Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 318 - Phiên Ngoại Chương 2: Hàn Độc Như Đao

Trước Sau

break
Ân Cửu Dạ cũng đứng lên, dùng nội lực thăm dò một chút, lại phát hiện huyết mạch toàn thân bị cản trở, có thứ gì đó ở trong cơ thể hắn, giống như lũ quét, cuối cùng tìm được chỗ thoát nước, đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Mộc Tịch Bắc cứ đứng ngây ở đó, trên chân như có ngàn cân, muốn bước tới xem hắn thế nào, nhưng vô luận như thế nào cũng không bước nổi bước chân.

Ngày này rốt cuộc đã đến sao? Tiên Hoàng đã từng nói, hai năm sau sẽ là thời gian độc phát, nhưng nếu tính thời gian từ lúc hắn nói ra lời này, thì cũng đã qua gần ba năm.

Theo thời gian càng ngày càng an nhàn, nàng cơ hồ đều sắp đắm chìm trong giả tạo tự lừa mình dối người, lại không nghĩ thì ra lời Tiên Hoàng nói lại là thật!

Thậm chí lời nói dối thời gian của hắn, là muốn làm nàng cho rằng lúc sắp tránh khỏi một kiếp, lại đón đầu giội xuống một chậu nước lạnh.

Lấy lại tinh thần, Mộc Tịch Bắc cố gắng mỉm cười, đi đến bên người Ân Cửu Dạ vòng lấy eo của hắn: Cảm giác thế nào?

Ân Cửu Dạ lắc đầu, không nói gì.

Chẳng lẽ nói Bắc Bắc đã sớm biết hắn bị trúng độc? Nàng biết khi nào? Là ai hạ độc? Vì sao hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết gì cả.

Nhất định là gần đây phê duyệt tấu chương quá mức mệt nhọc, quay đầu ta đi tìm cha nói chuyện. Mộc Tịch Bắc nói khẽ.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu, xoay người ôm nữ tử ở trong ngực, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì dời sông lấp biển.

Thân thể chàng không thoải mái, trước ngủ một lát đi. Mộc Tịch Bắc kéo hắn để hắn nằm ở trên giường, cẩn thận giúp hắn đắp kín mền.

Ân Cửu Dạ lại kéo nàng cùng nhau lên giường, để nàng tựa ở trong lồng ngực của mình, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể làm hắn cảm thấy an tâm.

Hai người đều không nói gì, lẳng lặng nhắm hai mắt dựa vào nhau.

Ở ngoài cửa Ân Bảo Bảo bò vào nhìn thấy cha độc chiếm Bắc Bắc, nhíu nhíu cái mũi nhỏ, bẹp miệng.

Có điều hài tử luôn luôn nhạy cảm, Ân Bảo Bảo vẫn nhận ra bầu không khí dường như có chút không đúng, dứt khoát ngồi dưới đất, ôm một cái Nguyên bảo bắt đầu chơi.

Ân Bối Bối theo sát mà đến, hai mắt đỏ bừng, thật vất vả mới đuổi tới nơi, lúc đang định lên án ca ca lại giành mẫu thân với mình, lại phát hiện Ân Bảo Bảo vậy mà một mình ngồi chơi trên đất.

Nhãn tình sáng lên, nước bọt chảy ra, quá tốt rồi! Ca ca vậy mà không giành mẹ với mình, quơ nắm tay nhỏ, lập tức muốn tiến lên! Grừ grừ!

Ai biết, còn chưa chạy được mấy bước, đằng sau lại xuất hiện một lực kéo to lớn, thân thể nho nhỏ, lập tức bị giật ngược lại, cả người ngã chổng vó xuống đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Bối Bối lập tức đỏ lên, cái mông nhỏ mặc quần yếm liền bại lộ trong không khí.

Ân Bảo Bảo trừng mắt một đôi mắt phượng đẹp mắt, ngồi nguyên tại chỗ cười khanh khách không ngừng.

Ân Bối Bối chỉ cảm thấy càng ngày càng khó hô hấp, nước mắt to như hạt đậu lập tức chảy xuống.

Nhưng bởi vì tư thế quái dị, nên nước mắt lại chạy ngược vào trong mũi nhỏ, cả người bắt đầu ho kịch liệt.

Ân Bảo Bảo rốt cục phát giác không đúng, đang muốn lật muội muội dậy, thì một bàn tay to đã ôm bé vào trong lòng.

Thì ra là Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ nghe tiếng mà đến, Ân Cửu Dạ nhìn thấy bé con trong ngực hai mắt đẫm lệ mơ hồ, ôm thân thể mềm mại ấm áp chưa từng thấy ngọt ngào như vậy, khuôn mặt tương tự Mộc Tịch Bắc càng làm tâm hắn mềm hơn mấy phần.

Oa oa oa! Cha... Cha... Ân Bối Bối giống như tìm được chỗ dựa, ôm chặt cổ Ân Cửu Dạ bắt đầu gào khóc.

Trên đất Ân Bảo Bảo đen mặt, hai tay bịt lỗ tai, dáng vẻ kia, nhìn thế nào cũng đều là phiên bản thu nhỏ của Ân Cửu Dạ.

Mộc Tịch Bắc cũng theo sát chạy tới, nhìn thấy một màn này, ôm Ân Bảo Bảo vào trong ngực, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, cũng không có trách cứ hắn.

Ân Cửu Dạ thấy cảm xúc Mộc Tịch Bắc không đúng, vỗ vỗ Ân Bối Bối, nói với Ân Bảo Bảo: Bảo Bảo, mang muội muội ra ngoài chơi đi.

Ân Bảo Bảo do dự một chút, nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Ân Bối Bối trừng một đôi mắt to, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng bĩu môi, đi theo Ân Bảo Bảo ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ lại trở lại trên giường, nhưng hai người đều không thấy buồn ngủ.

Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại, tựa ở trong ngực của hắn, nghe nhịp tim hữu lực của hắn, lưu luyến không thôi.

Ân Cửu Dạ ôm eo nàng, trầm giọng hỏi: Lúc nào thì biết?

Mộc Tịch Bắc cũng không mở mắt nói: Ba năm trước.

Cánh tay Ân Cửu Dạ không khỏi vòng chặt hơn chút nữa: Giải không được phải không?

Mộc Tịch Bắc không nói gì, nàng cũng không biết độc này có thể giải hay không, nhưng nàng nghĩ, cuối cùng nhất định sẽ có giải dược, cho dù, bây giờ còn chưa có chút đầu mối nào, nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc, nếu như nói, một ngày kia, hắn thật sự sẽ phải chết, như vậy nàng vẫn hi vọng, bọn nàng có thể chết cùng nhau.

Ân Cửu Dạ trầm mặc, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mộng cũng có ánh nắng ấm áp, hắn yêu một nữ tử, yêu đến hận không thể dung nhập nàng vào trong xương cốt mình, mà may mắn chính là, nàng cũng yêu hắn.

Hắn còn mơ thấy, mình có hai đứa con đáng yêu, có thân nhân, thậm chí là quyền lực cùng địa vị, tất cả những thứ mà người trên thế gian này mơ ước, hắn chỉ cần trong một sớm một chiều đã có được tất cả, hết thảy đều đáng giá để cho người ta ghen tị.

Mà bây giờ, giấc mộng này, sắp phải tỉnh lại sao?

Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ sẽ không còn được gặp nàng nữa, hắn càng sợ sẽ không thể tiếp tục yêu nàng nữa.

Ân Cửu Dạ.

Ừ?

Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh chàng.

Ừm.

Mộc Tịch Bắc cười, trong hốc mắt tích tụ nước mắt: Nếu như chàng chết, phải dẫn ta đi cùng.

Được.

Hai người đều không nói gì nữa.

Khi hàn độc như lũ quét bắt đầu càn quét, sắc mặt Ân Cửu Dạ càng ngày càng tái nhợt, cứ cách ba đến năm ngày là lại phun máu hai lần, mà loại đau đớn âm hàn khắc cốt ấy, lại bắt đầu từ trong xương cốt tràn ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc gấp đến rơi nước mắt, cơ hồ cả ngày đều xoay quanh Ân Cửu Dạ.

Xem ra độc này của ta đến thật đúng lúc, bằng không nàng cũng sẽ không ngày ngày canh giữ ở bên cạnh ta. Ân Cửu Dạ cười nói.

Mộc Tịch Bắc đỏ mắt không nói lời nào, sau khi suy nghĩ một lát vẫn mở miệng nói: Chúng ta đem chuyện này nói cho mọi người biết đi, có lẽ... Mọi người sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu, cũng không phản bác.

Tìm một cơ hội, tập hợp tất cả mọi người lại.

Xung quanh bàn dài gỗ lê long văn, ngồi một đám nam nữ già trẻ y phục lộng lẫy, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy nụ cười thản nhiên, hoặc nói chuyện trên trời dưới đất, hoặc cúi đầu thì thầm, trong không khí lưu động nhàn nhạt ấm áp.

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ ngồi ở một bên, cười nhạt nhìn hình ảnh trước mắt, cùng Ân Cửu Dạ tay nắm tay không nói gì.

Cung tỳ cùng thái giám mặc y phục màu hồng bắt đầu bưng lên từng bàn thức ăn ngon mỹ vị, sứ Thanh Hoa thủy mặc được sản xuất từ quan diêu được màu vàng phác hoạ, đại khí mà cao quý.

Bắc Bắc, cháu ngoan của ta tại sao không dẫn đến. Mộc Chính Đức để ý thấy Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ trầm mặc, mở miệng hỏi.

Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn về phía hai người, Mộc Tịch Bắc cười giải thích nói: Định dùng cơm xong sẽ nói với mọi người một chuyện, hai đứa ở đây không tiện.

Có gì không bằng nói ra bây giờ đi, nói ra rồi ăn trong lòng cũng an tâm hơn. Bắc Yến Vương cất cao giọng nói.

Vẫn nên dùng bữa trước đi. Ân Cửu Dạ mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc cũng gật gật đầu, sợ sau khi nói xong, thì mọi người sẽ không ăn được nữa.

Sở Lương vẫn luôn rất yên tĩnh, nhưng Mộc Tịch Bắc có thể thấy được, khóe mắt đuôi lông mày của bà đều lộ ra nhàn nhạt hạnh phúc.

Sở Lương mặc một thân váy dài màu trắng thuần, phía trên dùng sợi tơ ngân bạch thêu từng đóa lớn hoa nhài, xen lẫn mấy lá cây màu xanh nhạt, trong suốt đáng yêu, đầu đội một chuỗi bạch ngọc tán hoa, búi lên ba ngàn tóc đen, bình tĩnh thoải mái như trước.

Gần đây sắc mặt Cửu Dạ hình như không được tốt lắm. Sở Lương mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, mọi người cũng nhìn về phía Ân Cửu Dạ, xác thực phát hiện làn da vốn trắng nõn giờ đây trở nên tái nhợt hơn.

Bọn họ đều biết Ân Cửu Dạ từng ở trong U Minh viện một thời gian dài, thậm chí ra ngoài đều mang theo mặt nạ, hiếm khi gặp khuôn mặt thật của hắn, cho nên không có ánh nắng chiếu rọi, mới có vẻ tái nhợt kia.

Nhưng từ lúc hắn bước ra U Minh viện, đã qua rất nhiều năm, khí sắc hắn cũng dần dần biến thành màu trắng khỏe mạnh, thế nhưng bây giờ nhìn thấy, sắc mặt trong trắng lại lộ ra xanh xao, khiến cho người ta nhịn không được nhăn đầu lông mày.

Đúng vậy, có phải bị bệnh không, tại sao lại trở nên như vậy? Lão thái phi cũng lo lắng mở miệng.

Mộc Chính Đức ánh mắt sâu thẳm, dường như đoán được cái gì, nhưng cũng không vạch trần: Trước dùng bữa đi, dùng cơm xong sẽ biết thôi.

Ánh mắt Sơ Nhất cũng rơi vào trên mặt Ân Cửu Dạ, thật lâu không dời đi.

Từ khi cuộc sống thanh nhàn đến giờ, Sơ Nhất cùng Sơ Nhị liền được phái đi làm việc dưới trướng Mộc Chính Đức, cũng không còn ẩn thân chỗ tối, làm ám vệ nữa.

Cho nên, ngày hôm trước hắn mới từ gia tộc Trần Nguyên gấp gáp trở về, mãi cho đến hôm nay mới nhìn thấy Ân Cửu Dạ.

Trước đó không ai đề cập, hắn ngược lại cũng không có chú ý, chỉ là giờ phút này càng nhìn Ân Cửu Dạ, sắc mặt càng bắt đầu ngưng trọng hơn.

Tất cả mọi người cầm đũa bắt đầu dùng bữa, Thanh Từ ngồi bên cạnh Sơ Nhất phát hiện hắn không đúng, khẽ hỏi: Sao vậy?

Sơ Nhất do dự một chút, trầm giọng nói: Chủ tử giống như bị trúng độc.

Chàng xác định?

Sơ Nhất lắc đầu: Tám chín phần mười là không sai.

Vậy có thuốc giải không?

Ta cũng không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của chủ tử cùng phu nhân, có lẽ là rất khó giải quyết.

Lời này vừa ra, ngay cả tâm tư ăn cơm Thanh Từ cũng không còn, tay cầm đũa, lại chậm chạp không cử động.

Sơ Nhất gắp một cái giò heo thủy tinh đặt ở trong chén Thanh Từ, nói nhỏ bên tai nàng: Nương tử, chúng ta phải nỗ lực, đầu gỗ Sơ Nhị cũng sắp làm cha rồi.

Thanh Từ giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, Sơ Nhất thì nhếch miệng, xấu xa nở nụ cười.

Hai người các ngươi đang lầm bầm cái gì đấy? Phó Dĩ Lam một mặt gặm đùi gà, một mặt nói to với hai người.

Ánh mắt của mọi người lập tức bị hấp dẫn: Dĩ Lam à, không phải cha nói con rồi sao, người ta vợ chồng trẻ ân ân ái ái, con nói con xem náo nhiệt cái gì.

Bắc Yến vương tức giận dạy dỗ, Phó Dĩ Lam thè lưỡi: Con cũng không phải cố ý, tại hai người họ kề tai to nhỏ, con tò mò mà...

Lão thái phi bao che nói: Ông già rồi nói hài tử làm cái gì, Dĩ Lam hiện tại đang có thai, ông lớn tiếng như vậy, cũng không sợ doạ đến nó.

Bắc Yến vương ủy khuất vô cùng, nhỏ giọng nói: Nha đầu kia còn dám nhổ lông trên mông hổ, nào dễ bị ta doạ chứ.

Tất cả mọi người không nhịn được cười ầm lên, Phó Dĩ Lam đỏ mặt sờ sờ cái bụng hơi nhô ra của mình, ánh mắt lấp lánh, xoay mặt nhìn về phía Sơ Nhị ở một bên, cười thoải mái.

Nhị ca ca, huynh nói ta hoài chính là nam hài hay là nữ hài. Phó Dĩ Lam hỏi.

Nữ hài!

Nam hài!

Sơ Nhất và Sơ Nhị đồng loạt mở miệng nói, nhưng đáp án đưa ra lại khác nhau.

Vốn, hai người đối với nam hài hay nữ hài cũng không để ý lắm, bây giờ để ý như vậy hoàn toàn là bởi vì Ân Bảo Bảo.

Trải qua tận mắt nhìn thấy, mọi người nhất trí cho rằng nhi tử chính là đến cùng mình đoạt lão bà, không giống như nữ nhi, thơm thơm mềm mềm lại nhu thuận đáng yêu.

Sơ Nhất trong lòng phẫn hận, sau khi từ hải đảo trở về, và sau một thời gian hắn quấn chặt lấy Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ rốt cục không còn giận hắn nữa, nhưng suốt ngày lại phân rất nhiều việc cho hắn, ngày ngày bôn ba khắp nơi, có thể gọi là nơi nào có khó khăn, nơi đó liền có Sơ Nhất hắn.

Mà Thanh Từ thì bị Ân Cửu Dạ nhẫn tâm lưu lại chiếu cố Mộc Tịch Bắc, nhưng nàng dâu cùi chỏ này của mình xưa nay đều không nghiêng về hắn, điều này cũng không thể không khiến hắn phải lang bạt kỳ hồ một mình.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hắn và Thanh Từ có thể nói là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vậy mà để đầu gỗ Sơ Nhị giành trước làm cha, chuyện này với hắn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã! Tự nhiên là hận không thể sinh hai ác ma đòi nợ, ngày ngày quấn lấy Phó Dĩ Lam.

Phó Dĩ Lam hình như vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chớp chớp một đôi mắt to mở miệng hỏi Sơ Nhị: Nhị ca ca, huynh thích nữ nhi sao? Nhưng mà ta lại muốn nhi tử hơn?

Sơ Nhất cùng tất cả mọi người lập tức cười ha hả, Sơ Nhị nhìn nữ tử hủy mất tượng đài của mình trước mặt mình, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, đờ đẫn mở miệng nói: Ăn cơm đi.

Mộc Tịch Bắc nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mặt, trong lòng nói nhỏ, đây chính là hạnh phúc đi.

Từ trên người bọn họ, nàng bắt đầu tin tưởng, khi ngàn buồm thuận gió, kiểu gì cũng sẽ hoa nở khắp cây, khi trải qua ba kiếp, chắc chắn sẽ có hạnh phúc chờ đợi ở điểm cuối cùng.

Ân Cửu Dạ, có lẽ, là hạnh phúc của chúng ta đến quá dễ dàng, có lẽ, là tay chúng ta nhiễm quá nhiều máu tươi, có lẽ. Có quá nhiều có lẽ, tương lai không ai có thể đoán trước, phúc họa tương y, trong tuế nguyệt trường hà, nếu như sinh mệnh chú định chỉ có thể lang bạt kỳ hồ, như vậy việc ta có thể làm, là không rời không bỏ.

Có lẽ bởi vì tất cả mọi người đều có tâm sự, nên bữa tối cũng ăn cực nhanh, đợi đến khi cung tỳ dọn xong, Mộc Chính Đức cho lui toàn bộ nô tài cung tỳ trong phòng, lệnh Vương công công canh giữ ở bên ngoài.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc, người nhạy cảm mơ hồ đã có loại dự cảm không tốt.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Lão thái phi dẫn đầu mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc nhìn ánh mắt lo lắng của bà, nhẹ gật đầu: Ân Cửu Dạ trúng độc.

Trúng độc? Đang êm đẹp sao lại trúng độc! Bắc Yến vương hết sức kinh ngạc.

Mộc Chính Đức nheo mắt lại đánh giá Ân Cửu Dạ, chắc chắn mở miệng: Là Tiên Hoàng hạ.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Vâng, Ân Cửu Dạ và Ân Cửu Sanh là song sinh, năm đó sau khi Tiên Hoàng đem hắn nuôi dưỡng tại U Minh viện, cũng đã bắt đầu hạ độc hắn, chỉ là độc tính chậm chạp, mãi cho đến hôm nay mới phát tác.

Vậy Ân Cửu Sanh có phải cũng trúng loại độc này không? Không bằng liên hệ với Ân Cửu Sanh xem sao, lần trước nữ tử đi theo bên người Ân Cửu Sanh, là người của Thánh Vu tộc, có lẽ sẽ có biện pháp. Thanh Từ mở miệng nói.

Ân Cửu Sanh có trúng độc hay không tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng xác thực có thể thử liên lạc với Ân Cửu Sanh xem sao, xem thử người của Thánh Vu tộc có biện pháp hay không. Mộc Tịch Bắc gật đầu nói.

Mộc Chính Đức lập tức điều động ám vệ đến địa chỉ Ân Cửu Sanh lưu lại tìm kiếm, rồi nói tiếp: Chỉ là việc này sợ là cũng hơi khó khăn, hai năm trước lúc Cửu Sanh trở về ra tay tương trợ, Thánh Vu tộc đang gặp nội loạn, bây giờ đã qua hai năm, mà Cửu Sanh và Nhất Nhất vẫn chưa từng trở về, chắc hẳn chuyện trong tộc vẫn còn vướng mắc, hoặc là chưa được giải quyết.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, tinh thần nhịn không được trầm mấy phần.

Cẩu hoàng đế này thật sự là nên bầm thây vạn đoạn! Phó Dĩ Lam phẫn hận mở miệng.

Xác thực, đây cơ hồ cũng là ý nghĩ trong lòng mỗi người, bản thân Tiên Hoàng không hề có tài trị quốc, lòng dạ nhỏ mọn, đối với người trung thành với mình mà còn mang oán hận, thậm chí nhẫn tâm hạ sát thủ, mà đối với người khống chế triều chính như An Nguyệt Hằng, thì lại bất lực, chỉ có thể nén giận.

Cẩu hoàng đế này thành sự không có bại sự có thừa, thế mà vẫn còn không quên gieo họa người khác, ngẫm lại năm đó, Ân Cửu Dạ mới bao nhiêu tuổi, hắn đã bắt đầu hạ sát thủ rồi.

Nếu như so sánh hắn với người đánh cờ, quả thực chính là một trận hỗn loạn!

Bây giờ cũng chỉ có thể tìm kiếm danh y khắp nơi, cẩn thận chẩn trị cho Cửu Dạ thôi. Mộc Chính Đức cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp gì, dù sao độc đã ở trong người, Hoàng đế cũng đã chết rồi, cũng không phải chỉ cần dựa vào tính toán là có thể tìm ra được giải dược.

Sở Lương cũng nói: Ta sẽ truyền tin cho Sở Mặc, cũng bảo hắn xem xem trên hải đảo có danh y nổi danh hay không.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, tất cả mọi người đều trầm mặc, sắc mặt Sơ Nhất lại có chút không đúng.

Mà ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, Sơ Nhất lại mở miệng nói: Ta có thể thử liên lạc...

Lời còn chưa nói hết, liền bị Ân Cửu Dạ lạnh giọng đánh gãy: Không cần.

Vân Khải vẫn luôn ngồi ở một bên không nói gì, cầm bầu rượu đổ vào trong miệng của mình, âm lãnh nói: Quả nhiên là thấy chết không sờn, tại hạ bội phục....Bội phục.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ cùng Sơ Nhất, không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết Sơ Nhất nói muốn liên lạc là muốn liên lạc với người nào?

Chàng có thể giải độc này? Thanh Từ nhẹ giọng mở miệng, trong lòng lại có chút mê mang, nàng xưa nay không biết Sơ Nhất còn có thể phán đoán ra độc dược, thậm chí là giải độc, trong lòng không khỏi hiện lên một tia đau đớn, nàng hình như vẫn luôn là lạnh như băng, tùy ý hắn cả ngày quấn lấy mình, nhưng cũng hiếm khi cho hắn một sắc mặt tốt.

Nhưng hôm nay xem ra, mình thậm chí đều không hề biết đến quá khứ của hắn, cũng không thật lòng quan tâm tới cuộc sống của hắn, điều này nhất thời khiến tâm Thanh Từ rất khó chịu, nàng liền vươn tay, cầm lấy tay Sơ Nhất.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc