Tôn tỷ tỷ, nha hoàn này không còn dùng được, tỷ cũng đừng tức giận, tổn hại thân thể, người chịu thiệt còn không phải là tỷ tỷ, làn da của tỷ tỷ mềm mại giống như có thể nặn ra nước vậy, nước trà này lại rất nóng, muội sao dám để cho nha hoàn chân tay lóng ngóng đi châm trà, vẫn nên để nha hoàn của tỷ tỷ tới châm trà thì yên tâm hơn.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rất nghiêm túc, làm như có thật mới nói.
Điều này khiến Tôn Lộ thật sự cho rằng làn da mình trơn mềm, không khỏi giơ đôi tay đeo nhẫn bảo thạch ra, cẩn thận nhìn xem, cảm thấy hình như cũng không tệ, không khỏi vui vẻ ra mặt, nhưng khi quay mặt qua lại nhìn thấy đôi tay nhỏ bé yếu đuối như không có xương của Mộc Tịch Bắc, khuôn mặt lập tức dữ tợn.
Thật ra làn da Tôn Lộ cũng bình thường thôi, dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, cả ngày rảnh rỗi nên chỉ quan tâm tới mấy phương pháp bảo dưỡng dung nhan, nói cho cùng cũng không kém lắm đâu, nhưng thân hình Tôn Lộ lại thuộc loại đẫy đà, khung xương khá lớn, đôi tay kia lại không tính nhỏ, bề ngang còn tương đối bự, cho dù trắng nõn thì so ra vẫn kém đôi tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, khi nắm tay lại, thì giống như hai cái bánh bao nhỏ, rất đáng yêu.
Tỷ tỷ rốt cuộc là mỹ nhân, nha hoàn đi theo bên người cũng không thua kém chút nào, về sau nếu ai đi theo tỷ tỷ thật đúng là có phúc.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc đặt ở trên người hai nha hoàn sau lưng Tôn Lộ, đem lửa đốt lên trên thân hai người.
Hai người nha hoàn này đều từ trong gia tộc của Tôn Lộ mang đến, tất nhiên là tâm phúc của Tôn Lộ, theo thứ tự là một thân đối vạt áo nhỏ, phối thêm váy lụa, một trắng một xanh, cũng xinh xắn động lòng người.
Ánh mắt Tôn Lộ dừng ở trên người hai nha đang đứng sau lưng mình đánh giá một phen, đến khi nhìn thấy bàn tay của nha hoàn áo trắng vậy mà lại trắng nõn hơn mình, trong lòng nổi giận, nhìn lại đám người đang vây xem ở bên ngoài, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Ngươi thất thần cái gì nữa! Còn không mau tiếp nhận ấm trà, ngươi muốn tiểu thư nhà ngươi chết khát hả.
Giọng nói Tôn Lộ kìm chế cơn giận của mình, nhưng cũng nhớ được Mộc Tịch Bắc nói nước trà rất nóng, càng không quên trước đó mình hung ác mắng Thanh Từ một trận, sợ nàng ta sinh lòng oán hận, sẽ hất nước trà lên người mình, cho dù có đánh chết tiện tỳ Thanh Từ này thì cũng chẳng có ích gì nữa!
Thật ra cũng không thể trách nha hoàn áo trắng kia được, nàng từ nhỏ đã đi theo bên người Tôn Lộ, là Đại nha hoàn nhất đẳng, công việc nặng nhọc đều không tới phiên nàng làm, hơn nữa từ trước đến nay khung xương nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, nên đôi tay nhỏ rất đẹp mắt.
Nha hoàn áo trắng cắn cắn đôi môi, cũng không dám trì hoãn chút nào, nhưng trong lòng lại lôi Mộc Tịch Bắc ra mắng vài lần, tính tình tiểu thư nhà mình nàng biết rất rõ, việc hôm nay chỉ sợ đến lúc trở về sẽ bị tiểu thư ghi lại, đôi tay này của mình sợ là không xong rồi.
Nha hoàn áo trắng tiếp nhận ấm trà trong tay Thanh Từ, xoay người đi về phía Tôn Lộ, Thanh Từ lại âm thầm duỗi chân ra.
Nha hoàn áo trắng không kịp phòng bị, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, nước trà đổ vào trên tay mình, đỏ bừng một mảng lớn.
Mộc Tịch Bắc híp mắt, nha hoàn này cũng là một người thông minh, biết đôi tay của mình sớm muộn gì cũng khó mà giữ được, dứt khoát làm cho nước trà đổ xuống tay mình, ngược lại muốn để Tôn Lộ nhớ kỹ trung thành của nàng, tình nguyện làm mình bị bỏng, cũng không muốn hất về phía Tôn Lộ, trở về sẽ không bị nàng ta phạt.
Tôn Lộ nhíu nhíu mày, nhìn kỹ nha hoàn kia, bởi vì váy của nha hoàn và Thanh Từ đều không ngắn, Thanh Từ lại ở sau lưng nha hoàn, Tôn Lộ cũng không dám khẳng định có người động tay chân hay không.
Dường như sự tình vẫn chưa kết thúc như vậy, Thanh Từ tiến lên một bước, lần nữa dẫm lên làn váy của nha hoàn kia, nha hoàn kia không ngờ tới ở đây đang có nhiều người nhìn chăm chú như vậy, mà Thanh Từ cũng dám danh mục trương đảm (ở đây nghĩa là phóng túng làm càn, không kiêng nể gì hết) làm như vậy, nàng nào biết, Thanh Từ chính là muốn nhiều người nhìn đến, tiểu thư nhà mình không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp.
Lực đạo lần này quá lớn, nha hoàn áo trắng không kịp thu hồi, một ấm nước trà rốt cuộc cũng được như ý nguyện hất thẳng về phía Tôn Lộ.
A!
Một tiếng hét cực kỳ bi thảm vang lên, mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ nước trà đều giội cả vào trên người của Tôn Lộ.
Lúc ấy Tôn Lộ theo phản xạ quay đầu qua, kết quả toàn bộ nước trà đều hất thẳng vào gò má nàng, không những thế nước trà còn theo cổ nàng ta chảy xuống, sau đó men theo khe hẹp ở giữa chảy vào trong ngực nàng ta.
Bởi vì đã qua một lúc lâu, nước trà không còn nóng như lúc đầu nữa, nhưng gò má cùng cổ vẫn đỏ lên một mảng lớn, nổi lên rất nhiều điểm nhỏ li ti dày đặc.
Nha hoàn kia kinh hoảng quỳ trên mặt đất:
Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng! Là nàng ta, là nàng ta đạp váy nô tỳ!
Tôn Lộ hai bước xông về phía trước, vung tay Bốp! Bốp! cho nha hoàn đang quỳ trên mặt đất hai bạt tai, một tay ôm lấy mặt mình mãn nhãn đỏ bừng.
Thanh Từ cúi thấp đầu xuống, lại nhíu nhíu mày, trong lòng vô cùng xoắn xuýt vì sao cái nha hoàn này không cùng lúc ném ấm trà ra ngoài, trực tiếp đập vào đầu là tốt nhất!
Mộc Tịch Bắc cũng đứng dậy, nói với Tôn Lộ:
Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, bị phỏng thế này thì phải nhanh chóng bôi thuốc vào, nếu để chậm trễ thời gian, chắc chắn sẽ lưu lại vết sẹo.
Tôn Lộ nghe xong, lập tức đứng dậy muốn đi trở về, được lắm, bút trướng này, nàng sẽ tính ở trên đầu Mộc Tịch Bắc!
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại ngăn nàng ta lại:
Tỷ tỷ đừng nóng vội, khi còn bé muội không cẩn thận cũng từng bị phỏng, sau đó phụ thân liền đi tìm Hàn Hương lộ cho muội, đến bây giờ một chút sẹo cũng không nhìn thấy, tỷ nhìn xem, có phải là nhìn không ra một chút vết tích hay không.
Mộc Tịch Bắc giơ cổ tay mảnh khảnh của mình ra, cho Tôn Lộ nhìn một chút.
Thanh Từ không khỏi âm thầm bội phục, tiểu thư nhà mình thật sự lợi hại, mở miệng nói dối, mà mắt đều không chớp lấy một cái, mình thật sự vẫn còn kém xa!
Tôn Lộ nghe xong, liền tin là thật, hơn nữa nàng cũng nghe thấy một ít tin tức về Hàn Hương lộ, nghĩ rằng Mộc Tịch Bắc cũng không dám ở nơi nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú như vậy mà mưu hại nàng, đành kiềm chế lại.
Nàng lo lắng nhất chính là dung mạo này của mình, nếu bị phá hủy, ở trong cung sẽ rất khó được Hoàng Đế sủng hạnh, cho dù mấy người phụ thân cữu cữu khuyên can Hoàng đế tới chỗ của mình, cũng không thể tìm được lý do thích hợp.
Suy nghĩ một chút, nếu bây giờ đi về tiểu viện của mình cũng phải mất thời gian một chén trà nhỏ, không bằng cứ dùng trước Hàn Hương lộ mà Mộc Tịch Bắc nói tới, giải quyết tình hình khẩn cấp!
Tôn Lộ vừa muốn mở miệng với Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng đã đi tới trước mặt nha hoàn áo trắng, vung tay cho nha hoàn kia một bạt tai. Xem như báo thù cho tiểu cung nữ giữ cửa.
Nha hoàn áo trắng kia cúi thấp đầu xuống không dám nói lời nào, Mộc Tịch Bắc lại đem toàn bộ lời nói lúc trước của Tôn Lộ trả trở về, giọng nói không lớn, thậm chí còn có chút dịu dàng, nhưng suýt nữa làm Tôn Lộ nghẹn khuất:
Dáng dấp xinh đẹp như vậy thì có ích lợi gì, chẳng lẽ cũng muốn tranh thủ tình cảm với chủ tử của mình? Vốn tưởng rằng là cái nha đầu lanh lợi, vậy mà ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngươi cho rằng mình là tiểu thư quan lại hả? Tôn tỷ tỷ nuôi ngươi ăn nuôi ngươi uống, ngươi lại làm việc như vậy? Bây giờ cho dù Tôn tỷ tỷ không phạt ngươi, ta cũng không bỏ qua cho ngươi, ta cùng Tôn tỷ tỷ là tỷ muội tốt, chắc chắn Tôn tỷ tỷ sẽ không trách tội ta.
Thanh Từ, ngươi nói đi, ở bên cạnh ta nếu như phạm sai lầm cỡ này, sẽ bị phạt như thế nào?
Mộc Tịch Bắc hướng Thanh Từ mở miệng.
Nhớ rõ trước kia nô tỳ chẳng qua chỉ làm vỡ một cái chén, tiểu thư liền phạt nô tỳ hai mươi đại bản, nhưng bây giờ nàng ta lại hủy hoại tướng mạo của Tôn tiểu thư, nhất định là phải đánh chết!
Thanh Từ mở miệng nói.
Tôn Lộ cố nén nội tâm lo lắng, biết đây là Mộc Tịch Bắc muốn đòi lại uất ức trước đó, cố gắng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần trong lòng Mộc Tịch Bắc cảm thấy thống khoái, sẽ nhanh chóng đưa Hàn Hương lộ cho mình, miễn cho bị hủy dung mạo thì đúng là mất nhiều hơn được.
Vì thế sau khi nghe thấy lời nói của Thanh Từ, không nhịn được mở miệng nói:
Vẫn chưa nghe thấy sao! Còn không mau kéo xuống đánh chết!
Mộc Tịch Bắc lại chưa chịu từ bỏ ý đồ, hoàn toàn chưa quên được trước đó Tôn Lộ kêu gào chính là nhẹ nhàng vui sướng lâm ly cỡ nào, tiếp tục mở miệng:
Ngươi nha hoàn này, có phải cảm thấy trong cung tùy tuỳ tiện tiện thì có thể ngốc hay không! Ngươi có biết ở trong cung này dung mạo tú nữ yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt hay không, đều là ngàn chọn vạn tuyển chọn ra, bây giờ ngươi hủy hoại dung mạo của Tôn tỷ tỷ, ngươi muốn đẩy tỷ ấy vào chỗ nào!
Tôn Lộ càng phát ra nóng vội, mặc dù biết Mộc Tịch Bắc đang ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, được lắm Mộc Tịch Bắc, thì ra đều chờ ta ở đây!
Còn chờ cái gì nữa, không mau động thủ, kéo xuống đánh chết!
Tôn Lộ gào thét.
Tiểu thư, người không thể đối xử với nô tỳ như vậy, tiểu thư, tiểu thư tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ vô tội mà tiểu thư!
Nha hoàn áo trắng không dám tin gào thét.
Mộc Tịch Bắc bất vi sở động, ánh mắt dịu dàng nhìn nô tỳ áo trắng, cố ý khiến nha hoàn kia sinh ra một loại ảo giác, nàng là cây cỏ cứu mạng.
( Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)
Mộc tiểu thư, van cầu ngài, van cầu ngài cầu tình giúp nô tỳ, van cầu ngài!
Nha hoàn kia dập đầu kêu cộp cộp.
Cũng không biết Tôn Lộ gọi hai ma ma đến từ chỗ nào, một người bắt lấy cánh tay của nha hoàn kia, kéo ra ngoài, dù sao đây cũng là nha hoàn Tôn Lộ mang theo từ trong tộc, nếu nàng ta muốn đánh chết, ai cũng không nói được gì.
Tiểu thư, người không thể giết chết nô tỳ, vừa rồi nô tỳ đã làm xong việc cho người, người không thể cứ như vậy mà vứt bỏ nô tỳ!
Nha hoàn áo trắng thấy cầu xin vô dụng, không khỏi ẩn ẩn có chút ý tứ uy hiếp.