Xin lỗi, quấy rầy. Một giọng nói lịch sự vang lên từ cửa phòng.
Mọi người quay đầu nhìn, một người đàn ông anh tuấn lẳng lặng đứng yên ở đó, gương mặt như vẽ, thần sắc như nước, giống như bức tranh sơn thủy, cảnh đẹp ý vui.
Trên đời này có người đàn ông đẹp đến như vậy ư? Trong lúc nhất thời dù nam hay nữ, tất cả ánh mắt đều bị anh hấp dẫn.
Anh cười cười, Tôi tới tìm vợ của tôi.
Vợ? Anh ta vậy mà có vợ? nɠɵạı trừ Thư Dĩ An và Vu Giai Thần, tất cả mọi người ở đây đều thở dài, thật sự đáng tiếc, một người đàn ông tốt như vậy, lại kết hôn rồi.
Giai Thần. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến người nghe cũng say, Có phải anh tới trễ không?
Sao anh lại tới đây? Vu Giai Thần há hốc mồm, có chút ngạc nhiên.
Thư Dĩ An đụng nhẹ bờ vai bạn tốt, Thế nào? Người làm bạn tốt như mình cũng không dễ dàng? Vì chuộc tội, lần này mình đặc biệt nói rõ với anh Tống Hãn về buổi họp lớp.
Hóa ra đầu sỏ gây nên đang ở đây! Vu Giai Thần tức giận trừng mắt nhìn bạn tốt, đứng dậy đi tới cạnh anh, biết rõ anh vừa xuống máy bay, lo lắng hỏi, Mệt không?
Anh cười, dịu dàng như nước, cầm chặt tay cô, Không sao.
Nam thanh nữ tú, đứng chung một chỗ hình ảnh quả thật đẹp khiến người ta thở dài.
Đợi mọi người kịp phản ứng thì nhao nhao nói Giai Thần không suy nghĩ, rõ ràng đã kết hôn mà không thông báo cho mọi người.
Một hồi oán trách, làm bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Trời sinh Tống Hãn đã có năng lực như vậy, nói chuyện tự nhiên với mọi người, lại bảo trì sự lễ phép đúng mực. Anh ngồi cạnh Giai Thần, nói chuyện với người con trai con gái nhỏ tuổi hơn anh rất nhiểu.
Lúc Vu Giai Thần đi học anh đã qua Anh du học, cho nên họ không biết quan hệ lúc đầu của cô và anh, bằng không, với tính cách của Hà Tình Phương kia chắc lại muốn tạo nên sóng gió lớn.
Sau khi uống rượu, chủ đề nói chuyện của mọi người ngày càng náo nhiệt, không biết làm sao lại nói tới dáng người của các cô gái.
Một nam sinh trong đó giễu cợt Hà Tình Phương, Con gái à, gương mặt xinh đẹp, hay là dáng người tốt, cô nhìn cô xem, sân bay, trước sau không phân biệt được.
Ai nói! Hà Tình phương trợn mắt nhìn, Tôi là cup A đấy được không?
Cup A mà cũng không biết xấu hổ nói ra, ở đây ai cũng lớn hơn cô! Kể cả nam sinh!
Câu này vừa nói ra,mọi người đều cười lớn.
Hà Tình Phương bị trêu chọc cực kì lúng túng, Hừ, ít nhất tôi là hàng thật giá thật, ai biết có người được như vậy không. Hà Tình Phương vừa nói xong câu đó, ánh mắt ác ý nhìn trước ngực Vu Giai Thần.
Vu Giai Thần định nổi giận, lại bị người nào đó nắm chặt tay, liếc mắt nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của anh, đột nhiên cảm thấy lửa giận, tiêu tán đi đâu mất.
Nam sinh kia cười cười nhìn Hà Tình phương, Tôi đây tình nguyện chọn ngực giả chữ không chọn loại cup A, ha ha.
Tống Hãn vừa gắp cho Giai Thần một đũa thức ăn, nghe được câu này, rất nhẹ nhàng bồi thêm một câu, Tôi nghĩ, cỡ A nhỏ và A lớn cũng có sự khác biệt đấy.
Soạt một tiếng, tất cả mọi người giống như nghe được âm thanh trái tim bị dao đâm thủng.
Kế tiếp là một trận cười vang.
Trong lúc Hà Tình Phương tức giận tới run người vì bị đối xử lạnh nhạt, Vu Giai Thần nhẹ nhàng nắm tay Tống Hãn.
Đột nhiên hiểu rõ, là anh cố ý trở về nhanh như vậy, bởi vì Dĩ An nói với anh, có người sẽ bắt nạt cô, cho nên anh bỏ mọi công việc đang trong giai đoạn mấu chốt ở Anh, trở về chỉ để bảo vệ cô.
Anh thành thục, trầm ổn, lại đi tranh chấp với người nhỏ tuổi hơn mình, tham dự bữa tiệc mà anh không hứng thú. Đối phó với bọn họ, chính là hạ thấp cấp bậc của anh.
Nhưng mà anh vẫn làm.
Vì cô, anh lam loại chuyện mà anh... khinh thường làm, bởi vì anh không nỡ để cô chịu uất ức, không nỡ để cô tức giận, không nỡ để cô khổ sở.
Tận sau trong đáy lòng nỗi khúc mắc kia, cứ như vậy mà tiêu tán.
Trong nội tâm tràn ngập một ý niệm, vô cùng kiên định.
Ước định một năm của vợ chồng Tống Hãn đã tới, cuộc sống của hai người lại xuất hiện một nhân vật nhỏ ngoài ý muốn.
Tống phu nhân Vu Giai Thần mang thai.
Sinh mệnh bé nhỏ đến không hề báo trước, buổi sáng ngày nào đó dưới ánh mặt trời ấm áp của nước Anh, sau khi uống cốc sữa, bắt đầu thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang *, lần đầu tiên trong đời Tống Hãn khẩn trương mất đi tỉnh táo, cũng quên luôn bản thân mình biết về y học, là nhà nghiên cứu hóa học, trực tiếp ôm vợ chạy tới bệnh viện.
* Trời đất u ám, mặt trăng mặt trời cũng mất đi ánh sáng
Sau khi kiểm tra kết quả, hai người đều ngẩn người.
Chín tuần rồi. Lúc này, lời nói bao hàm rất nhiều ý tứ.
Nhưng có con chính là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện tốt nhất trong cuộc đời.
Xem ra kì hạn một năm của chúng ta phải kéo dài rồi. Tống Hãn cúi người, nhìn vợ ánh mắt lấp lánh hào quang.
Đúng vậy.
Thất vọng ư?
Có chút.
Sao?
Tại sao mới có chín tuần, phải mất bao lâu nữa em mới có thể gặp con đây! Vu Giai Thần chu môi phàn nàn.
Nụ cười trên mặt Tống Hãn hết sức rạng rỡ, một loại cảm giác hạnh phúc trước giờ chưa từng cố bao phủ anh.
Năm bảy tuổi, anh cho rằng toàn bộ thế giới đã vứt bỏ mình, từ đó về sau, anh chỉ dựa vào hận ý sâu đậm mà sống. Trong sinh mạng của anh năm đó xuất hiện một nhân vật nhỏ bé, cười nói với anh, đưa hai tay ra về phía anh.
Anh nhìn cô bé kia, tâm tư phức tạp.
Càng thích, lúc mất đi sẽ càng thống khổ, huống hồ cô bé này, là con gái của ông ta, vì vậy dù đau khổ nhưng anh vẫn phải bỏ qua. Cô ngọt ngào với anh, nhưng lại kiêu ngạo với người khác, chỉ nghe lời anh nói, lúc đó trái tim lạnh băng của anh có chút độ ấm, nhưng đây không phải là hiện tượng tốt, nhất là đối với anh.
Cho nên anh quyết tâm hung ác, để cô ỷ lại vào anh, sau đó phá vỡ sự tín nhiệm đó. Anh thành công rồi, cô sợ anh, nhưng ai có thể ngờ, khi chứng kiến cô bé của mình cười vui vẻ với người đàn ông khác, thế giới của anh, lập tức điên cuồng.
Vì vậy, mối quan hệ dây dưa của bọn họ chính thức mở màn, vì vậy, cô bị anh lôi kéo vào thế giới yêu và hận. Sáu năm sau, trải qua biến hóa nghiêng trời lật đất, bọn họ lại có thể dưới bầu trời xanh thẳm, dựa sát vào nhau, đã có kết tinh tình yêu của mình.
Trên thế giới này, sắp sửa xuất hiện một bảo bối có quan hệ huyết thống với bọn họ, vợ của anh, đã cho anh một gia đình.
Tất cả hận thù của bọn họ từng chút từng chút một phai nhạt. Không phải là không có, mà là đã phai nhạt đi. Bởi vì yêu cô, bởi vì quan tâm cô, bởi vì không thể mất đi, cho nên anh lựa chọn để nói phai nhạt đi.
Cô và con của anh, chỉ nghĩ đến thôi, anh cũng cảm thấy cuộc đời này, không còn gì tiếc nuối.
Bảy tháng sau, cách thời gian dự sinh của Vu Giai Thần vẻn vẹn một tuần lễ.
Sau khi cô tốt nghiệp lập tức bay sang Anh để sinh con. Bởi vì ba ba của bé con cũng sinh ra ở Anh, họ cũng bắt đầu ở Anh, cho nên hai người đều hi vọng bảo bối của họ có thể chào đời trên cùng mảnh bầu trời hạnh phúc, tuy nhiên, đối với thời tiết của nước Anh Vu Giai Thật thật sự không thích.
Nhưng mà, mặc kệ nó!
Tháng 11 ở Anh, vẫn rét lạnh như trước.
Nhưng trong phòng có lò sưởi, làm cho người ta thoải mái, cô đứng bên cửa sổ trên tay cầm một bức hình, khóe môi cong cong.
Cô lúc này đã rũ bỏ nét trẻ con ngây thơ, hoàn toàn lộ ra phong thái của một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người. Chuyện gì mà vui như vậy? Một cốc sữa đặt vào tay cô, cô nhận lấy, thuận tiện đưa bức ảnh cho anh, An An gửi đến.
Trong ảnh là Sở Phái và An An đang cười vui vẻ.
Xem ra bọn họ rất thích ở Mĩ. Sau khi tốt nghiệp Sở Phái đi công tác ở New York, Thư Dĩ An cũng đi theo.
Hai người bạn tốt, một người ở Mĩ, một người ở Anh, tuy khoảng cách xa, nhưng mà biết rõ cả hai đều hạnh phúc vui vẻ, vậy là tốt rồi.
Đúng vậy.
Còn Tống phu nhân, em cảm thấy thế nào?
À... cũng không tệ lắm. Cô chậm rãi uống sữa, Nếu thời tiết có thể tốt hơn. Lời nói của cô khiến Tống Hãn bật cười. Đứng sóng vai với cô bên cửa sổ, nhìn mưa bụi ngoài trời.
Vu Giai Thần cầm cốc sữa nóng, suy nghĩ lung tung, nhiều năm trước những yêu, hận dây dưa, vào lúc này đã giống như khói nhẹ, bị thổi tan đi.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng, Chồng!
Ừ?
Thật ra, anh không có ý định để cho em đi, đúng không? Ước định một năm của hai người, chỉ là ngụy trang của anh, vì muốn trấn an cô. Những chuyện mà anh quyết định, từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi.
Biết rõ cô muốn đi, thừa dịp cô say lừa cô kí tên, dùng hôn nhân để vây hãm cô, biết rõ cô không có lòng tin, đồng ý cho cô có thời gian một năm, sau đó dùng khoảng thời gian này, chậm rãi đả động cô.
Từng bước từng bước một, từ đầu tới cuối, căn bản là anh không có ý định thực hiện lời hứa hẹn. Về sau cô suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng biết rõ tâm tư của anh, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Nêu không phải quan tâm, không phải yêu, tại sao anh lại dụng tâm với cô như vậy.
Thật ra cô, rất thích tính toán này của anh, tất nhiên, việc này sẽ không nói cho anh biết.
Anh nghĩ... Anh từ phía sau ôm cô, ôm luôn cả con của bọn họ, vào trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ bên tai cô, Sẽ không sớm hơn so với việc em cầm kim chọc thủng bao cao su.
...
Anh làm sao mà biết được?
Bởi vì, anh cũng định làm như vậy.
...
Con à, con đến thế giới này thật sự không chút khó khăn nha.