Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 30 - Chương 29: Hình Nhân Trong Chậu Hoa

Trước Sau

break
Thứ nữ rắn rết

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Mộc Tịch Hàm sau khi trở về liền suy nghĩ về hoa cỏ cả nửa ngày, trái chọn phải tuyển, rốt cục chọn ra hai bồn Mẫu đơn màu đỏ nở cực lớn, liền sai người mang tới cho Mộc Tịch Bắc.

Tiểu thư, Tứ tiểu thư tới.

Thanh Từ lạnh lùng mở miệng.

Mộc Tịch Bắc buông quyển sách trên tay xuống, nhìn ra cửa:

Để cho nàng vào đi.

Mộc Tịch Hàm cười yếu ớt đi đến, tinh tế đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen, không thấy điều gì bất ổn liền thoáng an tâm.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy chào đón:

Tỷ tỷ sao lại tới đây?

Ta làm cho muội hai kiện y phục, biết muội bây giờ không thiếu, nhưng vẫn không yên lòng.

Mộc Tịch Hàm chậm rãi mở miệng, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn cảm thấy vị muội muội nhìn từ nhỏ đến lớn này có chút không giống như trước, cho dù mặt mày mỉm cười, không có một chút giả tạo, nhưng vẫn mơ hồ khiến nàng cảm thấy khí thế kinh tâm.

Đa tạ một phần tâm ý của tỷ tỷ, không biết gần đây tỷ tỷ sống thế nào?

Mộc Tịch Bắc nhấp nhẹ một ngụm Bách hoa trà Thanh Từ đưa tới, đôi mắt mang theo chút dò xét.

Sống rất tốt, muội được phụ thân yêu thích nên thời gian này cuộc sống của tỷ cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng Bắc Bắc, cây to đón gió, ở sau hậu viện, muội càng được sủng ái thì càng phải cẩn thận, không nên đắc tội với mẫu thân.

Trong mắt Mộc Tịch Hàm lóe lên một tia lo lắng.

Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt dò xét, tựa hồ Mộc Tịch Hàm thật sự quan tâm mình, còn nếu không phải vậy, chắc chắn do nàng ta ngụy trang quá tốt, chẳng qua căn cứ trí nhớ trong quá khứ, nàng không nghĩ rằng Mộc Tịch Hàm có thể giấu giếm được mình, chỉ có điều lòng người mà, thật sự là thứ khó đoán nhất, trên thế gian này sẽ có điều gì vĩnh hằng chứ?

Tỷ tỷ nếm thử Bách hoa trà đi, về sau đừng vất vả như vậy, nếu có cần cái gì, cứ sai người đến nói với muội.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đảo qua hai kiện y phục Mộc Tịch Hàm làm cho nàng, không có biểu hiện gì nhiều, trong lòng của nàng, chỉ chứa một người là Thanh Từ.

Muội nói đến hoa ta mới nghĩ đến, ta mang tới cho muội hai bồn Mẫu đơn nở rất đẹp, có thể đặt ở ngoài cửa.

Mộc Tịch Hàm như nhớ ra việc gì đó.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, thật ra nàng cũng không có thích hoa cỏ gì cả, chỉ cần đẹp mắt nàng đều cảm thấy không sai, dù sao hoa có đẹp hơn nữa trước sau gì cũng sẽ lụi tàn.

Ha ha, muội chỉ sợ không tới mấy ngày sẽ bị muội dưỡng chết, đến lúc đó lại làm tỷ tỷ thương tâm.

Mộc Tịch Bắc đổi lại khuôn mặt tươi cười.

Mộc Tịch Hàm dường như hơi kinh ngạc khi nàng thân thiết, lại không biết ngay từ lúc đầu Mộc Tịch Bắc đã đánh giá nàng, không phải xác định Mộc Tịch Hàm có thật sự đối tốt với mình hay không, mà để xác định nàng ta không phải địch nhân của mình.

Trái tim của Mộc Tịch Bắc, sớm đã hư thối từ bên trong, không phải ai dùng cái gọi là chân tình, không oán không hối hận đối nàng nàng sẽ trả chân tình lại, đã trải qua nhiều Phù Hoa trên thế gian, nàng chính là nữ tử vô tình nhất.

Không sợ, nếu như muội không có thời gian, ta sẽ tới xem một chút, nếu có vấn đề gì muội cứ sai người gọi ta một tiếng, ta liền tới.

Mộc Tịch Hàm tựa hồ bị tươi cười của Mộc Tịch Bắc cuốn hút, trong chớp mắt đó chỉ cảm thấy cả căn phòng sáng ngời.

Hai người rảnh rỗi lại hàn huyên vài câu, Mộc Tịch Hàm liền cáo từ trở về. Mộc Tịch Bắc ngồi xổm ở cửa phòng, nhìn bồn Mẫu đơn nở cực kỳ diễm lệ kia, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng sờ lên cánh hoa màu đỏ, cười khẽ một tiếng, liền quay người tiến vào.

Lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, mơ hồ cảm thấy đau bụng, nhưng không quá rõ ràng, nên Mộc Tịch Bắc cũng không để ở trong lòng, liền sớm đi nghỉ ngơi.

Thế nhưng đến nửa đêm, dạ dày lại truyền đến từng trận quặn đau, giống như muốn lấy mạng của nàng, thân thể nho nhỏ quấn ở trong chăn, một tay gắt gao nắm chặt chăn mền, mồ hôi trên đầu cơ hồ dính ướt cả gối đầu.

Mộc Tịch Bắc gắt gao chống đỡ, không kêu bất luận kẻ nào, đột nhiên một trận đau nhức phiên giang đảo hải khiến thân thể nữ tử cứng ngắc, rớt xuống trên mặt đất.

( Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động)

Rầm một tiếng, ngay lúc đó Thanh Từ liền xuất hiện, trong màn đêm tối đen như mực lại có thể tìm tới chính xác vị trí của Mộc Tịch Bắc, nhanh chóng thắp nến lên, dìu Mộc Tịch Bắc lên giường.

Thanh Từ nhìn Mộc Tịch Bắc giống như được vớt ra từ trong nước, quay người chạy ra ngoài.

Thật xin lỗi, Thanh Từ cô nương, lão gia thật sự đã đi nghỉ rồi!

Gã sai vặt gác đêm có chút bất mãn nhìn người vừa tới, hắn vừa mới ngủ gật, lại bị người đánh thức.

Tránh ra!

Thanh Từ rút ra một thanh bảo kiếm mang theo trong người, đặt kiếm ở trên cổ gã sai vặt, cặp mắt kia lộ ra sát khí kinh người.

Hai chân gã sai vặt không ngừng run rẩy:

Thanh... Thanh... Thanh Từ cô nương, có chuyện gì cứ từ từ nói.

Đầy mắt hàn quang, Thanh Từ chỉ nói:

Gọi Mộc Chính Đức đi ra đây!

Nhưng...Nhưng...Nhưng mà...

Gã sai vặt run run rẩy rẩy mở miệng, trong phòng lại truyền ra tiếng nói nặng nề:

Xảy ra chuyện gì?

Mộc Chính Đức đẩy cửa ra, nhìn Thanh Từ, hắn đối với thị nữ bị hủy dung này khắc sâu ấn tượng, lúc trước Mộc Tịch Bắc bị bắt cóc, Thanh Từ một thân võ công cao cường khiến Mộc Chính Đức đều nheo mắt lại, thậm chí còn hoài nghi nàng ta đến bên người Mộc Tịch có phải có mục đích gì hay không, chỉ có điều vẫn không tra ra thân phận của cô gái này.

Đi mời thái y! Tiểu thư bị bệnh.

Thanh Từ thu kiếm, mắt lạnh nhìn Mộc Chính Đức.

Mộc Chính Đức sững sờ, sau đó hoang mang hoảng loạn phái người đi mời thái y, đồng thời sai người gọi đại phu trong phủ xem bệnh cho Mộc Tịch Bắc trước.

Bắc Bắc không thoải mái ở chỗ nào!

Mộc Chính Đức vội vàng choàng bộ y phục, liền bước đi như bay chạy tới viện của Mộc Tịch Bắc.

Thanh Từ nhìn mộc Chính Đức một chút, keo kiệt mở miệng phun ra hai chữ:

Đau bụng!

Mà bên kia, lúc Thanh Từ đi tìm Mộc Chính Đức, Liễu Chi Lan liền chiếm được tin tức, không khỏi vội vàng đứng dậy, dự định đi xem trò hay.

Mộc Vãn Tình cũng bị kinh ngạc, trong lòng cũng không kìm nén được kích động, nàng vốn nghĩ chắc còn phải chờ thêm mấy ngày nữa, không ngờ được ông trời cũng hỗ trợ, lúc này đã xảy ra chuyện.

Thời điểm hai người đi đến, Mộc Chính Đức đang thong thả đi qua đi lại, đại phu trong phủ đang bắt mạch cho Mộc Tịch Bắc, Mộc Hải Dung cùng Mộc Tịch Hàm đều đứng ở một bên, tựa hồ có chút lo lắng.

Lão gia, đứa bé Bắc Bắc thế nào rồi!

Người Liễu Chi còn chưa vào tới cửa thì đã truyền đến giọng nói lo lắng, sau khi vào cửa liền nháy mắt với Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình gật gật đầu, đá đá chậu hoa kia ra ở giữa cửa, nếu không cẩn thận, liền sẽ bị vấp té.

Mộc Chính Đức nhìn bà một cái, cũng không trả lời, Liễu Chi Lan cũng không hỏi tiếp, chỉ nhìn về phía trên giường.

Mộc Tịch Bắc nhíu chặt lông mày nằm ở nơi đó, trên đầu thỉnh thoảng chảy xuống giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, đôi môi bởi vì thiếu nước mà hơi trắng bệch, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Trong mắt Liễu Chi Lan lóe lên một tia thâm ý, trên mặt lại là vô cùng lo lắng.

Lúc này, Chức Cẩm vội vàng bưng nước tiến đến, bởi vì đi lại gấp gáp, lập tức vấp phải bồn Mẫu đơn ở trước cửa.

Rầm một tiếng, chậu hoa tinh mỹ trong nháy mắt bể nát, Mộc Chính Đức bất mãn nhìn sang, tức giận nha đầu này làm việc bất cẩn, Chức Cẩm cuống quít quỳ xuống, một bên dọn dẹp mảnh vỡ, một bên nói:

Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!

Mộc Chính Đức còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Chức Cẩm phát ra tiếng thét chói tai

Aaa!

Chức Cẩm bị doạ sợ lập tức ngã ngồi xuống đất, làm đổ cả chậu nước, một tay che miệng, một tay chỉ vào bùn đất bên trong chậu hoa.

Liễu Chi Lan chớp thời cơ quát lớn:

Nha đầu ngươi làm việc như thế nào vậy, Ngũ tiểu thư còn đang bệnh, ngươi ngạc nhiên làm cái gì!

Mộc Chính Đức nhìn dáng vẻ của Chức Cẩm liền đi tới, nhìn bùn đất phân tán ở trong chậu hoa cư nhiên lại nằm một con búp bê, gạt bùn đất ra, nhặt lên búp bê kia, trong nháy mắt lửa giận ngút trời!

Mọi người nhìn sang trong tay Mộc Chính Đức, một con búp bê mặc váy màu lam nhạt phía trên dán tờ giấy, tựa hồ viết ngày tháng năm sinh còn có tên của một người, mà trên người búp bê lại cắm vô số cây ngân châm.

Mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tựa hồ hiểu được vì sao Ngũ tiểu thư đột nhiên lại bị bệnh nặng như vậy, một đám không có ai dám lên tiếng!

Sắc mặt Mộc Tịch Hàm trắng bệch, không dám tin nhìn búp bê trong tay Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức nhìn mặt Thanh Từ, cố nén giận dữ nói:

Hoa này ở đâu ra!

Trong lòng Mộc Tịch Hàm lạnh đi một nửa, khẩn trương túm chặt váy áo, lại không biết nên mở miệng như thế nào, nàng thật sự không biết vì sao trong chậu hoa nàng đưa cho Bắc Bắc lại có thứ nguyền rủa ác độc như vậy!

Thanh Từ như có điều suy nghĩ nhìn Mộc Tịch Hàm, chi tiết mở miệng nói:

Là lúc tối Tứ tiểu thư đưa tới!

Liễu Chi Lan cùng Mộc Vãn Tình đều không tiếp tục mở miệng, không dính dáng một tia hiềm nghi, giờ phút này Liễu Chi lại mở miệng duy hộ:

Lão gia, Tứ tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đều do một mẹ sinh ra, cho dù hoa này là Tứ tiểu thư đưa tới chắc cũng có gì đó hiểu lầm!

Thanh Từ lười đối thoại với Liễu Chi Lan, không hề nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc nằm ở trên giường chịu đựng đau đớn tra tấn, trong mắt dần hiện ra sát ý!

Hai mắt Mộc Chính Đức sắc bén nhìn thoáng qua Mộc Tịch Hàm, cái nhìn kia khiến trong lòng Mộc Tịch Hàm sinh ra đau đớn, có hoài nghi cũng có dò xét, làm cho lòng của nàng không khỏi run rẩy mấy cái!

Trước tiên dẫn Tứ tiểu thư đi, không có lệnh của ta không cho phép rời phòng nửa bước!

Mộc Tịch Hàm lảo đảo một cái, mang theo bị thương!

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ừ, nhìn xem người ta liễu chi lan...
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc