Tịch Tình mơ mơ màng màng, đầu óc nặng trĩu, lúc này đột nhiên xuất hiện một đoạn trí nhớ hỗn loạn, nàng cố gắng mở mắt, nhưng lại rơi vào một màn sương mù, bên trong sương mù xuất hiện một vài hình ảnh rời rạc.
Nàng nhìn thấy, đó là chính mình, còn có cả An Nguyệt Hằng.
Kiếp thứ nhất, nàng là công chúa, hắn là Võ tướng, tư thế oai hùng rong ruổi sa trường, hắn và nàng lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, thế nhưng hắn lại giết phụ hoàng của nàng, lập bẫy khiến nàng biến thành bùn đất dưới móng ngựa, tử tướng thê thảm.
Kiếp thứ hai, nàng là ca cơ nổi danh, hắn là thương nhân quyền quý, vung tiền như rác, trước hoa dưới trăng, thề ở bên nàng tới già, đến chết cũng không thay đổi, thế nhưng hắn lại đẩy nàng vào vòng ôm của kẻ thù, khiến cho nàng không chịu nỗi nhục nhã, ôm hận tự sát.
Kiếp thứ ba, nàng là tỳ nữ, hắn là Nhiếp chính vương, sống chết có nhau, mãi mãi không rời, nhưng hắn lại lừa gạt tình cảm của nàng, thề không hối hận yêu nàng, thế nhưng lại móc đi hai mắt của nàng, khiến nàng bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Tịch Tình nhìn mũi tên nhọn đang lao đến, hét lên một tiếng:
Không!
Đột nhiên ngồi dậy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, khoé mắt còn lưu lại một tia thanh lệ, nhớ tới ác mộng vừa rồi, trong đầu lại xuất hiện một đoạn trí nhớ rời rạc.
Ánh mắt chăm chú nhìn lên những ngón tay ngọc xanh nhạt, đầy đủ mười ngón, không hao tổn ngón nào, nàng biết được, đây không phải tay nàng, đây là tay của một nữ tử khác.
Mang theo trí nhớ của nữ tử này, nghĩ đến ác mộng của ba kiếp trước, Tịch Tình chợt hiểu ra một chuyện, chỉ cần nàng vẫn là Tịch Tình, nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi An Nguyệt Hằng, số phận sẽ luôn giống nhau, không thể tránh khỏi, nhưng bây giờ, nàng không còn là Tịch Tình nữa, nàng là một nữ tử khác, cho nên, có phải nàng sẽ được làm lại một lần nữa hay không?
Hai tay run run, đôi mắt ngọc toả sáng, mang theo ánh sáng lạnh thấu xương, khiến thân hình gầy yếu của nàng như được rót vào lực lượng vô tận.!
Đánh giá bốn phía, căn phòng không tính đơn sơ, nhưng cũng chẳng có vật gì đáng giá cả, ở giữa đặt một cái bàn gỗ đào, trên bàn chỉ để một bộ ấm trà mưa bụi thanh hoa, ngoại trừ những thứ đó thì cũng không có gì dư thừa nữa.
Nghĩ đến đây chắc là phòng ngủ rồi, Tịch Tình còn chưa có động tác gì, ở ngoài phòng đã truyền đến tiếng nói ầm ỹ:
Buông tay ra, cái này là của muội, rõ ràng muội nhìn thấy trước.
Muội mới buông tay, ta nói cho muội biết, ta là người của đại phu nhân, nếu muội cứ muốn giành với ta, ta sẽ khiến muội sống không yên.
Ai yo! Hoán Sa tỷ tỷ, tỷ là người của đại phu nhân, mẫu thân của tỷ lại hầu hạ bên cạnh đại phu nhân, có thứ gì tốt mà tỷ chưa thấy qua, sao loại mặt hàng này tỷ cũng để mắt tới chứ.
Nói chuyện là Hoán Sa, chắc đang tranh đoạt vật gì đó với nữ tử tên Chức Cẩm.
Tịch Tình đi đến trước cửa, xuyên qua cửa sổ bằng giấy mơ hồ nhìn hai người ở bên ngoài, hai người kia chắc là đang tranh đoạt trang sức của khối thân thể này đi.
Chỉ có điều, bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ là Mộc Tịch Bắc, nếu có người nào dám coi thường nàng, nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai nha hoàn đột nhiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn Mộc Tịch Bắc, thấy là nàng thì không thèm để ý, tiếp tục làm như không có việc gì.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đánh giá hai nha hoàn ở trước mặt, một thân quất sắc thêu hồng cúc là Hoán Sa, mặt mày một vẻ cả vú lấp miệng em ( ỷ vào thế lực sức mạnh lấn át kẻ yếu hơn), nàng ta ỷ có mẫu thân làm chỗ dựa, nên mới kiêu ngạo như vậy đi.
Chuyển mắt nhìn sang, một nữ tử khác lớn lên thập phần kiều mỵ, môi hồng răng trắng, đôi mắt hơi hơi lảng tránh, mặc một thân hồng đào làm nổi bật làn da sáng ngời, rất kiều diễm, rõ ràng là một người biết nhìn sắc mặt, nịnh nọt người khác.
Mộc Tịch Bắc sải bước về phía trước, đi tới trước mặt hai người, hai người lần nữa sửng sốt, các nàng thật sự không rõ, ngày thường tiểu thư luôn mặc kệ bọn họ, sao hôm nay lại để ý chứ.
Chức Cẩm vội vàng thả tay ra, khuôn mặt tươi cười chào đón:
Tiểu thư, người có gì phân phó ạ?
Hoán Sa vẫn còn gắt gao nắm chặt khuyên tai trong tay, lỗ mũi hướng lên trời, không cam lòng chào một tiếng:
Tiểu thư!
Mộc Tịch Bắc chỉ là nhẹ nhàng cười cười, tự dưng lại khiến hai nàng lạnh cả sống lưng.
Ta còn tưởng là vật gì tốt chứ, thì ra là cái khuyên tai, nếu như ngươi thích, thì cứ cầm lấy đi!
Mộc Tịch Bắc cười nhạt nói, trong ánh mắt tất cả đều là sự thân thiết, nhìn không ra có cái gì khác thường, nhưng hai người lại có cảm giác rất kỳ quái.
Hoán Sa nghe xong, càng đắc ý hơn, thế này mới xoay người hành lễ:
Đa tạ tiểu thư ưu ái!
Đồng thời cũng không quên thị uy nhìn thoáng qua Chức Cẩm.
Chức Cẩm chỉ cẩn thận cúi đầu,có chút ghen tị vò vò chiếc khăn trong tay.
Mộc Tịch Bắc xem tất cả ở trong mắt, bất động thanh sắc, tiện đà nhỏ nhẹ nói với Hoán Sa:
Nào! Ta giúp ngươi đeo lên, khuyên tai mã não này rất hợp với ngươi, làn da của ngươi trắng trẻo, màu đỏ sẽ làm ngươi nổi bật hơn.
Hoán Sa nghe xong, quả nhiên rất cao hứng, mọi người ở bên ngoài luôn so sánh mình không đẹp bằng Chức Cẩm, cũng không biết Chức Cẩm lớn lên thế nào mà xinh đẹp kiều mỵ, môi hồng răng trắng, so với người không có nhan sắc như nàng đúng là một trời một vực, bảo nàng làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng cầm lấy khuyên tai mã não, giơ tay lên đeo cho Hoán Sa, tự dưng Hoán Sa cảm giác có một cơn gió lạnh ập tới, đôi bàn tay mảnh khảnh giống như tay người chết, lạnh lẽo không có chút nhiệt độ.
Mộc Tịch Bắc từ đầu tới cuối vẫn cười dịu dàng, người Hoán Sa lại dần dần cứng ngắc, không biết tại sao, nàng bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng sợ mất thể diện trước mặt Chức Cẩm, nên cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Đeo xong một cái khuyên tai cho Hoán Sa, Mộc Tịch Bắc liền lùi về sau một bước, nhìn Hoán Sa từ trên xuống dưới, sau đó vừa lòng gật gật đầu:
Chức Cẩm! Đi! Lấy cái gương lại đây, cho Hoán Sa tỷ tỷ của ngươi soi xem!
Chức Cẩm cắn cắn đôi môi, bất mãn nói:
Tiểu thư!
Mộc Tịch Bắc cắt ngang lời nàng:
Đi!
Không nghi ngờ gì,Chức Cẩm bị doạ sợ run, không tình nguyện mang tới một mặt gương, Mộc Tịch Bắc cầm gương trong tay, giơ lên trước mặt Hoán Sa:
Nào! Hoán Sa, nhìn xem thử có thích không?
Toàn thân Hoán Sa đều cảm thấy không thoải mái, giống như ở trước mặt Mộc Tịch Bắc mỗi một cái lỗ chân lông đều không biết chê dấu chỗ nào, không khỏi sinh ra thoái ý, cho dù nàng ta thường thường không coi ai ra gì, nhưng vẫn chưa phải kẻ ngốc, hôm nay tiểu thư nói thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Tiểu thư...! Nô tỳ thấy, chắc là không cần xem đâu, hay là người hãy bỏ tay xuống đi
Hoán Sa nín thở nói.
Vẻ mặt Mộc Tịch Bắc nghi ngờ:
Sao thế, vậy là không thích àh!
Nói xong tiến lên cầm lấy khuyên tai có chút nghiêng lệch, Hoán Sa đang muốn mở miệng nói chuyện, tự dưng hét lên một tiếng chói tai.
A!
Chức Cẩm bị doạ lùi về sau một bước dài, vừa nhìn, thì thấy khuyên tai vừa rồi hiện tại đang nằm trên đất, trên mặt còn dính đầy máu tươi, làm cho màu đỏ mã não hiện lên vẻ quỷ dị chết chóc.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy lỗ tai Hoán Sa đang chảy máu không ngừng, Chức Cẩm hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộc Tịch Bắc.
Thì ra Mộc Tịch Bắc đã trực tiếp giật xuống khuyên tai đang đeo trên tai, chỗ thịt ở vành tai bị rách ra, máu tươi nhỏ giọt rơi xuống đất, da tróc thịt bong.
Một tay Hoán Sa ôm lỗ tai đang chảy máu, một mặt quên mất cả phản ứng, không dám tin nhìn nữ tử gầy yếu trước mắt, đau đớn tức thờ ập tới mới phản ứng lại.
Ngươi... Ngươi... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vẻ mặt Mộc Tịch Bắc thay đổi, khuôn mặt vô cảm đứng ở tại chỗ, lạnh lùng nhìn nhìn máu thịt mơ hồ, không có cảm xúc gì, Hoán Sa chỉ cảm thấy giống như bị ma quỷ để mắt đến, quay đầu bỏ chạy:
Ta muốn đi nói với Đại phu nhân! ta muốn đi nói với Đại phu nhân!
Mộc Tịch Bắc xoay người đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Chức Cẩm đang ngây người, khinh thường cười cười, đi vào trong nội thất, sống lưng Chức Cẩm cứng ngắc không thể giãn ra, nàng chưa bao giờ sợ hãi như vậy, cho dù ở bên trong nơi nhà cao cửa rộng này thường không thiếu những việc làm dơ bẩn độc ác, thủ đoạn hại người cũng rất nhiều loại, nhưng chưa từng có người nào làm cho nàng sợ hãi như vậy, đó là sự sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn.
Chức Cẩm phục hồi lại tinh thần, lập tức ngã ngồi xuống sàn nhà, há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn theo nửa góc áo của nữ tử đang khuất dần sau cánh cửa.
Còn không lau dọn đi! Chờ cái gì nữa!
Giọng nói nhàn nhạt của Mộc Tịch Bắc truyền đến, nhẹ nhàng ấm áp, thậm chí còn có chút dịu dàng cùng dung túng, nhưng lại khiến cho Chức Cẩm rợn cả tóc gáy.
Dạ! Dạ! Dạ!
Chức Cẩm vội vàng đứng lên, nhanh chóng lau dọn vết máu sạch sẽ, sau đó chủ động hầu hạ Mộc Tịch Bắc thay y phục.
Mộc Tịch Bắc không nói thêm gì nữa, nhìn nhìn y phục trên người mình, so với hai nha hoàn thậm chí còn kém hơn, không khí ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông, Chức Cẩm cẩn thận giúp Mộc Tịch Bắc chuẩn bị tất cả, mà ngay cả một câu nịnh nọt cũng không dám nói, quả nhiên đã sợ hãi đến cực điểm.
Chỉ một lúc sau, một người phụ nữ mập mạp dẫn theo hai người phụ nữ thân thể đồng dạng đang đi đến cửa, giọng nói mang theo tức giận:
Ngũ tiểu thư, Đại phu nhân truyền người đi đến sảnh trà hỏi chuyện.
---------Đề lời nói với người xa lạ -----
( Lời Editor: Nào tớ siêng thì sẽ Edit câu của Tác giả nhá. Sau mỗi chương tác giả đều để lại lời nhắn đó. Hihi! Mọi người ủng hộ cho tớ có động lực nhá.)