Mà loại bí pháp này có một nhược điểm đó là sẽ khiến người điều khiển nó bị thương nặng, thậm chí đời này sẽ không còn cách nào sử dụng thuật con rối được nữa, cũng chính vì lý do này, nên Ân Tiêu mới liên tục uống máu tươi người, bởi vì trong máu có tinh khí của người, có thể giúp bà ta bổ sung đầy đủ thể lực.
Cũng chính bởi vì thân phận quỷ dị của bà ta, cho nên bà ta mới dễ dàng tìm được những người có bản lĩnh đặc thù như thế, nếu không, trong lịch sử cũng sẽ không ghi chép về những người tài ba này.
Sắc mặt Ân Tiêu trắng bệch, bà thật không ngờ, điều mà ngay cả Hiên Viên đế đều không nhìn thấu vậy mà lại bị Mộc Chính Đức nhìn thấu.
Năm đó, bà xâm chiếm thân thể Ân Tiêu, vì sợ Hiên Viên đế sinh nghi, nên cũng không đoạt hết tâm trí của Ân Tiêu ngay lúc đó, mặc dù điều này hao phí không ít tinh lực của bản thân, nhưng quả thực rất đáng giá, bởi vì ngay cả người anh minh cơ trí như Hiên Viên đế, cũng chỉ cho rằng là Ân Tiêu đang dần thay đổi, lại chưa bao giờ nghĩ đến bởi vì có một loại bí pháp cường đại như vậy tồn tại.
Mộc Chính Đức... Không thể tưởng được đến cuối cùng ta lại thất bại ở trên tay ngươi, ha ha ha ha ha! Ân Tiêu giống như nổi điên cười ha hả.
Giải bà ta vào thiên lao. Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Tử sĩ Ân Tiêu mang đến vẫn ra sức phản kháng, chỉ tiếc ở trên địa bàn của kẻ thù thì chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.
Nhìn thân ảnh chật vật của Ân Tiêu, Mộc Chính Đức rốt cục thở dài một hơi. Trận đánh này thật sự là quá gian khổ.
Hắn tuyệt không dám nói tâm tư của mình cao hơn Ân Tiêu, ngược lại không thể không cúi đầu thừa nhận, nếu như chỉ có một mình mình giằng co cùng bà ta, thì rất khó có phần thắng.
Mà thắng lợi hôm nay, chẳng qua là bởi vì có Hiên Viên đế bày ra ván cờ, càng bởi vì hắn còn có Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ hỗ trợ, nếu như Ân Tiêu muốn trách, sợ là chỉ có thể trách vận khí của mình quá kém, ai ai cũng xa lánh, mới có thể mất tất cả.
Sau khi xử quyết hết những phản thần kia xong, Mộc Chính Đức một lần nữa lo liệu quốc sự, mà bên kia Ân Cửu Dạ cũng vững vàng nắm trong tay hoàng quyền Nam Kiều.
Dưới sự can thiệp của hai bên, biên giới giữa Nam Kiều và Tây La được khai thông, hợp thành một thể, Thánh nữ Đông Du cũng bị Mộc Chính Đức tạo áp lực khai thông Đông Du, đến tận đây, Tam quốc hợp thành một thể, song song với Bắc Bang.
Sau khi Mộc Chính Đức khai thông Tam quốc, đặt lại tên nước là Đại Dung, thiết lập tân đế đô, bắt đầu tu kiến hoàng cung.
Hai tháng sau
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cũng trở về đế đô Tây La lúc trước.
Lúc Mộc Tịch Bắc thấy Mộc Chính Đức, nhịn không được nước mắt chảy xuống, lập tức vọt vào trong lòng Mộc Chính Đức:
Cha!
Mộc Chính Đức cười ha hả tiếp được Mộc Tịch Bắc, nhìn bụng nàng hơi nhô ra, không khỏi cười tủm tỉm.
Hai người còn chưa kịp nói với nhau một câu, lão thái phi đã cởi giày mình ra, đuổi đánh Mộc Chính Đức:
Ta đánh chết lão gia hỏa đệ, ta đánh chết lão gia hỏa đệ!
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ được dịp trợn mắt há hốc mồm, có bao giờ gặp qua lão thái phi như vậy đâu.
Mộc Chính Đức giơ hai tay quá đỉnh đầu, một mặt cười khổ né tránh.
Đánh một hồi, lão thái phi tựa hồ có chút mệt mỏi, không đánh nữa, chỉ đứng đó lẳng lặng rơi nước mắt.
Mộc Chính Đức có chút hoảng hốt, Mộc Tịch Bắc thì trốn ở trong ngực Ân Cửu Dạ cười trộm.
Ai ya, tỷ tỷ. Không phải đệ vẫn khỏe mạnh đây sao... Tỷ nói tỷ đều đã từng này tuổi rồi, còn khóc lóc trước mặt mấy đứa nhỏ, có mất mặt không chứ.
Mộc Chính Đức khoác hai tay lên vai lão thái phi, nhấn bà ngồi xuống ghế.
Đệ thì không sao rồi, nhưng làm ta sợ gần chết!
Lão thái phi vẫn tức giận không tiêu tan.
Lúc đó không phải tình thế bắt buộc sao, nếu như thật sự nói cho mọi người biết, vậy mới sợ mọi người sẽ không nhìn thấy ta nữa, đến lúc đó tỷ tỷ còn không phải đau lòng muốn chết sao. Mộc Chính Đức an ủi lão thái phi.
Lão thái phi cả giận nói: Ai lo lắng lão già họm hẹm như đệ! Ta là lo lắng nữ nhi của ta! Đệ vậy mà đưa nữ nhi của ta vào hiểm cảnh đó, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì phải làm sao!
Mộc Chính Đức sững sờ, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nhịn không được hỏi lão thái phi:
Tỷ cũng biết rồi à?
Lần này đến phiên Mộc Tịch Bắc cùng lão thái phi sững sờ, Mộc Tịch Bắc giật mình nhớ lại, Mộc Chính Đức đã từng hỏi nàng có muốn biết mẫu thân thân sinh của mình là ai không, lại bị nàng cự tuyệt, chẳng lẽ nói lúc đó Mộc Chính Đức đã biết mẹ đẻ của mình là lão thái phi rồi?
Đệ đã sớm biết? Giọng nói của Lão thái phi mang theo một tia bén nhọn không dám tin, trợn mắt nhìn Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức gượng cười hai tiếng, giống như con hồ ly, mà lão thái phi thì tức giận đùng đùng quay đầu bỏ đi, từ đó về sau, trọn vẹn hai tháng không để ý đến Mộc Chính Đức.
Sau khi Lão thái phi rời đi, Mộc Tịch Bắc nhịn không được đặt câu hỏi:
Cha, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con suýt nữa đều bị cha lừa gạt.
Mộc Chính Đức thở dài nói: Ngày đó, Hiên Viên Ngưng Trần tặng bức họa Sở Lương kì thực có bí mật khác, trong thuốc màu của bức họa kia có trộn thêm mê huyễn dược.
Mộc Tịch Bắc cũng không kinh ngạc lắm, quả nhiên đúng như suy đoán của nàng, Mộc Chính Đức tiếp tục nói:
Dược này vô sắc vô vị, hoà tan trong thuốc màu cũng không có chút manh mối nào, cho nên khó mà phân rõ, mà cha vì nhớ mẫu thân con, liền cả ngày vuốt ve bức họa kia, thời gian lâu dài, trên ngón tay sẽ bị dính mê huyễn dược, sau đó nếu cha dùng điểm tâm thì dược sẽ bị đưa vào trong cơ thể.
Mộc Tịch Bắc nói tiếp: Một khi cha sinh ra ảo giác, đối với Sở Tinh trong tranh cũng không thể phân biệt thật giả, hoặc là cho dù biết rõ là giả, nhưng cũng sẽ dần dần bị khống chế, vì thế cha liền diễn giả thành thật, không để mình bị khống chế.
Mộc Chính Đức hài lòng gật đầu, con của hắn thật sự là quá thông minh.
Ân Tiêu tâm tư cẩn thận, sơ ý một cái là sẽ bị bà ta phát hiện ngay, cha âm thầm vẽ lại một bức chân dung khác của mẹ con, đem bức cũ tiêu hủy, sau đó đặt bản mới ở chỗ cũ, sẽ không bị người phát hiện.
Mộc Chính Đức như đang hồi tưởng việc gì đó. Dừng một chút rồi tiếp tục nói:
Sau đó Ân Cửu Sanh cùng Nhất Nhất tới tìm cha, nói là Ân Cửu Sanh xin trưởng lão trong Thánh Vu tộc tính một quẻ cho Ân Cửu Dạ, trong quẻ hiện ra có đại kiếp, nên hắn liền đến đây giúp bọn con một tay. Cha liền nhân cơ hội đòi hỏi một viên thuốc giả chết, dùng để che dấu triệt để Ân Tiêu.
( Cho những ai thắc mắc: Nhân vật Nhất Nhất là vị nữ tử áo trắng thổi sáo chống lại ngự thú giả, bồ của Sanh ca nha.)
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: Chẳng lẽ cha thật sự chờ ở trong mộ một thời gian dài như vậy?
Tất nhiên là phải chờ rồi, cho đến khi mọi người dần dần quên lãng cha, cha mới đi ra ngoài, bắt đầu bố trí hết thảy.
Mộc Tịch Bắc thở dài một tiếng, kỳ thật Mộc Chính Đức giả chết không nói cho bọn nàng biết thật sự không thể trách ông, sơ ý một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục, nếu như không phải Ân Tiêu thực sự khó đối phó, thì dựa vào tâm tư của Mộc Chính Đức làm gì phải ẩn nhẫn ở trong mộ đến mười ngày nửa tháng chứ.
Tất cả những điều giả dối này cũng vì muốn Ân Tiêu tin, nhưng chính bởi vì muốn lấy niềm tin, cho nên tất cả những giả dối này nhất định phải làm thật, nếu không dựa vào tâm tư tinh tế của Ân Tiêu, chỉ sợ sẽ phát hiện ra manh mối, như vậy tất cả bố trí đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Còn nữa, ngày đó thời điểm chém giết với mãnh thú ở trong núi, kỳ thật Ân Cửu Sanh cùng Nhất Nhất đã sớm chờ ở đó, chỉ là Ân Tiêu chậm chạp không chịu rời đi, nên bọn họ cũng chỉ có thể lo lắng suông, mà không thể xuất thủ, cũng chính vì vậy, mới kéo dài tới một khắc cuối cùng, đi cứu mọi người.
Mấy người hàn huyên rất lâu, Mộc Chính Đức cũng nói chuyện của Ân Tiêu cho Ân Cửu Dạ nghe, xem như cởi bỏ một khúc mắc trong lòng hắn.
Sự thật cũng đúng như thế, thời điểm vừa mới nghe được tin tức này, Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc đều không dám tin, hóa ra thế giới này vậy mà kỳ diệu như thế, thoát ra ngoài phàm nhân bọn họ, lại có đủ loại cường đại như thế tồn tại, thực sự rất khó để tưởng tượng, lúc trước Húc Nhật cùng chư vị trưởng lão đấu với nhau, rốt cuộc là kinh thiên động địa đến cỡ nào nha.
Mộc Chính Đức nói, ban đầu nghe Nhất Nhất đề cập đến những điều này là bởi vì Nhất Nhất từng nhìn thấy Ân Tiêu, vừa gặp đã thấy kỳ quái, nói là thân thể bà ta yếu ớt giống như những người hao phí tinh lực quá độ trong tộc các nàng.
Sự yếu ớt này cũng không phải là võ công yếu, mà là yếu trên thể chất, trên tinh lực, thật giống như tiêu hao tới một mức độ nào đó.
Câu nói này, làm cho Mộc Chính Đức để ý, lật xem không ít sử sách thượng cổ, lại nhớ đến việc Ân Tiêu uống máu người, nói với bên ngoài là bảo dưỡng dung nhan, nhưng trên thực tế lại là liên tục bổ sung tinh khí.
Mộc Chính Đức nhớ mang máng năm đó, Ân Tiêu xác thực như Thái tổ hoàng đế tán thưởng, văn thao vũ lược, nữ trung Gia Cát, nhưng cho dù như thế, cũng chắc chắn không phải phát điên như sau này.
Cũng nhờ phân tích thấu triệt về tư liệu lịch sử, nên Mộc Chính Đức mới phát hiện ra thuật con rối, khi phát hiện con rối sư có thể tự mình làm con rối, ông liền lớn mật suy đoán.
Thật không ngờ mẹ chàng sớm đã ra đi, bây giờ ngược lại có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng chàng.
Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ vừa đi ra ngoài, vừa mở miệng nói.
Ừ, ta cũng không ngờ, mọi chuyện lại là như thế. Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng.
Lúc hai người đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tăng phó tướng đến đây yết kiến.
Tham kiến công chúa điện hạ, thái tử điện hạ. Hai mắt của Tăng phó tướng đảo quanh ở trên người Mộc Tịch Bắc.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ lập tức đen thui, không để ý đến hắn, liền kéo Mộc Tịch Bắc trực tiếp rời đi.
Mộc Tịch Bắc cười nhạo hắn, nhìn bộ dạng ghen tỵ của nam nhân rất là thoải mái.
Nói đến vị Tăng từng phó tướng này, thực sự cũng là một quái nhân, dân gian nói hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ, yêu thích tiền tài đều không phải là giả, chỉ riêng thê thiếp của hắn đã có khoảng hơn bốn mươi phòng.
Nhưng về sau Mộc Tịch Bắc phát hiện một chuyện kỳ quái, đó chính là thời điểm ban đầu, những nữ tử bị cưỡng chiếm đều rất chán ghét hắn, nhưng sau đó lại đều rất thích hắn, Tăng phó tướng cũng xử lý mối quan hệ giữa các nữ tử rất tốt, thật sự là trái ôm phải ấp, ngồi hưởng tề nhân chi phúc. ( Hưởng phúc một chồng nhiều vợ)
Còn nữa, hắn lừa lấy chu dược trong tay Ân Tiêu, nghe nói là để dùng chữa bệnh cho mẫu thân hắn, xem ra hắn cũng là một đứa con có hiếu.
Mộc Tịch Bắc chỉ có thể nói, Tăng phó tướng là một diệu nhân.
Giờ phút này, Ân Tiêu đang bị nhốt ở trong lao, cả người chật vật không chịu nổi, không có máu người cung ứng, cả người suy yếu vô cùng.
Lúc Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ vào trong phòng giam thăm bà ta, Ân Tiêu chính là đầu bù tóc rối tựa vào trên tường, khô gầy như que củi, làm gì còn có hăng hái cùng yêu diễm tuyệt luân của ngày trước nữa.
Ân Tiêu nâng lên mí mắt, nhìn hai người vừa đi tới, lộ ra một nụ cười tự giễu, quay sang, thuận cửa sổ tham lam nhìn tia nắng ngoài cửa sổ.
Không thể tưởng được, vận mệnh chính là trêu người như vậy, bà bỏ bao công sức trù tính hết thảy, ngược lại tiện nghi cho phụ hoàng ta. Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Ân Tiêu không nói gì, thắng làm vua thua làm giặc, đây là đạo lý trước giờ không thay đổi, nhưng mà bà hận, bà thật hận vận mệnh bất công, bà rõ ràng đã cố gắng nhiều như vậy, thế nhưng cuối cùng lại mất tất cả!
Lúc này, bà cốt cũng xuất hiện ở sau lưng Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ.
Ân Tiêu nhìn thấy bà cốt, nổi điên mở miệng nói:
Ngươi gạt ta đúng không! Ngươi vẫn luôn gạt ta đúng không! Ngươi đã sớm biết ta sẽ thất bại phải không! Các ngươi đều gạt ta, đều gạt ta!
Bà cốt chậm rãi nói: Trước kia đi theo bên người ngài, đúng là bởi vì từ trên tướng mạo ngài ta nhìn ra tướng đế vương, chỉ là thời gian trôi qua, con đường phía trước của ngài lại càng ngày càng mờ mịt, cho đến lần trước ngài để cho ta xem bói, ta mới biết được ngài vận số đã hết, mà ngược lại, ta lại ở trên người Mộc Chính Đức thấy được cảnh tượng ngài ấy toạ ủng tứ hải, chim khôn biết chọn cành mà đậu, nô tỳ đương nhiên phải chọn một người chủ khác, tạo phúc cho thiên hạ.
Ân Tiêu điên cuồng cười lớn, Ân Cửu Dạ đi đến bên ánh nến, ném ngọn nến cháy đỏ vào trong nhà lao, trong nhà lao lập tức bùng cháy, sắc mặt dữ tợn của Ân Tiêu dần dần bị chôn vùi.
Bà cốt nói cái gì mà Phượng Hoàng Niết Bàn, chẳng qua đều là giả, giống như Mộc Chính Đức nói tới, bà ta là giả phượng. Nếu nói Niết Bàn, thì dùng ở trên người Mộc Tịch Bắc mới phù hợp.
Ân Cửu Dạ làm như vậy, chỉ là hi vọng hết thảy có thể bụi về với bụi, đất về với đất, hết thảy đều tan thành mây khói.
Nhìn nhà lao bị ngọn lửa nuốt trọn, Mộc Tịch Bắc kéo tay Ân Cửu Dạ cười nói: Đi thôi.
Trong mắt Ân Cửu Dạ hàm chứa ý cười thản nhiên, nắm chặt tay nhỏ của nữ tử, đi ra ngoài.
Bà cốt khom mình hành lễ với ngọn lửa trước mặt, nhìn ngọn lửa tinh khiết này, tựa như có thể rửa sạch hết thảy giết chóc, để vạn dân trong thiên hạ nhận được sự phù hộ.
Ân Cửu Dạ, thiên hạ sẽ thái bình phải không? Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực nam tử khẽ hỏi.
Bắc Bắc, nơi nào có nàng, mới là thiên hạ thái bình của ta.
Lại qua nửa tháng, Mộc Chính Đức dẫn dắt triều thần bắt đầu dời đến tân đô thành, đoạn đường này, Mộc Tịch Bắc chậm rãi xuất phát trước, dưới sự chăm sóc của Ân Cửu Dạ, cả người càng thêm mượt mà, lấp lánh sáng ngời như ngọc, nam nhân nhìn thấy mà phát thèm.
Các tiểu quốc cũng bởi vì tam đại quốc hợp thể mà khẩn cấp đến lấy lòng, Bắc Bang lại luôn bao phủ trong bầu không khí khẩn trương, không ai ngờ được, Mộc Chính Đức vậy mà không chết.
Đợi đến khi toàn bộ triều đình đều đã dời đến tân đế đô, đã là chuyện của nửa tháng sau, trong nửa tháng này tất cả đều rực rỡ hẳn lên, cung điện mới càng thêm xa hoa, các quốc gia lại không thể không đến chúc mừng lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ không biết đã mấy lần xuất hiện tại Tây La, không thể không nói rất giống màn hí kịch.
Tất cả mọi người đều thở dài một hơi, đắm chìm trong bầu không khí vui mừng.
Thanh Từ giúp Mộc Tịch Bắc chải búi tóc, lấy ra một bộ kim sắc Phượng Hoàng bào cho Mộc Tịch Bắc mặc vào, sau đó lại khoác lên một cổ áo lông thỏ.
Ân Cửu Dạ giương mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, có chút thất thần, bụng dưới hơi nhô lên khiến cả người nàng có thêm một loại hào quang thánh khiết.
Đi nhanh đi, cha còn đang chờ kìa. Mộc Tịch Bắc không phải không trông thấy ánh mắt lửa nóng của nam nhân, mặt hơi ửng đỏ.
Ừ.
Ân Cửu Dạ dắt nàng, đi về phía đại điện.
Hôm nay sau ngày Tam quốc nhất thống, là thời gian các quốc gia tới triều bái, vô luận là quy mô yến hội hay là sứ giả đến đây, so với trước đó không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.
Bắc Bắc, lại đây. Mộc Chính Đức vẫy tay gọi hai người, để hai người ngồi dưới vị trí gần mình nhất.
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt cười một tiếng, không ít đại thần cùng mệnh phụ cũng cùng nhau đi lên chúc phúc cho nàng, hỏi chuyện về đứa bé.
Rất nhanh, sứ giả các quốc gia cũng đến, vũ nữ và nhạc sĩ vẫn đang ra sức diễn tấu, tiếng nhạc vui mừng làm cho mỗi người đều thoải mái vô cùng.
Chúc mừng bệ hạ có thể thoát hiểm, chúc bệ hạ phúc thọ an khang, đời đời trường tồn.
Bệ hạ nhân trung chi long, thật sự là làm cho tiểu quốc chúng ta bội phục không thôi, ngày sau nguyện lấy bệ hạ làm chủ, nguyện vì bệ hạ đi theo làm tùy tùng.
Phải đó. Phải đó...
Phần lớn các sứ giả đến đây đều là quân chủ các quốc gia, đủ để thấy bọn họ coi trọng chuyến đi này như thế nào.
Chiến Đông Lôi nhìn phồn thịnh trước mặt, trong lòng vạn phần bất đắc dĩ, y theo trình độ của Tây La hiện giờ, Bắc Bang căn bản khó ngăn cản một trận chiến.
Yến hội đơn giản chỉ là xem ca múa cùng hí kịch, chuyện cho tới bây giờ, Mộc Tịch Bắc an tâm không ít, giống như áp lực bị đè nén đã lâu rốt cục cũng nhìn thấy ánh rạng đông, cả người đều thoải mái hẳn.
Không ít nữ tử của tiểu quốc đều liếc mắt đưa tình nhìn Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ lại làm như không thấy.
Có lẽ, là ý tứ của quốc chủ các nàng, bởi vì Mộc Chính Đức không có nhi tử, thậm chí ngay cả huynh đệ cũng không có, như vậy nếu như bọn họ muốn củng cố địa vị của mình, thì phải liên hôn.
Nhưng Mộc Chính Đức cũng chỉ có một nữ nhi, vì thế có người liền đánh chủ ý tới trên người Ân Cửu Dạ, lại thêm Ân Cửu Dạ vốn có dung nhan tuấn mỹ, đối với Mộc Tịch Bắc lại ôn nhu quan tâm, điều đó không biết đã làm bao nữ tử động tâm.
Ân Cửu Dạ, xem ra yến hội lần này có không ít nữ tử đánh mất trái tim nơi chàng rồi, có muốn ta giúp chàng chọn mấy người trở về không. Mộc Tịch Bắc trêu đùa.
Ân Cửu Dạ liếc nàng một cái, tiếp tục lột vỏ tôm thủy tinh trong tay, đặt ở trong chén trước mặt nàng.
Vậy thì chọn mấy người đi. Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày tiếp tục nói.
Ân Cửu Dạ hơi nheo mắt lại nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, Mộc Tịch Bắc cũng không thèm để ý, lại phát hiện biểu tình của nam nhân dường như càng ngày càng nhiều.
Chàng xem nữ tử áo trắng kia thế nào, hình như nàng ta rất có ý với chàng. Mộc Tịch Bắc nhìn một nữ tử dung mạo không tệ nói.
Ân Cửu Dạ nhìn lại theo ánh mắt của nàng, gật gật đầu: Ừ không tệ.
Nữ tử kia thấy Ân Cửu Dạ vậy mà gật đầu với nàng, mặt lập tức đỏ lên, không dám ngẩng đầu, một đôi mắt lại thỉnh thoảng bay tới tiếp tục đánh giá nam nhân tuấn mỹ này.
Mộc Tịch Bắc vươn tay đến bên hông Ân Cửu Dạ, nhéo mạnh một cái: Thật không tệ như vậy?
Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc hơi cong lên môi anh đào, cảm thấy bất đắc dĩ, từ khi nàng có bầu, tính tình càng lúc càng giống hài tử.
Bàn tay nam tử bao quát, cũng không để ý mọi người còn ở xung quanh, hung hăng hôn lên môi anh đào của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc mặt đỏ lên, muốn đẩy hắn ra, nề hà sức lực lại không lớn bằng hắn.
Thái tử và Thái Tử Phi thật sự là ân ái. Một nữ tử có phần hâm mộ mở miệng nói.
Lưỡi dài của Ân Cửu Dạ trượt vào miệng nhỏ nữ tử, mút vào chất lỏng thơm ngọt, lại phát hiện con tôm thủy tinh còn ở trong miệng nữ tử, lúc này liền đoạt lấy.
Mộc Tịch Bắc không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy sau này sợ là mình không thể ngẩng đầu làm người.
Khóe miệng Ân Cửu Dạ nhếch lên một nụ cười xấu xa, nuốt vào con tôm thủy tinh, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc cúi đầu, trầm giọng nói: Nương tử còn lo lắng?
....
Sau đó, Mộc Tịch Bắc quả thật trung thực không ít.
Chính giữa đại điện đang biểu diễn một đoạn hí kịch, một nam một nữ, trang điểm cực đậm, về phần bọn họ đang diễn cái gì, Mộc Tịch Bắc căn bản nhìn không ra.
Tâm tư của nàng căn bản là không thể tập trung được, hai mắt xem hí kịch tựa như rất chuyên chú, nhưng mà trên thực tế tâm tư lại không biết đã trôi dạt đến đâu.
Tất cả mọi người đều chăm chú xem biểu diễn chính giữa đại điện, thỉnh thoảng dò xét thần sắc Mộc Chính Đức, có một số người thì đang suy tư về con đường sau này phải đi như thế nào.
Bất kể thế nào, thoạt nhìn tất cả đều là hoàn hảo đẹp đẽ, vui vẻ hòa thuận.
Nhưng mà, đúng lúc này, biến cố đột nhiên nổi lên.
Hai người hát hí kịch, ánh mắt đột nhiên trở nên đờ đẫn, từ trong tay áo lấy ra một con dao lóe hàn quang, đâm về phía Mộc Chính Đức ngồi ở trên cao.
Mộc Tịch Bắc biến sắc, Ân Cửu Dạ lập tức bay người lên trước, mà ám vệ chung quanh cũng nhanh chóng xuất động.
Nhưng cho dù như thế, vẫn hơi chậm một chút, Ân Cửu Dạ đá ngã được một người, còn một người khác cũng đã vọt tới trước mặt Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức lấy từ trong tay áo ra môt cây chủy thủ, cầm trong tay đâm vào nam tử đang xông tới, nam tử cũng không tránh né, giống như không biết đau đớn, toàn bộ ý nghĩ trong đầu đều là giết chết Mộc Chính Đức.
Mà nữ tử trên đất sau khi bị Ân Cửu Dạ đá một cái, vốn nên bị trọng thương, thế nhưng lại như không biết đau rất nhanh lại bò lên.
Không cần mạng lao về phía Mộc Chính Đức.
Võ công của nam tử dường như không kém, cộng thêm sát niệm liều lĩnh, trong lúc nhất thời khiến người ta khó mà tới gần.
Lúc nam tử nâng đao đâm hướng Mộc Chính Đức, nữ tử kia cũng đánh lén từ sau lưng, dao găm trong tay giơ cao, Mộc Chính Đức thiếu phương pháp phân thân, mắt thấy sắp đâm vào hắn.
Ám vệ xung quanh tung người bay lên, nhanh chóng lao tới, Ân Cửu Dạ cũng nhanh chóng bay đến trước mặt Mộc Chính Đức, động tác cực nhanh, làm cho người ta khó mà thấy rõ.
Nhưng dù vậy, đối với sự xuất hiện của nữ tử sau lưng, Mộc Chính Đức vẫn không có lực chống đỡ.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Chính Đức một cước đá ra sau, trên giày xuất hiện một cây chủy thủ đâm mạnh vào bụng nữ tử, động tác của nữ tử cũng vì bị ngăn cản, mà thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục lao vào công kích.
Nhưng mà, chỉ vẻn vẹn một lát này, cũng đủ để cho Ân Cửu Dạ cùng ám vệ đuổi tới, một cước bay ra, đạp mạnh nữ tử xuống đất, không đợi nàng ta kịp phản ứng, vài thanh kiếm đã đâm xuyên trái tim của nữ tử.
Nữ tử cũng không chết ngay, mà còn giãy dụa muốn đứng lên, trong đầu vẫn quanh quẩn ý nghĩ giết chết Mộc Chính Đức, giết chết Mộc Chính Đức!
Cho đến khi hết sức lực vùng vẫy, mới té rầm xuống đất, không đứng lên được nữa.
Ân Cửu Dạ bảo hộ Mộc Chính Đức ở sau lưng, ám vệ cũng rất mau bảo vệ xung quanh ông, thấy thế, Ân Cửu Dạ liền ra tay mạnh mẽ với tên nam nhân kia, mấy chiêu qua đi, đầu của nam tử liền bị hắn sinh sinh bẻ gãy.
Mộc Chính Đức vẫn cười ha hả, chỉ là lại khiến người ta cảm thấy lạnh cả người.
Vương công công sai người lau mặt sạch sẽ cho hai người kia, lúc này mọi người mới thấy rõ hai người này là người phương nào.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy diện mạo của hai người nọ, rất là kinh ngạc, Mộc Chính Đức nheo mắt lại, sai người đem hai người đi thiêu hủy.
Ân Cửu Dạ trở lại bên người Mộc Tịch Bắc, quan tâm nhìn nàng.
Ta không sao, chỉ là làm sao lại là bọn họ? Mộc Tịch Bắc nghi ngờ nói.
Hai người này rất kỳ quái, hình như là trúng thuật con rối. Ân Cửu Dạ giải thích nói.
Vừa rồi hắn giao thủ với bọn họ liền phát hiện điểm kỳ lạ, hai người này võ công không kém, nhưng cũng chỉ là không kém, kỳ quái chính là ánh mắt vô thần cùng sát ý điên cuồng của hai người họ.
Theo lý thuyết, mình đá nữ tử kia một cước không nhẹ, nàng ta vốn không thể đứng dậy được, nhưng không ngờ, nàng ta vẫn như cái xác không hồn đứng dậy.
Thuật con rối? Là Ân Tiêu? Mộc Tịch Bắc hỏi lại.
Hai thích khách này không phải người khác, chính là vợ chồng đại phòng Mộc phủ.
Ân Cửu Dạ gật gật đầu, môn bí thuật này cơ bản đã không còn mấy người có, như vậy cũng chỉ có thể là Ân Tiêu.
Nhưng Ân Tiêu đã chết, thuật con rối không phải cần có người điều khiển sao? Mộc Tịch Bắc có chút không hiểu.
Có điều nhớ tới hồi trước lúc nhìn thấy hai người đã cảm thấy có chút không đúng, giờ mới phát hiện thì ra là bởi vì trúng thuật con rối.
Ân Cửu Dạ giải thích nói: Thuật con rối của Ân Tiêu sử dụng xuất thần nhập hóa, nhớ lại sử sách ghi chép, có lẽ là Ân Tiêu chỉ sử dụng nửa con rối với hai người bọn họ, cho nên lúc còn ở Mộc phủ, hai người mới có trạng thái kia, mà một khi chạm tới chỉ thị đã được thiết lập sẵn nào đó của Ân Tiêu, bọn họ sẽ bắt đầu phát động công kích.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cẩn thận ngẫm lại, cũng liền suy nghĩ rõ ràng, có lẽ lúc trước Ân Tiêu cũng đã chú ý tới Mộc Chính Đức, cho nên sử dụng thuật con rối với vợ chồng đại phòng, nếu một ngày nào đó bà ta bỏ mình, hai người này sẽ báo thù cho bà ta.
Đây chính là lợi dụng tâm lý buông lỏng của con người, bởi vì một khi bà ta chết, như vậy cũng mang ý nghĩa Tây La lấy được toàn thắng, diệt trừ được chướng ngại lớn nhất của mình, lúc đó tất cả mọi người đều hết sức cao hứng.
Khi một trận đại chiến thắng lợi, mỗi người đều sẽ buông lỏng, cho dù là Mộc Chính Đức cũng không ngoại lệ, mà việc Ân Tiêu làm chính là tiến hành ám sát vào thời điểm này, ra tay bất ngờ, khả năng thành công rất cao.
Mộc Tịch Bắc phỏng đoán, lúc trước Ân Tiêu đại khái cho là quan hệ giữa Mộc Chính Đức với đại phòng không tệ, nên mới lựa chọn đại phòng, muốn mượn nhờ tầng quan hệ này tìm kiếm hậu quả ngoài dự liệu, mà lúc trước Mộc Chính Đức diệt trừ Mộc lão thái thái cùng nhị phòng tam phòng, lưu lại đại phòng, hình như chính là nghiệm chứng phỏng đoán của Ân Tiêu.
Để cho bà ta cảm thấy hai người quan hệ không tệ, chỉ là sau khi Mộc Chính Đức đăng cơ, bà ta liền phát hiện hai người này quan hệ cũng không tốt, chí ít Mộc Chính Đức thậm chí đều không nhắc tới đề bạt hai vợ chồng đại phòng, cho dù Ân Tiêu hối hận, nhưng giờ cũng không thể làm gì khác, dù sao thuật con rối trên người hai người này lúc đầu cũng là bà ta thi triển, muốn một lần nữa khống chế một người khác, cũng đã không còn thể lực nữa rồi.
Mộc Tịch Bắc khẽ thở dài một hơi, Ân Tiêu khát vọng quyền lực đã đạt đến trạng thái điên cuồng, nếu như dựa vào tâm trí của bà ta, không đặt trái tim ở trên quyền lực, mà đặt một phần trên mưu cầu hạnh phúc cho chính mình, thì thiên hạ không biết sẽ có bao nhiêu nam tử điên cuồng vì bà ta.
Phần sau của yến hội vẫn như cũ là không khí vui mừng, mỗi người tâm tư khác nhau, nhưng những ánh mắt rơi vào trên người Ân Cửu Dạ lại ít đi, có lẽ bởi vì một khắc hắn bẻ gãy đầu nam tử kia, thật sự là quá mức huyết tinh.
Sau khi tàn tiệc, Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc dạo bước bên bích trì, thoạt nhìn cực kì nhàn nhã.
Hai người dừng dưới tàng cây quế, nhìn lên minh nguyệt trên trời, hai cánh tay nắm chặt.
Đoạn đường này, đi thật không dễ dàng, nhìn từ lúc mình tỉnh lại, bắt đầu từ Thôi di nương, đến Ân Tiêu sau này, đôi tay này của nàng không biết đã dính máu tươi của bao nhiêu người.
Đoạn đường này, có người rời đi, cũng có người đến gần, tuổi xuân trôi nhanh, nhưng may mắn thay, hắn vẫn luôn ở đây.
Trời lạnh rồi, trở về đi. Ân Cửu Dạ nói.
Mộc Tịch Bắc gật đầu, không nói gì.
Nhưng sau khi hai người rời đi, trong rừng cây sau bích trì, xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng, ngắm nhìn hai người dắt tay đi xa, ánh mắt phức tạp.
Chỗ tối xuất hiện một nữ tử, nhìn hai người rời đi nói: Thiếu chủ, nếu như vẫn không động thủ, chủ công đại nhân sẽ nổi giận.
Nam tử rủ xuống con ngươi: Biết rồi.
Thời gian cứ ngày ngày trôi qua như vậy, mặc dù bình thản có chút buồn tẻ, nhưng lại an nhàn khó có được, thiếu đi lục đục với nhau, cũng không còn gặp tình cảnh nguy hiểm, thời gian này thật sự có thể dùng hai chữ hài lòng để hình dung.
Một ngày, Mộc Tịch Bắc đang may y phục cho Ân Cửu Dạ, trong phòng đột nhiên có thêm một người.
Mộc Tịch Bắc tưởng là Ân Cửu Dạ, ôn nhu nói:
Về rồi à?
Ai ngờ, lại không được đáp lại.
Nam tử áo trắng lẳng lặng nhìn nữ tử đang cúi đầu chuyên chú, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, cảm giác thật ấm áp, trên mặt ôn nhu, chói loá mắt hắn.
Mộc Tịch Bắc phát giác khác thường, ngẩng đầu nhìn lên, lại thoáng kinh ngạc, nhịn không được mở miệng nói: Cơn gió nào, thổi huynh tới đây vậy.
Nam tử cười một tiếng: Lâu rồi không gặp, không ngờ Bắc Bắc của chúng ta đều sắp làm mẫu thân rồi.
Nam tử cà lơ phất phơ trêu chọc, chỉ là đáy mắt lại có một chút đau xót không nói nên lời.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không đùa lại, tay xoa xoa bụng mình: Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, ta đều sắp làm mẫu thân rồi.
Nam tử tự mình ngồi xuống, rót cho Mộc Tịch Bắc một chén trà, chính mình cũng uống một hơi cạn sạch.
Lâu nay huynh chạy đi đâu khoái hoạt đúng không, cũng không biết đã mê hoặc bao nhiêu cô nương rồi. Mộc Tịch Bắc khẽ cười nói.
Trong thời gian này phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc đi đâu, Mộc Tịch Bắc nhìn ra, trên người hắn có bí mật, tuyệt không phải một người đơn giản.
Nhưng lại nhịn không được có chút nghi hoặc, hắn vào đây bằng cách nào? Xung quanh đây có vô số hộ vệ âm thầm ẩn núp, vậy mà hắn cứ thế trực tiếp vào đây.
Nam tử khẩu khí cực nhạt, tựa hồ có chút thương cảm: Ta à... Ta đi một nơi rất đẹp, mỹ nữ vô số, muội có muốn đi xem với ta không?
Mộc Tịch Bắc lắc đầu: Thật vất vả mới rảnh rỗi, ta cần phải nghỉ ngơi.
Chỉ là, không bao lâu, Mộc Tịch Bắc liền cảm thấy mình bắt đầu choáng váng, không dám tin nhìn nam tử trước mặt, nhưng rõ ràng lại nhìn thấy trong mắt hắn đầy sự đau xót.
Sau khi Mộc Tịch Bắc ngất đi, nam tử nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.
Nữ tử xuất hiện phía sau nam tử trong buổi tối mấy ngày trước lại xuất hiện, nhìn Thiếu chủ ôn nhu như thế, không khỏi có chút thất thần, sau khi lấy lại tinh thần liền nói:
Thiếu chủ, đều đã sắp xếp xong xuôi, có thể xuất phát rồi.
Nam tử nhẹ gật đầu, những ám vệ trong cung đối với các nàng mà nói nói chung quy đều không đủ sợ hãi, cho dù có mấy tên cũng khá lợi hại, nhưng thật sự vẫn kém xa bọn nàng.
Có lẽ đối với người khác mà nói, trắng trợn mang một người sống ra khỏi hoàng cung, tuyệt đối là một việc khó, thế nhưng đối với các nàng mà nói, lại không phải không có khả năng.
Nam tử khiêng Mộc Tịch Bắc ở trên người, thân ảnh như mị, nhanh chóng biến mất khỏi Minh Châu điện.
Nhưng trong lòng nhịn không được chua xót: Nha đầu, có phải ta làm muội thất vọng rồi không.
Xác thực, Mộc Tịch Bắc tín nhiệm hắn chung quy là xuất phát từ một loại cảm giác, mặc dù ban đầu cũng rất phòng bị hắn, thế nhưng sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng hại nàng, thời gian dần trôi qua, tình cảm càng ngày càng lắng đọng, mới khiến cho Mộc Tịch Bắc không phòng bị hắn nhiều.
Thời điểm Ân Cửu Dạ trở về, thả nhẹ bước chân, vốn muốn nhìn xem Mộc Tịch Bắc đang làm gì.
Nhưng tìm một vòng, lại không nhìn thấy thân ảnh Mộc Tịch Bắc.
Vốn cho rằng nàng đang cùng ai đi ra ngoài, thế nhưng khi nhìn thấy y phục bị rớt trên đất, hắn liền sinh ra một loại dự cảm rất bất an.
Sơ Nhất!
Sơ Nhất rất mau xuất hiện trước mặt Ân Cửu Dạ: Chủ tử.
Phu nhân đâu?
Ân Cửu Dạ sắc mặt cực lạnh.
Sơ Nhất có chút kinh ngạc, hắn vẫn luôn canh giữ ở chỗ tối, cũng không nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ra ngoài.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, tâm Ân Cửu Dạ không khỏi trầm hơn mấy phần.
Hôm nay phu nhân cũng không ra ngoài.
Sắc mặt Sơ Nhất cũng rất khó coi, chẳng lẽ nói có người ở ngay dưới mí mắt bọn hắn mang Mộc Tịch Bắc đi?
Lập tức tìm kiếm cho ta! Lật bay Minh Châu viện cũng phải tìm được người cho ta! Giọng nói của Ân Cửu Dạ cực lạnh.
Sơ Nhất cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi.
Ân Cửu Dạ đồng thời phái người tiến đến nơi ở của Mộc Chính Đức cùng lão thái phi, tìm hiểu tin tức, xem xem Mộc Tịch Bắc có tới chỗ hai người hay không.
Ân Cửu Dạ cứ mím chặt môi đứng ở trước cửa, nhìn đám người chạy đi chạy về, nắm đấm không khỏi nắm chặt, gân xanh trên trán như ẩn như hiện.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn không tìm thấy một chút dấu vết để lại.
Lòng của mọi người cũng bắt đầu chìm xuống.
Mộc Chính Đức cùng lão thái phi nghe vậy cũng lập tức chạy tới, nghe nói tin tức này, lão thái phi suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Còn Mộc Chính Đức thì lập tức điều động Cấm Vệ quân bắt đầu lục soát mọi ngóc ngách trong hoàng cung.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ nặng nề.
Một đêm trôi qua, không có kết quả.
Trái tim của tất cả mọi người đều nhấc lên, Ân Cửu Dạ đóng cửa phòng, ngăn cách mọi người ở bên ngoài.
Sơ Nhất thẹn trong lòng, tính cả mấy ám vệ mặt quỷ, quỳ gối trước cửa, toàn bộ hoàng cung, đều bao phủ trong một bầu không khí lo lắng bất an.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Qua mấy ngày nữa sẽ đăng kết cục hạ, Nam Yên sẽ làm nhanh! Tạ ơn các bảo bối hiểu cho ta!