Cho đến khi người binh sĩ này đánh đến miệng mình sưng phù lên, Mộc Tịch Bắc mới mở mắt ra, nhìn về phía hắn.
Người binh sĩ này lập tức giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, mặc dù trong lòng vẫn còn oán hận, nhưng giờ phút này lại cảm động đến rơi nước mắt.
Vị cô nương này, cầu xin ngài thương xót, xin đừng làm khó xử tiểu nhân nữa. Binh sĩ bày ra khuôn mặt tươi cười.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày nói: Nếu đã như vậy, vậy ngươi dẫn đường đi.
Binh sĩ kia vui mừng ra mặt, binh sĩ Tây La đều nhao nhao đứng dậy, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ trở mình lên ngựa, đi ở đằng trước.
Đi khoảng chừng hơn một canh giờ, mà có lẽ do thời tiết khô nóng, trời nắng độc, nên nhất thời tất cả mọi người đều miệng đắng lưỡi khô, không dậy nổi tinh thần.
Còn bao xa nữa? Ân Cửu Dạ lạnh lùng hỏi.
Binh sĩ kia đại khái nhìn nhìn phương hướng rồi nói: Dựa theo tốc độ của các ngươi, còn phải gần một canh giờ nữa mới tới.
Ân Cửu Dạ vung tay lên, đội ngũ liền ngừng lại: Nghỉ ngơi tại chỗ.
Binh sĩ kia thấy vậy cũng không nói thêm gì, an tĩnh ở một bên chờ đợi.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy các binh sĩ phần lớn đều mặt ủ mày chau, hơi nhíu mày, bởi vì đột nhiên nhận được thánh chỉ, cho nên một đoàn người rời đi đều tương đối vội vàng, hơn nữa cũng cho rằng chỉ nghênh đón tại Nam Thành môn, cho nên tất cả mọi người đều không mang theo nước.
Nhưng bây giờ, trời thì nắng độc như thế, ở trong rừng lại đi lâu như vậy, ngay cả một ngụm nước đều không có, thật sự là có chút gian nan.
Binh sĩ kia cũng đầu đầy mồ hôi, xem ra, hắn cũng không có nước.
Lúc mọi người ở đây đang đói khát khó nhịn, thì có người đột nhiên sáng mắt hô lên: Đó là rượu sao?
Một câu, dẫn tới đám người nhao nhao đứng dậy nhìn ra xa, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa bên trên kéo hơn mười cái thùng gỗ, trên mỗi cái thùng gỗ dán một tấm giấy đỏ, phía trên viết một chữ rượu to lớn.
Là rượu đó! Là rượu đó! Mọi người lập tức tỉnh táo tinh thần, dường như rất cao hứng.
Xa phu là một nam tử trung tuần, để râu quai nón, đầu đầy mồ hôi ngồi điều khiển xe, thỉnh thoảng còn uống một ngụm liệt tửu.
Mộc Tịch Bắc cũng đứng dậy, liếc mắt nhìn chiếc xe chở rượu cách đó không xa, rồi sau đó ánh mắt rơi vào trên người binh sĩ kia.
Trên thế giới sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, đúng lúc bọn họ đều không mang nước, thì ngẫu nhiên lại có xe rượu kia đi qua.
Không bao lâu, xe ngựa chở rượu đã chạy đến trước mặt mọi người, binh sĩ xin chỉ thị của Ân Cửu Dạ, liền bắt đầu gào to gọi xa phu.
Ông chủ... Rượu này của ngươi có bán không? Một binh sĩ có chút nóng nảy mở miệng hỏi.
Quan gia... Bán bán. Xa phu kia gật đầu nói, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Mộc Tịch Bắc đi lên trước mở miệng hỏi: Rượu này của ngươi không có độc chứ?
Mọi người nháy mắt an tĩnh lại, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, không khí cứng đờ, nam nhân chở rượu khôi phục rất nhanh: Tiểu cô nương này, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Nếu không tin, lão hủ tự mình uống cho các ngươi xem.
Dứt lời, liền xoay người xuống xe ngựa, mở một thùng rượu, cầm bát rượu múc đầy, uống một hơi cạn sạch.
Lần này có thể yên tâm rồi chứ? Nếu như ngươi vẫn hoài nghi, rượu này của lão hủ không bán cũng không sao? Nam nhân trung niên kia há miệng là mùi rượu ngút trời, làm Mộc Tịch Bắc khẽ nhíu mày.
Ai nha. Ta nói này cô nãi nãi, trời thì nóng như vậy, trong rừng này lại không có nước, có ngụm rượu để uống chính là vạn hạnh đó... Binh sĩ kia nói xong liền tự mình múc một bát uống, lộ ra biểu tình rất hài lòng.
Sau đó lại xé một miếng vải trên quần áo, thấm chút rượu, thoa lên khuôn mặt sưng phù của mình.
Binh sĩ Tây La cũng không vội vã động vào, mà đều nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy bát múc một bát rượu, uống một ngụm, lại lập tức phun hết ra ngoài.
Ân Cửu Dạ một mặt giúp nàng vỗ lưng, một mặt hỏi: Sao vậy?
Nam nhân kia vừa thấy vậy, vội vàng giải thích nói: Rượu này của ta thật sự không có vấn đề mà, nếu các ngươi oan uổng lão hủ, lão hủ sẽ không bán cho các ngươi đâu.
Hai má Mộc Tịch Bắc hơi đỏ bừng, mở miệng nói: Ông chủ đừng hiểu lầm, chỉ là rượu này so với rượu ta uống trước đó có chút khác, nghĩ đến là bỏ thêm nguyên liệu đặc thù gì đó, mới có thể mát lạnh như vậy, ta nhất thời thấy khó chịu, nên mới phun ra thôi.
Nghe Mộc Tịch Bắc nói vậy, sắc mặt nam nhân mới tốt lên: Cái này thì đúng rồi, đây chính là độc môn bí phương của nhà chúng ta đấy.
Các ngươi cũng uống một hớp đi. Mộc Tịch Bắc quay đầu nói với các binh sĩ, đồng thời từ trong tay áo lấy ra mấy thỏi bạc.
Khuôn mặt nam nhân lộ vẻ vui mừng, đem bạc cất kỹ, giúp đỡ binh sĩ dời mấy thùng rượu xuống dưới, trả lại cho mấy cái bát.
Các binh sĩ cầm bát uống một ngụm lớn, Mộc Tịch Bắc thì đi tới trước mặt binh sĩ kia, khổ sở nói: Ta đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Hả? Chuyện gì...
Xe của các ngươi đều thả neo, nhưng lúc chúng ta đi cũng không mang xe đến, hàng hoá các ngươi mang đến vẫn không có cách nào vận chuyển ra ngoài được. Mộc Tịch Bắc cau mày mở miệng.
Binh sĩ kia nghe vậy thì sững sờ, đúng rồi... Xe của bọn hắn thả neo, cho dù những binh lính này đến, thì đồ đạc vẫn không có cách nào vận chuyển ra ngoài được?
Như vậy đi, ngươi về trước nói với công chúa các ngươi ráng kiên nhẫn chờ thêm chút thời gian, chúng ta sẽ lập tức phái người đi lấy xe ngựa, có xe, hành tẩu cũng nhanh hơn, nhiều nhất là hai canh giờ, chúng ta sẽ tới được chỗ của các ngươi. Mộc Tịch Bắc giải thích nói.
Binh sĩ kia chớp mắt, dường như có chút bất an, nhưng nhìn thấy những binh sĩ kia lấy Ân Cửu Dạ cầm đầu, đều đã uống hết rượu này, liền an tâm hơn, dù sao sự tình đã xong xuôi, hắn cũng nên nghĩ cách thoát thân, mặc kệ như thế nào, bọn họ đều sẽ không có cơ hội tìm được xe ngựa, không trở về được đế đô, cho dù đáp ứng thì như thế nào.
Như vậy cũng được, vậy thì làm như thế đi. Binh sĩ kia mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc lấy từ trong tay áo ra một cái tín hiệu pháo hoa, giao cho binh sĩ rồi nói: Ngươi cứ về trước nói cho công chúa các ngươi biết, an tâm chớ vội, sau hai canh giờ, sắc trời vừa vặn tối xuống, ngươi bắn nó lên trời, chúng ta sẽ biết được vị trí của các ngươi, rồi tìm tới các ngươi.
Người kia do dự một lát, liền đem pháo hoa bỏ vào bên hông, thầm nghĩ, đến lúc đó phát ra tín hiệu, đúng lúc có thể xem xem kế hoạch của công chúa có thành công hay không.
Nam nhân chở rượu lưu lại mấy thùng rượu, rồi liền rời đi, người binh sĩ này cũng quay người chạy vào sâu trong rừng cây.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc lập tức phát lạnh, quay đầu nhìn về phía binh sĩ Tây La, mọi người lập tức phun hết rượu trong miệng xuống mặt đất.
Thái Tử Phi, rượu này thật sự có vấn đề à? Vừa rồi tên bán rượu cùng binh sĩ Nam Kiều đều có uống mà... Một hán tử mở miệng nói, cũng không phải là không tín nhiệm, mà chỉ là nghi vấn thuần túy thôi.
Mộc Tịch Bắc ánh mắt rét run nói: Một thùng rượu không có vấn đề, không có nghĩa là thùng rượu khác cũng không có vấn đề gì.
Mộc Tịch Bắc vừa nói ra lời này, mọi người mới ý thức được, trước đó tên binh sĩ Nam Kiều và nam nhân bán rượu đều uống thùng rượu phía ngoài cùng kia, mà rượu bọn họ uống tất cả đều là thùng chưa mở ra bên trong.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ nói: Trong rượu có gì?
Nhuyễn Cân Tán.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc co rụt: Bọn Sơ Nhất đến đâu rồi?
Hơn nửa chén trà nhỏ thời gian khẳng định đến đây. Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc qua, làm cho nàng an tâm.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mọi người nhao nhao nhìn về phía hai người, Ân Cửu Dạ trầm giọng nói: Thời khắc đề phòng, không tới nửa canh giờ nữa nhất định sẽ có một trận ám sát!
Không đến thời gian một chén trà, trong rừng liền phát ra tiếng động xột xoạt, như có gì đó đang nhanh chóng di chuyển.
Một đám hắc y nhân bịt mặt rất nhanh liền xuất hiện trước nơi mấy người Mộc Tịch Bắc nghỉ ngơi, hắc y nhân cầm đầu đến nơi thì chỉ thấy binh sĩ Tây La xiêu xiêu vẹo vẹo ngất xỉu nằm dưới đất, binh khí trong tay cũng nằm rải rác xung quanh, mà Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc thì ngã dựa vào dưới một gốc cây đại thụ.
Trong mắt của hắc y nhân lóe lên một ý cười đạt được, bước về phía Ân Cửu Dạ, trong mắt lóe lên sát ý, giơ lên đao trong tay, từng bước một rảo bước về phía hai người.
Dường như đã nhận ra động tĩnh, Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc lập tức mở hai mắt ra, ngay cả binh sĩ trên đất cũng đều tỉnh lại, chỉ là bởi vì tác dụng của Nhuyễn Cân Tán, cho nên dù tỉnh dậy, cũng không có người nào đứng dậy được, chỉ trơ mắt nhìn một đám hắc y nhân tới gần.
Các ngươi là người phương nào? Một tên binh sĩ Tây La ráng chống đỡ mở miệng.Hắc y nhân kia cười nhạo một tiếng: Người đưa các ngươi lên Tây Thiên!
Dứt lời, từng tên liền vung ra đao trong tay, đâm về phía binh sĩ nằm dưới đất, mà tên hắc y nhân cầm đầu, lại đâm thẳng vào cổ Ân Cửu Dạ.
Cuồng phong nổi lên, trong nháy mắt toàn bộ cánh rừng cát bay mù mịt, nguyên bản binh sĩ Tây La đang nằm dưới đất lập tức lăn một vòng tại chỗ, nhanh chóng nhặt lên đao trên đất, đón đầu đánh trả.
Ân Cửu Dạ ôm lấy Mộc Tịch Bắc, một tay ném ra một thanh đại đao, bay thẳng về phía hắc y nhân cầm đầu.
Nguyên bản thế cục tất thắng trong lúc nhất thời trở nên không rõ ràng, nhưng bởi vì hắc y nhân phần lớn đều là sát thủ, nên so với binh sĩ Tây La vẫn lợi hại hơn một chút.
Có điều lúc đám hắc y nhân dần dần lộ ra tình thế thắng lợi, thì bọn người Sơ Nhất ở đế đô nhận được tin tức, lập tức như một trận gió càn quét chạy đến.
Sát phạt nổi lên bốn phía, trên mặt đất tràn đầy máu tươi, trong thời gian cực ngắn, hắc y nhân bởi vì không chịu nổi trong ngoài giáp công, nên liên tiếp ngã xuống đất.
Máu tươi và thổ nhưỡng hỗn hợp lại cùng nhau, bắt đầu ngưng đọng, trong không khí tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đến khi một gã hắc y nhân cuối cùng ngã xuống đất, thì mọi người liền bắt đầu thở hổn hển.
Ân Cửu Dạ đi đến trước mặt một hắc y nhân, từ bên hông hắn tìm được một tấm lệnh bài.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên lệnh bài, cư nhiên là lệnh bài của Bắc Bang.
Xem ra Hiên Viên Ngưng Sương là định nhất tiễn song điêu, giết chết chúng ta, giá họa cho Bắc Bang, nếu như chúng ta thật sự chết ở chỗ này, người phụ hoàng phái tới chỉ cần tra một cái, liền dễ dàng cho rằng những người này là thích khách Bắc Bang phái tới, không thiếu được sẽ đối địch với Bắc Bang, cứ như vậy, Tây La và Bắc Bang là địch, Nam Kiều có thể nói là ngư ông đắc lợi. Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Mọi người gật gật đầu, một phen lau vết máu trên mặt, nếu không phải được Mộc Tịch Bắc nhắc nhở, thì hôm nay bọn họ sợ là phải táng thân nơi này rồi!
Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Một tên binh sĩ mở miệng hỏi.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ trăm miệng một lời: Chờ.
Các binh sĩ có chút khó hiểu, Mộc Tịch Bắc mặt mày lạnh lùng nói: Lấy đạo của người trả lại cho người!
Hiên Viên Ngưng Sương đã chuẩn bị cho bọn họ một phần đại lễ như vậy, thì sao nàng có thể không tận tình đáp lại đây?
Bọn người Sơ Nhất chia nhau lấy xuống lệnh bài đeo trên người những hắc y nhân này, sau đó tìm được một chỗ khá xa, để cho mọi người nghỉ ngơi một lát.
Dù sao chỗ ngồi trước đó mùi máu tanh quá nồng, dễ dàng hấp dẫn mãnh thú, còn nữa, mặc dù bọn họ đã nhổ rượu độc chứa Nhuyễn Cân Tán ra ngoài, nhưng cũng đã ngậm rượu trong miệng một hồi lâu, có người thậm chí còn nuốt vào một ít, nên dù không hoàn toàn trúng kế, nhưng không ít người cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mộc Tịch Bắc nhìn lên sắc trời, trong lòng bắt đầu tính toán.
Không bao lâu, xe ngựa từ đế đô được điều đến, Mộc Tịch Bắc bàn giao vài câu với bọn người Sơ Nhất, đám người gật gật đầu, sau đó biến mất ở trong rừng cây.
Mà lúc binh sĩ kia trở lại trong đội ngũ của Hiên Viên Ngưng Sương, Hiên Viên Ngưng Sương đang ở trong xe ngựa ân ái với một tên nam tử.
Bờ môi đỏ tươi như máu, ánh mắt lộ ra một cỗ âm độc.
Công chúa điện hạ, Mã Tứ đi tìm Thái tử Tây La đã trở lại rồi ạ. Nam tử đã từng xuất hiện bên người Hiên Viên Ngưng Sương cung kính ở ngoài màn xe mở miệng.
Trong xe ngựa vẫn chưa có tiếng đáp lại, nam tử cũng không thúc giục, từ đầu đến cuối chỉ cúi người canh giữ ở bên cạnh xe.
Nửa ngày qua đi, một đôi tay trắng nhợt đến doạ người xốc lên màn xe, Hiên Viên Ngưng Sương đã mặc y phục từ trong xe ngựa đi ra, mang theo khí chất của người trên cao nói: Sự tình xử lý thế nào rồi?
Binh sĩ kia thu liễm cao ngạo trước đó, làm bộ dạng cực kì khiêm tốn nói: Hồi bẩm công chúa điện hạ, rượu kia ti chức đã tận mắt nhìn thấy bọn họ uống, tin tưởng dưới sự an bài của công chúa, giờ phút này bọn họ đã thây chất khắp đồng rồi ạ.
Vút! Một cái roi quất vào trên khuôn mặt vốn đã sưng phù của tên binh sĩ, Hiên Viên Ngưng Sương lạnh lùng nói: Cái thứ tự cho là đúng!
Binh sĩ kia vùi đầu thấp hơn, cũng không dám lên tiếng, Hiên Viên Ngưng Sương tiếp tục nói: Chưa nhìn thấy thi thể, thì đừng có khoác lác sớm như vậy, khi không làm trò cười cho người khác!
Có lẽ do vừa mới ân ái với nam tử xong, nên sắc mặt của Hiên Viên Ngưng Sương cực kì diễm lệ, ở trong sắc trời biến thành màu đen, lại phá lệ quỷ dị.
Chờ một hồi lâu, vẫn không có người truyền đến tin tức, điều này khiến lông mày Hiên Viên Ngưng Sương vặn chặt, nhưng lần này nếu thất thủ ngược lại cũng nằm trong dự liệu của nàng.
Bất kể nói thế nào, An Nguyệt Hằng cũng là nam nhân mẫu hậu nàng dạy dỗ một thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn bị thua ở trên tay hai người này, mà nếu bây giờ bọn họ dễ dàng bị giết chết như vậy, chẳng phải có vẻ như An Nguyệt Hằng quá mức vô năng sao?
Binh sĩ kia nhìn nhìn sắc trời, vừa vặn qua hai canh giờ, nhớ tới lời Mộc Tịch Bắc nói, liền tiến lên một bước nói với Hiên Viên Ngưng Sương: Khởi bẩm công chúa điện hạ, trước đó Thái Tử Phi đã cho ti chức một cái tín hiệu pháo hoa, nói là sau hai canh giờ, xe ngựa từ đế đô đến sẽ tới cánh rừng, chỉ cần nô tài bắn lên không trung, bọn họ liền có thể lần theo vị trí của tín hiệu tìm đến đây.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn lướt qua binh sĩ, hiểu được ý tứ của hắn, chỉ cần bắn tín hiệu này lên trời, lại đợi thêm một lát, thì có thể biết được bọn họ còn sống hay không, mà các nàng cũng có thể rời đi địa phương quỷ quái này, dù sao ban đêm ở trong rừng, luôn không thiếu muỗi, khiến cho người ta rất không thoải mái.
Hiên Viên Ngưng Sương cầm lấy pháo hoa trong tay binh sĩ, mở ra cái nắp, khí bên trong bay vút lên trời, nổ tung thành một ánh lửa, sau đó thoáng cái tan biến.
Bọn người Sơ Nhất vẫn ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, rốt cục chờ được ánh lửa này, tăng thêm tốc độ di chuyển về phía Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương vứt cái tín hiệu xuống chân mình, đứng phía sau mấy tên nam nhân, thời khắc chú ý đến động tĩnh chung quanh.
Không tới thời gian một chén trà, Sơ Nhất liền dẫn theo một đám hắc y nhân xuất hiện ở trước mặt Hiên Viên Ngưng Sương, trên người còn dính không ít bùn đất cùng vết máu.
Sơ Nhất khom người mở miệng nói: Khởi bẩm công chúa, người đã giải quyết.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn Sơ Nhất từ trên xuống dưới, hơi kinh ngạc: Đều giải quyết? Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch đều chết rồi?
Vâng ạ. Sơ Nhất trầm giọng nói.
Hiên Viên Ngưng Sương dường như không tin lắm, sau khi nhìn Sơ Nhất từ trên xuống dưới, hai con ngươi thít chặt: Ngươi nói là thật?
Vâng!
Ngay lúc Hiên Viên Ngưng Sương đang suy nghĩ sâu xa, Sơ Nhất hơi ngước mắt, một tia sáng lạnh ra khỏi vỏ, phóng thẳng đến mặt Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương lập tức vung roi, lui lại mấy bước, tránh thoát được, nam nhân bên cạnh lập tức ngăn ở trước người nàng ta, cùng nhau triển khai công kích nhóm hắc y nhân.
Lấy Sơ Nhất cầm đầu một đoàn người cùng nhau rút kiếm ra, bắt đầu triển khai một trận điên cuồng giết chóc với đám người Hiên Viên Ngưng Sương.
Sắc mặt Hiên Viên Ngưng Sương tái xanh, nhưng không hề để những hắc y nhân này vào mắt.
Chỉ là không lâu sau, liền phát hiện tình huống có chút không đúng, binh sĩ Nam Kiều đều rất vô lực, giống như đã bị trúng Nhuyễn Cân Tán, đây là có chuyện gì?
Thế cục rất nhanh thiên về một bên, binh sĩ Nam Kiều căn bản không phải đối thủ, ngoại trừ một người vẫn như cũ canh giữ ở bên người Hiên Viên Ngưng Sương, thì mấy tên kỳ nhân dị sĩ còn lại cũng nhao nhao gia nhập cuộc chiến, cứ như vậy thế cục liền có vẻ hơi quỷ dị.
Một người trong đó thậm chí bắt đầu triệu hồi mãnh thú trong rừng, giao thủ qua mấy hiệp, binh sĩ Nam Kiều bởi vì trúng Nhuyễn Cân Tán, nên tử thương vô số.
Trong rừng dần dần tụ tập không ít chim thú, dường như cũng đang chạy về một phương hướng, Sơ Nhất cau mày thấy thời gian không chênh lệch lắm, lập tức phát ra một tín hiệu rút lui, một đám hắc y nhân liền dự định rút lui ra ngoài.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy thì đề khí, bay vọt lên không trung, vung roi xương người quất về phía Sơ Nhất, Sơ Nhất đưa lưng về phía Hiên Viên Ngưng Sương, mặc dù cũng cảm nhận được sát khí sắc bén sau lưng, muốn xoay người đón trả lại bởi vì đánh giá thấp tốc độ của Hiên Viên Ngưng Sương mà có phần không kịp.
Đúng lúc này, Sơ Nhị một phen đẩy Sơ Nhất ra, trước ngực lập tức bị trúng một dấu roi đẫm máu, da tróc thịt bong, nhìn cực kỳ dữ tợn!
Sơ Nhất cũng đồng thời vung ra một đao, hung hăng xẹt qua cần cổ Hiên Viên Ngưng Sương, Hiên Viên ngưng Sương nghiêng người tránh né, lại không ngờ Sơ Nhị vẫn gắng gượng chém ra một đao vào ngực nàng ta, cắt qua vạt áo, máu chảy ồ ạt.
Sơ Nhất đỡ lấy Sơ Nhị, nhanh chóng chạy vào trong rừng rậm.
Hiên Viên Ngưng Sương ôm lấy ngực bị thương, nhìn thấy từ trên người Sơ Nhị rơi ra một khối kim bài, đang muốn phái người nhặt lên, lại không ngờ một hắc y nhân từ trên trời giáng xuống nhặt lấy, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Hiên Viên Ngưng Sương ôm lấy vết thương, máu tươi từ kẽ ngón tay tràn ra ngoài, nhìn một đám tử thương, giận không kiềm được: Nhuyễn Cân Tán là từ đâu ra vậy!