Lần này cũng không thèm để ý hắn đánh hay không đánh nữa, Vu Giai Thần chôn đầu vào gối khóc kinh thiên động địa, nghĩ lại không cam lòng, liều mình xoay người đứng dậy giật dây lưng trong tay hắn, cúi đầu cắn hắn, dùng sức đánh hắn, Anh dám đánh tôi! Anh cái tên khốn kiếp này, anh lại có thể đánh tôi!
Uất ức lúc này không phải chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn, từ lúc đầu hắn luôn cưng chiều cô, sau đó lại thay đổi. nhưng cũng chỉ là thay đổi thái độ, cho tới bây giờ hắn chưa từng động đến đầu ngón tay cô, về sau lúc ở trên giường thì giáo huấn cô, khiến cô đau, đó cũng chỉ là...
Nhưng ngày hôm nay thì hoàn toàn khác! Cô không thể tiếp nhận được.
Vu Tống Hãn đưa tay giữ chặt cô đang khóc lóc om sòm, lần thứ hai ấn ngã Vu Giai Thần xuống giường, cô cúi đầu cắn hắn, hắn chỉ nắm chặt hai gò má cô, khiến cô đau nhức không thể cắn được, Nếu để cho tôi nghe được lần thứ hai, tôi sẽ cho em một bài học lớn, biết không?
Ô ô ô... Gò má của cô đau quá, nước mắt không khống chế được điên cuồng mà chảy ra, rơi xuống bàn tay hắn, nhưng
hắn lại không thèm để ý tới, chỉ dùng sức bóp, cô thậm chí còn nghe được tiếng răng rắc của đầu xương hàm truyền tới.
Nghe thấy không? Anh gằn từng chữ từng chữ hỏi.
Cô chưa từng nhìn thấy Vu Tống Hãn như vậy, trước đây tuy rằng cũng sợ hắn, nhưng bề ngoài của hắn thì nhã nhặn bên trong thì âm hiểm, nhưng lần này, lửa giận của hắn lại rõ ràng, buông thả khiến cho cô sợ vô cùng, không cam lòng run sợ gật đầu, ngón tay khẽ giảm lực đa͙σ, giọng nói ôn nhu lại chứa đầy ác ý: Vẫn còn nóng nảy như vậy, xem ra, em còn chưa được dạy dỗ đủ.
Hai gò má cô đau muốn chết, sợ hãi run rẩy.
Trong bóng tối truyền đến tiếng khóa kéo rõ ràng, Vu Giai Thần đột nhiên phản ứng được, lập tức không nghe theo hắn tiếp tục giằng co.
Vẫn không ngoan, hả? Cúi đầu khóa chặt động tác của cô, cô càng run rẩy, cũng không dám lộn xộn nữa, thân thể của hắn đè chặt lên, chân bị tách rời ra, vật nóng của hắn đang đe dọa nơi yếu ớt của cô.
Không được... Cô liều mình lắc đầu, giọng nói có chút cầu xin, đừng làm tổn thương cô, cô chưa chuẩn bị tốt, cô vẫn còn đau nhức...
A! Cô hét to giãy dụa, thân thể đau giống như là bị xé rách, nhìn hắn đang ở trên người cô, bàn tay dùng sức đấm hắn giống như là đang nổi điên.
Vu Tống Hãn đưa tay đè chặt tay cô, trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất, gương mặt cô trắng bệch, nghiêng đầu cắn vào cổ tay hắn đang chống bên cạnh, hàm răng dùng sức cắn, mãi cho đến khi chảy máu cũng không nhả ra.
Vu Tống Hãn cũng không rút tay lại, mặc cho cô cắn: Giai Thần, em hôm nay khiến tôi thật kinh ngạc. Nửa năm qua tính tình của cô thay đổi một cách nhanh chóng.
Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng cô, cái loại cảm giác mặn ngọt khiến cô choáng váng, hàm răng chậm rãi buông ra, máu cũng rơi xuống trên gò má cô, điều này làm cho cô có cảm giác được hả giận, rốt cuộc, cô cũng khiến cho hắn đau nhức một lần.
Vu Tống Hãn một bên rút dây lưng, sau đó lật người cô lại, một tay giữ chặt tay cô, động tác dứt khoát cầm dây lưng trói chặt tay cô lại.
Anh làm gì! Buông! Vu Giai Thần tức giận mắng, cổ tay bị bẻ ra phía sau buộc chặt không thể rút ra được, thân thể lại bị hắn đè xuống giường không thể nhúc nhích.
Quật cường nhỉ. Vu Tống Hãn ở bên tai cô nhẹ nhàng nói nhỏ, đầu lưỡi đưa ra liếʍ nhẹ vành tai cô, Nhớ duy trì như vậy, đừng cầu xin tôi, ừm?
Cô càng thêm run rẩy, muốn vùng thoát ra, nhưng cô thật sự mất đi năng lực phản kháng.
Hắn từ phía sau tiến đến, cô đau đến mức tê liệt hít một ngụm khí, lại không thể tránh được, đây là hình phạt hắn dành cho cô, lần thứ hai cô chọc giận hắn tất nhiên phải chịu, nhưng mà, đau, cô đau đến mức nước mắt đều rơi xuông.
Ngón tay hắn xoa gò má cô, bàn tay đưa ra, nâng cằm của cô, môi hôn lên, cùng với động tác dưới thân hoàn toàn đối lập nhẹ nhàng hôn cô, đầu lưỡi ở trên mặt nàng nhẹ nhàng liếʍ, hôn qua khóe mắt ướt át của cô, lông mi sũng nước, giống như mỗi một nơi đều là báu vật không gì sánh được.
Hắn ȶᏂασ túng toàn bộ tình cảm của cô, cảm giác vừa khổ vừa ngọt này thoáng cái đã đánh tan phòng tuyến của cô, nếu như hắn từ đầu tới cuối đều cường ngạnh, cô sẽ bướng bỉnh không khuất phục, cho dù đau đến chết, cô cũng không cầu xin tha thứ, nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ cần hắn có chút dịu dàng, cho dù chút dịu dàng này là giả, cô cũng không chịu nổi.
Vu Giai Thần khóc thành tiếng, lầm bầm không rõ: Đau...
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, êm ái ngọt ngào, hắn đương nhiên biết cách chỉnh cô, cô cũng biết rõ ràng làm sao để hắn khiến cô dễ chịu.
Đau không? Hắn nhẹ nhàng liếʍ bên tai cô, Chỉ sợ không đủ đau, hử? Mạnh mẽ ấn sâu vào nơi mềm mại của cô, cô khẽ rên lên, thân thể mềm nhũn.
Xem ra là không đau. Vu Tống Hãn cúi đầu cười, tìm đúng địa phương co dãn đầy đủ kia, hung hăng cọ xát, mỗi một lần xâm nhập lại cố tình ma sát nơi đó.
Cảm giác vừa đau lại vừa bủn rủn không nói nên lời này, giống như dòng điện đánh trúng Vu Giai Thần, cô nâng cao thân thể muốn tránh ra, thế nhưng hai tay bị hắn buộc đằng sau, hắn hung hăng xâm nhập, cô không thể trốn tránh, chỉ có thể thừa nhận từng đợt từng đợt xâm nhập.
Thân thể bị Vu Tống Hãn ép buộc thành tư thế quỳ, thắt lưng bị đè xuống, cái mông no đủ lại thuận thế bị đẩy lên cao nhếch lên, Vu Tống Hãn ôm cô, bàn tay đưa ra phía trước, bóp chặt hai luồng ngực no đủ xoa nắn.
Dưới thân tiếng Phách phách càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng vang dội, dịch thể dưới nơi tư mật theo động tác của hắn mà chậm rãi chảy ra, cô thở hổn hển, giãy dụa, không biết là đón ý hùa theo hay muốn giãy dụa.
Rõ ràng là không muốn, rõ là là vô cùng hận, thế nhưng thân thể lại có phản ứng, cho dù là dưới tình huống như vậy...
Hắn ôm thân mình vốn đã mềm nhũn của cô lật trở lại, để cô ngồi lên chân của hắn, thân thể của Vu Giai Thần đã sớm mềm nhũn thành nước, mềm mại không xương mặc hắn bài trí, hắn đẩy bắp đùi của cô ra, đâm vào.
A... Vu Giai Thần rêи ɾỉ, đùi bị hắn mở ra hạ thân lại dính chặt vào nhau, cổ tay bị giữ đằng sau, cái loại cảm giác không có gì chống đỡ này thật đáng sợ, cô khẩn trương co rúm vào, lại khiến hắn thấp giọng thở hổn hển.
Ngừng... Dừng lại... Tôi van anh... Cô cầu xin tha thứ, cảm giác vui vẻ kịch liệt mạnh mẽ này cùng với cảm giác đau đớn bị xé rách đan xen, khiến cô không thở nổi, chỉ có thể cầu xin.
Cô mềm mại nằm trên người Vu Tống Hãn, gương mặt úp vào cần cổ hắn, nước mắt ướt đẫm, thân thể mẫn cảm đã rối tinh rối mù, chân không tự chủ kẹp chặt lấy hông hắn, sợ mình ngã xuống, thế nhưng cảm giác ỷ lại này, cái loại cảm giác chặt chẽ, hết lần này tới lần khác trêu chọc khiến hắn nổi điên, biến thành một vòng tuần hoàn ác tính, bị khổ cũng chỉ có cô.
Thời gian trôi qua đã không còn ý nghĩa, không gian cũng mất đi sự tồn tại, cô bị hắn ôm, ôm, đè xuống, chẳng biết thay đổi biết bao tư thế, cũng không biết đã giằng co bao lâu, tiếng nói cũng bị khan, lại không thể khiến hắn mềm lòng.
Thân thể của cô đã đau đến mức sắp mất đi cảm giác, hết lần này lới lần khác lại có cảm giác sảng khoái mãnh liệt gấp gáp tràn tới, chờ tới lúc cô bị Vu Tống Hãn ôm đè lên tường chạy nước rút thì, ngay cả cổ tay của cô cũng không có cảm giác, chỉ đành ôm chặt cổ hắn, thân thể co lại thành một khối nho nhỏ mặc hắn làm càn.
Thật là khổ, thật sự rất đau, thật sự đáng sợ, rồi lại.. thoải mái, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể kết thúc, thân thể cô đã sắp đến cực hạn, một lần nữa...
Ưm... Cô giống như con thú nhỏ kêu rên, bị hắn đặt lên tường, cảm giác bức tường sau lưng dường như cũng bị đẩy sập, chân dài không tự chủ gắt gao cuốn lấy hắn, rất sợ bị ngã xuống.
Vu Tống Hãn cúi đầu ngăn chặn môi cô, hạ thân điên cuồng hoạt động, đầu lưỡi của nàng giống như không còn là của mình, bị hắn hung hăng nuốt, quyện lấy, mãi đến khi sóng triều lại một lần nữa vọt tới, cô tinh tế hét lên, mềm nhũn ra, bất tỉnh nhân sự.