Ở dưới ánh mắt của nữ tử, Ân Cửu Dạ gian nan mở ra bước chân, hắn biết, nếu hắn ở đây có lẽ nàng sẽ không ngủ được, nơi này không thuộc về hắn, hắn nên rời đi, trong nháy mắt xoay người mở cửa, Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng, không mềm mại như ngày thường, khiến hắn cảm nhận được nàng đang nghiêm túc:
Sau này đừng đến đây nữa.
Thân mình Ân Cửu Dạ trì độn, không mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng lần nữa:
Mặc kệ Lục hoàng tử thích ta, hay chỉ coi ta như đồ chơi, với ta mà nói đều là gánh nặng, cho nên, hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại.
Ân Cửu Dạ mím chặt đôi môi, rất nhanh nắm chặt nắm tay, đúng vậy, hắn cùng nàng vốn cũng không có gì để gặp nhau không phải sao, rốt cuộc mấy ngày nay mình khác thường là vì cái gì, rốt cuộc là ở đâu xảy ra sai sót.
Ân Cửu Dạ quay trở lại để hai bình thuốc lên bàn, không liếc Mộc Tịch Bắc lấy một cái, liền ra ngoài phòng.
Thời điểm Sơ Nhất nhìn thấy chủ tử nhà mình trở về, ẩn ẩn nhận ra có gì đó không giống, xác thật phải nói là trở nên không giống lúc trước, không khí xung quanh tựa hồ tĩnh mịch không có lấy một tia phập phồng, so với lúc trước càng sâu hơn.
Người cũng khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, không hề táo bạo, không hề nôn nóng, cũng không nổi giận. Giống như trước đó trong mắt chỉ có tàn nhẫn cùng tĩnh mịch, vô biên vô hạn, làm cho người ta hít thở không thông, lại chỉ bình tĩnh nói với hắn:
Thu thập sạch sẽ.
Ánh mắt Sơ Nhất trầm xuống, xem ra nữ tử kia đã nói gì đó, nhiều năm qua chủ tử có bao nhiêu khổ sở chỉ có mấy người bọn hắn mới biết, thật vất vả nghĩ rằng khổ tận cam lai, kết quả lại là....
( Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
Sau khi Mộc Tịch Bắc nói ra lời nói đó, trằn trọc một hồi cũng rất khó ngủ tiếp, choàng bộ y phục ra ngồi ở trên thềm đá trước cửa, nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời, không ngừng ma sát hai bình sứ lưu ly trong tay, ánh mắt tĩnh mịch....
Sáng sớm ngày hôm sau
Thanh Từ mang theo một thân hàn lộ trở về, khẽ đẩy cửa ra, thấy Mộc Tịch Bắc đã tựa ở đầu giường, không khỏi mở miệng nói:
Tiểu thư, sao người dậy sớm như vậy.
( giải thích một chút:Hàn lộ (tiếng Hán: 寒露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch, khiMặt Trời ở xích kinh 195° (kinh độ Mặt Trờibằng 195°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Mát mẻ.)
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói:
Có người thời thời khắc khắc đều muốn hại ta, sao ta còn ngủ được.
Thanh Từ gật gật đầu:
Là Phó tổng quản nội giám Trương Phúc Thọ!
Trương Phúc Thọ?
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, mắt híp lại thành một khe hở.
Tư liệu Mộc Chính Đức phái người đi tra tới buổi chiều mới có thể đưa đến.
Thanh Từ mở miệng lần nữa.
Ngươi trước đi ngủ một lát đi.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc đã có cân nhắc, liền dặn dò Thanh Từ.
Mà bên kia, Tôn Lộ cũng thức dậy thật sớm, mang theo mạng che mặt xin gặp Ngũ quý phi.
Nương nương, tú nữ Tôn gia ở bên ngoài cầu kiến.
Một ma ma mở miệng nói với nữ nhân xinh đẹp đang để cho người ta búi tóc.
Ồ? Tú nữ Tôn gia?
Mỹ nhân hơi ngoái đầu nhìn lại, trong lúc nhìn quanh, cũng tự có một cỗ thần vận, khó trách nam nhi trên thế gian đều lấy việc cưới nữ tử Ngũ gia làm vinh quang.
Là Tôn tú nữ.
Ma ma kia gật đầu nói.
Ngũ quý phi không có mở miệng, vẫn để mặc nha hoàn chỉnh lý trang dung cho mình như cũ, nữ nhi Ngũ gia đều dậy sớm cho kịp, tuyệt sẽ không để nam tử bên cạnh nhìn thấy một chút bộ dáng lôi thôi của mình, nên cho dù Hoàng đế không ngủ lại nơi này của nàng, nàng cũng phải chỉnh lý tốt trang dung mới bằng lòng gặp người ngoài.
Lúc ban đầu Lão tổ tông Ngũ gia là một thương nhân, mang theo khôn khéo đặc hữu chỉ có ở thương nhân, vốn muốn một lòng leo lên quyền thế, nề hà sĩ nông công thương, luôn luôn bị người ta mặt nóng mà dán mông lạnh, cho dù tính tình có tốt hầu như cũng có tỳ khí, thế là Lão tổ tông Ngũ gia liền nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu.
Không ngừng thu nạp mỹ thiếp, hứa cho châu báu vàng bạc, để các nàng sinh con cho mình, nhưng khác biệt với các nhà khác chính là, vị Lão tổ tông Ngũ gia lại không coi trọng con trai mà trọng con gái, phàm là cơ thiếp có thể sinh ra con gái, đều sẽ được trọng thưởng, tương phản sinh hạ con trai thì chỉ được đãi ngộ thường thường.
Mà vị Lão tổ tông Ngũ gia càng không tiếc bỏ ra số tiền lớn, mời chuyên gia đến bồi dưỡng toàn bộ nữ nhi, mặc kệ là sửa sang lại dung nhan, hay là khí độ ăn nói, hoặc là bí thuật bên trong khuê phòng, cái nào cũng có. Hơn mười năm sau, những nữ tử kia lớn lên ai cũng có sở trường riêng, yêu mị, thanh thuần, cao quý, mạnh mẽ, mỗi một loại đều khiến nam nhân chạy theo như vịt.
Càng được nhiều người quan tâm, thì những quan to quý tộc cũng nổi lên hứng thú, lại thêm Ngũ gia tạo thế, liền cũng nhao nhao cho rằng lấy được nữ tử Ngũ gia là vinh quang, sau khi chân chính chờ đợi lấy về nhà, lại càng cảm thấy tuyệt vời, thủ đoạn đa dạng đầy người, lập tức khiến nam tử đánh mất tâm thần.
Như vậy, Ngũ gia liền dựa vào nữ tử bước vào trung tâm quyền lực, những quan lại quyền quý đó vì muốn lấy lòng mỹ thiếp, tự nhiên sẽ chiếu cố nam nhi Ngũ gia nhiều hơn, khắp nơi dìu dắt, Ngũ gia một bước bước vào quan trường, sau một thời gian, Ngũ gia trở thành một đại tộc, cây lớn rễ sâu, người phần lớn đều làm quan ở trong triều, đồng thời nắm giữ mạch máu thương nghiệp, thật sự là đại tộc vang danh khắp thiên hạ.
Lúc này, Ngũ Y Nhân đang tính toán ở trong lòng, Tôn Lộ này là tiểu thư Tôn gia, cùng Liễu gia buộc chung một chỗ với An Nguyệt Hằng, chẳng qua lần trước Liễu gia làm việc phạm vào sai lầm lớn, làm hỏng đại sự của An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng mới khoanh tay đứng nhìn với Liễu gia, lần này Tôn Lộ đến chắc là có chuyện sở cầu, An Nguyệt Hằng đã có một lần không ra tay giúp Liễu gia, lần này nếu mình lại thờ ơ với sở cầu của Tôn Lộ, sợ sẽ kích thích bất mãn của Liễu gia và Tôn gia, gây bất lợi với An Nguyệt Hằng.
Đối với kế hoạch lớn trong tương lai của Ngũ gia lại càng bất lợi.
Để cho nàng đi vào đi.
Giọng nói Ngũ quý phi tự có một cỗ đoan trang, thần thái nhu hòa, giống như nữ thần rơi vào trần thế.
Ngoài cửa Tôn Lộ cũng không vội, những quy củ này của Ngũ gia nàng cũng biết đến, sớm như vậy mà nàng đã đến quả thật có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa, chẳng qua nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn ngày hôm đó, nàng thật sự đợi không được! Hận không thể lập tức nhìn Mộc Tịch Bắc bị chém thành muôn mảnh!
Thỉnh an quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.
Tôn Lộ lần đầu tiên bước vào nơi ở của Ngũ quý phi, mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, lại không tránh khỏi âm thầm dò xét một phen.
Đại điện này rộng rãi sáng ngời, toàn bộ mặt đất đều trải một lớp vàng mỏng, khiến cả gian phòng lập tức huy hoàng lên, bốn vách tường đều lấy màu đỏ làm nền, trên mặt hoàng kim điêu khắc Kim Phượng Hoàng, dựa vào hoa mẫu đơn đang nở.
Màn che màu vàng treo lên rất cao, rèm châu thủy tinh theo gió đong đưa, đủ để tỏ rõ nữ tử ở đây tôn quý bất phàm cỡ nào, trong lòng Tôn Lộ đột nhiên sinh ra một cỗ dục vọng mãnh liệt, toàn bộ nơi này mới là thứ nàng muốn! Một ngày nào đó nàng cũng muốn trở thành chủ nhân nơi này!
Tôn Lộ không hiện lên mặt, càng phát ra cung kính, chỉ cúi thấp đầu.
Ngũ quý phi cũng bất động thanh sắc đánh giá Tôn Lộ một lần, mở miệng nói:
Đừng câu nệ như vậy, đứng lên đi.
Tôn Lộ đứng dậy, vẫn cung kính như cũ:
Xuân Hoa, ban thưởng ghế ngồi!
Lập tức có cung nữ lấy ra một cái ghế ngồi hình tròn, Tôn Lộ tạ ơn xong thì cẩn thận ngồi lên.
Tôn gia các ngươi cùng Ngũ gia từ trước đến nay giao hảo, Bản cung còn nhắc tới đây, nha đầu ngươi cũng không cùng bản cung thân cận, nếu ngươi lại không tới nhìn bản cung một cái, nhưng Bản cung đang muốn tự mình đi nhìn ngươi đây.
Ngũ Y Nhân há miệng ra liền cho Tôn Lộ một bậc thang, để về sau Tôn Lộ sở cầu chuyện gì cũng không khó mở miệng.
Nương nương đây là muốn hại chết thần nữ, thần nữ vốn muốn sớm thỉnh an nương nương, cũng chưa từng nghĩ, thần nữ thật sự không có mặt mũi nào gặp người, sao còn dám mang đến ngột ngạt cho nương nương!
Tôn Lộ hát niệm đều làm, nước mắt lập tức rơi xuống.
Sao lại như vậy, chẳng lẽ có ai khi dễ ngươi, mau nói ra, Bản cung nhất định làm chủ cho ngươi!
Ngũ quý phi tự nhiên phối hợp, chờ nói.
Tôn Lộ nhìn nô tài xung quanh, lần nữa nói:
Thần nữ thật sự không mở miệng được, nói ra rồi sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác, ý tốt của nương nương thần nữ đều hiểu được, chỉ là trên đời này ai cũng đều nhân thiện rộng lượng như nương nương đâu.
Ngũ quý phi liếc mắt xuống dưới một cái, nô tài trong phòng liền lui ra ngoài, Tôn Lộ rõ ràng có lời muốn nói, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Tôn Lộ muốn làm cái gì.
Tôn Lộ thấy vậy, lập tức quỳ gối ở trước mặt Ngũ quý phi, một phen giật xuống khăn che trên mặt, mang theo tiếng khóc nức nở, phảng phất như phải chịu thiên đại ủy khuất:
Nương nương, ngài nhìn gương mặt này của thần nữ đi, bây giờ có phải không còn mặt mũi gặp người nữa hay không, bộ dạng như vậy thật sự khiến cho thần nữ ngay cả ý muốn tự tử cũng đều có, nhưng thần nữ không cam tâm, thần nữ không cam tâm nhìn thấy người gây tai hoạ cho thần nữ ung dung ngoài vòng pháp luật, lại lo lắng ngày sau nương nương cũng bị người này làm cho mệt mỏi!
Ngũ quý phi cũng lập tức biểu hiện tâm trạng đau lòng:
Ngươi thật đáng thương,sao khuôn mặt đang êm đẹp lại biến thành cái dạng này.
Thần nữ bị như hôm nay đều do một người ban tặng, thù này không báo, thần nữ thật sự không còn mặt mũi nào sống ở trên đời này nữa! Còn xin nương nương trợ giúp thần nữ một tay, thần nữ chắc chắn cảm động và nhớ nhung đại ân đại đức của nương nương!
Ngũ quý phi liếc mắt đánh giá sườn mặt dữ tợn của Tôn Lộ, bưng chén trà trong tay lên, lơ đãng nói: