Ranh Giới Công Lý

Chương 4. Nguy Hiểm Cận Kề

Trước Sau

break
Ánh đèn trạm xăng sáng lạnh lẽo, làn gió đêm mang theo hơi ẩm, khiến người ta cảm thấy một chút rét buốt. Xe của Hàn Trạch Dực đỗ cách đó không xa, bóng anh đổ dài trên mặt đất. Anh đứng cạnh xe của Nhan Hiểu Du, cùng cô đối diện với màn đêm tĩnh lặng.
Cô điều chỉnh hơi thở. Trận truy đuổi vừa rồi vẫn khiến tim cô chưa hoàn toàn bình ổn.
“Bọn chúng muốn đe dọa tôi sao?” Cô dựa vào cửa xe, giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén.
“Không chỉ đơn thuần là đe dọa.” Hàn Trạch Dực cúi xuống nhìn cô, giọng bình thản nhưng ẩn chứa áp lực không thể bỏ qua. “Chúng đang cảnh cáo cô rằng, vụ án này không thể tiếp tục điều tra.”
“Tôi sẽ không lùi bước.” Cô nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong cứng cỏi.
Anh hơi nheo mắt, giọng trầm thấp mang theo một tia dịu dàng hiếm thấy: “Nhan luật sư, đôi khi, liều lĩnh không phải là dũng cảm, mà là thiếu suy nghĩ.”
Nhịp tim cô bất giác tăng nhanh một chút. Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh. Đôi mắt đó lạnh lùng, lý trí, nhưng tựa hồ ẩn chứa một sự quan tâm không lời.
“Thiếu suy nghĩ cũng được, nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.” Cô nhẹ giọng nói, môi có chút khô, theo phản xạ liếʍ nhẹ một cái.
Ánh mắt anh thoáng dừng lại trên môi cô, nhưng rất nhanh dời đi. Giọng anh trầm khàn: “Cô lúc nào cũng cứng đầu như vậy.”
Cô cười nhẹ, cố phá tan bầu không khí áp lực vô hình này. “Vậy còn anh thì sao, thẩm phán Hàn? Chẳng phải anh cũng bướng bỉnh đến đáng sợ sao?”
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ tiến lên một bước, bóng dáng cao lớn bao trùm không gian của cô, khiến nhịp tim cô lại một lần nữa rối loạn.
“Nhan luật sư.” Giọng anh đột nhiên hạ thấp, mang theo một tia căng thẳng. “Cô nên biết rằng vụ án này phức tạp hơn cô tưởng rất nhiều. Tôi...”
Chưa kịp nói hết câu, điện thoại của cô đột ngột đổ chuông. Cô theo bản năng lấy ra nghe máy, nhưng đầu dây bên kia chỉ là sự im lặng.
“Alo?” Cô thử lên tiếng, nhưng cuộc gọi ngay lập tức bị cúp.
Bầu không khí kỳ lạ khiến cô nhíu chặt mày. Cô còn chưa kịp phản ứng, Hàn Trạch Dực đã nhanh chóng giật lấy điện thoại của cô, lạnh lùng quét qua nhật ký cuộc gọi, rồi nghiêm giọng nói: “Có người đang dò xét hành tung của cô. Bây giờ, đi với tôi.”
“Gì cơ?” Cô ngẩn ra.
Anh không giải thích thêm, chỉ mở cửa ghế phụ lái, nghiêng đầu ra hiệu: “Lên xe.”
Giọng anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt kiên quyết không thể kháng cự. Nhan Hiểu Du do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước lên xe.
Không khí trong xe có chút ngột ngạt. Đêm khuya, những ánh đèn neon của Đài Bắc chớp nháy bên ngoài cửa sổ, tạo nên sự tương phản rõ rệt với sự im lặng trong xe. Hàn Trạch Dực một tay giữ vô lăng, ánh mắt tập trung nhìn phía trước. Tốc độ xe không nhanh, nhưng ổn định đến kỳ lạ.
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Cô phá vỡ sự im lặng.
“Một nơi an toàn.” Anh trả lời ngắn gọn.
“Vậy bây giờ anh là vệ sĩ tạm thời của tôi sao?” Cô cố tình pha chút hài hước để giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Anh hơi nghiêng đầu, khóe môi dường như xuất hiện một nụ cười thoáng qua, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc. “Nếu cần thiết, tôi cũng không ngại đảm nhận vai trò này một thời gian.”
Nghe vậy, cô không nhịn được trợn mắt. “Với tính cách của anh, sao có thể lo lắng cho sự an toàn của người khác?”
Anh trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng đáp: “Cô nhầm rồi. Điều tôi lo lắng, là liệu công lý có được bảo vệ hay không. Mà cô, chính là người đang đẩy công lý vào nguy hiểm.”
Cô sững người, trái tim bất giác chấn động. Lời nói này, so với bất kỳ sự bảo vệ nào, đều mang sức nặng hơn gấp bội.
Chẳng mấy chốc, xe tiến vào tầng hầm một khu chung cư cao cấp. Anh xuống xe, mở cửa cho cô, rồi dẫn cô vào thang máy.
“Đây là nhà anh sao?” Cô nhìn bảng số tầng, không khỏi tò mò.
“Không, là một căn hộ an toàn.” Anh trả lời rất bình thản.
Cô vốn định hỏi thêm, nhưng thang máy đã mở cửa. Anh dẫn cô vào một căn hộ mang phong cách tối giản, tông màu lạnh lẽo nhưng đầy tinh tế—hệt như con người anh.
“Nơi này đủ an toàn.” Anh nói ngắn gọn, sau đó bước vào bếp, rót một ly nước đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.
“Cô không nên tiếp tục điều tra vụ án này.” Anh đứng dựa vào cửa sổ, giọng trầm thấp nhưng kiên định. “Đây không phải là một vụ án bình thường. Nó không chỉ liên quan đến công lý, mà còn dính líu đến quyền lực. Thậm chí có thể đe dọa đến tính mạng của cô.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn anh. “Vậy thì sao? Anh, một vị thẩm phán cao cấp, là đến để thuyết phục tôi từ bỏ sao?”
Anh không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, có sự phức tạp, có sự đấu tranh, và còn có một điều gì đó mà cô không thể đoán được.
“Nhan luật sư, cô có biết mình đang thách thức điều gì không?”
Hàn Trạch Dực chậm rãi tiến lại gần, giọng nói ngày càng trầm thấp. “Cô đang dùng chính mạng sống của mình để đối đầu với góc tối của cả hệ thống tư pháp.”
Nhan Hiểu Du nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh. “Nếu tôi không làm, thì ai sẽ làm?”
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên mềm mại hơn, nhưng cảm xúc bị kìm nén trong đó lại như sắp bùng nổ. Anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn: “Cô không nên gánh vác tất cả một mình.”
Cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy, dường như chất chứa một cảm xúc mà anh đang cố gắng kiềm chế.
“Thẩm phán Hàn,” cô khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng, “Anh đang lo cho tôi sao?”
Anh không trả lời. Chỉ lặng lẽ cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên má cô. Khoảnh khắc đó, cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh hơn. Không gian dường như lặng yên, chỉ còn lại sự tồn tại của hai người.
Đôi môi anh chạm vào cô, mang theo sự vội vã và cảm xúc bị dồn nén bấy lâu. Cô tròn mắt vì bất ngờ, nhưng rất nhanh đã buông lỏng cảnh giác, vòng tay qua vai anh, để bản thân chìm đắm vào khoảnh khắc này.
Nụ hôn của anh dần chuyển từ gấp gáp sang sâu lắng, vòng tay siết chặt lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn. Nhịp tim cô càng lúc càng rối loạn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại hơi thở và sự hiện diện của anh bao quanh.
“Tôi không thể đứng nhìn em gặp chuyện.” Giọng anh khàn đặc, như thể mỗi từ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
“Tôi sẽ không để mình gặp chuyện đâu.” Cô khẽ đáp, tay nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập nhanh không kém gì cô.
Đêm nay, nguy hiểm và cảm xúc đan xen, kéo họ lại gần nhau hơn bao giờ hết.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương