Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 321 - Phiên Ngoại Chương 5: Điều Kiện Của Dược Vương

Trước Sau

break
Tất cả mọi người nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ không vui.

Ân Cửu Dạ trực tiếp đứng lên kéo Mộc Tịch Bắc, quay người đi ra ngoài: Không được.

Mọi người cũng đều nhao nhao đứng dậy, Dược Vương lại chỉ cười nhạt mở miệng nói: Chất độc trên người của ngươi đã lâu năm, nếu như trong vòng nửa tháng không được cứu chữa, chắc chắn sẽ chết.

Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn nam nhân bên cạnh, lại quay đầu nhìn vẻ mặt chắc chắn của Dược Vương, không nói gì.

Ân Cửu Dạ nắm chặt cổ tay của nàng, trực tiếp kéo cả người nàng ra ngoài.

Mấy người vừa mới đi ra, tiếng nói của Dược Vương lại lần nữa truyền đến: Ngày mai hắn chắc chắn sẽ thổ huyết một lần, ba ngày sau một lần nữa, về sau cơ hồ là một ngày một lần, máu này chính là máu tươi nơi trái tim, nếu như mất hết, mạng của hắn cũng sẽ hao hết.

Những lời này, gõ mạnh vào trong lòng của mỗi người, Ân Cửu Dạ chỉ thoáng dừng lại bước chân, nhưng sau đó không chút do dự lôi kéo Mộc Tịch Bắc trở về.

Khóe miệng Dược vương hiện lên một nụ cười lạnh: Nghe đồn Thái tử cùng Thái Tử Phi Tây La phu thê tình thâm, ta tin, ngươi nhất định sẽ tới tìm ta.

Sau khi Mộc Tịch Bắc theo Ân Cửu Dạ trở về, bầu không khí vẫn rất nặng nề ngột ngạt, Ân Cửu Dạ ngồi ở bên giường, trầm mặc không nói.

Mộc Tịch Bắc rót chén trà, đi đến trước mặt hắn: Uống nước đi.

Ân Cửu Dạ bỗng nhiên vòng chặt lấy nàng, tựa đầu bên hông của nàng, vậy mà hiện ra một vẻ yếu đuối trước nay chưa từng có, khiến tâm Mộc Tịch Bắc đau đớn: Bắc Bắc, không được đi.

Được, không đi. Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của hắn.

Ân Cửu Dạ không nói tiếp nữa, hắn có một loại ảo giác so với sinh ly tử biệt còn đau đớn hơn, loại đau đớn này trải rộng khắp mọi lỗ chân lông trên người hắn, ngột ngạt khiến hắn không thể thở nổi.

Mà hắn biết, đau đớn này, là vì nữ tử trước mắt.

Trời tối người yên, Mộc Tịch Bắc nằm ở trong ngực nam nhân, làm thế nào cũng không ngủ được, Ân Cửu Dạ thật sự sẽ chết sao? Thì ra, một lần lại một lần, tử vong cách bọn họ vậy mà lại gần như thế, thậm chí mỗi một lần nó giáng xuống, đều khiến bọn họ không có chút sức lực chống đỡ, có phải đây chính là vận mệnh tàn khốc.

Hôm sau trời vừa sáng, Mộc Tịch Bắc còn chưa tỉnh dậy, liền nghe thấy trước cửa có người làm ầm ĩ.

Hai người đứng dậy mặc y phục, đi ra ngoài, lại nhìn thấy không phải người khác, chính là mấy người Bạch Trúc cùng mấy người trên Tĩnh Châu đảo nhìn thấy hôm qua.

Hừ, nếu không phải tại các ngươi, thì hôm qua Dược Vương chắc chắn đã tiếp kiến Tam hoàng tử của chúng ta! Một nữ tử cả giận nói.

Đúng vậy, cũng không biết rốt cuộc Dược Vương tại sao lại tiếp kiến những người lai lịch không rõ các ngươi, nhìn bộ dáng của các ngươi, nhất định là không thỏa mãn được điều kiện của Dược Vương, thật sự là uổng phí hết cơ hội tốt.

Phải đó, chính là các ngươi đoạt mất cơ hội của Tam hoàng tử chúng ta! Một đám rác rưởi lai lịch không rõ!

Sắc mặt của mấy người Sơ Nhất đều rất khó coi, không thể không nói, ngoại trừ Vân Khải đi theo Hiên Viên Ngưng Sương là không sao, còn lại mấy người thật đúng là chưa từng bị người ta chỉ vào mũi mắng như thế.

Đây là chó nhà ai đang sủa bậy vậy, sao không cột dây chưa chắc, đã thả ra ngoài rồi. Sơ Nhất lạnh lùng nói.

Ngươi nói ai là chó! Ta thấy ngươi môi hồng răng trắng, đúng là dáng dấp của một tiểu thụ, sợ là sinh ra là để cho người ta đè nha.

Sắc mặt của Sơ Nhất và Thanh Từ lập tức khó coi, Mộc Tịch Bắc từ trong miệng Ân Cửu Dạ, cũng biết được quá khứ của Sơ Nhất, biết mấy người này hôm nay sợ là chạm vào vảy ngược của Sơ Nhất rồi.

Tao ngộ thời tuổi thơ, chỉ sợ làm cho Sơ Nhất đối với mấy lời này càng mẫn cảm hơn.

Quả nhiên, Thanh Từ cùng Sơ Nhất đồng thời xuất thủ: Hôm nay gia gia đây sẽ cho ngươi biết ai mới là người bị đè từ nhỏ!

Hai người liên thủ một thanh Hạo Nguyệt Kiếm, giống như giao long, song kiếm hợp bích trước hết phát động công kích với nam nhân vừa mở miệng.

Chờ cái gì nữa! Còn không mau động thủ! Đối phương quát một nhóm người.

Mấy người của Tĩnh Châu đảo cũng cùng nhau lôi ra vũ khí, không còn khách khí nữa.

Tiếng đao kiếm leng keng vang vọng trong Dược Vương Cốc, thế nhưng những người giống như con rối kia vẫn chỉ cúi đầu chăm chú qua lại, bận bịu việc trong tay mình, không hề bị trận đánh nhau này hấp dẫn ánh mắt.

Nhất kiếm lăng không, Sơ Nhất cùng Thanh Từ dựa lưng vào nhau, đâm vào vòng vây địch nhân, lại không hề e ngại chút nào.

Sơ Nhất một cước đá vào ngực nam tử, nam tử đại đao quét ngang, ngăn ở trước người, Sơ Nhất lại đột nhiên thay đổi phương hướng, tấn công về người trước mặt Thanh Từ, Thanh Từ cũng nửa đường quay lại đầu thương, ngược lại đâm về phía mục tiêu vốn là của Sơ Nhất.

Sơ Nhất một tay ôm ở thắt lưng Thanh Từ, Thanh Từ một chân nâng lên, đan chân, mượn lực đạo Sơ Nhất, sượt qua người hắn, lấy góc độ xảo trá nhất đâm thẳng thân dưới nam nhân.

A! Một tiếng kêu bén nhọn vang vọng trên Dược Vương Cốc, nam nhân che bộ phận giữa hai chân mình, quỳ trên mặt đất, máu tươi đầy tay.

Sắc mặt càng trắng bệch không có một tia huyết sắc, cơ hồ như muốn bất tỉnh.

Sơ Nhất sờ sờ mũi cười nói: Xem ra đời này ngươi cũng không còn cơ hội đè ta nữa rồi.

Thanh Từ gật đầu nói: Đoán chừng chỉ có thể bị đè thôi.

Sơ Nhất ôm eo Thanh Từ nói: Có điều nhìn bộ dạng hắn cao lớn thô kệch, cũng không biết ai sẽ có khẩu vị nặng như vậy.

Lão tam! Ngươi thế nào! Mấy người của Tĩnh Châu đảo cùng nhau vây lại, nhưng nam tử được gọi là lão tam ngay cả một câu cũng nói không nên lời, cuối cùng hoa lệ lệ nhắm mắt lại, ngã trên mặt đất, cũng không biết là sống hay chết.

A! Giết bọn hắn! Báo thù cho Lão tam! Một nữ tử nổi giận đùng đùng nói, lưỡi đao trong tay chỉ thẳng hai người.

Hóa ra là nhân tình của hắn, xem ra sau này không có phúc sinh hoạt vợ chồng rồi. Vân Khải ở một bên đổ rượu vào miệng, trầm lặng nói.

Nữ tử kia tức không nhẹ, cầm kiếm đâm về phía Vân Khải, Vân Khải vẫn là một dáng vẻ như không có xương, dựa vào lan can, cho đến khi mũi kiếm của nữ tử đi tới trước mặt hắn, Vân Khải bỗng nhiên phun một ngụm rượu vào trên mặt nữ tử.

Trong không khí tản ra mùi rượu nhàn nhạt, nữ tử kia lại che mắt liều mạng lắc đầu: A... A mắt của ta!

Vân Khải lại ực một hớp nói: Yên tâm, không mù được.

A! Các ngươi còn chờ cái gì! Còn không mau động thủ! Cả đám người của Tĩnh Châu đảo đều nổi giận!

Mộc Tịch Bắc cau mày nhìn tình cảnh trước mặt: Người trên Tĩnh Châu đảo này thật đúng là ngang ngạnh, cũng nên dọn dẹp một chút.

Hai phe đánh nhau khí thế ngất trời, thế nhưng dần dần, người trên Tĩnh Châu đảo liền rơi vào thế yếu.

Mấy người Sơ Nhất mặc dù nhân số ít, nhưng đối mặt với những người nhìn thì hung thần ác sát, oai phong lẫm liệt này lại nắm chắc thắng lợi.

Ôi? Hoá ra là ngoài mạnh trong yếu, ta còn tưởng rằng toàn là nhân vật lợi hại đâu. Sơ Nhất châm chọc nói.

Mấy người của Tĩnh Châu đảo hoặc quỳ hoặc đứng, đều bị thương, nhìn mấy người Sơ Nhất, vẻ mặt tràn đầy sát ý.

Đúng lúc này, một nam tử khuôn mặt toàn râu quai nón, ánh mắt rơi vào trên người Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc vẫn chưa từng động thủ, nhấc đao lên liền lao về phía hai người.

Ân Cửu Dạ sắc mặt phát lạnh, đầu tiên là một cước đá bay nam tử xuống đất, đao trong tay nam tử trực tiếp bay ra ngoài, té mạnh xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân mình như đứt đoạn, không thể động đậy.

Hồ tử, ngươi sao rồi? Một người hỏi.

Nam tử râu quai nón không có mở miệng, Ân Cửu Dạ lại từng bước một đi về phía nam nhân, một đôi tay khớp xương rõ ràng, bóp chặt yết hầu nam nhân, thân thể gần hai trăm cân, cứ như vậy bị nam nhân sinh sinh nhấc lên.

Trong mắt mấy người lóe lên một sự sợ hãi, một người nói với đồng bạn: Sao rồi? Tin tức phát ra ngoài chưa? Đảo chủ lúc nào thì phái giúp đỡ đến.

Hôm qua đã phát ra ngoài, giờ này cũng nên đến rồi, chờ một chút đi.

Răng rắc một tiếng, đầu của nam tử râu quai nón, sinh sinh bị Ân Cửu Dạ bẻ gãy, cả người giống như búp bê vải, trực tiếp bị quăng ra ngoài, lần nữa nện xuống đất, bay lên một đống bụi bặm.

Các ngươi chờ đó cho ta, chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Mấy người ngày thường đều phách lối đã quen, Tam hoàng tử của Tĩnh Châu đảo mặc dù vẫn có bệnh cũ, thế nhưng lại là một ác bá chính cống, mấy người vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, tự nhiên cũng ăn ngon mặc đẹp, diễu võ giương oai, khi nào thì bị bực tức như này.

Nhưng mắt thấy mình không địch lại nhóm người này, cũng không có người ngu ngốc xông về phía trước, chỉ là thỉnh thoảng nhìn ra nơi xa, hình như đang đợi gì đó.

Không bao lâu, hai tên trưởng lão trên Tĩnh Châu đảo mang theo hơn mười cao thủ đến đây, từ trên công lực phán đoán, công lực cũng không thấp.

Nguyên trưởng lão, cuối cùng ngài cũng tới, chính là mấy người này, đoạt mất cơ hội của Tam điện hạ, lại ra tay đánh nhau với mấy người chúng ta, đầu Hồ tử bị bọn họ bẻ gãy rồi, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta a. Nữ tử có giao hảo với tên râu ria vừa thấy người tới lập tức kích động lên.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia châm chọc, năng lực lật ngược phải trái đen trắng thật sự là không kém.

Ân Cửu Dạ trở lại bên người Mộc Tịch Bắc, ôm lấy nàng không nói lời nào, nếu như sinh mệnh tiêu tán chính là kết thúc, như vậy chí ít trước khi chết, hắn cũng muốn người trong thiên hạ hiểu được, cho dù là chết, hắn cũng sẽ không để cho người ta bắt nạt nàng.

Các ngươi là người phương nào? Vì sao đầu tiên là đoạt cơ hội trị liệu của Tam điện hạ chúng ta, tiếp theo lại động thủ với người của Tĩnh Châu đảo chúng ta? Nguyên trưởng lão cũng không như những người kia, mà là mang tính chất tượng trưng mở miệng hỏi thăm.

Ta đúng là không biết cơ hội mà Dược Vương cho lại còn có thể cướp được? Không nghĩ tới lại còn có biện pháp thế này, sớm biết vậy, lúc trước chúng ta nên giết hết những người đến xem bệnh, còn sợ cơ hội này không rơi vào trên người chúng ta nha? Sơ Nhất châm chọc nói.

Nguyên trưởng lão tự biết đuối lý, liền không dây dưa chuyện này nữa, thậm chí ăn nói khép nép nói: Ta nghĩ, Dược vương chịu chữa bệnh cho mấy vị, nhất định là bởi vì mấy vị có đồ vật Dược vương muốn, chỉ cần mấy vị chịu đem thứ này nhường lại cho Tam điện hạ chúng ta, vô luận mấy vị có yêu cầu gì, Tĩnh Châu đảo ta nhất định đều sẽ thỏa mãn.

Thanh Từ nhíu mày: Thật đúng là tùy tiện, cũng không nhìn xem bản thân mình là thứ gì?

Sắc mặt của Nguyên trưởng lão có chút khó coi, nhưng vẫn ẩn nhẫn không có nổi giận: Nhìn mấy vị quần áo lộng lẫy, liền biết thân phận địa vị mấy vị nhất định không thấp, nhưng mà Tĩnh Châu đảo ta bao la rộng lớn, đất rộng của nhiều, có rất nhiều bảo bối trân quý, vô luận là quan to lộc hậu, hay là vàng bạc mỹ nhân, Tĩnh Châu đảo ta đều có thể hứa cho các vị, các vị không ngại suy nghĩ thêm một chút.

Mộc Tịch Bắc vẫn chưa từng nói chuyện rốt cục mở miệng nói: Không biết đầu trên cổ ngươi có thể đem tặng hay không, cũng không biết Nguyên trưởng lão ngươi có nguyện ý bỏ những thứ yêu thích hay không.

Sắc mặt Nguyên trưởng lão lập tức khó coi: Nhóc con miệng còn hôi sữa, dám không giữ mồm giữ miệng, lão phu khuyên các ngươi tốt nhất đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu không, nhất định sẽ khiến các ngươi chôn mạng tại đây.

Bạch Trúc cà lơ phất phơ lúc này mới mở miệng nói: Ai nha nha, ta thật đúng là không biết thì ra Nguyên trưởng lão lại uy phong như vậy.

Nguyên trưởng lão lúc này mới đặt ánh mắt vào Bạch Trúc ở một bên, vừa nhìn, trong lòng liền giật mình: Thì ra là Thái Tử hải đảo a. Không biết Thái tử hải đảo sao lại ở Dược Vương Cốc?

Nguyên trưởng lão vẫn chớ nên đùa giỡn oai phong ở đây đi, vừa rồi bản Thái tử đã truyền tin cho phụ hoàng, tin tưởng phụ hoàng giờ phút này đã chỉnh binh xuất phát, chuẩn bị tấn công Tĩnh Châu đảo rồi. Bạch Trúc sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ mở miệng nói.

Vẻ mặt Nguyên trưởng lão có chút khó coi: Không biết Thái tử đây là ý gì?

Lúc này Vân Khải sâu xa mở miệng nói: Ông già này bị mù sao, không nhìn ra chúng ta đi cùng nhau à?

Sắc mặt Nguyên trưởng lão hoàn toàn biến đen, trở mặt nói: Đừng tưởng rằng hải đảo các ngươi cường đại, thì có thể muốn làm gì thì làm, cho dù Tĩnh Châu đảo chúng ta thực lực không bằng các ngươi, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không sợ các ngươi, Nhị hoàng tử của chúng ta đã liên hôn cùng công chúa Ninh Ba đảo, ta tin nếu như hải đảo các ngươi dám ra tay với chúng ta, tuyệt đối sẽ không dễ chịu!

Trong lòng Bạch Trúc có chút kinh ngạc, khoảng thời gian này hắn không ở trên đảo, không ngờ rằng Tĩnh Châu đảo vậy mà lại liên hôn với Ninh Ba đảo, kể từ đó, hai phe liên thủ, thực lực đúng là không thể khinh thường.

Bây giờ xem ra, một Thái tử hải đảo nho nhỏ như ngươi thật sự là không đủ tư cách ở đây cản trở chúng ta, nguyên trưởng lão, chúng ta còn nói lời vô dụng với bọn họ làm gì, trực tiếp giết chết bọn họ, báo thù cho Hồ Tử đi! Nữ tử có giao hảo với tên râu ria lại nói, trong lời nói không chút nào để bọn họ vào mắt.

Vậy không biết Thái tử Đại Nguyên là ta đây có đủ tư cách lấy mạng của ngươi hay không! Ân Cửu Dạ trầm giọng nói, đồng thời một thanh kiếm bay sát qua gương mặt nữ tử, lưu lại một đường máu, cũng cắt đứt luôn tóc dài của nữ tử.

Mấy người đều sửng sốt, Thái Tử Đại Nguyên? Đây chẳng phải mang ý nghĩa là toàn bộ đại lục hiện giờ sao?

Nếu như hiện tại các ngươi lập tức cút, bản Thái tử có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nếu không, Đại Nguyên trăm vạn hùng binh, lập tức sẽ lên Tĩnh Châu đảo của các ngươi, san bằng nó thành mảnh nhỏ. Ân Cửu Dạ không nhanh không chậm mở miệng, lại làm cho sắc mặt mấy người đều rất khó coi.

Hắn thật sự là Thái Tử Đại Nguyên?

Vậy người bên cạnh hắn chính là Thái Tử Phi?

Nhìn dung mạo khí độ đúng là có mấy phần có thể tin. Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?

Nguyên trưởng lão nhìn mấy người trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng trầm giọng nói: Đã đắc tội rồi, rút lui!

Trưởng lão, chúng ta cứ đi như thế sao?

Nếu như ngươi muốn ở lại nhận lấy cái chết, lão phu cũng sẽ không cản ngươi! Nguyên trưởng lão lạnh lùng nói.

Cho dù đảo chủ vô cùng yêu thương Tam hoàng tử, thế nhưng nếu như thật sự đắc tội Thái tử Đại Nguyên, chỉ sợ vị trí đảo chủ của hắn ta cũng sẽ khó giữ được, so với tính mạng cùng quyền thế địa vị của mình, hắn cũng nghĩ đảo chủ tất nhiên sẽ không vì Tam hoàng tử mà đắc tội toàn bộ đại lục.

Bạch Trúc nhìn bóng lưng của mấy người, nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: Thái Tử hải đảo ta đây bị ghét bỏ sao?

Người Tĩnh Châu đảo rời đi, thời gian ngược lại đúng là bình yên hẳn, mấy người tạm thời ở trong bầu không khí quỷ dị của Dược Vương Cốc.

Hai ngày sau, như Dược vương nói tới, Ân Cửu Dạ xác thực lại thổ huyết, sắc mặt cũng càng khó coi, thân thể cũng bắt đầu trở nên rất yếu ớt.

Ân Cửu Dạ, chàng ngủ một lát đi. Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên giường, nhìn thấy nam tử từ đầu đến cuối đều không chịu nhắm lại hai mắt.

Ta sợ ta vừa nhắm mắt lại, nàng sẽ lập tức chạy đi tìm Dược vương. Nam nhân sắc môi trắng bệch, lắc đầu nói.

Mộc Tịch Bắc giúp hắn dịch tốt góc chăn: Ta mới không ngốc như vậy đâu, Dược Vương vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt, nếu như chàng thật sự không cứu được, ta sẽ chết cùng với chàng, nói không chừng, chúng ta sẽ được đầu thai cùng nhau, còn có thể gặp nhau lần nữa.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu: Được.

Ân Cửu Dạ, ta hát cho chàng nghe nha.

Được.

Nhà nhà đốt đèn thấy quá nhiều, chỉ cảm thấy càng tịch mịch hơn, nghe nói chia tay có thể khép lại, ta đau đớn có ai hiểu được, tình yêu chỉ còn màu xám bọt biển, có thể hòa tan ta, có phải là có được càng nhiều, ngược lại sẽ càng khổ sở hơn không.

Tiếng hát nhẹ nhàng của nữ tử vang lên trong nhà tranh thấp bé, mang theo thương cảm khó nói lên lời, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều cười nhạt.

Từng hình ảnh ngắt quãng, đau lòng vô cùng, sự vui vẻ của chúng ta, bị người lật đổ, thế giới chỉ còn lại một mình ta, ta nghĩ chàng sẽ không tới tìm ta nữa, ta yêu chàng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa...

Nhìn thấy nam nhân dần dần ngủ say, Mộc Tịch Bắc lệ rơi đầy mặt.

Ân Cửu Dạ, là chàng dạy cho ta, yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù cuối cùng, chúng ta âm dương cách biệt, nhưng tình yêu lại vĩnh sinh bất diệt.

Ở trên gương mặt nam tử thả xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, Mộc Tịch Bắc quay người rời đi.

Nghe đồn Thái tử và Thái Tử Phi Đại Nguyên phu thê tình thâm, xem ra quả nhiên không sai. Dược vương nhìn nữ tử thần sắc lạnh nhạt trước mặt mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nói: Ngươi có điều kiện gì?

Ha ha, tại hạ vẫn luôn dốc lòng nghiên cứu y thuật, chỉ là đến nay còn có rất nhiều câu đố không giải được, cho nên nếu như Thái Tử Phi nguyện ý thử nghiệm thuốc cho tại hạ, tại hạ nhất định sẽ không tiếc giải độc cho Thái tử. Trên mặt Dược vương hiện lên một ý cười.

Mộc Tịch Bắc tâm trạng trầm xuống, thì ra Dược vương định để nàng làm dược nhân: Dược vương thủ hạ vô số, cũng không biết tại sao lại hết lần này tới lần khác chọn trúng ta.

Dược vương đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nói: Tại hạ và Ân Tiêu Thái hậu là chỗ quen biết cũ, mặc dù ngày đó Ân Tiêu Thái hậu dựa vào thuật vu cổ khống chế bản thân Ân Tiêu, thế nhưng phương pháp này nguy hiểm cực lớn, đối với thân thể tổn thương cũng không nhẹ, mà về sau vẫn luôn là tại hạ tự mình điều trị cho Ân Thái hậu, Ân Thái hậu liền đem chuyện Thái Tử Phi trùng sinh nói cho tại hạ biết.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc nổi lên ý lạnh, không nghĩ tới lại là Ân Tiêu!

Sau khi tại hạ nghe nói tin tức này thì rất khiếp sợ, bất đắc dĩ nghiên cứu hồi lâu, nhưng vẫn không có chút tiến triển, cho nên bây giờ chỉ mong Thái Tử Phi có thể trợ giúp tại hạ hoàn thành tâm nguyện này. Ánh mắt Dược vương rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc