Mộc Tịch Bắc nằm nghiêng trên ghế dựa, phía trên phủ da hổ màu trắng dày cộm, hết sức mềm mại, hơi cong chân lên, mang theo sự hồn nhiên, khiến người ta sinh ra một sự ấm áp thoải mái dễ chịu, muốn ôm nữ tử này vào trong ngực.
Trải qua Thanh Từ báo cáo, Mộc Tịch Bắc liền hiểu rõ mục đích của Liễu Chi Lan, Liễu Chi Lan căn bản cũng không trông cậy vào việc lợi dụng họa sĩ để vặn ngã mình, cứ việc bà ta nhọc lòng an bài tiết mục yêu đương vụng trộm, nhưng mục đích chân chính là muốn đưa mình vào cung.
Nghĩ đến hôm đó, lúc Trương hoạ sĩ vẽ tranh cho mình thì đồng thời, ở trên lầu các xa xa lại có thêm một vị họa sĩ khác nữa, khác biệt là hắn được Liễu gia dùng số tiền lớn mời tới, tay nghề so với Trương họa sĩ không biết cao hơn bao nhiêu. Mà Liễu Chi Lan đối với bố cục phủ Thừa Tướng rất quen thuộc, lợi dụng tầm nhìn mơ hồ của nàng và Thanh Từ, công khai để họa sĩ vẽ mình.
Vì để cho tiết mục yêu đương vụng diễn như thật, phòng ngừa mình sinh ra hoài nghi, Liễu Chi Lan tự mình bỏ ra số tiền lớn mời họa sĩ gác lại ở lầu các, còn chính mình thì đi theo Lão thái phi bắt kẻ thông dâm, mục đích thật sự là để Mộc Tịch Bắc tin tưởng, Liễu Chi Lan muốn xúi giục Lão Thái phi đến hiện trường chứng kiến màn yêu đương vụng trộm, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ!
Khoé môi Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng giương lên, bởi hấp thụ nhiệt khí nước trà, hai mắt cũng có chút mờ mịt, gợn sóng lăn tăn, càng thêm mê người.
Tiểu thư, thật sự phải vào cung sao?
Thanh Từ có chút bất an.
Đúng vậy, nhất định phải tiến cung đây, xem ra bất luận là thân phận gì, chỉ cần còn sống, luôn thoát không được vận mệnh làm quân cờ.
Mộc Tịch Bắc có chút trào phúng mở miệng, thời điểm kiếp trước nàng không quyền không thế, trở thành đá kê chân cho An Nguyệt Hằng, giờ này ngày này, nàng nhìn như có phủ Thừa Tướng làm hậu thuẫn cường đại, vẫn như cũ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lợi, trở thành quân cờ tranh quyền đoạt thế của những kẻ kia.
Có điều, nàng muốn hỏi một câu, dựa vào cái gì!
Tiểu thư, lão gia đến xem người.
Chức Cẩm ở ngoài cửa đánh gãy suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc.
Cha, người đến rồi.
Mộc Tịch Bắc cũng không đứng dậy, chỉ cười tươi nhìn về phía người tới.
Bắc Bắc, đã trễ như vậy mà chưa đi nghỉ ngơi sao?
Nhìn nữ nhi xinh đẹp kia, ánh mắt Chính Đức có chút chua xót, cũng không biết là do lư hương trong phòng hun lấy, hay là sao nữa.
Cha mệt nhọc như thế mà còn chưa nghỉ ngơi, con cả ngày nhàn rỗi tất nhiên sẽ không nghỉ sớm như vậy.
Mộc Tịch Bắc ôn nhuận mở miệng, lại bất động thanh sắc đánh giá Mộc Chính Đức một phen, nàng nghĩ, Mộc Chính Đức chắc đã nhận được tin tức, những quyền thần thế gia này, có người nào mà không có cơ sở ngầm ở trong cung.
Mộc Chính Đức nhất thời không mở miệng, đứng dậy cầm lấy cái chăn đắp lên trên người Mộc Tịch Bắc, bàn tay to nắm chặt bàn tay mềm mại của Mộc Tịch Bắc, cũng không nói gì cả.
Bắc Bắc à, cha sẽ không để con gả cho Hoàng đế, Bắc Bắc của ta phải xứng với binh sĩ tốt nhất thiên hạ, mà không phải câu nệ ở trong hậu cung, cùng một bầy nữ tử tranh đoạt một tên nam nhân, lại càng không nên trở thành một quân cờ trên bàn cờ.
Mộc Chính Đức tâm tư chuyển động rất nhanh, hiện nay, chỉ có một con đường có thể đi, đó là trước khi Mộc Tịch Bắc chưa tiến cung, giữa Hoàng đế và An Nguyệt Hằng mình phải chọn ra một người, nếu chọn tốt, thì sẽ có người đáp ứng yêu cầu của mình, ngăn cản Bắc Bắc tiến cung, nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy, bởi vì vấn đề mới có thể tùy thời phát sinh.
Vì muốn phá tan mình cùng một phương đạt thành đồng minh, bên kia chắc chắn sẽ hủy đi người thúc đẩy hình thành đồng minh, nói cách khác, Mộc Tịch Bắc chắc chắn sẽ bị một phương khác đuổi giết! Cho dù có người bảo hộ, nhưng cả ngày cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ!
Nhìn mi tâm (vùng giữa hai lông mày) Mộc Chính Đức mỏi mệt, cứ việc Mộc Tịch Bắc không muốn thừa nhận, trong lòng của nàng vẫn xẹt qua một tia ấm áp, nàng thật sự không ngờ, cho dù đến thời khắc này, Mộc Chính Đức vẫn đang lo lắng cho mình, thật ra, lựa chọn tốt nhất lúc này là vứt sạch quân cờ như nàng, chỉ có như vậy, phủ Thừa Tướng sẽ không bị hao tổn trên mọi phương diện, thậm chí có thể lợi dụng cái chết của mình, đòi lấy càng nhiều lợi thế.
Tương phản, bất luận Mộc Chính Đức lựa chọn đứng ở phía người nào, đều đang đánh cược tính mạng của tất cả mọi người trong phủ Thừa Tướng.
Mộc Tịch Bắc duỗi ra cánh tay trắng như tuyết, nhẹ nhàng ôm cổ Mộc Chính Đức, tựa đầu ở trên vai Mộc Chính Đức, cứ việc người nam nhân này ngay từ đầu đối xử không tốt với Mộc Tịch Bắc, nhưng lại không có tồn tại loại cảm giác khiến nàng an tâm như lúc này, đó là một loại năng lượng chỉ có phụ thân mới có khả năng cho.
Cảm nhận được động tác của Mộc Tịch Bắc, Mộc Chính Đức sững sờ, lập tức có chút nghẹn ngào mở miệng:
Bắc bắc...
Mộc Tịch Bắc rốt cục mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, thiếu đi cười nói tự nhiên trong ngày thường, lại thêm vào mấy phần chân thực:
Cha chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến, cứ để mặc con.
Mộc Chính Đức lại cứng đờ, ông chẳng qua cũng vừa mới biết được tin tức không lâu, chẳng lẽ Bắc Bắc đã biết rồi?
Mộc Tịch Bắc để cánh tay xuống, dựa trở về trên ghế nằm, nghênh tiếp ánh mắt của Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu, Mộc Chính Đức lại kinh ngạc, tuy nói không dám tin, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:
Con có chắc chắn hay không?
Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, cũng không trả lời, bắt gặp ánh mắt thân thiết của Mộc Chính Đức, chỉ nói:
Canh giờ không còn sớm, cha nên sớm về nghỉ ngơi đi.
Nhân sinh cho tới bây giờ đều như đang đánh bạc, ngươi nếu không dám đặt cược, sao có thể thắng được?
Mộc Tịch Bắc vẫn thảnh thơi như cũ trải qua quãng thời gian thoải mái của mình, giống như cái gì cũng không biết, Liễu Chi Lan giống như trong suy nghĩ không tiếp tục tìm mình gây phiền toái, trộm được mấy ngày an bình.
Mộc Chính Đức nghe Mộc Tịch Bắc nói xong hình như không còn nôn nóng nữa,bắt đầu âm thầm chiêu mộ cao thủ, chuẩn bị để Mộc Tịch Bắc tiến cung.
Tiến cung sẽ không cho phép mang quá nhiều người, trong cung đề phòng sâm nghiêm, nếu mang nhiều người vào sẽ dễ dàng gặp phải mầm tai vạ, cho nên Mộc Chính Đức chỉ chọn hai người.
Một người giống Thanh Từ, làm nha hoàn của Mộc Tịch Bắc, còn một người thì âm thầm ẩn nấp trong bóng tối.
Dưới sự chờ mong tha thiết của Liễu Chi Lan, ngày này rốt cục cũng đến.
Thánh chỉ đến! Mộc Chính Đức tiếp chỉ!
Một thân y phục thái giám công công mang theo mấy người, hai tay dâng thánh chỉ từ cửa chính tiến vào, rất uy vũ.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong phủ Thừa Tướng đều vội vàng ra tiếp chỉ, chỉnh tề quỳ trên mặt đất.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thứ nữ Tướng phủ Mộc Tịch Bắc, dịu dàng mềm mại, đoan chính hữu lễ, đặc biệt phong tú nữ, mười ngày sau tiến cung! Khâm thử ~
Sau khi công công hắng giọng đọc xong, hai tay dâng thánh chỉ đến trước mặt Mộc Chính Đức.
Sau khi Mộc Chính Đức dập đầu xong, hai tay tiếp nhận thánh chỉ, đứng dậy.
Chúc mừng Thừa tướng đại nhân!
Vị Công công mở miệng chúc mừng, Mộc Chính Đức sai người đưa qua hai tờ ngân phiếu, hai người bắt đầu hàn huyên.
Liễu Chi Lan hài lòng nhếch miệng, ca ca làm việc quả nhiên yên tâm, không chỉ nghĩ biện pháp để Vãn Tình lại, còn thành công khiến Mộc Tịch Bắc được chọn, lần này bà phải nhìn một chút, nó có bao nhiêu cái mạng để sống sót!
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc quét mắt Liễu Chi Lan, trong lòng bắt đầu tính toán thời gian.
Tuyển tú ở Tây La, thường thường là mùa hè năm này trình bức tranh lên, sau đó thông qua Hoàng đế tuyển chọn, kết quả tuyển chọn sẽ được công bố vào mùa thu, trực tiếp hạ thánh chỉ, tuyên bố vào cung, sau đó vào cung học tập quy củ, thích ứng cuộc sống trong cung, đến mùa xuân sang năm mới bắt đầu chính thức điện tuyển, gặp mặt Hoàng đế.
Đây là quy củ nhiều năm truyền xuống, muốn kéo dài sủng hạnh tú nữ đến một năm sau, bởi vì lão tổ tông từng nói qua, người phải học được cách khống chế dục vọng, cho nên liền có một năm để làm tiêu hao dục vọng của Hoàng đế, để những tú nữ kia ổn định lại tinh thần, không đến mức tú nữ mới tiến cung Hoàng đế liền đại gia phong thưởng, còn nữa, đó là muốn cho Đế vương trong năm ấy sẽ nhớ đến người cũ, không đến mức sau khi có người mới liền quên đi nữ nhân mình đã từng sủng ái.
Lời nói tuy rằng dễ nghe, nhưng Mộc Tịch Bắc lại thấy, như vậy sẽ chỉ nhận được hiệu quả hiệu quả hoàn toàn ngược lại, một năm kiềm chế quá độ, chỉ khiến những người này bị bức điên.
Chúc mừng Bắc Bắc, phủ Thừa Tướng chúng ta rốt cục cũng có một vị đế phi!
Liễu Chi Lan chung quy có chút đắc ý, bà nghĩ, Mộc Tịch Bắc lợi hại ra sao cũng chỉ có thể rơi vào kết cục chết đi mà thôi.
Mộc Tịch Bắc cũng mở miệng cười nói:
Không biết lời này của mẫu thân đã đặt cô mẫu ở nơi nào?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hôm qua có hôn hôn trong thuyết văn có người nói tên riêng của các nàng là tiếng địa phương, là ý tứ gì... Ta lập tức cảm thấy Thiên Lôi cuồn cuộn, rất buồn bực, vì không muốn ảnh hưởng đến hình tượng nhân vật, ta liền xóa bỏ bình luận kia, hi vọng nhắn lại hôn hôn hãy để ý... Đều do nhóm ta nơi này không có tiếng địa phương, rất đả kích người... Chẳng qua không phải nam chính nữ chính, mọi người an tâm đi.