Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 80 - Chương 53-3: Tâm Tư Mẹ Con (3)

Trước Sau

break
Gian phòng không tính lớn, nhưng chứa đựng mấy người cũng đã đủ, trên mặt đất đều đắp lên chút cỏ khô làm nệm rơm, cả gian phòng tối đen, có chút ẩm ướt, trên vách tường có không ít ngọn đèn, chỉ là đều không thắp sáng.

Sau khi Thanh Từ đánh giá xung quanh một phen, liền đốt sáng không ít ngọn đèn trên vách tường.

Trong chớp mắt, gian phòng liền sáng lên, trên chồng cỏ dại có một nữ tử cả người toàn là máu đang nằm lên, khuôn mặt dữ tợn, hơi thở bất ổn.

Phát giác được trong phòng đột nhiên biến hóa, Tôn Lộ chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng lại nhắm lại, hơi né tránh ánh sáng chói mắt này, nhìn thấy người đến là Mộc Tịch Bắc, Tôn Lộ cười một tiếng trào phúng, nàng nói nàng rõ ràng bị ban chết, vì sao lại bị giấu ở cái nơi tối tăm không có ánh mặt trời này, thì ra là nữ nhân này, quả nhiên là mánh khoé thông thiên!

Mộc Tịch Bắc cầm một bó đuốc, ngồi xổm ở trước mặt Tôn Lộ, ngọn lửa nhảy nhót ở trên mặt Tôn Lộ, vì nàng mang đến một tia tức giận.

Tôn Lộ đau đớn mở hai mắt ra, nhìn Mộc Tịch Bắc, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra thanh âm.

Mộc Tịch Bắc ngôn ngữ dịu dàng, giúp Tôn Lộ vuốt phẳng một sợi tóc dính vào trên mặt, vén nó ra sau, sau đó ở bên tai không nhẹ không nặng nói:

Phụ thân của ngươi không cần ngươi nữa.

Hai tay Tôn Lộ lập tức nắm chặt thành nắm đấm, thở dốc cũng dần dần tăng thêm.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng, mang theo ý vị mê hoặc lòng người:

Ông ta cho tới bây giờ đều chưa từng yêu ngươi.

Ông ta vẫn luôn lợi dụng ngươi.

Ngươi chỉ là một quân cờ thôi.

Ngươi chết đi, ông ta có thể đạt được quyền thế lớn hơn nữa, tài phú nhiều hơn nữa, có thể sinh thêm vài nữ nhi so với ngươi càng nhu thuận hơn.

Ngươi vô dụng.

Mộc Tịch Bắc một câu một câu nhẹ giọng nói, mang theo tia tiếc hận, lại càng phát ra tàn nhẫn, đánh thật mạnh vào trong lòng Tôn Lộ, hai mắt Tôn Lộ muốn nứt, phẫn nộ nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ tử trước mắt, phát ra tiếng gào thét chói tai:

A! Câm miệng! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!

Mộc Tịch Bắc quả thật không tiếp tục nói nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi Tôn Lộ bình phục tâm tình của mình, rốt cục, sau thời gian uống cạn nửa chén trà, Tôn Lộ khàn khàn tiếng nói chậm rãi mở miệng:

Ngươi muốn ta làm cái gì?

Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, đứng dậy:

Ta chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, nếu có thể thành, ta sẽ lưu ngươi một mạng.

Tôn Lộ không nói gì, hiển nhiên đang chờ nghe câu sau của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc ném một cái túi hương tới trước mặt Tôn Lộ, mở miệng nói:

Qua hai ngày, ta sẽ để cho mẹ của ngươi tới thăm ngươi, ngươi chỉ cần để bà ta đeo cái này ở trên người là được, đương nhiên, chớ quên đem chuyện phụ thân ngươi vứt bỏ ngươi như thế nào cùng nói cho bà ta biết.

Tôn Lộ chậm rãi duỗi ra đôi tay bị gãy móng, nhặt lên cái túi hương dính bùn đất bị Mộc Tịch Bắc ném xuống, nắm thật chặt trong tay, nàng biết, đây là cọng cỏ cứu mạng nàng.

Mộc Tịch Bắc mắt lạnh nhìn Tôn Lộ, đây chính là lòng người, vì sống còn cái gì cũng có thể bỏ qua.

Mộc Tịch Bắc không nhìn Tôn Lộ nữa, xoay người đi ra ngoài, lại tại thời điểm ở cửa dừng một chút, mở miệng lần nữa:

Đừng quên, ngươi và phụ thân ngươi chỉ có thể sống một người.

Tôn Lộ thật sâu nhắm mắt lại, ngọn đèn bên trong gian phòng cũng tận số tắt đi, khôi phục thành một vùng tăm tối trước đó, ý tứ Mộc Tịch Bắc nàng hiểu được, là khiến nàng lợi dụng sự thương hại của mẫu thân với mình giết chết phụ thân của nàng, chỉ có phụ thân nàng chết, nàng mới có thể sống sót!

Chỉ là trong túi hương này rốt cuộc là cái gì, Tôn Lộ cũng không biết, nàng cũng không biết đeo nó lên người mẫu thân mình sẽ có hậu quả gì, nàng không dám đi hỏi, nàng chỉ có thể chiếu theo lời nói Mộc Tịch Bắc đi làm, bởi vì nàng còn muốn sống, dù cho kéo dài hơi tàn mà sống!

Thời gian ba ngày qua đi

Trong Tử Cấm thành vô cùng huy hoàng bắt đầu xuất hiện thanh tuyết bay lả tả, bao trùm toàn bộ kim điêu ngọc thế thành một tầng trắng bạc, ngược lại thánh khiết không ít.

Một phụ nhân thần sắc tiều tụy đang chậm rãi chạy qua tường cung nguy nga, phía trên lăng la đầy người đã che kín một lớp tuyết mỏng, địa phương phụ nhân kia tiến đến không phải nơi khác, chính là chỗ ở của tân tú nữ, Tú Nữ cung.

Mà lúc này trong Bảo Lang Các, một chiếc giường êm bằng gỗ lim nghiêng nghiêng đặt ở chính giữa, phía trên trải thảm nhung dày cộm, nữ tử nghiêng người dựa vào phía trên, hai chân hơi cuộn tròn, bên chân đặt một cái hoả lô đốt đỏ bừng, trên người khoác áo khoác bạch hồ thật dày, một tay bưng trà nóng, không nhanh không chậm nhấp một ngụm.

Vẻ mặt nữ tử lười biếng, dường như hơi buồn ngủ, khiến cho người ta nhìn lên, không khỏi lo lắng chén trà trên tay có bị nghiêng, đổ vào trên cổ tay trắng như bạch ngọc đang lộ ra hay không.

Huân hương trong phòng tản ra từng trận hương khí xa xưa nặng nề, khiến cho tâm thần người ta không khỏi yên tĩnh lại.

Thanh Từ đẩy cửa sổ ra, tràn vào trong phòng vài tia mát lạnh, nhìn nhìn Thanh Tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, đưa tay nhẹ nhàng đón lấy, Tuyết Tinh thật nhỏ vừa rơi xuống lòng bàn tay liền biến mất, giống như hài tử bướng bỉnh.

Mộc Tịch Bắc thả chén trà trong tay xuống, nhìn nhìn Thanh Từ, dường như bởi vì một tia mát lạnh đột nhiên ập tới nên thanh tỉnh rất nhiều, dịu dàng nói:

Mùa đông đến rồi.

Thanh Từ quay đầu lại, nhìn về phía tiểu thư nhà mình, cười nói:

Đúng vậy, cách ngày xuất cung cũng không còn xa, An Nguyệt Hằng kiểu gì cũng nghĩ biện pháp cho tiểu thư.

Mộc Tịch Bắc không mở miệng nữa, ngoài cửa liền có cung nữ đè thấp thanh âm thông truyền:

Mộc tú nữ, Tôn phu nhân tới.

Ừ, vào đi.

Dường như cực kì luyến tiếc chiếc giường êm ấm áp này, Mộc Tịch Bắc vẫn chưa đứng dậy.

Cửa bị đẩy ra, không ít bông tuyết nhỏ bay lả tả vào, vừa rơi xuống mặt đất, liền hóa thành nước, cung nữ kia đi ở phía trước dẫn Tôn phu nhân vào.

Mộc Tịch Bắc hơi ngước mắt, bắt đầu đánh giá người tới, một thân áo nhỏ màu hồng cánh sen tụ tập bên trong, phối thêm váy lụa bách điệp màu xanh trắng, ngược lại đều là đồ tốt, chẳng qua khuôn mặt người tới có chút tái nhợt, dù trên đầu đeo kim ngọc, lại chỉ càng lộ vẻ mỏi mệt cùng tiều tụy.

Tôn phu nhân mời ngồi.

Mộc Tịch Bắc cũng không vội, chậm rãi mở miệng.

Phụ nhân kia cũng không từ chối, chỉ là trong đôi mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc xen lẫn một tia hận ý nói không rõ:

Không biết Mộc tiểu thư mời Bản phu nhân đến đây có chuyện gì?

Tôn phu nhân này cũng chính là mẫu thân Tôn Lộ, phu nhân Trừng Giang Hầu, Mộc Tịch Bắc để Mộc Chính Đức truyền lời cho bà ta, mời bà ta tiến cung có việc thương lượng.

Trong cung cũng không dễ tiến vào, nhưng đối với Tôn gia đã từng một thời huy hoàng mà nói, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.

Nghe nói Tôn phu nhân này cũng từng là một người ương ngạnh tâm ngoan, chỉ là đến tình trạng bây giờ, dường như cũng bị mài mòn góc cạnh, những ngày gần đây bị đụng phải không ít vách tường.

Mộc Tịch Bắc cười nói:

Chỉ muốn hỏi một chút, tình hình gần đây của Tôn phu nhân như thế nào?

Sắc mặt Tôn phu nhân cũng không dễ nhìn, bà là muội muội của chủ mẫu phủ Thừa Tướng Liễu Chi Lan, năm đó gả đến Tôn gia, củng cố thế lực lẫn nhau, tình cảm bốn người tỷ đệ đều xem như không tệ, chỉ là trước đó vài ngày bà liền nghe nói, nói là vị tỷ tỷ không bao giờ thất bại của mình, vậy mà nhiều lần thất thủ, trừ không xong một cái thứ nữ.

Điều này không khỏi khiến bà ít nhiều có chút không tin, có điều về sau, đến đại ca Liễu Tri Viên, Liễu Mộng, Liễu Vượng liên tiếp rơi đài, bà mới ý thức được nữ tử này tựa hồ thật không đơn giản, chỉ là không ngờ tới, chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, liền rơi xuống trên đầu của mình, nữ nhi và tướng công của mình cũng thảm bại trên tay nàng ta.

Tình hình gần đây như thế nào, Mộc tiểu thư chẳng lẽ không biết?

Tôn phu nhân có chút tự giễu, cũng không rõ hôm nay Mộc Tịch Bắc mời bà đến là có ý đồ gì.

Xem ra, dường như thời gian này Tôn phu nhân cũng không như ý?

Mộc Tịch Bắc giương mắt lên, bất động thanh sắc đánh giá phụ nhân đối diện.

Kỳ thật ở Mộc Tịch Bắc nhìn thấy, Tôn phu nhân này hàm dưỡng ( nuôi chứa trong lòng) đã coi như không tệ, dù sao mình phá đổ huynh đệ, trượng phu, nữ nhi của bà ta, mà bà ta còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với mình, thật sự đã rất hiếm thấy, nguyên bản một người ương ngạnh như vậy, bây giờ cũng không hơn gì cái này.

Trừng Giang Hầu bị biếm thành thứ dân, nghĩ đến con của Tôn phu nhân ngài cũng chỉ có thể là một thứ dân.

Mộc Tịch Bắc một câu nói trúng.

Đây chính là chuyện mấy ngày nay Tôn phu nhân đau đầu nhất, tướng công mình vừa rơi đài, tiền đồ con trai mình cũng rất khó khăn, cho nên mấy ngày nay bà bôn tẩu khắp nơi, nhưng không lạc quan lắm.

Mộc Tịch Bắc lấy ra một chồng giấy, giao cho Tôn phu nhân, mở miệng nói:

Phu nhân lại nhìn một cái đây là cái gì?

Tôn phu nhân do dự nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, lại bắt đầu lật qua lật lại trang giấy trong tay, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Tôn phu nhân nhìn rõ ràng chưa?

Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.

Mấy thứ này ngươi lấy từ đâu tới?

Giọng nói Tôn phu nhân có chút run rẩy.

Thanh Từ thu hồi trang giấy trong tay Tôn phu nhân, không có coi nhẹ ngón tay Tôn phu nhân hiện màu xanh.

Tôn phu nhân tựa hồ không nên lo lắng đến bọn chúng, mà hẳn nên lo lắng thứ này nếu truyền vào trong tai Bệ hạ, cũng không biết Trừng Giang Hầu phủ ngày xưa còn có thể khoẻ mạnh hay không.

Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm mở miệng.

Ngươi muốn như thế nào?

Bàn tay Tôn phu nhân vẫn run rẩy không ngừng, trong lúc nhất thời có chút bối rối.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:

Đây không phải vấn đề ta muốn như thế nào, mà là nhìn Tôn phu nhân muốn như thế nào?

Tôn phu nhân hồi lâu không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc giương mắt lên, lại rủ xuống đôi mắt, từ trên giường êm ngồi dậy:

Tôn phu nhân, ở chỗ ta có một người, chắc hẳn bà nhất định rất muốn gặp.

Sắc mặt Tôn phu nhân nhất thời hơi khó hiểu, lập tức phảng phất như nghĩ tới điều gì, mãn nhãn khiếp sợ, lập tức từ trên ghế đứng lên, bông tuyết hóa thành giọt nước lăn xuống đầy đất.
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc