Sơ Nhị nhìn thấy chủ tử chậm chạp không có động tác, cũng không tự tiện động thủ, nữ tử kia vốn đang hận cực kỳ, cũng sợ cực kỳ, nhưng khi nhìn thấy dung nhan lãnh nghị tuấn mỹ tuyệt sắc của Ân Cửu Dạ, không khỏi có chút thất thần, trái tim đột nhiên run lên, gương mặt lập tức đỏ ửng, đôi con ngươi đen nhánh kia, giống như khiến nàng chết chìm ở trong đó.
Sau nửa ngày, trong mắt Ân Cửu Dạ mang theo tơ máu, ngữ khí mềm nhẹ:
Cởi y phục xuống.
Nữ tử kia sững sờ, gương mặt lập tức đỏ bừng giống như có thể chảy ra nước, một đôi mị nhãn hàm chứa làn thu thuỷ, mang theo ái mộ nhìn Ân Cửu Dạ, giống như có chết cũng cam nguyện.
Nàng biết, người có thể ở tại nơi phồn hoa như vậy nhất định không phải người bình thường, chỉ riêng bộ y phục trên người mình, chính là nửa đời nàng cũng không mua nổi, lại thấy nam tử trước mắt dịu dàng như vậy, hô hấp cứng lại. Không khỏi mê mẩn tâm thần, nghĩ đi nghĩ lại, liền động tâm tư khiến nàng phải hối hận cả đời, chậm rãi động thủ cởi bỏ quần áo của mình.
Mở miệng nói:
Nô gia nguyện ý hầu hạ công tử cả đời.
Ân Cửu Dạ nhìn động tác của nữ tử, đột nhiên đứng dậy, thân ảnh cao lớn, làm cho nữ tử kia lảo đảo hai bước, sắc mặt càng hồng nhuận cực kỳ giống quả táo.
Nhưng đột nhiên, nữ tử phát ra một tiếng hét đau đớn, nước mắt cũng chảy xuống:
A!
Ân Cửu Dạ trực tiếp nắm lấy tóc nữ tử, kéo nó lên, không chút nào để ý đến nữ tử đau đớn, sau đó đi đến sàn nhà bạch ngọc, một phen thả nữ tử ra.
Nữ tử bị kéo đau nhức, ánh mắt hồng hồng giống như nai con nhảy loạn, trong lòng tràn đầy hoảng sợ cùng kinh hãi, co rúm lại nhìn Ân Cửu Dạ ngồi xổm người xuống.
Ân Cửu Dạ nhìn ánh mắt hoảng sợ của nữ tử kia, huyết sắc trong mắt lập tức tăng lên, hơi thở tàn nhẫn phô thiên cái địa đánh tới, vươn ra đại thủ cầm lấy đầu nữ tử, vậy ma ̀ Cộp, Cộp, Cộp! đập đầu nữ tử xuống sàn nhà bạch ngọc.
( phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh)
Hướng mặt nữ tử dùng sức đập xuống, chỉ trong chớp mắt máu tươi đầy mặt, Sơ Nhị nhìn thấy đều rợn cả tóc gáy.
Nhưng Ân Cửu Dạ vẫn không dừng lại, giống như dã thú đã thức tỉnh, không chút nào thương tiếc lặp lại động tác trước đó, lúc đầu nữ tử còn có sức lực kêu rên, nhưng về sau lại không còn thanh âm, thời gian dần trôi qua, trên trán nữ tử lộ ra xương trắng lành lạnh, gương mặt, lỗ mũi, miệng đều chảy ra không ít máu tươi, răng cửa cũng bị đập thất linh bát lạc, dữ tợn đáng sợ, một mỹ nhân đang êm đẹp, thoáng cái lại biến thành bộ dáng này.
( Thất linh bát lạc: chỗ này chỗ kia, nằm rải rác)
Sơ Nhất canh giữ ở ngoài cửa lạnh run một trận, hắn vốn thấy chủ tử nhớ tới nữ tử kia, lúc này mới phí sức tìm một người tương tự như vậy, vốn cho rằng chủ tử sẽ cao hứng, lại không nghĩ sẽ thành dạng này, ngẫm lại thật sự nghĩ mà sợ.
Ân Cửu Dạ buông lỏng tay ra, đứng dậy, nặng nề nhắm hai mắt lại, hắn rốt cuộc hiểu được, dù chỉ là một khuôn mặt tương tự, cũng có thể làm hắn có phản ứng mãnh liệt như thế, hắn chán ghét nữ tử kia lại có bộ dạng có mấy phần giống nàng, hắn không cho phép có người như vậy tồn tại, Ân Cửu Dạ tự giễu, chuyện cho tới bây giờ, rốt cuộc mình còn muốn chứng minh cái gì?
Thi thể nữ tử ở trên sàn nhà bạch ngọc tạo ra một vết máu thật dài, Ân Cửu Dạ cũng hiểu được, mặc kệ chính mình có tình cảm gì với Mộc Tịch Bắc, hắn đều muốn cột nàng cả đời vào bên cạnh mình.
Sơ Nhất lấy lại tinh thần, không khỏi lạnh run một cái, mấy ngày nay bọn hắn chỉ xử lý thi thể, cũng đã chồng chất như núi, huống chi, bởi vì vị đại nhân nào đó có bệnh thích sạch sẽ, bắt bọn họ trùng tu lại hồ nước tắm đã bị phá hủy, băng thất cũng bởi vì đều là máu loãng nên không thể dùng được nữa.
Nhìn hai người đi xa, Ân Cửu Dạ đứng ở sau cây chậm rãi xoay người, mắt sắc rất sâu, lại không quẩn quanh táo bạo thật lâu, Mộc Tịch Bắc, đây là lần cuối cùng ta rời xa ngươi, ta sẽ dựa theo lời ngươi nói, không hề gặp lại, chỉ là, nếu ngươi lại xuất hiện ở bên cạnh ta, thì ta sẽ không để ngươi rời đi nữa!
Mà bên kia Mộc Tịch Bắc trở lại Bảo Lang Các liền thẳng tắp ngồi ở bên cạnh bàn, không biết suy nghĩ cái gì, đến khi Thanh Từ đi lên chia thức ăn, mới thay đổi tư thế.
Tiểu thư, chúng ta nên nhìn năm mươi đại bản đánh xong rồi lại đi, nếu không Trừng Giang Hầu hoặc Ngũ Y Nhân khẳng định sẽ mua chuộc hai tên thị vệ hành hình kia, cho Tôn Lộ đường sống, không đánh chết nàng ta thật sự là đáng tiếc!
Thanh Từ có chút tức giận bất bình, Tôn Lộ thật sự quá mức kiêu ngạo, nàng ta không chết, lòng Thanh Từ liền rất khó chịu! Nếu không phải tiểu thư ngăn lại, nàng thật muốn chém xuống một kiếm, băm nàng cho chó ăn!
Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi vì sao lại trực tiếp rời đi, nếu Tôn Lộ cứ thế mà chết đi, trò hay phía sau còn diễn như thế nào được?
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt hỏi lại Thanh Từ.
Tiểu thư là cố ý?
Đôi mắt Thanh Từ sáng rực, khẩn cấp mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt cười cười, nói gì đó bên tai Thanh Từ, Thanh Từ đột nhiên gật đầu, xoay người muốn đi ra ngoài:
Nô tỳ đi liền!
Mộc Tịch Bắc lại một phen kéo nàng trở về, dịu dàng nói:
Ngồi xuống ăn cơm!
Một bữa cơm, Thanh Từ ăn có chút không yên lòng, Mộc Tịch Bắc thấy thế thì bất đắc dĩ, đành phải để nàng đi, còn mình đơn giản dùng chút cơm canh, liền đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo, Tôn Lộ, Ngũ Y Nhân, Trừng Giang Hầu, những người này, hôm nay một người cũng đừng nghĩ bình yên vô sự!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Khổ bức a, bây giờ mí mắt của ta đều nâng không nổi, hôm nay không nói nhiều... A đúng, nam chính cặn bã, cự tuyệt nghiên cứu thảo luận tam quan, người không tiếp thu được cũng không cần nói với ta. Muội, lão tử đã một tuần lễ chỉ ngủ ba đến bốn tiếng đồng hồ, thân ái, bây giờ đầu óc của ta không dùng được nữa, không biết nói gì hơn.