Sắc mặt Hoàng đế cũng không dễ nhìn, nhưng vẫn để đại thần kia nói ra biện pháp của mình.
Chuyện này quan hệ trọng đại, vạn vạn không thể xuất hiện cái gì sai lầm, cho nên theo ý kiến của lão thần, không bằng mời ma ma phụ trách công việc đến nghiệm thân Tôn tú nữ một chút, nếu Tôn tú nữ vẫn còn tấm thân xử nữ, chuyện này nói không chừng còn có đường sống quay về.
Đại thần kia hơi giương mắt, bất động thanh sắc đánh giá Hoàng đế một chút.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, không lên tiếng, mọi người cũng đều đang chờ Hoàng đế quyết định.
Thanh Từ thấy vậy, nhịn không được mở miệng hỏi:
Tiểu thư, lão nhân này có phải là người của nhất mạch Tôn gia hay không?
Bạch Trúc nghe thấy Thanh Từ đặt câu hỏi như vậy, cũng nhìn về phía nữ tử từ đầu đến cuối chỉ cười yếu ớt, không biết nàng sẽ nói thế nào, Mộc Tịch Bắc lại nói:
Ông ta là người của Ngũ quý phi.
Nhưng nếu Tôn Lộ vẫn còn tấm thân xử nữ, chẳng phải cho thấy ngọc bổng này là của Ngũ Y Nhân sao? Chẳng phải sẽ càng tăng thêm hiềm nghi cho nàng ta?
Thanh Từ có chút khó hiểu.
Tôn Lộ sẽ không còn tấm thân xử nữ nữa.
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, lão nhân này nhìn như vì Tôn Lộ suy nghĩ một biện pháp tốt, thế nhưng bên trong hậu cung này, là ai quyền thế ngập trời? Đương nhiên là Ngũ Y Nhân!
Chỉ cần Tôn Lộ bị người dẫn đi nghiệm thân, kết quả này không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Tôn Lộ đã thất trinh, nghĩ đến vừa mới An Nguyệt Hằng để thái giám kia rời đi, chính là đi chuẩn bị chuyện này, Ngũ Y Nhân ở trong hậu cung nhiều năm, chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều biết nên giúp đỡ ai, huống hồ nhìn thái độ của Trừng Giang Hầu, dường như đã quyết định bỏ qua nữ nhi Tôn Lộ này.
Chuyện này nhất định phải có một người gánh chịu trách nhiệm, chỉ là An Nguyệt Hằng cùng Ngũ gia sẽ không cho phép tân tân khổ khổ bồi dưỡng ra Quý phi ngã quỵ ở trong chuyện này, như vậy tự nhiên chỉ có Tôn Lộ đến gánh chịu trách nhiệm, mà Trừng Giang Hầu cũng hiểu được điểm này, biết được địa vị Ngũ Y Nhân liên quan trọng đại, chỉ là vẫn chậm chạp chưa hạ quyết định, An Nguyệt Hằng lại chờ không kịp, lúc này mới đẩy vị đại thần trước mắt thay Trừng Giang Hầu hạ quyết định, buộc Trừng Giang Hầu hạ quyết tâm bỏ qua nữ nhi này.
Trừng Giang Hầu biết đã chọc An Nguyệt Hằng bất mãn, cũng không dám nói nhiều nữa, nhưng trong lòng thì đã có quyết định.
Được, ta đồng ý, ta đồng ý nghiệm thân, chỉ cần ta vẫn còn tấm thân xử nữ có phải có thể chứng minh vật này không phải của ta hay không.
Tôn Lộ có chút kích động, dường như cũng cảm thấy đó là một biện pháp tốt.
So với người bị xử tử, mắng thành dâm oa đãng phụ, sự khuất nhục mà nghiệm thân mang đến thật sự không đáng giá nhắc tới, Tôn Lộ nghĩ, chỉ cần có thể chứng minh trong sạch của mình có phải có thể rửa sạch hiềm nghi hay không, trong lúc nhất thời cõi lòng không khỏi có chút tràn đầy chờ mong, nàng thật sự vẫn còn tấm thân xử nữ, nàng tin tưởng, điều này sẽ chứng minh trong sạch của nàng.
Nhìn trong mắt Tôn Lộ tràn đầy chờ mong, trong lòng Trừng Giang Hầu có chút khổ sở quay mặt đi, nhưng cũng không mở miệng, hắn hiểu được ý kiến vừa rồi của vị đại thần kia, chẳng qua là vẽ lên một dấu chấm hết cho chuyện này, chỉ cần nữ nhi mình chết, hết thảy mọi chuyện đều sẽ bình ổn trở lại, mặc dù Tôn gia ít nhiều cũng chịu chút liên luỵ, nhưng Ngũ gia cùng An Nguyệt Hằng sẽ đền bù cho mình.
Đây đã là cái giá thấp nhất, nếu không, cho dù chuyện này rơi xuống trên đầu Ngũ Y Nhân, với gương mặt kia của Tôn Lộ chắc chắn cũng không bò lên được vị trí Quý phi, cho dù có thể, vài năm sau nhất định còn có thể phát sinh nhiều biến cố.
Lúc này Tôn Lộ còn chưa biết, mình đã bị phụ thân định là con rơi, càng không biết, lần nghiệm thân này căn bản chính là đẩy nàng vào tuyệt lộ!
Sau khi Hoàng đế ngẫm nghĩ một lúc, rốt cục mới mở miệng:
Người tới, mang Tôn Lộ xuống dưới nghiệm thân.
Hoàng đế biết, chuyện này rơi vào trên người Tôn Lộ hiển nhiên càng tốt hơn, tối thiểu truyền đi chỉ có thể nói vị tú nữ này xuân khuê khó nhịn, còn nếu rơi vào trên người Ngũ Quý phi, mình sẽ bị thiên hạ nhạo báng, nói mình không được, đây là chuyện mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể tiếp nhận, nên cho dù làm như vậy lợi ích đạt được sẽ ít một chút, Hoàng đế cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy, như thế lại làm ý tưởng song phương không mưu mà hợp.
Cho nên Hoàng đế chấp nhận lần này nghiệm thân, tất cả mọi người biết, lần này đi trở về, chắc chắn đã định Tôn Lộ có tội, chỉ có trong lòng Tôn Lộ vẫn còn chờ mong.
Ngũ Y Nhân, ngươi đừng đắc ý, chỉ cần chứng minh trong sạch của ta, nhìn ngươi còn giảo biện như thế nào.
Tôn Lộ kéo cả người toàn là máu, còn không quên kêu gào với Ngũ Y Nhân.
Ngũ Y Nhân từ lúc nghe thấy Hoàng đế mở miệng đồng ý nghiệm thân, liền biết mình đã được cứu, thân thể lập tức buông lỏng, lại càng cảm nhận được khí lạnh thấu xương trên mặt đất, trực tiếp từ trên đùi lan tràn đến toàn thân.
Ngũ Y Nhân không để ý đến Tôn Lộ kêu gào, chỉ biết Tôn Lộ không sống được bao lâu nữa.
Tôn Lộ bị người mang đi, lưu lại một vũng máu loãng, ở trong ngày thu, càng lộ vẻ hoang vu.
Ngũ Y Nhân ngước mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đứng ở cửa Lâm Lang viện, một thân thanh lịch, vẫn mềm mại dịu dàng đứng lặng ở nơi đó như cũ, phảng phất như một nữ tử mảnh mai tay trói gà không chặt, nhưng rất tốt, hôm nay mình suýt nữa đã bị chết ở chỗ này!
Dường như Mộc Tịch Bắc phát giác được ánh mắt của Ngũ Y Nhân, quay đầu nhìn sang, mặt mày như hoạ, cười rạng rỡ.
Trái tim Ngũ Y Nhân xiết chặt, một cỗ hàn ý từ trong lòng đánh tới, tươi cười của Mộc Tịch Bắc thật sâu đau nhói mắt nàng, toàn thân đều không tự chủ được bắt đầu run rẩy, không có từ trước đến nay sinh ra một cỗ sợ hãi.
Tất cả mọi người yên lặng chờ đợi, cho dù mỗi người đều biết kết quả của chuyện này.
Buông tay! A! Các ngươi muốn làm gì! Buông tay, cút ngay!
Bên trong gian phòng cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét của Tôn Lộ, đáng tiếc không được mấy câu lại không còn thanh âm nữa, nghĩ đến hẳn là bị người chặn lại.
Hự!
Một tiếng kêu thống khổ không tính lớn truyền đến, không khó nghe ra thống khổ trong đó, trong lòng mọi người buông lỏng, biết sự tình đã thành.
Mộc Tịch Bắc cụp xuống đôi mắt, nàng biết, hiện tại Tôn Lộ thật sự đã không còn là xử nữ, mặc kệ những ma ma thủ đoạn tàn nhẫn kia rốt cuộc dùng biện pháp gì, tóm lại, chuyện này đã quyết định hi sinh Tôn Lộ không thể nghi ngờ.
Bạch Trúc như có điều suy nghĩ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, không lên tiếng.
Không bao lâu, Tôn Lộ bị người kéo ra, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, sợi tóc đều đính vào trên mặt, mặt cũng trắng bệch không có một tia huyết sắc, máu trên quần càng chảy ra không ngừng, cả người phảng phất như một câu cũng không nói nên lời.
Hồi bẩm Bệ hạ, Tôn tú nữ xác thực đã không phải tấm thân xử nữ.
Một vị ma ma quỳ gối trước mặt Hoàng đế bẩm báo.
Tôn Lộ bị ném xuống đất, giống như vải rách, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng dường như lại nói không ra lời, Mộc Tịch Bắc nhìn ra, máu trên váy hình như càng nhiều thêm, không biết vừa rồi mấy vị kia ma ma rốt cuộc dùng thứ gì phá thân Tôn Lộ, khiến nàng ta đau nhức kịch liệt như thế, ngay cả nói đều nói không nên lời.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng vẫn không lên tiếng như cũ, cái này thật đúng như thủ đoạn của hắn, vì bảo trụ Ngũ Y Nhân, trực tiếp xuống tay độc ác với Tôn Lộ, xem ra An Nguyệt Hằng luôn luôn đối với người Ngũ gia chú ý ân tình hơn?
Thật sự là to gan! Cũng dám tư thông với thái giám! Quả nhiên tội không thể tha!
Hoàng đế phẫn nộ gầm thét, Mộc Tịch Bắc lại mắt lạnh nhìn vị Đế Vương đang phối hợp diễn kịch này.
Hoàng đế rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, lại chỉ có thể dựa theo biện pháp An Nguyệt Hằng đưa ra, không có lựa chọn nào khác, chẳng qua ở Mộc Tịch Bắc xem ra, thật ra chuyện này đối với Hoàng đế không có tổn thất quá lớn, dù sao chết bao nhiêu cũng là người Tôn gia, ảnh hưởng Hoàng đế chẳng qua là một chút uy nghiêm và danh dự thôi, có điều nàng cảm thấy, lúc trước những thứ này Hoàng đế cũng không có bao nhiêu, mất thêm một chút mặt mũi cũng không sao cả.
Người tới, kéo nàng ta xuống! Ban thưởng lụa trắng!
Hoàng đế mở miệng lần nữa.
Trừng Giang Hầu thấy nữ nhi mình như thế, trong lòng cũng có chút đau nhức, dù sao nhiều năm như vậy làm sao lại không có tình cảm, cho nên không tự chủ được tính thù này ở trên người Mộc Tịch Bắc.
Hai người thị vệ của Bạch Trúc lập tức tiến lên, đang định kéo người xuống dưới, nhưng Tôn Lộ rõ ràng nói đều nói không nên lời, lại không biết lấy khí lực ở đâu ra, liều mạng hất ra hai tên Cấm Vệ quân, bò qua, túm ống quần Hoàng đế, mở miệng nói:
Bệ hạ, nếu vật kia là của thái giám, thần nữ nghĩ bên trên vật đó nhất định sẽ có đánh dấu, không bằng nhìn một cái trên ngọc bổng có chữ viết gì, kêu thái giám kia đi ra giáp mặt đối chất!
Một câu, lại nhắc nhở đám người một chuyện tình rất trọng yếu, đó chính là hình như chỉ bắt được dâm phụ, lại quên còn có tên gian phu!
Trừng Giang Hầu không tự chủ được nhíu nhíu mày, sao đến lúc này rồi mà Tôn Lộ còn không cam tâm, chỉ toàn gây chuyện cho mình, đến bước hiện tại, nhất định phải lại liên lụy đến Trương Phúc Thọ, nó phải biết, mình xếp một người vào trong cung khó khăn cỡ nào, huống chi, Trương Phúc Thọ đã làm đến vị trí Phó tổng quản nội giám, việc này cần rất nhiều thời gian!
Lúc này Trừng Giang Hầu cực kì tức giận cách làm của Tôn Lộ, thời điểm Tôn Lộ đầy cõi lòng chờ mong phóng ánh mắt tới, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn, quay đầu sang chỗ khác, không hề nhìn nàng.
Tôn Lộ lại sững sờ, phụ thân của mình lại làm sao vậy, vừa rồi nàng bị mấy ma ma lôi vào trong phòng, mạnh mẽ dùng bình sứ thiêu đỏ phá thân, đau đớn khiến nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, cho tới bây giờ hạ thân vẫn máu tươi đầm đìa, sưng đỏ không chịu nổi, uỷ khuất nói không nên lời.
Thế nhưng mình ráng một hơi, cũng bởi vì không cam tâm, muốn chứng minh vật kia không phải là của mình, nhưng vì sao phụ thân cũng không liếc nhìn nàng lấy một cái, chẳng lẽ, phụ thân đã sớm biết mình bị mang đi sẽ có loại kết quả này!