Mẫu thân tất nhiên là tin tưởng con, nhưng nói gì thì cũng phải có chứng cớ, ta nghe nói lúc ấy nha đầu Chức Cẩm cũng đang ở đó, không bằng hỏi nó một chút cho rõ ràng.
Liễu Chi Lan khó xử mở miệng.
Mộc Tịch Bắc gật đầu đồng ý, Chức Cẩm vốn đang hầu hạ ở sau ghế dựa, nghe Liễu Chi Lan mở miệng, liền cuống quýt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bối rối.
Liễu Chi Lan nhấc chén trà lên, nhấp nhẹ vài ngụm, không lập tức tra hỏi Chức Cẩm, còn Chức Cẩm vẫn cúi đầu có chút co rúm lại, không khí trong phòng nhất thời nặng nề.
Mộc Tịch Hàm lo lắng nhìn hai người, nàng thật sự không rõ muội muội của mình bị làm sao nữa, trước kia mặc kệ nàng nói sao với nó, nói nó không nên chống đối chủ mẫu nó cũng không nghe, nhưng hôm nay mồm miệng như vậy, nàng cũng mới thấy lần đầu.
Yên tĩnh hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng cốc trà trong tay Liễu Chi Lan, không nặng không nhẹ qua tay đặt ở trên bàn gỗ, phát ra tiếng vang rất nhỏ, nhưng cũng làm cho tâm của người ta trầm xuống theo.
Chức Cẩm, ta hỏi ngươi, lỗ tai Hoán Sa sao lại bị như vậy?
Bộ dáng Liễu Chi Lan cao cao tại thượng, thể hiện dáng vẻ uy nghiêm của chủ mẫu.
Chức Cẩm nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn thoáng qua chủ mẫu, không dám mở miệng.
Lúc này Mộc Tịch Bắc đang quỳ gối phía sau Chức Cẩm, đôi con ngươi màu đen vô tình cố ý dừng trên người Chức Cẩm.
Chức Cẩm, ngươi phải ăn ngay nói thật, không được nói dối, nếu không để ta biết được, sẽ lột da của ngươi.
Liễu Chi Lan nhìn như khuyên bảo, thật ra đang âm thầm uy hiếp.
Mộc Tịch Bắc từ đầu tới cuối không nói lời nào, mà mồ hôi lạnh trên đầu Chức Cẩm đang dần dần chảy xuống, hủy hoại lớp trang điểm, mang theo vài phần chật vật.
Trong lòng Chức Cẩm rối bời, sao nàng lại xui xẻo như vậy, chuyện này thì liên quan gì tới nàng chứ? Nếu là ngày xưa, nàng nhất định không chút do dự đứng ra chỉ chứng Ngũ tiểu thư, nhưng bây giờ, Ngũ tiểu thư giống như thay đổi thành người khác vậy, một màn Ngũ tiểu thư tươi cười nhưng lại giật rách cả lỗ tai Hoán Sa luôn lặp lại xuất hiện trong đầu, khiến cả người nàng nhịn không được lạnh run.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn chủ mẫu đương gia, thấy ý tứ uy hiếp ở trong mắt không chút nào che dấu, nếu hôm nay mình mà không nói ra điều gì, chỉ sợ chủ mẫu sẽ không bỏ qua cho mình.
Chức Cẩm hạ nhẫn tâm, nàng tin tưởng cánh tay không bắt quá đùi, mặc kệ Ngũ tiểu thư thay đổi ra sao, chung quy vẫn đấu không lại Liễu Chi Lan, vì thế, Chức Cẩm bất chấp ánh mắt lạnh thấu xương ở sau lưng, cắn răng nói:
Là... Là Ngũ tiểu thư làm.
Trong phòng liền truyền đến một tràng âm thanh hít không khí, hoá ra là do Ngũ tiểu thư làm à? Sao Ngũ tiểu thư lại độc ác như vậy?
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu cười yếu ớt, trong mắt chiếu ngược bóng dáng đám người Chu mama và Liễu Chi Lan, rõ ràng nhìn thấy khoé miệng Liễu Chi Lan đang giương lên cùng ánh mắt vừa lòng.
Mẫu thân, Bắc Bắc có biện pháp chứng minh chính mình trong sạch, chỉ cần người cho Bắc Bắc một cơ hội thôi.
Mộc Tịch Bắc chắc chắn nói.
Liễu Chi Lan và Chu mama liếc nhau, nhất thời đều không nghĩ sẽ tới tình trạng này, đến giờ mà Mộc Tịch Bắc vẫn không chịu thừa nhận.
Liễu Chi Lan gật gật đầu, mở miệng nói:
Con thử nói xem, nếu việc này xác thực không phải do con gây nên, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con, sẽ không để con chịu nửa điểm uỷ khuất.
Nhìn đi, lời nói của Liễu Chi Lan dễ nghe cỡ nào, nếu là mẫu thân ruột nói ra lời này, mọi người chỉ cảm thấy chân tình tha thiết, nhưng lời này lại đặt ở miệng Liễu Chi Lan, còn có một hàm ý khác, đó là nếu việc này do con gây nên, ngay cả mẫu thân cũng không giúp được con.
Chẳng qua là một nha hoàn, Liễu Chi Lan lại làm lớn chuyện như vậy, tâm tư thế nào cũng có thể hiểu được.
Mộc Tịch Bắc vẫn lạnh nhạt như trước, đôi môi đỏ mọng khéo léo giương lên:
Mẫu thân, Bắc Bắc muốn nhìn miệng vết thương của Hoán Sa một chút, chỉ cần xem qua miệng vết thương của Hoán Sa, Bắc Bắc có thể chứng minh việc này không phải do nữ nhi gây nên.
Liễu Chi Lan quay đầu nhìn Hoán Sa bởi vì sợ hãi mà lắc đầu, lại đặt ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Mộc Tịch Bắc kiên nhẫn chờ đợi, Liễu Chi Lan rốt cục mở miệng:
Một khi đã như vậy, vậy Hoán Sa liền đi qua cho Ngũ tiểu thư xem miệng vết thương đi.
Hoán Sa vẫn do dự không ngừng, bị Chu mama hung hăng trừng mắt liếc một cái, mới không tình nguyện đi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ thấy Chu mama mở miệng nói:
Ngũ tiểu thư, con hãy nhìn một chút đi, khuê nữ ta đang êm đẹp, cũng không biết tạo nghiệt gì nữa, sau này gả cho người ta, nếu bị người ta ghét bỏ thì coi như xong rồi.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, nói với Chu mama:
Ma ma yên tâm, không cần lo lắng.
Sau đó, Mộc Tịch Bắc đến gần bên tai Hoán Sa, nhẹ giọng nói:
Ngươi xem, trên tay ta đây là cái gì?
Cả người Hoán Sa chấn động, nhìn tới trên tay Mộc Tịch Bắc, chỉ thấy trên ngón tay có một chỗ tím đỏ, hơi hơi sưng lên, nhưng không nghiêm trọng lắm, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn nữ tử gầy yếu trước mặt, nhất thời nói không ra lời.
Chu mama tựa hồ phát giác khác thường, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Mộc Tịch Bắc nói tiếp:
Đây là hạt mã tiền, có kịch độc, hiện giờ ngươi có cảm giác cổ cứng ngắc hay không, bả vai với chân bắt đầu có chút tê cứng.
Hai chân Hoán Sa bắt đầu run run, thử động cũng không nhúc nhích chút nào, chỉ cứng ngắc nghe Mộc Tịch Bắc nói bên tai, toàn thân sợ hãi, Hoán Sa bắt đầu thấy hối hận.
Đúng! Đây là hạt mã tiền, từ từ...từ từ, lỗ tai của ngươi sẽ teo lại, sau đó dần dần lan ra... Nếu như không có thuốc giải, khuôn mặt mềm mại này của ngươi sẽ...
Mộc Tịch Bắc dẫn dắt từng bước, giống như là ác ma triệu hồi.
Lúc này, tâm tư muốn trả thù của Hoán Sa đã bị vô tận hoảng sợ thay thế, nàng ta thật sự cảm giác được cổ bắt đầu cứng ngắc, hai chân cũng không nghe sai bảo, lỗ tai nóng rát đau đớn, chẳng lẽ nàng thật sự trúng độc ưh? Không! Nàng không muốn biến thành người quái dị, nàng không muốn mặt bị teo lại, không muốn không muốn.!
Hoán Sa ôm lỗ tai mãnh liệt lắc đầu, lớn tiếng gào thét:
Không! Ta không muốn, ta không muốn!
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt lùi về phía sau từng bước, đối diện trực tiếp với ánh mắt Liễu Chi Lan, làm cho người ta nhìn không ra manh mối.
Liễu Chi Lan chuyển tầm mắt đến trên người Hoán Sa, chỉ thấy Hoán Sa vô cùng hoảng sợ ngã ngồi dưới đất, bộ dạng hết sức chật vật, lập tức nhẹ giọng nói:
Hoán Sa, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, nói ra, ta sẽ làm chủ cho ngươi.
Nói xong, ánh mắt còn như có như không nhìn Mộc Tịch Bắc ở phía sau.
Nhưng không ngờ rằng, Hoán Sa vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chưa phục hồi lại tinh thần, Liễu Chi Lan nhíu nhíu lông mày, Chu mama vội vàng tiến lên muốn nhìn xem nữ nhi của mình bị trúng tà gì, Liễu Chi Lan cũng không kiên nhẫn, giọng nói lớn thêm:
Hoán Sa!
Hoán Sa giật mình một cái, cảnh giác nhìn chủ mẫu đương gia, thân mình vừa mới thả lỏng, đã cảm giác được ánh mắt tĩnh mịch như rắn độc ở sau lưng truyền đến, cuống quýt mở miệng nói:
Nô tỳ có tội, nô tỳ có tội, là do nô tỳ không cẩn thận giật rách lỗ tai chính mình, còn muốn hãm hại Ngũ tiểu thư, phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.
Liễu Chi Lan tức giận vỗ bàn:
Ngươi nói cái gì?
Không ngờ tại thời điểm này mà tiện tỳ kia lại lật lọng, rốt cuộc thì nha đầu kia đã nói gì với nó.
Chu mama cũng bị doạ không nhẹ, vội vàng khuyên răn:
Phu nhân, chắc là Hoán Sa có cái gì uỷ khuất, bằng không hài tử này sao lại tự giật hư lỗ tai của mình, lão nô sống nhiều năm như vậy, còn không biết là không cẩn thận cỡ nào mà có thể giật rách luôn lỗ tai mình.
Mộc Tịch Bắc hợp thời mở miệng:
Đúng vậy, Hoán Sa ngươi mau giải thích với Chu mama một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoán Sa cố bình ổn tâm tình bối rối, nhưng vẫn rất sợ Mộc Tịch Bắc, càng sợ độc dược đòi mạng kia hơn, đành phải mở miệng nói:
Là do nô tỳ tồn tại tham niệm, nhìn trúng khuyên tai của tiểu thư, lúc đang đeo lên tai, lại bị tiểu thư phát hiện, bởi vì cảm thấy bất an, nhất thời mạnh tay, mới giật rách luôn lỗ tai của chính mình.
Lần này Liễu Chi Lan và Chu mama không nói gì nữa, dù sao chính miệng Hoán Sa thừa nhận, hai bà biết phản bác thế nào, chỉ có Chu mama không cam lòng, tiện đà nói:
Xú nha đầu ngươi, cần phải nói thật cho ta, phu nhân sẽ làm chủ cho ngươi, nếu sự tình đúng như lời ngươi nói, vậy vì sao Chức Cẩm lại nói chuyện này là do Ngũ tiểu thư gây nên chứ.
Giờ phút này Chức Cẩm đang quỳ ở một bên, cực kỳ không yên, Hoán Sa sao đột nhiên lại sửa miệng, đây không phải là hại chết nàng àh? Còn có Ngũ tiểu thư vì sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, vậy, vậy sau này nàng còn có ngày lành tháng tốt sao?
Hoán Sa cũng không muốn phản bác mẫu thân của mình nên đành nói:
Chuyện này con cũng không rõ, lúc ấy Chức Cẩm muội muội cũng không ở đấy, con cũng không biết tại sao Chức Cẩm muội muội lại vì con mà chỉ chứng Ngũ tiểu thư.
Mộc Tịch Bắc đứng ở sau người, ý cười càng sâu, thật ra nàng cũng muốn nhìn một chút, Chức Cẩm sẽ làm thế nào để thoát khỏi tội danh bịa đặt sự thật, nói xấu chủ tử.