Mộc Tịch Bắc ngưng mắt suy nghĩ sâu xa, cẩn thận suy tư xem gần đây Thanh Từ có cái gì khác thường hay không.
Sau một lúc lâu. Xoay người bắt đầu lật lên tủ quần áo, phát hiện hai bộ quần áo mình làm cho Thanh Từ vẫn còn ở, vì thế đem móc tất cả từng cái từng cái bên trong ra ngoài, quần áo chỉnh tề bị nàng vứt đầy đất, lộn xộn một mảnh.
Bạch Hàn chỉ đứng ở trước cửa nhìn động tác của Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc có chút ảm đạm không rõ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dừng tay, rốt cục, một cái bình sứ được giấu rất kỹ rơi từ trong hai bộ quần áo ra, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý, Mộc Tịch Bắc run rẩy nhặt cái bình sứ bên trên thêu chữ cát tường hình tròn lên.
Động tác có chút chậm chạp mở nắp ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi, nhưng trong chớp mắt tựa như xụi lơ, trực tiếp ngã ngồi dưới đất, nặng nề nhắm hai mắt lại, tay nhỏ trắng thuần nắm thật chặt bình sứ, càng dùng sức hơn.
Bạch Hàn nhìn nữ tử luôn thích cười yếu ớt, giờ phút này toàn thân lại quanh quẩn một loại bi thương, trong chớp mắt, hình như có chút hiểu được quyết tuyệt của Thanh Từ.
Nhưng Bạch Hàn thật không ngờ, nữ tử vừa rồi còn đắm chìm ở trong bi thương, trong chốc lát, đã đứng lên, ánh mắt kiên nghị, đạp lên quần áo trên đất, đi đến trước bàn sách, múa bút thành văn.
Mộc Tịch Bắc phát hiện bình sứ kia đựng không phải cái khác, chính là một loại độc gọi là Xa Xỉ, căn cứ 《 Chư Tử dược điển 》 ghi lại, loại độc này bình thường sẽ phát tác sau khi ăn vào sáu canh giờ, mà trong vòng sáu canh giờ này, độc sẽ dần dần lan đến toàn thân, từ từ khuếch tán.
Cho nên, Mộc Tịch Bắc biết, mình nhất định phải ở trong vòng sáu canh giờ, tìm được Thanh Từ, như vậy Thanh Từ còn có một chút hi vọng sống, nếu không, cũng chỉ có thể âm dương cách biệt với mình.
Nàng nhanh chóng viết xuống trang giấy mấy cái tên khác nhau, ở trong đầu nhanh chóng loại bỏ những người đã từng tiếp xúc với Thanh Từ, sau đó đánh dấu lên tên những người bị loại trừ, suy nghĩ trong lúc nhất thời nhạy bén đến cực hạn.
Bạch Hàn không tiếp tục quấy rầy nữ tử này nữa, lặng lẽ lui ra ngoài, hắn cũng không biết Thanh Từ đi đâu, chỉ là thân là đồng loại mẫn cảm, khiến hắn ở lúc Thanh Từ ra đi, đã phát giác được lần này ngày về mơ hồ, đường dài nhiều gian nan.
Mà lúc này, vùng ngoại ô Hoàng thành.
Hai phe nhân mã đang ở thế giằng co, một phe hắc y nhân như quỷ mị, người người đều cưỡi trên những con ngựa cao to, trên mặt mang theo mặt nạ quỷ dị dữ tợn, khiến cho người ta không phân rõ ai với ai, nam tử cầm đầu dáng người hơi gầy, nhưng toàn thân lại quanh quẩn một cỗ sát khí tĩnh mịch âm trầm, chỉ khiến người ta cảm thấy giống như mây đen áp đỉnh, trời đang sập xuống, không thể thở nổi.
Mà phe còn lại là hắc y nhân mang khăn che mặt, nhân số rất đông, đằng đằng sát khí, bốn phía trên sơn dã, dường như còn ẩn nấp không ít nhân thủ của bọn họ. Bó đuốc sáng trưng, tỏ rõ nhân số chênh lệch cách xa.
Thanh Từ ẩn núp ở một bụi cỏ hoang gần đó, cỏ đã khô héo, phía trên còn kết vụn băng, một tay Thanh Từ nắm nhuyễn kiếm bên hông, một mặt mắt không chớp nhìn thế cục hai phe.
Giết!
Thủ lĩnh hắc y nhân che mặt giơ cao đại đao, hô to một tiếng, mang theo toàn bộ nhân thủ chủ động khởi xướng tiến công.
Hai phe nhanh chóng giao thủ, cao thấp lập kiến, tuy rằng không biết đám hắc y nhân bịt mặt có lai lịch gì, thân thủ rất cao, nhưng người nhất phái mặt quỷ, mỗi người lại giống như quỷ mị, trình độ lợi hại vượt quá xa so với tưởng tượng của Thanh Từ, nàng xưa nay vẫn biết những người bên cạnh Ân Cửu Dạ đều rất khó đối phó, chỉ không ngờ rằng, trong những người này tùy tiện một người thôi nàng cũng đã ứng đối rất mệt mỏi rồi, nhất là những người mang mặt nạ có khắc tên riêng, ngay cả người yếu nhất nàng cũng không phải đối thủ của họ.
Điều này khiến Thanh Từ phẫn hận siết chặt nắm đấm, những ngày này nàng khổ luyện võ công, thế nhưng nàng đã từng thân thủ hàng đầu, giờ phút này lại đã nhận ra cái gì gọi là cách biệt một trời một vực, rốt cuộc thì Ân Cửu Dạ từ đâu thu nạp được nhiều cao thủ như vậy.
Bình phục tốt tâm tình, Thanh Từ tiếp tục phân tích tình thế, mặc dù hiện nay người của Ân Cửu Dạ chiếm ưu thế, nhưng nhân số hắc y nhân bịt mặt lại đông hơn gấp ba lần so với Ân Cửu Dạ, huống hồ những người này đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, thắng bại hai bên trong lúc nhất thời khó có thể phán đoán.
Đa số người mặt quỷ tựa hồ đang cố gắng giết ra khỏi vòng vây, nhưng Thanh Từ lại nhạy cảm phát hiện, không ít tên mặt quỷ bất động thanh sắc lẻn vào bốn phía trên sơn dã, thường thường độc hành hoặc là hai người kết bạn, thần không biết quỷ không hay lẻn vào sau lưng địch nhân, giải quyết một nhóm lại một nhóm.
Thanh Từ kinh hãi phát hiện, những người này phân tán ra, uy lực lại lớn đến kinh người, khác xa so với trước đó tập trung cùng một chỗ còn nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly hơn, hiển nhiên trước đó những người này vốn không thi triển được quyền cước.
Thanh Từ kiểm kê nhân mã hai phe ở chân núi, hắc y nhân bịt mặt chỉ còn lại số ít, trước đó những người ở trên sơn dã dự định bao vây tấn công, ngay cả cơ hội xuống núi cũng đều không có, liền lặng yên không một tiếng động chết đi, mà hắc y nhân mặt quỷ, thì chỉ còn lại có ba người, Ân Cửu Dạ cầm đầu đang đối phó thủ lĩnh hắc y nhân bịt mặt, Sơ Nhất Sơ Nhị cùng nhau bảo vệ ở chỗ này, dọn dẹp tàn dư còn sót lại, ba người tựa như Tu La đẫm máu, mặc dù ít nhiều đều bị thương, nhưng so với đống thi thể chồng chất như núi dưới chân đã lập tức nhìn thấy kết cục, trong lúc nhất thời, máu chảy thành sông.
Thanh Từ mơ hồ cảm thấy kinh tâm, thân thủ Ân Cửu Dạ như vậy, nàng phải làm sao mới có thể giết hắn!
Thời gian từng chút trôi qua, hắc y nhân mặt quỷ đã bắt đầu quay trở lại chân núi, Thanh Từ biết, nếu như chờ đến khi người đều quay về hết, mình càng không có một chút cơ hội.
Nàng biết, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất, nếu như bỏ lỡ ngày hôm nay, muốn giết Ân Cửu Dạ sẽ khó càng thêm khó!
Mà lúc này, thủ lĩnh hắc y nhân bịt mặt đang quyết đấu cùng Ân Cửu Dạ, mặc dù nói công lực Ân Cửu Dạ hình như cao hơn một bậc, nhưng hình như hôm nay tâm trạng hắn không tốt, chỉ điên cuồng vung đao xuống, căn bản không chú ý phòng thủ, trên người đã có thêm không ít vết đâm.
Không thể đợi thêm được nữa, Thanh Từ rút ra trường kiếm bên hông, len lén lẻn vào chân núi, đang chuẩn bị động thủ, thủ lĩnh hắc y nhân bịt mặt lại đột nhiên ném thứ gì đó xuống dưới đất, trong chớp mắt, chân núi liền tràn ngập sương mù.
Thanh Từ nhảy lên, lăng không mà đến, một thanh trường kiếm khúc xạ hàn quang đâm vào hông Ân Cửu Dạ, đồng thời, nàng cũng bị một chưởng đánh bay ra ngoài.
Thanh Từ nháy mắt rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, còn chưa kịp đứng dậy, trên cổ nháy mắt đã vắt ngang bảy tám chuôi đao, mang theo xúc cảm lạnh buốt, sát ý mơ hồ.
Thanh Từ cũng không có ý định bỏ chạy, chỉ còn chờ sương mù tản đi, nhìn xem Ân Cửu Dạ đã chết chưa?
Nàng nhìn về phía Ân Cửu Dạ, thấy trên hông của hắn quả nhiên cắm một thanh trường kiếm, từ một mặt lọt vào một chỗ khác, mà nằm ở dưới chân lại là tên thủ lĩnh hắc y nhân bịt mặt, dự định thừa dịp rối loạn đào tẩu, tĩnh mạch đã đứt đoạn, bởi vậy có thể thấy được, hắn tức giận lớn bao nhiêu.
Lại nhìn nhìn bên cạnh mấy người đang đặt đao ở trên cổ mình, cũng có rất nhiều cỗ thi thể, xem ra là bắt cá lọt lưới, mà có một số người ở trên sơn dã dường như đã nhận ra động tác của nàng, chạy như bay đến, không ai là không có tốc độ kinh người.
Thanh Từ biết, nếu không phải Ân Cửu Dạ vội vàng đối phó thũ lĩnh hắc y nhân kia, có lẽ mình sẽ không đắc thủ.
Rất nhanh, liền có người chạy nhanh tới trước mặt Ân Cửu Dạ, mà trước mặt Thanh Từ lại dừng một đôi giày màu đen khác, không có bất kỳ trang trí gì, chậm rãi ngẩng đầu, không phải người khác, chính là Sơ Nhất.
Không cợt nhả như lần trước, lần này Sơ Nhất lại toả sát khí đầy người, Thanh Từ rõ ràng nhìn thấy ngoan quyết không chút nào che dấu từ trong mắt của hắn, chỉ muốn lập tức giết nàng cho hả cơn giận, Thanh Từ thầm nghĩ trong lòng, khó trách sẽ xếp thứ nhất, nếu như chỉ có bộ dáng cợt nhã kia, sợ không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nếu như chủ tử xảy ra chuyện gì, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!
Sơ Nhất lạnh lùng mở miệng, hiếm khi đứng đắn như thế.
Thanh Từ rủ xuống con ngươi chỉ cười lạnh lùng, nhưng một chưởng của Ân Cửu Dạ cũng không nhẹ, khiến cho lồng ngực của nàng đau nhức kịch liệt, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sơ Nhất nhìn Thanh Từ phun ra máu tươi màu đỏ sậm, trong mắt lạnh lẽo, cực kì xa lạ, xoay người đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ chờ hắn vận khí trị liệu.
Buổi chiều hôm nay, Ân Cửu Dạ nhận được tin tức có người tổ chức một trận quy mô lớn mai phục ám sát Ân Cửu Sanh, cho dù hắn để rất nhiều người bên cạnh Ân Cửu Sanh, nhưng dường như vẫn không địch lại được.
Vì thế, Ân Cửu Dạ lập tức mang theo nhân mã, muốn đuổi tới địa điểm mai phục, nhưng nửa đường lại gặp được người ám sát hắn, trải qua huyết chiến, rốt cục thoát khỏi những sát thủ này, nhưng đến lúc đuổi tới địa điểm mai phục, lại phát hiện, người của Ân Cửu Sanh đã chết hầu như không còn.
Hắn chỉ mắt lạnh nhìn vào đống thi thể, không có phản ứng, lại trong chớp mắt xoay người, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, đao trong tay trượt xuống, cả người đờ đẫn đứng ở nơi đó.
Sơ Nhất biết, hắn cùng Lục hoàng tử là song sinh, có lẽ đột nhiên cảm giác được cái gì, mới có thể phản ứng như thế, vì vậy, tất cả mọi người đều giữ im lặng đứng ở nơi đó, cảm thụ được bi tịch tử vong mang tới.
Ân Cửu Sanh là thân nhắn duy nhất những năm gần đây của hắn, là chân chính thân nhân, mặc dù xưa nay hắn không nói ra, lại thường thường đả thương hắn đuổi hắn ra ngoài, nhưng Sơ Nhất biết, ở trong lòng Ân Cửu Dạ sớm đã tiếp nhận người đệ đệ này rồi.
Qua hồi lâu, Ân Cửu Dạ đứng ở bên vách núi, con ngươi đen nhánh ở dưới ánh lửa nổi lên tia huyết quang, lúc xoay người, đúng lúc phát giác giữa sườn núi mơ hồ có một đội nhân mã, nhìn kỹ lại, chính là một nhóm đã tham dự trận mai phục Ân Cửu Sanh trước đó, thế là tất cả đám người mặt quỷ gào thét mà xuống, triển khai một hồi giết chóc.