi,