Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 298 - Ngưng Sương Chết

Trước Sau

break
Hiên Viên Ngưng Sương đợi một hồi lâu, cho đến khi bên trong không còn một thanh âm nào nữa, lúc này mới phát ra tiếng cười đắc ý: Chết rồi! Đều chết cả rồi, chết rồi thì thiên hạ này chính là của ta, các ngươi chung quy là đấu không lại ta! Hiên Viên Ngưng Sương ngửa mặt lên trời cười to.

Vân Khải lẳng lặng đứng ở sau lưng nàng ta, một đôi con ngươi nhàn nhạt lướt qua sườn mặt đắc ý bừa bãi của Hiên Viên Ngưng Sương, mở miệng nói: Hai người bọn họ không phải người tầm thường, không thể lơ là được, trận đại hỏa này chưa chắc sẽ lấy được mạng của bọn họ.

Hiên Viên Ngưng Sương có chút bất mãn nhìn về phía Vân Khải, sẵng giọng nói: Mặc kệ bọn hắn mạnh mẽ thế nào, chung quy đều đấu không lại ông trời~! Thủy Hỏa vô tình, hôm nay bọn họ có chắp cánh cũng khó thoát!

Vân Khải trầm mặc một hồi, mới nói: Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Lần này Hiên Viên Ngưng Sương không phản bác, từ cửa động cúi người nhìn xuống phía dưới, dường như muốn nhìn xem người trong động rốt cuộc sống hay chết.

Thế nhưng, không đợi nàng ta kịp phản ứng, sau lưng đột nhiên xuất hiện một lực đẩy.

Cả người Hiên Viên Ngưng Sương mất đi cân bằng, trực tiếp lao xuống cửa động.

Aaa!

Hiên Viên Ngưng Sương phát ra một tiếng hét hoảng sợ, hai ngón tay mảnh khảnh lập tức bám chặt vào vách động, cả người treo ở nơi đó, nếu như không có người kéo lên, nàng ta cũng chỉ có thể rơi vào sơn động, hoặc là ngã chết, hoặc là bị thiêu chết.

Ngay lúc đó, trong sơn động đột nhiên bùng lên ngọn lửa ngập trời, khói đen nồng nặc chỉ trong nháy mắt đã lấp kín toàn bộ sơn động.

Ngọn lửa tận trời mơ hồ bị đè nén, sơn động cơ hồ sắp biến thành một lò lửa lớn, sinh sinh thiêu rụi con người.

Từng đợt sóng nhiệt đánh tới, tạt vào trên mặt, khói đen nồng nặc làm cho hai mắt đều mở không ra.

Giây thừng trên tay Mộc Tịch Bắc căn bản cũng không buộc chặt, nhẹ nhàng nới lỏng liền được mở ra, khói đen làm nàng có chút bối rối, sợ người nam tử trên người còn có tổn thương gặp phải bất trắc.

Ân Cửu Dạ. Chàng ở đâu rồi? Mộc Tịch Bắc xé rách ống tay áo, bịt miệng cùng mũi, một cái tay khác bắt đầu sờ soạng tìm đường.

Dây thừng của Ân Cửu Dạ cũng rất nhanh được cởi ra, theo thanh âm, một tay kéo Mộc Tịch Bắc vào trong ngực: Đừng sợ.

Trái tim của Mộc Tịch Bắc lúc này mới hạ xuống, nàng cũng không phải sợ hãi đại hoả ngập trời này, mà chỉ sợ hắn và nàng không thể chết cùng một chỗ.

Bởi vì bên trong đã bị phá huỷ, nên hai người chỉ có thể tránh ra chỗ cửa động, nhưng chỗ cửa động lại bị Hiên Viên Ngưng Sương dùng cự thạch chặn lại, đường ra duy nhất chính là đẩy khối cự thạch này ra, mới có thể tìm được một đường sống.

Mộc Tịch Bắc đỡ thân thể có chút lung lay của Ân Cửu Dạ, để cho hắn dựa vào trên vách sơn động, còn mình thì bắt đầu thăm dò thử dịch chuyển cục đá ngăn chặn tại cửa động.

Khói đen trong động càng ngày càng dày, giơ tay không thấy được năm ngón, cay mắt làm nước mắt chảy ròng, ngọn lửa tận trời lan khắp bốn phía, không biết rốt cuộc từ đâu nhảy ra.

Sau khi Mộc Tịch Bắc cẩn thận suy nghĩ một phen, phát hiện bên ngoài cục đá cũng không phải đều cố định bất động, cũng có thể dịch chuyển, chỉ là một khi mấy cục đá này bị đẩy đi, thì cửa động sẽ rất dễ bị đổ sụp, chỉ sợ hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Mộc Tịch Bắc cắn răng bắt đầu đẩy cục đá, Ân Cửu Dạ cũng dùng cái tay còn hoàn hảo huy động nội lực, một chưởng đánh mạnh về phía cục đá.

Ngay khi biển lửa sau lưng sắp đốt tới trước mặt hai người, cửa động rốt cục phát ra một tiếng nổ lớn, cự thạch nổ tung thành từng mảnh nhỏ, lăn xuống khe núi.

Ân Cửu Dạ ôm lấy Mộc Tịch Bắc, không đợi cửa động đổ sụp, đã ôm Mộc Tịch Bắc phi thân ra ngoài.

Hai người vừa mới phi thân ra ngoài, chỗ cửa động bởi vì nhận lấy công kích quá lớn, nên sụp đổ so với trước đó còn nghiêm trọng hơn, đá chất thành núi không có một kẽ hở, khó có thể lay chuyển.

Hai người chạy ra ngoài vừa mới đứng vững, lại liền nhìn thấy Hiên Viên Ngưng Sương đang bám vào vách cửa động, cả người treo ở nơi đó, mà Vân Khải đang đứng ở bên cạnh cửa động, trên cao nhìn xuống nàng ta, không có ý tứ muốn ra tay cứu.

Hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ dìu nhau đi hướng cửa động, Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy hai người trên mặt chỉ bị dính chút than, vậy mà đều không chết, trong lúc nhất thời tức đến nghiến răng nghiến lợi, không khỏi cả giận nói: Làm sao có thể! Các ngươi làm sao có thể thoát ra ngoài nhanh như vậy được!

Mộc Tịch Bắc nhìn sâu vào mắt Vân Khải, nàng nghĩ, dây thừng cột nàng và Ân Cửu Dạ có thể dễ dàng cởi ra như vậy, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Vân Khải.... Vân Khải. Mau đỡ ta lên. Kéo ta lên đi. Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng nói với Vân Khải, nàng biết, nếu như rớt xuống, thì mình thật sự sẽ chết ở đây.

Vân Khải chỉ hờ hững đứng ở đó, lẳng lặng nhìn Hiên Viên Ngưng Sương giãy dụa, trong mắt không thấy một tia lo lắng, cảm xúc càng không có một chút phập phồng.

Vân Khải! Rốt cuộc ngươi bị gì vậy, ta là Ngưng Sương đây, mau đỡ ta lên đi Vân Khải! Trong lòng Hiên Viên Ngưng Sương sinh ra một loại dự cảm không tốt, nhìn thấy Vân Khải có chút không đúng trong lúc nhất thời khàn cả giọng.

Ta sẽ không kéo ngươi lên đâu. Vân Khải thản nhiên mở miệng.

Hiên Viên Ngưng Sương trừng lớn hai mắt: Ngươi nói cái gì? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy Vân Khải! Sao ngươi lại hồ đồ rồi!

Ta không có hồ đồ, Hiên Viên Ngưng Sương, ta hận ngươi, ta hận không thể giết chết ngươi, hận không thể chém ngươi thành trăm mảnh, thì sao có thể cứu ngươi chứ~ Vân Khải thản nhiên mở miệng.

Điều này khiến Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đều ngây ngẩn cả người, bất kể là ai cũng sẽ không tin tưởng, người nam tử đã nhảy xuống vách núi với Hiên Viên Ngưng Sương, vậy mà lại nói hắn hận nàng ta!

Ân Cửu Dạ chăm chú vòng Mộc Tịch Bắc ở trong ngực, chặn gió lạnh thổi tới.

Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Ngươi không phải Vân Khải, ngươi không phải Vân Khải, có phải ngươi là giả, là bọn hắn dùng kế đúng không! Hiên Viên Ngưng Sương nhất định không chịu tin tưởng, hai tay bám vách cửa động, cũng đã dần dần trượt xuống, dường như sắp chống đỡ hết nổi.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người Vân Khải, quan sát tỉ mỉ một hồi, tin chắc hắn không phải là giả.

Vân Khải ngồi xổm xuống, nhạt nhẽo mở miệng nói: Ta không phải giả, ta là Vân Khải, cũng không phải Vân Khải, ta gọi là Lục Vân Kỳ, cả nhà Lục gia ta đều chết ở trong tay của ngươi cùng mẫu thân ngươi.

Ngươi nói cái gì? Sao có thể... Sao có thể. Cả nhà Lục gia không phải đều đã chết hết rồi sao? Làm sao ngươi lại còn sống! Hiên Viên Ngưng Sương chỉ cảm thấy lòng mình đau đớn vô cùng, chẳng lẽ người nam tử cam nguyện vì nàng nhảy xuống núi, một mực yên lặng chờ đợi ở bên người nàng, lại thật sự hận nàng?

Mười hai năm trước, khi đó Hiên Viên Ngưng Sương và Thái tử đều mới sáu tuổi, hai người là song bào thai, Thái tử làm trưởng, Hiên Viên Ngưng Sương làm ấu.

Lúc ấy Ân Tiêu làm hoàng hậu Nam Kiều, Hiên Viên đế cũng chưa qua đời, Gia chủ Lục gia cũng chính là phụ thân của hắn, lại yêu sâu đậm hoàng hậu Ân Tiêu cao quý, đây là bí mật chôn sâu nơi đáy lòng của Ân Tiêu cùng phụ thân hắn.

Có điều cho dù che giấu vô cùng tốt, nhưng mẫu thân của hắn lại là một nữ nhân rất tinh tế, đối với việc trượng phu của mình thường xuyên bộc lộ ánh mắt nhu tình trên người Ân Tiêu, luôn luôn phá lệ mẫn cảm.

Cứ như vậy, hắn lúc đó mới tám tuổi, cả ngày nhìn thấy mẫu thân rơi vào trong ưu tư, càng ngày càng gầy gò.

Có lẽ, khi đó hắn còn chưa biết yêu là gì, nhưng cũng hiểu được một điều, mẫu thân hắn tâm tâm niệm niệm, dành tất cả tình yêu cho người nam nhân kia.

Sau một thời gian ngắn tinh thần sa sút, mẫu thân của hắn cuối cùng cũng ra ngoài, đồng thời làm ra một quyết định, đó chính là tiếp cận Ân Tiêu.

Đương nhiên, đây cũng không phải bí mật không thể cho ai biết, hết thảy đều bởi vì tình yêu hèn mọn lại vĩ đại của mẫu thân hắn.

Bà chỉ nghĩ, bà thay hắn chiếu cố Ân Tiêu thật tốt, như vậy mỗi khi hắn nhìn thấy Ân Tiêu, có lẽ ánh mắt sẽ đảo qua bà, hoặc là, giữa hai người bọn họ có thể có chung ngôn ngữ.

Mẫu thân là một nữ tử đi ra từ đại gia tộc, mặc dù nhìn quen rất nhiều dơ bẩn trần thế, nhưng vẫn để cho mình trắng thuần như một tờ giấy trắng, cũng bởi vì tính tình của bà, nên dần dần, tình cảm giữa bà và phụ thân cũng dần dần tốt hơn, nhiều lần hắn còn có thể trông thấy phụ thân cùng mẫu thân của mình nhìn nhau cười, cho dù, trung gian cần mối ràng buộc không nên xuất hiện là Ân Tiêu.

Thế nhưng khi đó mẫu thân hắn lại không biết, Lục gia đang trong cảnh hoan ca tiếu ngữ ( miêu tả bầu không khí vui mừng sôi động), dần dần lại đi đến con đường ngập đầu.

Ân Tiêu là một nữ nhân rất đẹp, Vân Khải không thể không thừa nhận điều đó, nét đẹp này sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà phai nhạt, ngược lại càng ngày càng hương thuần, mang theo kinh diễm mị hoặc lòng người.

Nhưng mà, bà ta cũng là một nữ nhân dã tâm ngập trời, bà ta không cam tâm làm hậu, bà ta yêu thích quyền thế, yêu thích xa hoa, bà ta muốn làm Hoàng đế, muốn nắm Nam Kiều trong tay, muốn nhất thống thiên hạ!

Thế là, Lục gia liền trở thành vật hi sinh trong tay bà ta, bà ta mưu đồ bí mật tạo phản, mà phụ thân yêu bà ta đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, mà không biết rằng điều này lại vô tình khiến mẫu thân hắn trở thành đồng lõa.

Tuổi còn trẻ, Ân Tiêu còn chưa biết trời cao đất rộng, mà lần này tính luôn cả tam vương hai hầu cùng mấy đại thế gia cùng mưu phản, nhưng lại bị thất bại dưới bàn tay sắt của Hiên Viên đế, Lục gia hắn may mắn thoát khỏi nguy nan, nhưng cuối cùng lại bởi vì một câu của Ân Tiêu, mà trở thành con dê thế mạng của bà ta.

Vốn là Ân Tiêu sở tác sở vi, nhưng mọi tội danh lại đều rơi vào trên người phụ thân cùng mẫu thân hắn, Hiên Viên đế thiết huyết chém giết toàn bộ những kẻ mưu phản, tam vương đều bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, hai hầu cũng bị diệt môn, mấy đại thế gia rơi vào đả kích hủy diệt, Lục gia bọn hắn, chém đầu cả nhà!

Hắn còn nhớ rõ, trên pháp trường đó, khi hắn sắp biến mất ở trong đám người, liền nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ, cả người lộng lẫy, nhưng tay lại cầm roi da, quật mạnh cha mẹ của hắn, ép hỏi tung tích của hắn, thậm chí còn sai người nhổ hết từng cái móng tay của mẫu thân hắn.

Mà thiếu nữ này, chính là Hiên Viên Ngưng Sương sáu tuổi năm đó.

Lần mưu phản này Ân Tiêu nhìn như thất bại, thế nhưng trên thực tế lại là bên thắng lớn nhất, tam vương hai hầu cũng không hoàn toàn quy thuận bà ta, trong đó có mấy người còn phản đối bà ta vì thế lực quá lớn, bà ta chẳng qua chỉ muốn mượn danh nghĩa mưu phản, mượn tay Hiên Viên đế, một kích đem những hòn đá ngáng đường này diệt trừ thôi.

Một hồi mưu phản, liên lụy ra vô số triều thần, vô số cọc ngầm, Ân Tiêu trừ bỏ không biết bao nhiêu kẻ ngáng đường, cho dù trong những người này, thật sự có tâm phúc của bà ta, tỉ như Lục gia bọn hắn, thế nhưng vì muốn Hiên Viên đế tin tưởng, tóm lại là phải có hi sinh.

Mà Lục gia hắn, nghiễm nhiên trở thành một vật hi sinh trong trận chiến tranh đoạt quyền lực tối cao ấy.

Cho nên, hắn hận, hắn hận Hiên Viên Ngưng Sương, hắn cũng hận Ân Tiêu, hắn hận bọn họ lợi dụng sự thật lòng của cha mẹ hắn, tranh giành quyền thế, cho nên, hắn thay hình đổi dạng, tới gần Hiên Viên Ngưng Sương, chỉ vì một ngày này!

Tâm tình của Vân Khải dường như có chút kích động, một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh, ngày xưa máu chảy thành sông, cùng hơn mười năm nhẫn nhục khổ sở, từng cái hiện lên trước mắt hắn, cuối cùng đều dừng lại ở trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương.

Ha ha ha ha! Đây thật là một chuyện nực cười! Thật sự là một chuyện nực cười a! Trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương chảy xuống hai hàng nước mắt, nổi điên cười ha hả.

Mộc Tịch Bắc lẳng lặng tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ, đột nhiên cảm thấy vắng lặng, nàng nghĩ, vô luận là thiện hay ác, mỗi người đều có quyền được yêu, hoặc là thuần túy, hoặc là dơ bẩn.

Hiên Viên Ngưng Sương có chút điên, dường như không thể tin được mình thật vất vả mới tin tưởng vào tình yêu, trong thời khắc này lại hoàn toàn bị phá vỡ, thì ra, tình yêu mới là điều đáng buồn cười nhất trên thế gian này.

Hiên Viên Ngưng Sương cười có chút bi thương, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: Vậy vì sao ngươi lại nhảy xuống cứu ta? Vì sao lại nhảy xuống vách núi cùng ta, làm ta cho là ngươi yêu ta! Còn có nhiều năm trôi qua như vậy, vì sao ngươi vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh ta!

Vân Khải nhàn nhạt mở miệng nói: Ta nhảy xuống, không phải là vì cứu ngươi, mà là lo lắng ngươi vẫn còn sống.

Câu nói bình tĩnh này, lại là chân tướng tàn nhẫn nhất thế gian, bất kể là ai cũng không thể ngờ được, Vân Khải nhảy xuống vách đá vạn trượng với Hiên Viên Ngưng Sương, không phải là bởi vì yêu, mà là bởi vì hận!

Hắn sợ nàng ta nhảy xuống vách núi mà vẫn tiếp tục sống sót, cho nên không tiếc lấy mạng trao đổi, cũng muốn xuống dưới nhân lúc nàng ta gian nan bổ thêm một đao, đây thật sự là sự châm chọc lớn lao.

Hiên Viên Ngưng Sương chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, mẫu thân nàng đã sớm nói với nàng, nếu như muốn trở thành chúa tể của tất cả, quyền lực áp đảo phía trên, thì chỉ có thể đoạn tình tuyệt yêu, nàng chẳng qua chỉ là không chấp hành triệt để điều này, chỉ mới hơi động chút tâm tư, vậy mà bây giờ lại rơi xuống kết cục như thế này.

Thể lực của Hiên Viên Ngưng Sương dần dần chống đỡ hết nổi, cả người cũng dần mất hết khí lực, treo ở đây một thời gian dài, lại rơi vào đả kích lớn như vậy, nhất thời khiến cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Vân Khải từng chút từng chút gỡ ngón tay của nàng ta ra, ở trong ánh mắt hoảng sợ bối rối của nàng ta nhẹ giọng nói: Hiên Viên Ngưng Sương, không bao giờ gặp nữa.

Không.... Vân Khải.... Không....Kéo ta lên đi, van cầu ngươi kéo ta lên đi, ta không muốn chết Vân Khải, ta không muốn chết, ta thật sự yêu ngươi... Ngươi phải tin tưởng ta... Hiên Viên Ngưng Sương đỏ mắt, ăn nói khép nép cầu khẩn, thái độ như lúc này nàng ta chưa bao giờ có, bi ai mà làm lòng người nhói đau.

Thế nhưng Vân Khải vẫn mặt không biểu tình, ban đầu vốn là người bảo hộ không có tiếng tăm gì, giờ lại biến thành đao phủ lấy mạng Hiên Viên Ngưng Sương.

Hiên Viên Ngưng Sương run rẩy bắt lấy tay Vân Khải, nhưng lại chỉ bắt được một nắm không khí, có lẽ nhận thấy Vân Khải quyết tuyệt, sắp gặp tử vong nàng lại ký thác hi vọng ở trên người Ân Cửu Dạ.

Ca ca. Mau cứu ta... Mau cứu ta... Trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương chảy xuống hai hàng thanh lệ, trong đôi mắt mang theo tuyệt vọng sâu sắc.

Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều lẳng lặng đứng ở một bên, đối với Mộc Tịch Bắc mà nói, lúc này có thể không đi đẩy nàng ta một cước, bỏ đá xuống giếng, đã là nàng nhân từ rồi, làm gì có chuyện lại đi cứu nàng ta.

Ân Cửu Dạ cũng vẻ mặt không gợn sóng, duy chỉ có bàn tay đặt trên eo Mộc Tịch Bắc lại hơi buộc chặt: Hai mươi năm trước, ta không có thân nhân, hai mươi năm sau, ta cũng chỉ một thân một mình.

Hiên Viên Ngưng Sương không chịu từ bỏ: Ca ca... Huynh là ca ca ruột của ta mà. Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Huynh cũng biết mẫu thân là hạng người gì, bà ấy cho tới bây giờ đều chưa từng nói với ta huynh tồn tại, ta cũng không muốn hại huynh. Ta chỉ bị quyền lực mê hoặc đầu óc thôi...

Trong không khí im lặng, chỉ còn lại thanh âm đau khổ cầu xin của Hiên Viên Ngưng Sương, Vân Khải lại chỉ chăm chỉ không ngừng gỡ từng ngón tay của nàng ta ra, chỉ tiếc, hiển nhiên đã đánh giá thấp nghị lực hơn người của nữ tử trời sinh tính tình tàn nhẫn này.

Chỉ cần huynh cứu ta. Chỉ cần huynh cứu ta. Ta cái gì cũng không cần, ta đi. từ đây về sau ta sẽ biến mất... Có được không... Có được không. Hiên Viên Ngưng Sương mắt đầy mong chờ nhìn Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc vẫn không có chút ý định ra tay cứu giúp, Hiên Viên Ngưng Sương hoàn toàn hoảng sợ, đem ánh mắt quay lại trên người Vân Khải: Vân Khải, Vân Khải ta biết sai rồi. Khi đó ta còn nhỏ như vậy, căn bản cái gì cũng không biết... Mẫu hậu bảo ta làm gì cái ta liền làm cái đó. Ta thật sự yêu ngươi. Ta nguyện ý dùng nửa đời sau đến chuộc tội... Ta cái gì cũng không cần. Ta và ngươi cao chạy xa bay... Vân Khải. Ngươi cứu ta lên có được hay không.

Vân Khải ánh mắt phức tạp nhìn Hiên Viên Ngưng Sương giờ phút này cơ hồ hèn mọn như hạt bụi, nhàn nhạt mở miệng nói: Ngươi nên đi xuống Địa ngục thì tốt hơn. Thế gian này, không chứa được loại người dơ bẩn như ngươi.

Ngươi nói ta dơ bẩn... Nói ta dơ bẩn sao... Ngươi rõ ràng từng nói ta tùy tính chân thực... Hiên Viên Ngưng Sương cũng không cầu xin tha thứ nữa, nước mắt giống như nước sông chảy xiết, từng giọt hao hết sinh mệnh của nữ tử.

Hiên Viên Ngưng Sương một tay nắm thật chặt Vân Khải, không chịu buông ra, dường như định cứ như vậy giằng co ở đây, cho dù nàng biết cuối cùng hao tổn nhất định sẽ là người bị treo là nàng.

Vân Khải lại không kiên nhẫn tiếp tục bồi nàng ta, hắn chờ đợi nàng ta chết, ngóng trông nàng ta chết, đã ròng rã mười hai năm, mười hai năm này, hắn chịu nhục, thậm chí không tiếc trở thành kẻ bám dưới váy nàng ta, thậm chí còn chính tay giết chết không ít người vô tội.

Có lẽ, hắn cũng nên chết.

Tay khác của Vân Khải cầm lên Tiểu Hiệp đao mà trước đó Hiên Viên Ngưng Sương sử dụng, nhắm vào ngón tay mảnh khảnh của Hiên Viên Ngưng Sương, lập tức chém xuống.

Hiên Viên Ngưng Sương một tay nắm lấy Vân Khải, một tay bám lấy hòn đá trên cửa động.

A! Một tiếng hét đau thấu tim gan vang lên, cái tay mà Hiên Viên Ngưng Sương đang nắm lấy Vân Khải, năm ngón tay mảnh khảnh, lại sinh sinh bị chặt đứt, năm ngón tay trắng nõn, cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Không đợi nàng ta kịp phản ứng, Vân Khải lưu loát tiếp tục động thủ, một cái tay khác đang bám vào trên hòn đá, cũng từng ngón từng ngón bị Vân Khải chặt đứt.

Hiên Viên Ngưng Sương không cam lòng hét to: Làm quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Đùng! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, cả người Hiên Viên Ngưng Sương rơi xuống, đập mạnh xuống đất, nham thạch bên vách núi đều rung động theo, nương theo tiếng hét chói tai của nàng ta, chim thú kinh bay, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Vân Khải nhàn nhạt mở miệng: Tay không còn, ngươi chẳng cầm được roi nữa, cũng miễn cho ngươi thành lệ quỷ còn muốn hại người.

Đại hỏa trong sơn động vẫn đang cháy hừng hực, giống như một núi lửa đang phun trào, lửa lớn rất nhanh đã nuốt gọn nữ tử ương ngạnh kiêu ngạo này, khi còn sống làm đủ chuyện ác, nay rốt cuộc đều tan biến thành mây khói.

Mộc Tịch Bắc mắt sắc có chút phức tạp, đối với Hiên Viên Ngưng Sương, nàng tất nhiên chán ghét, thế nhưng không thể không nói, nàng ta cũng có phần đáng thương.

Đời này của nàng ta có lẽ đã từng đứng trên đỉnh cao vinh quang, chỉ là cuối cùng lại mất hết tất cả.

Bởi vì nàng ta ngoan độc, không biết bao nhiêu mạng người vô tội uổng mạng, cũng chính vì sự ngoan độc của nàng ta, mà cuối cùng lại bị mất hết.

Nàng ta có được thứ không thuộc về nàng ta, người nàng ta yêu lại hận nàng ta, nàng ta tin tưởng chung quy lại là hoa trong gương, trăng trong nước, cái này, có lẽ mới là kết cục bi thương nhất của nàng ta.

Mấy người lẳng lặng đứng trong gió một hồi lâu, Vân Khải mới ngước mắt nhìn về phía Ân Cửu Dạ, lẳng lặng mở miệng: Năm đó Lục gia diệt môn, ta may mắn sống sót, sau đó Hiên Viên đế tự tay đưa ta đến bên người Hiên Viên Ngưng Sương.

Mộc Tịch Bắc lẳng lặng đánh giá Vân Khải, rút đi một thân âm nhu, cả người hắn đều trở nên sạch sẽ, mang theo một loại thư thái nhàn nhạt, cũng không còn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như trước đây nữa.

Ân Cửu Dạ vẫn không mở miệng, Hiên Viên đế? Đây là người phụ thân hắn chưa từng gặp mặt, đối với cái từ phụ thân này, hắn không có quá nhiều khái niệm, so với nỗi hận mẫu thân, có lẽ nhiều hơn chính là một loại trống rỗng mê mang.

Vân Khải lại nói: Hiên Viên đế ban đầu cũng không biết sự tồn tại của ngươi và Ân Cửu Sanh, cho đến khi biết được, thì Ân Tiêu cũng đã mánh khoé thông thiên, mà thân thể Hiên Viên đế lại ngày càng lụn bại, dù vậy, ông vẫn luôn âm thầm lập mưu muốn đón các ngươi trở về.

Mộc Tịch Bắc quay đầu lại nhìn về phía Ân Cửu Dạ, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn đã có chút thả lỏng.

Vân Khải tiếp tục nói: Chỉ là người tính không bằng trời tính, cho dù Hiên Viên đế đã nhận ra Ân Tiêu lòng lang dạ thú, cũng biết được Lục gia ta chẳng qua chỉ là con dê thế mạng, nhưng cũng chỉ có thể bị ép buộc từng bước một đi về phía trước, lại càng không dám tuỳ tiện phái người đến tìm các ngươi.

Hiên Viên đế biết được mình không còn sống lâu nữa, căn bản không có sức lực ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết, bày ra vô số quân cờ, chỉ chờ mười năm sau, tất cả sẽ trở thành đại thụ không thể rung chuyển, mà ta chính là một trong số đó. Vân Khải giải thích nói.

Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc với bài bố của Hiên Viên đế, thế nhân đều nói Hiên Viên đế hùng tài đại lược, lại yêu hoàng hậu sâu sắc, là một vị minh quân khó được.

Hiên Viên đế chết thế nào? Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng hỏi.

Vân Khải mắt sắc phức tạp mở miệng: Hiên Viên đế từng rất yêu Ân Tiêu, nhưng ở trong cơn sóng ngầm đen tối nơi hậu cung, lại dần dần phát hiện trong lòng Ân Tiêu chôn sâu dã tâm, chỉ là khi đó, Ân Tiêu vẫn không có động tác gì, Hiên Viên đế bởi vì yêu bà ta, cho nên cho dù biết được, nhưng vẫn một mực dung túng bà ta, thậm chí còn phong bà ta làm hậu.

Chỉ là, ngài rốt cuộc đã đánh giá thấp dã tâm của Ân Tiêu, bà ta muốn cũng không phải chỉ là hậu vị Nam Kiều, mà là toàn bộ thiên hạ! Cho nên, bà ta hạ cho Hiên Viên đế một loại độc dược mạn tính, loại độc này được bôi ở trên tóc của bà ta, Hiên Viên đế thường xuyên hôn tóc của bà ta, nên dần dần, thân thể bắt đầu ngày càng khô kiệt.

Lời của Vân Khải khiến Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc, thì ra Hiên Viên đế thật sự yêu mẫu thân của Ân Cửu Dạ, bằng không cũng sẽ không dung túng bà ta như thế, thậm chí cuối cùng còn chết ở trong tay bà ta.

Mà Ân Tiêu lại càng là một nữ nhân lòng dạ ác độc, hạ độc dược ở trên tóc của mình còn chưa tính, mà việc cực kì tàn nhẫn nhất chính là có thể tự tay hại chết một vị đế vương yêu mình sâu đậm, nhìn thấy hắn từng ngày từng ngày khô kiệt ở trước mặt mình.

Kỳ thật, Hiên Viên đế sớm đã biết Ân Tiêu bôi độc ở trên tóc của bà ta, chỉ là bởi vì người mình yêu muốn ngài chết, ngài nản lòng thoái chí, nên mới không phản kháng, ngài ấy nói với ta, Hiên Viên thị có lỗi với Lục gia ta, nhưng mà ngài vẫn luyến tiếc nữ nhân ngài yêu, bà muốn ngài chết, ngài liền chết cho bà xem, ngài đem thiên hạ này cho bà mười năm, nhưng cuối cùng, ngài không thể không xin lỗi tổ tông Hiên Viên thị tộc, cho nên, đợi đến mười năm sau, thì nên đến lượt huyết mạch của Hiên Viên gia, lên làm chủ Nam Kiều. Trong giọng nói của Vân Khải mang theo một tia buồn bã.

Nỗi hận Ân Tiêu, so với hận Hiên Viên Ngưng Sương dường như ít hơn một chút, càng trưởng thành, hắn dần dần hiểu được, Lục gia chẳng qua chỉ là vật hi sinh trong quá trình kẻ thượng vị tranh quyền đoạt thế, mà chủ yếu nhất vẫn là phụ thân của hắn cam tâm bị lợi dụng, nếu không phải Lục gia đi theo mưu phản, thì cũng không đến mức chém đầu cả nhà..

Nhưng còn Hiên Viên Ngưng Sương lại khác, những ngày tháng ở bên người Hiên Viên Ngưng Sương, hắn phát hiện, Hiên Viên Ngưng Sương là một nữ tử chân chính tổn hại mạng người, rắp tâm tà ác, coi thường sinh mạng! Mỗi khi nhìn thấy từng đứa trẻ con vừa mới ra đời bị nàng ta giết chết, thì hắn lại càng chán ghét và hận nàng ta hơn, cũng không chỉ riêng mối hận của Lục gia.

Đối với Hiên Viên đế, hắn thật sự kính nể, Hiên Viên đế cả đời mở mang bờ cõi, hưng thịnh Nam Kiều, cuối cùng lại sai người lặng lẽ cứu hắn.

Chỉ là Hiên Viên đế cũng rất thống khổ, từ đầu đến cuối ngài lại yêu tha thiết một nữ nhân không an phận, cho dù Ân Tiêu rất đáng hận, thế nhưng đến cuối cùng, ngài cũng hạnh phúc.

Mộc Tịch Bắc đỡ Ân Cửu Dạ chậm rãi đi ra ngoài, tâm tư phức tạp.

Có điều không khó nhìn ra, trong vô hình Ân Cửu Dạ lại có vài phần vui vẻ, có lẽ, bởi vì hắn biết phụ thân của hắn không giống mẫu thân hắn, từ đầu đến cuối vẫn đều yêu thương hắn.

Ân Cửu Dạ, sao chàng phát hiện ra Mộc Tịch Bắc kia là giả? Mộc Tịch Bắc dò hỏi.

Nàng chưa bao giờ gọi ta là Cửu Dạ. Ân Cửu Dạ xoay mặt nhìn về phía nữ tử, thản nhiên cười nói.

Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, đỏ cả mặt.

Một tảng đá hình tròn an tĩnh nằm trong dòng sông dưới vách núi, dòng nước chảy vang lên thanh âm róc rách rung động, trên tảng đá mọc rêu xanh mơn mởn, bên bờ sông nhỏ, cũng mọc rất nhiều đám cỏ dại.

Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu líu ríu của chim chóc, xa xa nhà tranh thấp bé, bay lên từng làn khói bếp.

Ánh nắng chiếu xạ ở trên mặt nước, màu sắc rực rỡ chiết xạ ra cầu vồng bảy màu, Ân Cửu Dạ một tay chống một cây gậy gỗ, tay còn lại được Mộc Tịch Bắc vịn, hai người vén lên ống quần, giẫm lên đá tròn, đi về phía trước.

Còn Vân Khải thì vô thanh vô tức đi theo phía sau hai người, nhìn bóng dáng ấm áp phía trước, có chút thất thần.

Bọn người Sơ Nhất rất nhanh đã tìm thấy hai người, sau khi nhìn thấy hai người liền vui mừng như điên khiến cho người ta cảm động.

Sơ Nhất và Sơ Nhị kích động đứng ở tại chỗ, còn Thanh Từ và Phó Dĩ Lam thì hai mắt đỏ hoe chạy đến bên người Mộc Tịch Bắc.

Khác biệt chính là, Phó Dĩ Lam không hề cố kỵ nhào vào trong lòng Mộc Tịch Bắc, mà Thanh Từ thì chỉ đỏ hoe đôi mắt đứng ở tại chỗ.

Bắc Bắc. Thật xin lỗi thật xin lỗi... Đều là lỗi của ta. Là ta liên lụy các ngươi biến thành như vậy... Phó Dĩ Lam khóc giống như một lệ nhân, ôm chặt cổ Mộc Tịch Bắc suýt nữa làm Mộc Tịch Bắc tắc thở.

Mộc Tịch Bắc vỗ nhè nhẹ lưng nàng, nói khẽ: Không sao đâu, đều qua cả rồi.

Sắc mặt Sơ Nhị vẫn âm trầm như cũ, từ trong vui sướng tỉnh lại, liền nhìn thấy Vân Khải đứng ở sau lưng hai người, lập tức rút kiếm đâm về phía Vân Khải.

Vân Khải vốn bị thương không nhẹ, làm sao chống đỡ được kiếm khí bén nhọn của Sơ Nhị, rất nhanh liền bại trận.

Mọi người nhất thời bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn sự chú ý, Phó Dĩ Lam lau nước mắt, vội vàng xông tới, gắt gao ngăn lại Sơ Nhị: Huynh hiểu lầm rồi.... Hắn không có...Hắn không có... Xâm phạm ta.

Sơ Nhị hơi sững sờ, ngây ngẩn nhìn Phó Dĩ Lam, Phó Dĩ Lam đỏ bừng mặt, trong mắt chứa nước mắt cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn.

Vân Khải quét mắt Sơ Nhị, nét mặt âm trầm từ trong nước đứng lên, lại trở về bộ dạng âm trầm lúc trước, mở miệng nói: Chẳng qua chỉ sờ soạng, hôn hôn mấy cái thôi, còn chưa làm đến bước cuối cùng.

Sắc mặt Phó Dĩ Lam lập tức đỏ lên, Sơ Nhị ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía Vân Khải toàn thân chật vật đang chùi vết máu trên khoé miệng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, rút kiếm định xông tới lần nữa.

Phó Dĩ Lam lập tức ôm chặt hông Sơ Nhị, không cho hắn đi.

Ngày đó Vân Khải vì cứu nàng, mới giả vờ cảm thấy hứng thú với nàng, nếu không có hắn, nàng đã sớm bị những thị vệ hôi thối bên người Hiên Viên Ngưng Sương vũ nhục, mặc dù bị Vân Khải hôn cắn mấy cái, thế nhưng so với bị những thị vệ kia vũ nhục, thì Vân Khải chính là ân nhân cứu mạng của nàng.

Nhị ca ca...Huynh đừng nghe hắn, thật ra là hắn đã cứu ta, lúc ấy hắn cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải hắn, ta hôm nay mới thật sự là tàn hoa bại liễu, theo đạo lý mà nói, hắn vẫn là ân nhân của ta đó. Phó Dĩ Lam mở miệng giải thích.

Sơ Nhị đen mặt không nói một lời, nhìn về phía Vân Khải ánh mắt vẫn không có một chút thân thiện.

Vân Khải cười lạnh nói: Có nghe thấy không, gọi ân nhân đấy.

Sơ Nhị xoay người rời đi, kéo theo cả Phó Dĩ Lam, Phó Dĩ Lam nhìn Vân Khải thoáng lảo đảo, có chút do dự nói: Nhị ca ca. Hay là chúng ta dìu hắn đi... Hắn giống như...

Không đợi Phó Dĩ Lam nói hết lời, Sơ Nhị đã mắt lạnh đảo qua, Phó Dĩ Lam lập tức im bặt, nhưng trong lòng thì nói thầm Nhị ca ca làm sao vậy nhỉ, sao đột nhiên lại trở nên đáng sợ như vậy.

Một bên, Vân Khải dường như còn ngại không đủ, sâu kín mở miệng nói: Dĩ Lam, làn da của ngươi thật mịn.

Mặt Phó Dĩ Lam lập tức đỏ lên, nhìn Vân Khải, lại nhìn Sơ Nhị, không nói nên lời.

Mặt Sơ Nhị tất nhiên càng đen hơn, nề hà bị Phó Dĩ Lam giữ chặt, nên không có cách nào động thủ.

Vết chai trên tay ta không làm đau ngươi chứ. Hazz. Vết tích trên cổ ngươi cũng không phải ta cố ý làm đâu, ngươi phải biết rằng, Hiên Viên Ngưng Sương cũng không dễ lừa. Dù Vân Khải một thân chật vật, nhưng một cái miệng vẫn cứ nhiều lần chọc thẳng vào điểm yếu của Sơ Nhị.

Mộc Tịch Bắc ở một bên xem trò vui, Sơ Nhất cũng đang cười trên nỗi đau của người khác, Sơ Nhị tức giận gần chết, nhưng nghẹn nửa ngày vẫn không nói ra nổi một chữ.

Một đoàn người cãi nhau ầm ĩ đi ra khe núi, xe ngựa Sơ Nhất mang đến đang chờ ở nơi đó.

Nhưng còn chưa kịp đi đến bên cạnh xe ngựa, thì sắc mặt Mộc Tịch Bắc đột nhiên trắng nhợt, một tay ôm bụng, trên mặt bắt đầu chảy đầy mồ hôi.

Nàng sao vậy? Nàng sao vậy! Ân Cửu Dạ lo lắng nhìn Mộc Tịch Bắc, trên mặt sớm đã không còn vui vẻ vừa rồi.

Mộc Tịch Bắc không nói chuyện, chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, phản ứng đầu tiên chính là phải chăng hài tử đã xảy ra chuyện, một trái tim trong nháy mắt lạnh xuống.

Ân Cửu Dạ cũng bất chấp vết thương trên người, trong lúc nhất thời không biết lấy khí lực ở đâu ra, lập tức ôm Mộc Tịch Bắc vào trong xe ngựa, Thanh Từ và Sơ Nhất nhanh chóng lái xe ngựa điên cuồng chạy về đế đô.

Ân Cửu Dạ nắm thật chặt tay Mộc Tịch Bắc, khẩn trương không nói nên lời, sắc mặt Mộc Tịch bắc vẫn trắng bệch, lại miễn cưỡng nở nụ cười.

Xe ngựa một đường chạy nhanh đến hoàng cung Tây La, ngự y đã sớm được tuyên triệu đến Minh Châu viện đợi lệnh.

Mộc Chính Đức và lão thái phi cũng cau mày bồn chồn đi qua đi lại, lo lắng không thôi.

Mộc Tịch Bắc rất nhanh được an trí ở trên giường, ngự y sớm đã chuẩn bị bắt đầu cẩn thận chẩn bệnh, một đoàn người không dám thở mạnh, bầu không khí nhất thời khẩn trương lên.

Mộc Tịch Bắc hơi mở mắt ra, Ân Cửu Dạ đang ngồi xổm ở cạnh đầu giường, khẩn trương nhìn nàng, trấn an nói: Không sao đâu.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không nói gì.

Ngự y cẩn thận chẩn trị hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: Hoàng tử cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bôn ba mệt nhọc, lại thêm không lo tu dưỡng, cho nên mới dẫn đến động thai khí, chỉ cần dùng ít dược an thai cùng thuốc bổ là sẽ không sao.

Đám người lúc này mới thở dài một hơi, sợi dây thắt chặt trong lòng Mộc Tịch Bắc rốt cục cũng bị đứt, nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi.

Mộc Chính Đức nhìn lướt qua Ân Cửu Dạ khắp người đều là vết thương, vui mừng gật đầu, Sở Lương, nàng xem, con của chúng ta tìm được một người yêu nó sâu sắc, như vậy khiến ta cũng yên tâm.

Mộc Chính Đức ra hiệu cho ngự y cẩn thận chẩn trị thương thế cho Ân Cửu Dạ, đợi đến khi xác định không còn gì đáng ngại, lúc này mới phân phó mọi người, cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.

Vân Khải cũng không trở về theo đám người Mộc Tịch Bắc, cho dù trên người còn có tổn thương, nhưng sau khi đến đế đô, liền biến mất tăm hơi.

Sắc mặt Sơ Nhị từ đầu đến cuối đều rất khó coi, Phó Dĩ Lam lại sớm ghé vào trên lưng của hắn ngủ thiếp đi.

Nàng vốn bị bọn họ tra tấn mấy ngày, tiếp đó lại bởi vì Mộc tịch Bắc và Ân Cửu Dạ xảy ra chuyện, vẫn không yên lòng, liền đi theo tìm kiếm, giờ thấy tất cả mọi người đều bình yên vô sự, lúc này nàng lập tức liền cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, lúc này mới ghé vào trên lưng Sơ Nhị ngủ thiếp đi.

Thanh Từ và Sơ Nhất cũng đều trở về nghỉ ngơi, đổi thành A Tam cùng Bạch Lộ trông coi ở ngoài cửa, nghe nói lúc bọn họ không ở đây đã xảy ra một chuyện lớn, không khỏi cảm thấy có chút kinh tâm động phách.

Nhưng cũng may trời xanh chiếu cố, mặc dù mỗi người đều chịu không ít khổ, nhưng mà cuối cùng tất cả đều mạnh khỏe.

Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, sắc trời đã tối xuống, nàng vừa mới xoay mặt, liền rơi vào một đôi con ngươi đen nhánh.

Còn chưa kịp mở miệng, nụ hôn của nam nhân đã rơi xuống, ngậm chặt miệng nhỏ hơi khô của nàng, nhẹ nhàng cắn xé, Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, sau đó liền vòng lấy cổ của nam nhân.

Ân Cửu Dạ theo môi anh đào của nữ tử hướng xuống dưới, Mộc Tịch Bắc lại đẩy hắn ra: Đừng làm loạn, ta muốn đi tắm rửa.

Ân Cửu Dạ hết sức bất mãn, nhưng vẫn đứng dậy ôm Mộc Tịch Bắc vào trong hồ nước nóng, sau đó sai người đổi lại ga giường, múc chén cháo để bên cạnh hồ nước nóng.

Mộc Tịch Bắc cởi bỏ quần áo, ngâm mình trong nước nóng, chỉ lộ một cái đầu ra ngoài.

Ân Cửu Dạ ngồi xổm ở bên cạnh hồ nước, cầm thìa múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc há to miệng, tay Ân Cửu Dạ lại lùi lại một chút.

Mộc Tịch Bắc liền đứng lên một chút, nhích về phía trước, qua mấy lần, Mộc Tịch Bắc liền phát hiện Ân Cửu Dạ là đang trêu đùa nàng, tròng mắt hơi híp lại, thừa dịp Ân cửu Dạ đang thất thần liền nắm lấy tay Ân Cửu Dạ, đứng lên một chút, rốt cục nuốt được trân tu vào trong bụng.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy thân thể mềm mại phảng phất như bạch liên, mang theo vẻ xinh đẹp như hoa sen mới nở kia, cả người lập tức ngây ngẩn ở nơi đó.

Mộc Tịch Bắc nhìn theo ánh mắt của hắn, mới phát hiện mình cư nhiên đứng dậy khỏi mặt nước, gương mặt xẹt một cái lập tức đỏ bừng, vội vàng quay lưng lại, không còn nhìn nam tử trên bờ nữa.

Còn chưa kịp hoàn hồn, bên hông đã xuất hiện một đôi tay to lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng mê người như vậy, Ân Cửu Dạ liền nhịn không được từ trên bờ đi xuống, cho dù biết rõ cuối cùng chịu khổ vẫn là mình, nhưng thủy chung không cách nào ngăn cản sự dụ hoặc này.

Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực nam nhân, chỉ cảm thấy phá lệ an tâm.

Bàn tay to của Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng ma sát trên người nữ tử, chạm đến đâu nhóm lửa đến đó, trong không khí đều là hơi thở mập mờ, khiến cho người ta nhịn không được mặt đỏ tim run.

Sắp hai tháng rồi. Nhiệt khí nhàn nhạt phun ra ở bên tai Mộc Tịch Bắc

Hử? Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ.

Còn một tháng nữa là được rồi. Nam nhân cực kì ảo não mở miệng, trong thanh âm mang theo chờ đợi mơ hồ.

Mộc Tịch Bắc nháy mắt hiểu được chuyện hắn nói tới, gương mặt không khỏi đỏ lên, hai cặp mắt lộ ra hơi nước làm cho người ta nhịn không được ý loạn tình mê.

Ngự y nói, ba tháng mới có thể sinh hoạt vợ chồng, hắn sắp nhịn hết nổi rồi.

Hai người ở trong nước triền miên một hồi lâu, đến cuối cùng, cả người Mộc Tịch Bắc đều đã xụi lơ, toàn thân không có một chút khí lực, hoàn toàn tựa ở trên người nam nhân, Ân Cửu Dạ cơ hồ cũng không ngăn được lửa nóng đang chực trào trong người, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cuối cùng, dưới sự cầu khẩn của nam nhân, Mộc Tịch Bắc đành đỏ mặt dùng đôi bàn tay yếu đuối không xương giúp hắn giải quyết, lại không biết với nam nhân này, quả thực chính là một kiểu khiêu chiến khác.

Ân Cửu Dạ choàng một kiện y phục ngồi ở trên bờ, Mộc Tịch Bắc nằm ở trên đùi của hắn, ba ngàn tóc đen tản ra, nam nhân cẩn thận lau sạch cho nàng.

Vết thương trên người Ân Cửu Dạ, ngâm trong nước nóng cũng khôi phục không ít, xương cốt bị gãy trên tay cũng đã được ngự y chẩn trị băng bó tốt, mặc dù không thể cử động quá nhiều, nhưng đối với chuyện của Mộc Tịch Bắc, nghĩ đến hắn sẽ không nguyện ý mượn tay người khác.

Mà giờ khắc này trong hoàng cung Nam Kiều

Thái hậu Nam Kiều Ân Tiêu nhận được tin tức từ Tây La truyền đến, mở ra tờ giấy, sắc mặt khẽ nhúc nhích, sau đó vò nát tờ giấy, hung hăng ném trên mặt đất.

Một bên, Hiên Viên Ngưng Trần cẩn thận quan sát sắc mặt Ân Tiêu, thận trọng mở miệng nói: Có chuyện gì mà khiến mẫu hậu không vui như vậy?

Ân Tiêu trầm mặc một hồi, mở miệng nói: Muội muội của ngươi tung tích không rõ.

Hiên Viên Ngưng Trần biến sắc, dường như có chút không dám tin: Đã xảy ra chuyện gì?

Ân Tiêu nói: Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc bị Ngưng Sương thiết kế nhảy xuống vách núi, muội muội của ngươi lại bị Ân Cửu Dạ kéo xuống theo, Vân Khải cùng nó nhảy xuống, kết quả lại không tìm thấy Hiên Viên Ngưng Sương.

Vậy Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc thì sao? Hiên Viên Ngưng Trần tiếp tục hỏi.

Đều còn sống trở về hoàng cung Tây La. Ân Tiêu nhàn nhạt mở miệng, không biết suy nghĩ cái gì.

Có phải bọn họ phát hiện ra Ngưng Sương trước, rồi sau đó hạ độc thủ với muội ấy không. Hiên Viên Ngưng Trần có chút kích động, không được an tâm cho lắm.

Ân Tiêu không nói gì, chỉ bảo Hiên Viên Ngưng Trần lui xuống trước, lẳng lặng đùa nghịch lư hương trên bàn, trong mắt lóe tia sáng lạnh, không biết lại nghĩ đến cái gì.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ta đổi phần mềm gõ chữ, không ngẩng đầu tìm hiểu được, dẫn đến ngày hôm qua chương có một ngàn chữ lặp lại, vô cùng xin lỗi, đã bổ sung, đặt mua cái mới nhìn kỹ một chút là được rồi ~ Hôm nay gõ hơn vạn để biểu thị ngẫu ta thật sâu sám hối ~

Đề cử Văn Văn bạn tốt《 Sủng hôn, có thuật ngự phu 》 Thị trưởng xấu bụng dụ yêu thành hôn, sủng thê như mạng. Kiều thê ngốc lãnh có thuật ngự phu, quân môn quyền thiếu cưới xong thành thê nô!
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc