Ân Tiêu lẳng lặng liếc nhìn bản văn thư trong tay, những văn thư này là nhất cử nhất động mà bà phái người điều tra được về Ân Cửu Dạ và Ân Cửu Sanh trong hai năm nay, mặc dù không phải tất cả, nhưng cũng có thể nói là chi tiết, đều nằm trong lòng bàn tay của bà.
Vẫn không có tin tức của Ân Cửu Sanh sao? Ân Tiêu nhàn nhạt mở miệng.
Hồi bẩm chủ tử, vẫn không có tin tức, từ khi Nhị hoàng tử gặp nạn, cả người giống như tiêu thất, điều tra đã lâu, nhưng vẫn không có tin tức.
Tiếp tục tìm. Ân Tiêu vuốt vuốt lông mày, nhưng trong lòng lại đang nghĩ Hiên Viên đế rốt cuộc còn bày ra những trò gì nữa.
Đặt văn thư trong tay ở một bên, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Năm ngày sau, họa sĩ Nam Kiều một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Tây La đã được dẫn vào trong cung.
Hình như đã nhiều ngày Mộc Chính Đức không nghỉ ngơi tốt, nên thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng khi nghe nói họa sĩ đến đây trong mắt vẫn lóe lên vẻ vui mừng.
Hiên Viên Ngưng Trần giới thiệu cho Mộc Chính Đức: Khởi bẩm bệ hạ, người này là hoạ sĩ đệ nhất Nam Kiều ta Đông Phương Lãng tiên sinh, người này chuyên vẽ những vật chuyển động, rất có tiếng tăm ở Nam Kiều ta, chỉ là trước đó không lâu đã phong bút.
Mộc Tịch Bắc đánh giá Đông Phương Lãng này một phen, một thân nho nhã khí khái nhàn nhạt, giống như một cao nhân thế ngoại, rất có phong thái của một danh sĩ.
Trước đây không lâu, bệ hạ Nam Kiều có tặng cho trẫm một bức mỹ nhân đồ, mà bức tranh này chính là do Đông Phương tiên sinh vẽ ra, người trong tranh chính là người trẫm quen biết, bây giờ vạn dặm mời Đông Phương tiên sinh đến đây, chính là muốn hỏi tiên sinh người trong bức tranh kia giờ đang ở nơi nào? Mộc Chính Đức kềm chế lo lắng trong lòng.
Nhưng vô luận hắn có che giấu như thế nào, thì vẫn dễ dàng làm cho người ta nhìn ra hắn kích động, người này cùng vị phụ thân bất động thanh sắc ngày thường quả thực có thể nói là tưởng như hai người, không thể không nói, tình yêu thật sự là điều khó hiểu nhất thế gian, bách luyện thép cuối cùng cũng có thể hóa thành ngón tay mềm.
Đông Phương Lãng cười nói: Hoá ra bệ hạ cùng vị cô nương này quen biết nhau, vị cô nương này là do tại hạ một lần tình cờ gặp được, cũng không quen biết, nhưng bởi vì thoáng nhìn đã thấy tư sắc kinh người, nhất thời nhịn không được nên ngứa tay, vẽ lại người đó thôi.
Vậy tiên sinh thấy ở nơi nào? Mộc Chính Đức truy vấn.
Tại hạ có một vị bằng hữu rất thân, ở bên ngoài sườn núi tam kiều của đô thành, có một lần tại hạ đến bái phỏng, đúng lúc thoáng qua cảnh tượng sát vách nhà bằng hữu, mà nữ tử trong bức tranh này chính là ở sát vách đó. Đông Phương Lãng mở miệng nói.
Tiên sinh nói thật sao? Vậy trong nhà nữ tử này còn có ai không? Mộc Chính Đức tiếp tục hỏi.
Đông Phương Lãng nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng một chút rồi nói: Tại hạ nói câu câu đều là thật, ngày đó tại hạ chỉ nhìn thấy cô nương này, một mình lười biếng ngồi dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta không đành lòng quấy nhiễu, nhưng tại hạ có nghe bạn thân nói qua, trong nhà cô nương này hình như còn có một lão bá, về phần còn những ai, tại hạ cũng không biết được.
Tay Mộc Chính Đức vẫn đang run rẩy rất nhỏ, những phản ứng này đều không giấu được ánh mắt của Hiên Viên Ngưng Trần.
Hiên Viên Ngưng Trần thấy Mộc Chính Đức không mở miệng, rất thấu hiểu lòng người mà phân phó nói: Lập tức phái người đi đến sườn núi tam kiều tìm nữ tử này, mời đến Tây La.
Mộc Chính Đức cùng Đông Phương Lãng không hẹn mà cùng mở miệng nói: Không cần đâu.
Mấy người đều ngẩn người, Mộc Chính Đức lại nói trước: Tùy tiện mời người ta đến như thế, thật sự là có chút không ổn.
Khởi bẩm bệ hạ, cũng không phải vậy đâu, trước khi đến đây tại hạ có đến nhà của bằng hữu, nói chuyện này cho nữ tử kia biết, nữ tử kia liền đồng ý đến Tây La giải thích nghi hoặc cho bệ hạ, bây giờ nữ tử này đã ở đế đô Tây La, cho nên bệ hạ thực sự không cần lo lắng tốn công tốn sức nữa đâu. Đông Phương Lãng lại nói.
Ngươi nói là bây giờ nàng đã ở đế đô? Mộc Chính Đức có chút kích động.
Đúng là như thế. Đông Phương Lãng thành khẩn gật đầu nói.
Trong lúc nhất thời, Mộc Chính Đức lại không nói nên lời, hắn bức thiết muốn nhìn thấy nữ tử này, xem xem nàng rốt cuộc có phải Sở Lương hay không, nếu như phải, hắn muốn hỏi nàng nhiều năm như vậy nàng đã đi đâu, nếu như không phải, hắn cũng muốn nhìn người nhớ người.
Chỉ là, hắn cũng sợ, hắn sợ thất vọng lớn hơn hi vọng, cảm giác lên xuống này đối với hắn mà nói chính là nổi đau trí mạng.
Hiên Viên Ngưng Trần nhìn sắc mặt rồi nói: Nếu đã như vậy, vậy ngày mai Trẫm sẽ phái người đưa nữ tử này vào trong cung, cũng tiện cho bệ hạ hàn huyên cùng người cũ.
Như thế cũng được, vậy thỉnh cầu bệ hạ ngày mai hãy đưa người vào trong cung. Mộc Chính Đức nói với Hiên Viên Ngưng Trần.
Hiên Viên Ngưng Trần rất hữu lễ lui ra, kỳ thật dựa theo đạo lý mà nói, hai người cùng là Hoàng đế, thân phận địa vị đều là bình đẳng, chỉ có điều thứ nhất tuổi của Mộc Chính Đức lớn hơn Hiên Viên Ngưng Trần rất nhiều, thứ hai là hai người thân ở Tây La, Mộc Chính Đức làm chủ, cho nên thân phận của Hiên Viên Ngưng Trần kì thực vẫn thấp hơn một chút.
Nhưng mà, bình thường một vị quân vương trẻ tuổi khí thịnh thường thường sẽ hiển lộ rõ ràng phong phạm vương giả của mình, cho dù có hạ thấp làm tiểu, cũng sẽ mang theo một cỗ khí thế kiêu ngạo, thế nhưng Hiên Viên Ngưng Trần lại khác, dáng vẻ kính cẩn nghe theo cùng khiêm tốn ấy tựa như chôn sâu trong xương tuỷ, khiến cho người ta không thể bắt bẻ được một chút bất mãn nào, hoàn toàn giống như một bậc hậu bối.
Sau khi đoàn người rời đi, Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi Mộc Chính Đức: Cha, nữ tử kia thật sự là mẹ sao?
Mộc Chính Đức thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: E chỉ là một cái bẫy thôi.
Lời này nói thế nào? Mộc Tịch Bắc chau nhẹ lông mày.
Việc này thực sự có chút kỳ quặc, kỳ thật trong lòng vi phụ cơ bản có thể kết luận nữ tử này không phải là mẹ con, chỉ là nhìn thấy dung nhan giống hệt mẹ con, cha thật sự không thể cam tâm, cho dù biết rõ không phải, nhưng cũng không nhịn được muốn được gặp một lần, dù mỗi ngày chỉ cần gặp mặt một hai lần, lừa gạt chính mình, mẹ con còn đang ở bên cạnh cha, cũng sẽ khiến cha cảm thấy an ủi hơn. Mộc Chính Đức rất mỏi mệt mở miệng.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, đi đến sau lưng Mộc Chính Đức, nhẹ nhàng bóp vai cho ông.
Trong lòng lại nhớ tới Đông Phương Lãng vừa nhìn thấy hồi nãy, người này rất có phong phạm danh sĩ, không giống như một kẻ sẽ bị tiền tài tục vật thu mua, trong lời nói cử chỉ lại càng không có gì là ra vẻ, dưới cái nhìn của nàng, người này nói câu câu đều là thật, không có nửa điểm hư ngôn.
Nhưng nếu như Đông Phương Lãng không nói sai, như vậy cũng mang ý nghĩa nữ tử trong bức tranh kia thật sự tồn tại? Nhưng Mộc Chính Đức lại nói, có thể kết luận người này không phải Sở Lương, vậy nữ tử này là ai?
Chẳng lẽ nói dưới gầm trời này thật sự có hai người tương tự nhau?
Ngày kế tiếp, Hiên Viên Ngưng Trần liền dẫn nữ tử này đến, mà Mộc Tịch Bắc vì muốn tìm tòi thực hư, nên cũng đến theo.
Từ sau khi Hiên Viên Ngưng Trần đến đây, hai mắt Mộc Chính Đức liền nhìn chằm chằm vào trên người nữ tử sau lưng Hiên Viên Ngưng Trần, một thân y phục màu trắng, trên đầu cũng chỉ cài ngọc trâm đơn giản, cả người lại có một loại mỹ cảm linh hoạt tinh khiết.
Mà nữ tử này cũng không gò bó theo khuôn phép gặp người liền quỳ, đối mặt với ánh mắt dò xét của Mộc Chính Đức chỉ mỉm cười ngẩng đầu mở miệng nói với Mộc Chính Đức: Tiểu nữ rất giống cố nhân của bệ hạ sao?
Mộc Chính Đức lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn không thể dời khỏi người nữ tử này, giống, thật sự là rất giống, ngay cả cử chỉ nói chuyện cũng y chang, nếu không phải nàng ta trực tiếp phủ nhận nàng ta không phải Sở Lương, thì hắn nhất định sẽ tin.
Mộc Tịch Bắc lại không tán đồng với điều này, Mộc Chính Đức nhiều năm không thấy Sở Lương, ở trong tiềm thức sẽ đem người nhìn thấy được dung hợp với người trong trí nhớ, nếu có chỗ khác biệt, thì cũng sẽ vì tâm nguyện trong tiềm thức mà tự động xóa đi thôi.
Hơn nữa chỉ mới gặp mặt ngắn ngủi, chỉ nhìn bề ngoài cùng khí chất tạo ra, thực sự rất khó phán đoán, chỉ có xâm nhập hiểu rõ, mới có thể biết người này rốt cuộc có phải Sở Lương hay không thôi.
Chỉ là lần này, Nam Kiều rõ ràng trở nên cao minh hơn, nữ tử trước đó giả mạo chính mình, cho dù học theo rất giống, nhưng cuối cùng vẫn bị người nhìn thấu trong thời gian ngắn ngủi, mà bây giờ, người Nam Kiều phái đến, lại hào phóng thừa nhận mình không phải Sở Lương, cứ như vậy, nhìn như thẳng thắn, nhưng trên thực tế tâm cơ lại càng khó lường hơn.
Ngươi... Ngươi tên là gì? Mộc Chính Đức thử dò xét hỏi.
Dân nữ Sở Tinh.
Trong nhà người còn có tỷ muội không?
Dân nữ lẻ loi một mình, trong nhà chỉ có một lão bá.
À. Trong giọng nói của Mộc Chính Đức khó nén nổi thất vọng, không biết lại suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Hiên Viên Ngưng Trần mở miệng nói: Không bằng thế này đi, ngươi trước cứ lưu lại hoàng cung Tây La, cũng dễ giúp bệ hạ giải nổi khổ ưu tư, đợi đến ngày Trẫm trở về Nam Kiều, sẽ mang ngươi trở về theo.
Nữ tử kia cũng rất sảng khoái, không hề làm ra vẻ, do dự một chút, liền gật đầu đáp ứng.
Mộc Chính Đức phái Vương công công đưa nàng ta đến Thần Hi điện ở tạm, Hiên Viên Ngưng Trần cũng xin cáo từ trước.
Cha, người có tính toán gì không? Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Mộc Chính Đức hơi suy nghĩ nói: Người này mặc dù tướng mạo không khác mẹ con là bao, tính cách cũng giống đến mấy phần, nhưng chỉ cần ở chung một hồi, thì cũng không khó phát hiện, chỗ khác biệt giữa nàng ta với mẹ con.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, Mộc Chính Đức tiếp tục nói: Nữ tử này mặc dù nhìn như mềm mại không làm bộ, nhưng lại quá nhanh nhẹn, mẹ con thì dịu dàng thanh đạm hơn nhiều, trừ cái đó ra, cha dù không biết xuất thân của mẹ con, nhưng thực chất bên trong mẹ con luôn mang theo một cỗ khí chất cao quý, cũng không phải xa hoa như con, mà là một loại cao quý mát lạnh thoải mái, giống như chỉ cần nàng vừa xuất hiện, thế giới sẽ đứng im vậy. Vậy cha có tính toán gì?
Trước mắt không nhìn ra Nam Kiều rốt cuộc có trù tính gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, nếu như cha đoán không sai, chuyến này Ân Tiêu nhất định cũng đi theo Hiên Viên Ngưng Trần đến đây. Mộc Chính Đức chậm rãi mở miệng.
Lời nói của Mộc Chính Đức khiến Mộc Tịch Bắc cẩn thận hơn, nếu như Ân Tiêu đã cam nguyện rời khỏi Nam Kiều, ngay cả Hoàng đế Nam Kiều cũng tự mình đến Tây La, vậy chắc chắn là có mưu đồ.
Mà bên ngoài Ân Tiêu lợi dụng Hiên Viên Ngưng Trần làm ngụy trang, để tất cả mọi người theo thói quen cho rằng Hoàng đế xuất hành, Thái hậu nắm giữ triều chính tất nhiên sẽ cố thủ Nam Kiều, nhưng không ngờ Ân Tiêu lại lợi dụng loại tâm lý này, lặng yên đi vào Tây La.
Nếu Ân Tiêu đã tự mình đến đây, như vậy âm mưu toan tính nhất định là đại sự ngập trời.
Mà nữ nhân này, vì quyền lực, không tiếc vứt chồng bỏ con, như vậy điều có thể khiến cho bà ta tự mình đi chuyến này, tất nhiên cũng là vì quyền lực!
Mộc Tịch Bắc cùng Mộc Chính Đức liếc nhau, Mộc Tịch Bắc nói khẽ: Bà ta là muốn lấy lại giang sơn Ân gia của bà ta?
Đúng rồi, Ân Tiêu đi chuyến này nhất định là muốn lật đổ Mộc Chính Đức, thậm chí cũng sẽ phế bỏ vị trí Thái tử của Ân Cửu Dạ, cướp lại Tây La, sau đó là cả Nam Kiều.
Đồng thời, bởi vì Thánh nữ Đông Du và Thái tử Bắc Bang đều đang ở đây, nên bà ta chỉ cần diệt trừ Thánh nữ Đông Du, sau đó cô lập Bắc Bang, vậy thì đại thế thiên hạ nhất định sẽ định ra.
Cũng bởi vậy, thiên hạ bốn nước, đã có Tam quốc thành vật trong lòng bàn tay bà ta, đến lúc đó, chỉ cần tập hợp đủ binh lực, phát binh tiến đánh Bắc Bang, Bắc Bang nguyên khí đại thương tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của Tam quốc.
Sau khi Mộc Tịch Bắc cáo biệt Mộc Chính Đức, một thân một mình đi ở trên đường cung dài lê thê.
Tuy rằng đã vào thu, nhưng cảnh sắc trong cung vẫn rất um tùm, cung điện tọa lạc dưới gốc cây, san sát nối tiếp nhau, lộ ra từng đỉnh mái ngói lưu ly kim sắc, hai đầu rồng trên mái cong, kim lân kim giáp, trông rất sống động, tựa như muốn bay lên trời.
Lầu các hoa lệ được hồ nước hoa thanh vờn quanh, lục bình đầy đất, xanh biếc mà trong vắt, ở dưới bầu trời xanh thẳm, mang theo một loại trang nghiêm mà mênh mông kỳ ảo.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên bờ ao bát giác trong lầu các, hai tay khoác lên lan can, ngẩn người nhìn lục bình trong ao. Suy nghĩ dần dần mở ra.
Ân Tiêu muốn thiên hạ này, chỉ là so với chinh chiến thì hình như bà ta dự định lựa chọn một biện pháp đơn giản hơn, đó chính là đoạt quyền.
Bắt đầu chỉnh lý từ nội bộ, tru sát Hoàng tộc, sau đó thay thế vào đó.
Chỉ là, bà ta rốt cuộc sẽ làm thế nào đây?
Mấy ngày kế tiếp, Mộc Chính Đức đều ở bên người Sở Tinh, thậm chí ban đêm trong Thần Hi điện cũng đèn đuốc sáng trưng.
Trong cung trên dưới đều lưu truyền, hậu cung sắp có tân chủ tử, mọi thứ tốt cứ như nước chảy, được đưa vào Thần Hi cung.
Thanh Từ, tơ vàng huyết yến của ta đâu? Mộc Tịch Bắc thản nhiên mở miệng hỏi.
Từ lần trước ngã xuống sườn núi trở về, cứ cách ba ngày nàng sẽ dùng một bát tơ vàng huyết yến, bởi vì lần trước động thai khí, cần phải bồi bổ, cho nên nàng đối với những chuyện này đều rất để tâm.
Còn chưa đưa tới, để nô tỳ đi xem thử. Thanh Từ quay người đi ra ngoài.
Thanh Từ tự mình đi ngự thiện phòng.
Tơ vàng huyết yến của công chúa điện hạ vì sao còn chưa đưa tới? Thanh Từ lạnh mặt mở miệng, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào thì loại chuyện này cũng cần tiểu thư quan tâm vậy?
Quản sự ngự thiện phòng có chút do dự mở miệng nói: Thân thể của vị chủ nhân Thần Hi cung khó chịu, cho nên...
Thanh Từ vung tay liền cho quản sự một cái tát: Là ai cho phép ngươi tự chủ trương đưa đồ của công chúa điện hạ đi lấy lòng một nữ nhân không danh phận vậy hả.
Kỳ thật quản sự cũng có chút ủy khuất, bởi vì mấy ngày nay Hoàng Thượng vẫn luôn ở chỗ của chủ tử Thần Hi cung, nên bọn nô tài có thứ gì tốt tất nhiên đều muốn đưa qua đó.
Mà đúng lúc vị chủ nhân kia thân thể khó chịu, Hoàng Thượng liền dặn dò ngự thiện phòng có gì bồi bổ thì đưa đi cho chủ tử Thần Hi cung bổ dưỡng thân thể, hắn vốn cũng định chọn dùng sâm núi thượng hạng đưa qua, nhưng không ngờ, Hoàng Thượng vừa đi, vị chủ nhân kia liền phái người đến nói, muốn dùng tơ vàng huyết yến, đây không phải khiến hắn khó xử sao.
Nô tài... Nô tài. Quản sự nói không ra lời.
Tơ vàng huyết yến cực kỳ trân quý, cho nên dù là thân phận hiển hách như Mộc Tịch Bắc hiện giờ, cũng chỉ ba ngày mới dùng một bát.
Cho nên bây giờ không có, cũng chỉ đành chờ đến ba ngày sau lại tới.
Bây giờ công chúa điện hạ có mang long tự, cho dù nữ nhân kia làm hoàng hậu, cũng phải lấy công chúa điện hạ làm đầu, vô luận ả ta có được sủng ái đến đâu, cho dù ả ta sinh ra nhi tử, thì hoàng vị cũng không tới phiên con trai ả ta làm, huống chi, đừng nói ả ta không sinh hạ nhi tử, hiện tại ngay cả một danh phận cũng không có, chẳng qua chỉ là một bình dân, vậy mà các ngươi đã tìm mọi cách lấy lòng như thế! Thanh Từ nói một tràng không hề nể mặt mũi.
Nghĩ đến nếu là vì vậy mà dẫn tới thai khí bất ổn, những người này thật sự là đáng chết.
Nô tài cẩn tuân dạy bảo.
Các ngươi đều nhớ kĩ cho ta, đồ vật trong cung, nếu ai còn dám tự tiện làm chủ, cẩn thận đầu của các ngươi. Thanh Từ lạnh lùng nói.
Vâng ạ.
Lập tức làm một bát canh sâm đưa tới cho công chúa điện hạ. Thanh Từ dặn dò.
Sau khi Thanh Từ rời đi, liền có cung nữ bắt đầu líu ríu: Thanh Từ tỷ tỷ thật khí phái, lúc nào chúng ta có thể có khí phái như thế thì tốt rồi.
Ngươi nằm mơ đi, còn không mau đi làm việc.
Mộc Tịch Bắc hơi đau đầu, gần đây nhìn như gió êm sóng lặng, thế nhưng bởi vì thấy rõ dã tâm của Ân Tiêu, nên khiến nàng không thể nào an gối, mấy ngày nay giấc ngủ cũng không được tốt lắm.
Hơn nữa bây giờ thái độ của Mộc Chính Đức đối với Sở Tinh, khiến nàng càng thấy khó hiểu.
Ân Cửu Dạ đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy trên mặt Mộc Tịch Bắc mang theo vẻ mệt mỏi, có chút đau lòng, đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa huyệt Thái Dương.
Đừng nghĩ nhiều nữa. Mùi thơm ngát lạnh lẽo trên thân nam nhân khiến nàng không hiểu cảm thấy an tâm, tựa đầu vào trên người Ân Cửu Dạ nói: Chàng nói, có phải cha thấy rõ mưu đồ của Ân Tiêu, nên mới thân cận Sở Tinh như vậy không?
Ân Cửu Dạ gật đầu nói: Phụ hoàng suy nghĩ thâm sâu, nhìn xa dị thường, lần này hẳn phải có kế hoạch rồi mới đúng.
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: Ra ngoài với ta một chút đi.
Được.
Hai người dạo bước trong cung, Mộc Tịch Bắc cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn nhiều, có lẽ mấy ngày nay ưu tư quá nặng, lại đang có thai, nên sinh ra mấy phần bực bội, giờ đi ra ngoài, gió mát phe phẩy, cảm thấy thanh tỉnh hơn nhiều.
Chính Đức, chàng thật sự muốn đến thăm quê hương của ta sao? Thanh âm dễ chịu của nữ tử cách một ao nước truyền đến.
Mộc Chính Đức cười nói: Đương nhiên rồi, lời ta từng nói lúc nào nuốt lời?
Vậy nữ tử chàng yêu phải làm sao đây? Quê hương của người ấy ở đâu? Nữ tử lại hỏi.
Mộc Chính Đức có chút buồn bã: Nói là yêu nàng, thế nhưng ta lại không biết một tí gì về nàng ấy, ta cũng không biết quê hương của nàng ấy ở đâu cả.
Mộc Tịch Bắc nhìn hai người ở ao nước đối diện, đột nhiên hiểu được vì sao danh tiếng trong cung lại chuyển biến nhanh như vậy.