Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 284 - Thịnh Thế Kết Hôn (Hạ)

Trước Sau

break
Người hầu một tay ném con gà bị thương tới trước mặt hai người, con gà kia đập cánh nhưng lại nhảy không lên, ngược lại quấy lên một mảnh bụi bặm.

Các ngươi có thể mang theo con của các ngươi rời đi. Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nói.

Người xung quanh nghe xong lời này, lập tức nghị luận ầm ĩ, đây là chuyện gì vậy nhỉ? Ý của công chúa điện hạ là con gà này là con của hai vợ chồng này sao? Đây là đang làm trò cười à? Cho dù muốn đuổi người cũng không nên đuổi như vậy chứ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ngươi... Các ngươi. Nếu các ngươi không muốn nhận người cha mẹ này, thì chúng ta đi là được, làm sao lại đem một con gà đến nói móc chúng ta? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng các ngươi là hoàng thân quốc thích, thì không có thiên lý sao? Cho dù là người tôn quý cũng phải có mẹ sinh, có cha nuôi dưỡng đấy! Phụ nhân kia dường như rất biết cách nói chuyện, vừa mới mở miệng, mọi người đều tán đồng gật đầu, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ ánh mắt mang theo chất vấn.

Quên đi, lão thái bà, chúng ta vẫn nên đi thôi, lúc đến đây ta cũng đã nói với bà rồi, bây giờ con của chúng ta đã là Thái tử cao quý, sao có thể nhận hai ông bà già chúng ta, nếu như chúng ta y quan hiển quý thì cũng thôi đi, thế nhưng bà thử xem lại bộ dáng chúng ta bây giờ đi, chỉ sợ là sẽ khiến cho hắn cảm thấy mất mặt, bây giờ thấy hắn hết thảy đều mạnh khỏe, chúng ta hãy rời đi thôi. Không có khẩn trương như ban đầu, lão đầu nói chuyện cũng nhanh nhẹn, chỉ là trong giọng nói mang theo vô tận thương cảm.

Lời này vừa ra, chung quanh không ít người thậm chí đều ứa nước mắt, Mộc Tịch Bắc thần sắc cực lạnh, thật sự là lòng người hiểm ác, mấy người kia vậy mà lợi dụng nhân tính thiện lương đến tranh thủ đồng tình.

Tráng hán kia ngăn cản hai người đang muốn đi gấp, mở miệng nói: Không thể đi! Không thể cứ đi như thế! Nếu như hắn không chịu nhận các ngươi, vậy chúng ta đi tìm bệ hạ lý luận, xem xem bệ hạ nói thế nào?

Mọi người chậm chạp không chịu rời đi, dường như muốn biết chuyện này cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào.

Thái tử điện hạ, kết quả cùng ngài nhỏ máu nghiệm thân đã bày ở trước mặt mọi người, nhưng giờ ngài không chỉ không nhận cha mẹ đẻ, còn lấy một con gà ra, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ nói Thái tử đánh bại Đồng La, đánh lui Bắc Bang trong truyền thuyết chính là cái dạng này? Tráng hán kia cả tiếng mở miệng.

Ân Cửu Dạ trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: Bản cung khi nào thừa nhận qua máu này là của bản cung? Kẻ thật giả lẫn lộn cũng dám chạy đến trước cửa phủ thái tử giương oai!

Ngữ khí của Ân Cửu Dạ không khỏi sắc bén, mang theo sát ý không chút che giấu, mọi người nhịn không được lui lại một bước.

Ân Cửu Dạ từ trong tay áo lấy ra một cái túi máu tươi dùng bong bóng cá bao lại, lớn chừng hột đào, trực tiếp đá ở trước mặt hai vợ chồng.

Máu này là thị vệ trong phủ mới vừa lấy từ phòng bếp ra giao cho bản cung, chính là từ trên người con gà này mang tới, bây giờ máu của các ngươi và con gà này dung hợp? Chẳng lẽ còn muốn bản cung nhận các ngươi làm phụ mẫu? Ân Cửu Dạ thanh âm rất lạnh, mang theo vài phần trào phúng.

Túi bong bóng cá bị ném xuống mặt đất, cả túi bị đổ ra, đỏ tươi một mảnh.

Lần này mọi người càng thêm khiếp sợ, không dám tin nhìn đôi vợ chồng đáng thương kia, đây là có chuyện gì? Máu gà này vậy mà hòa tan với máu của bọn họ?

Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi trong chớp mắt Sơ Tam sượt qua người Ân Cửu Dạ, tay áo hai người dường như có ma sát một chút, có lẽ chính là khi đó Sơ Tam đã giao cái túi máu gà này cho Ân Cửu Dạ.

Hỉ bào rất rộng, Ân Cửu Dạ vung đao trong nháy mắt, giọt máu liền bay ra ngoài, kì thực chỉ là đem bong bóng cá bóp ra một cái lỗ kim nho nhỏ, phối hợp bay ra một giọt máu thôi.

Sắc mặt của đôi phu phụ lập tức thay đổi mấy lần, té ngã mở miệng nói: Làm sao có thể... Làm sao có thể.

Tráng hán kia biến mất trong đám người, Sơ Tam lặng lẽ đuổi theo, lưu lại đôi vợ chồng này.

Mộc Tịch Bắc thấy vậy mở miệng nói: Có lẽ các ngươi đã động tay chân gì đó, vô luận là máu của ai đều sẽ hòa tan mới đúng.

Không... Không phải. Chúng ta không có... Hai người nhấc chân muốn chạy, thế nhưng dân chúng vây xem lại không cho, đều không chịu nhường ra một con đường.

Dù vậy, hai người vẫn liều mạng xô té đám người chặn đường, hoảng hốt muốn chạy trốn.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ lộ ra sát ý, một cước đá lên đao bên chân, vung tay liền ném ra ngoài, một đao mất mạng, hai người liên tiếp ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn, dường như không dám tin chỉ vừa mới chớp mắt, đã mệnh táng hoàng tuyền!

Máu tươi phun ra ngoài, nhuộm đỏ thảm đỏ trải ra trên đường, trong không khí mơ hồ tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt, toàn bộ con đường trong nháy mắt liền yên tĩnh hẳn.

Ân Cửu Dạ mặt lạnh trầm giọng nói: Hai người này, có ý định lừa gạt, làm lỡ giờ lành, tội đáng chém, mang xuống đi!

Thị vệ trong phủ rất nhanh tiến lên kéo hai cỗ thi thể xuống, trên đường lưu lại hai đường máu thật dài, tân khách cùng bách tính vây xem nhất thời đều cấm thanh, dường như sợ bị giận chó đánh mèo.

Mộc Tịch Bắc thấy vậy, ôn nhu mở miệng nói: Hai người này lợi dụng nhân tính bản thiện, tranh thủ đồng tình, vì bản thân mưu lợi, tội đáng chém, đây là răn đe.

Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, đều gật đầu phụ họa nói: Đúng đó, thật sự là quá phận, hại ta cho rằng bọn họ thật sự là cha mẹ Thái tử, suýt nữa cho rằng thái tử điện hạ...

Đúng đó đúng đó, ta thiếu chút cũng oan uổng thái tử điện hạ, hai người này vậy mà diễn giống như thật, muốn leo lên quyền quý, thật sự là đáng hận! Nên giết!

Mọi người nhất thời đều lên án hai người vừa chết này, màu máu trên đường tự dưng tăng thêm cho buổi lễ một chút quỷ dị yêu diễm.

Hiên Viên Ngưng Sương ở sau bức tường nhìn thấy đôi phu phụ kia chết thảm, tức không nhẹ, không nghĩ tới, hai lần xuất thủ, vậy mà liên tiếp lọt vào thất bại!

Nam nhân đi theo phía sau càng thêm cẩn thận, đem vùi đầu rất thấp, không dám gây ra chút âm thanh nào.

Thật sự là một đám phế vật! Chút chuyện này cũng làm không xong! Hiên Viên Ngưng Sương nổi giận đùng đùng quay người rời đi, hằn máu trên mặt càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Các tân khách vẫn như cũ thân thiện chúc mừng, trên mặt hiện đầy khuôn mặt tươi cười, Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ trở lại phòng trước phủ thái tử, tiếp tục bái đường.

Còn chưa bắt đầu, trước cửa liền truyền đến thanh âm của thái giám: Hoàng Thượng giá lâm ~

Sắc mặt Ân Cửu Dạ đen hơn một chút, đường còn chưa bái, sao Mộc Chính Đức lại tới đây.

Mọi người nhao nhao quỳ xuống: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Mộc Chính Đức một thân thường phục xuất hiện trước đại sảnh, nhìn phủ thái tử trang hoàng lộng lẫy, tân khách đông đúc, hơi gật gật đầu: Đều đứng lên đi.

Mọi người nhao nhao đứng dậy, đứng ở một bên, Mộc Chính Đức nhìn thấy hai người đều là một thân áo đỏ, trên dưới đánh giá một phen, nhìn thấy khăn trùm đầu của Mộc Tịch Bắc mở ra, không khỏi mở miệng nói: Khăn trùm đầu sao có thể gở ra chứ? Mau thả xuống...

Mộc Tịch Bắc ứng thanh để khăn cô dâu xuống, che lại khuôn mặt tuyệt sắc kia, chỉ cảm thấy căn phòng vốn đang rực rỡ phát sáng trong nháy mắt ảm đạm không ít.

Sắc mặt của Ân Cửu Dạ lúc này mới có chút chuyển biến tốt đẹp, chỉ là trong đầu lại ngứa ngáy khó nhịn.

Mộc Chính Đức vốn cũng không tính đến đây, chỉ là nghe thấy có người truyền đến tin tức nói là có người giả mạo phụ mẫu Ân Cửu Dạ, gây chuyện ở trước cửa phủ thái tử.

Hắn liền không yên tâm, nhất định phải đến nhìn xem mới an tâm.

Bây giờ thấy hai người đều vô sự, lúc này mới yên lòng.

Mộc Chính Đức hai tay chắp sau lưng mở miệng nói: Trẫm nghĩ phụ mẫu Cửu Dạ không có ở đây, bây giờ Trẫm là Hoàng đế, Cửu Dạ là Thái tử, trên danh nghĩa là phụ tử, cho nên hôm nay liền do Trẫm làm phụ thân của Cửu Dạ rồi.

Mọi người nghe Hoàng đế nói vậy, cũng không nói được gì, vừa mới nhìn thấy một màn tàn nhẫn của Ân Cửu Dạ, nên không có người nào nguyện ý tìm xúi quẩy vào lúc này, vì thế người không đồng ý cũng chỉ gật đầu không lên tiếng, còn người lấy lòng thì hùa theo: Bệ hạ nói có lý, nói có lý ~

Cứ như vậy, Mộc Chính Đức yên tâm thoải mái ngồi ở trên vị trí cao đường, trên bàn bày biện hoa quả.

Người chủ trì thấy tất cả đã sẵn sàng, hắng giọng một cái, dùng giọng nói vô cùng to rõ mở miệng hô: Nhất bái thiên địa ~

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ quay người rồi cùng nhau quỳ xuống, đầu đối diện thương thiên, chậm rãi khom người bái lạy.

Thấy hai người lễ bái thành công, các tân khách nhao nhao chúc mừng, rất náo nhiệt.

Nhị bái cao đường ~

Hai người cùng nhau quỳ xuống với Mộc Chính Đức, sau khi dập đầu một cái, Thanh Từ và Thượng ma ma lập tức dâng lên nước trà.

Ân Cửu Dạ hai tay dâng nước trà tới trước mặt Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức híp lại hai mắt nhìn chăm chú Ân Cửu Dạ một hồi, sau đó mới tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm, một lần nữa đặt ở trên khay.

Sau đó, Mộc Tịch Bắc cũng cầm lấy chén trà, hai tay phụng đến trước mặt Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức nhìn nữ nhi nhà mình, tất nhiên là nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, khẽ nhấp một ngụm trà, gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái hồng bao thật dày, giao cho Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của phụ thân nhà mình, chỉ cảm thấy buồn cười, quả thật là niên kỷ càng lớn, tính trẻ con càng nặng a?

Phu thê giao bái ~

Hai người xoay người qua, khẽ cúi đầu, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng ~ Các tân khách vỗ tay rầm rầm, bắt đầu ồn ào náo nhiệt.

Trên mặt Ân Cửu Dạ rốt cục lộ ra một chút ý cười, ôm ngang lấy Mộc Tịch Bắc, đi về phía tân phòng.

Bắc Bắc, nàng là của ta rồi. Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đỏ mặt nhẹ nhàng lên tiếng: Ừ.

Đẩy cửa phòng ra, đặt Mộc Tịch Bắc lên giường, sau đó hai người đều không lên tiếng, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ.

Trong không khí có chút mập mờ đang lưu động, cuối cùng Ân Cửu Dạ trầm giọng nói: Vậy... Nàng nghỉ ngơi trước đi.

Được. Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng trả lời.

Ân Cửu Dạ lại nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, cách lớp sa đỏ khẽ hôn lên gương mặt của Mộc Tịch Bắc một cái: Ta đi trước chiêu đãi tân khách, rất nhanh sẽ trở về.

Được.

Ân Cửu Dạ lúc này mới quay người ra ngoài, đóng chặt cửa lại.

Mộc Tịch Bắc nhìn nến đỏ long phượng nhảy nhót trên bàn, chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, cho dù hai người sớm đã có phu thê chi thực, nhưng cảm giác trải qua đại hôn tóm lại cũng không giống nhau.

Một lát sau, Thanh Từ gõ cửa tiến vào: Tiểu thư.

Tiểu thư, uống ngụm trà, rồi ăn một chút gì đi, Thái tử chắc còn phải ở lại một hồi lâu. Thanh Từ bưng vào mấy đĩa điểm tâm.

Mộc Tịch Bắc nhấc lên khăn cô dâu, gật gật đầu, đơn giản dùng một chút.

Ánh mắt Thanh Từ có chút mất tự nhiên né tránh, Mộc Tịch Bắc lại bởi vì chìm đắm trong suy nghĩ nên cũng không chú ý tới.

Ân Cửu Dạ đi giữa đám tân khách, có người thành tâm lấy lòng, cũng có người thực tình chúc phúc, nhưng vô luận là loại nào, hắn đều rất cao hứng, là thật sự cao hứng, chỉ cảm thấy đời này không còn lúc nào thoải mái như lúc này.

Khuôn mặt trước giờ đều lạnh lùng nghiêm nghị, môi mím chặt, giờ phút này lại đều toát ra ý cười vui sướng, khiến những tân khách kia chỉ cảm thấy đã tìm đúng phương pháp, như mộc xuân phong ( chìm đắm trong cảnh tượng tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp)

Toàn bộ đại sảnh náo nhiệt không thôi, cũng không biết rốt cuộc là bày bao nhiêu tiệc rượu, chỉ biết là bàn bàn trân tu, đạo đạo mỹ vị, quỳnh tương ngọc lộ, đã dùng hết tâm tư, ngay cả tửu lâu trong liên thành, cũng bán miễn phí toàn bộ cho bách tính, tất cả chi phí tiêu xài, đều do phủ thái tử thanh toán.

Ân Cửu Dạ uống không ít rượu, cũng không biết là có người cố ý chuốc rượu hắn, hay là vô tâm, tóm lại hắn cảm thấy mình có chút say, nhưng lại không muốn tỉnh lại, dường như sợ cảnh tượng tốt đẹp ồn ào náo nhiệt trước mắt, chỉ là một giấc mộng.

Chỉ là giờ phút này Ân Cửu Dạ lại không biết, lúc này, gương mặt hơi say rượu, khóe miệng hơi ôm lấy ý cười của hắn, lại khiến cho bao nhiêu thiếu nữ phải trằn trọc, khó có thể quên đi.

Cho đến khi sắc trời trở tối, mọi người vẫn chưa rời đi bao nhiêu, các phụ nhân thì tập hợp lại một chỗ đàm luận cái gì đó, phần lớn là nói đến độ xa hoa của phủ thái tử, rồi đồ cưới của công chúa, còn có trang dung của công chúa.

Mà các nam nhân thì tốp năm tốp ba tập hợp lại một chỗ, kề vai sát cánh, thậm chí quên đi thù hận ngày thường, sảng khoái nói chuyện, bởi vì Thái tử và hoàng đế đều ở chỗ này, nên tất cả đều uống hết mình, cả đám đều có mấy phần men say.

Thái tử điện hạ, ngài thật đúng là có phúc phần, công chúa điện hạ thật sự là xinh đẹp... Nếu không phải công chúa điện hạ thân phận tôn quý, tiểu nhân nhất định phải bắt ranh con trong nhà cầu hôn với công chúa điện hạ, cưới công chúa vào nhà, cho dù là làm Quan Âm Bồ Tát cúng bái cũng đáng ~ Quan viên say rượu vậy mà gan lớn vỗ lên bả vai Ân Cửu Dạ.

Mà Ân Cửu Dạ vốn trong mắt đang chứa ý cười, nghe xong lời này con ngươi đen nhánh lập tức mang theo sát ý không chút nào che giấu, nhìn về phía tên quan viên say rượu kia.

Quan viên kia đầu tiên là sững sờ, cả người nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, gượng cười nói không ra lời.

Quan viên một bên thấy vậy, tiến lên giải vây nói: Trương huynh, huynh đừng quấn lấy Thái tử điện hạ nữa, ta thấy sắc trời cũng đã tối, Thái tử điện hạ nên vào động phòng rồi~

Ánh mắt của Ân Cửu Dạ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy sắc trời đã biến thành màu đen, bầu trời đêm hiện ra màu xanh mực, pha tạp tinh quang, một vầng trăng sáng, nhìn vô cùng mê người.

Nhớ tới nữ tử còn chờ mình trong phòng, một trái tim đã không còn kìm nén được.

Được rồi được rồi, vào động phòng thôi ~ Đám người nhao nhao, xô Ân Cửu Dạ đến trước cửa phòng tân hôn.

Quan viên họ Trương lau lau mồ hôi lạnh trên mặt, vỗ mạnh miệng của mình một cái.

Ân Cửu Dạ đến cửa phòng, còn chưa kịp đẩy cửa, thì đã bị người đứng phía sau đẩy vào.

Cửa kẽo kẹt mở ra, Mộc Tịch Bắc yên tĩnh mà tốt đẹp đang tĩnh tọa ở trên giường.

Hỉ bà và nha hoàn đều đi vào, trong khay trình lên một cái gậy chọc bàng vàng, hai tay phụng đến trước mặt Ân Cửu Dạ.

Mộc Tịch Bắc vẫn ngồi chờ ở bên giường, thế nhưng thời gian trôi qua, lại cảm thấy toàn thân nóng lên, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng hơn.

Bây giờ Ân Cửu Dạ đi đến trước mặt, không khỏi càng căng thẳng hơn, ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người hắn, nhẹ nhàng cắn cắn môi đỏ.

Ân Cửu Dạ tiếp nhận gậy chọc, nhẹ nhàng nhấc lên sa đỏ trước mặt Mộc Tịch Bắc, lập tức ngoài cửa vang lên một loạt tiếng khen!

Tốt! Rất tốt!

Lại nhìn Mộc Tịch Bắc, đám người nhất thời đều đui mù, nữ tử ngồi ngay ngắn gương mặt đỏ hồng, cơ hồ có thể nhỏ ra nước, đôi môi óng ánh, khiến cho người ta nhịn không được muốn hôn lên đó, mị nhãn ẩn tình, hình như có sóng nước đang lưu chuyển bên trong, mang theo phong tình không nói rõ được.

Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy quanh thân chấn động, không tự chủ được nhấp nhô hầu kết, nghiêng người che lại Mộc Tịch Bắc, không cho người ta ngấp nghé sắc đẹp của nàng.

Sau đó hỉ bà lại đổ lên trên giường rất nhiều thứ, có long nhãn, hạt sen, táo đỏ, đậu phộng, dường như ngụ ý sớm sinh quý tử.

Hỉ bà cùng nha hoàn lui ra ngoài, mà mọi người vẫn như cũ đứng ở trước cửa không chịu rời đi.

Phó Dĩ Lam không biết từ chỗ nào nhảy ra lập tức bắt đầu đuổi người: Được rồi được rồi, mau về hết đi. Đừng có đứng cản đường ở đây, làm hỏng chuyện tốt của thái tử điện hạ, cẩn thận Thái tử giết cả nhà các ngươi đấy....

Mọi người vốn đang rất hào hứng lúc này bị Phó Dĩ Lam nói như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt không ít.

Phó Dĩ Lam cười nhạo trong lòng, trên mặt lại phất tay tiếp tục đuổi người: Được rồi được rồi, cũng không xem xem là ai động phòng, ngươi cũng dám náo... Về nhà náo con trai ngươi động phòng đi.

Ngươi... Ngươi... Nha đầu ranh con! Có một số lão nhân đã có tuổi vốn đi theo tham gia náo nhiệt, nghe thấy lời của Phó Dĩ Lam dường như tức không nhẹ, râu ria đều dựng cả lên.

( Ở đây ông kia nói là hoàng mao nha đầu. Hoàng tức là vàng, mao nghĩa là lông, ý ông là Phó tỷ nhà ta là một đứa con nít, trẻ con. Lúc nhỏ tóc còn ít và thưa, cũng thường là màu vàng)

Phó Dĩ Lam nắm lấy mái tóc dài đen nhánh, mở miệng nói: Lão nhân gia, ánh mắt ngài không được rồi, hôm nào mời ngự y xem một chút đi, đây là đen, không phải vàng... Long bào Hoàng Thượng mặc mới là vàng. Ngài đừng ngày nào cũng lấy đen mặc trên người mình nữa.

Lão nhân kia nghe xong, hai mắt đảo một vòng, suýt nữa tức đến hôn mê bất tỉnh, cuối cùng đành phải nhờ người đỡ lấy rời đi.

Nhìn thấy người đi hết rồi, Phó Dĩ Lam hai tay chống nạnh, đắc ý cười to: Ha ha ha... Cũng không xem xem mình bao nhiêu tuổi, còn muốn náo động phòng...

Trong phòng Mộc Tịch Bắc nghe thấy lời của Phó Dĩ Lam cũng không dám nói chuyện, sắc mặt Ân Cửu Dạ thì có chút khó coi, cái nha đầu chết tiệt này, người khác đi cả rồi, sao nó còn không đi...

Phó Dĩ Lam ghé mặt ở trên cửa cẩn thận nghe ngóng, Ân Cửu Dạ cất bước một tay mở cửa ra.

Sơ Nhị xấu hổ đứng ở một bên, Ân Cửu Dạ thì lạnh lùng nhìn Phó Dĩ Lam.

Phó Dĩ Lam lập tức kéo miệng cười cười: Đừng nóng giận... Đừng nóng giận. Tuyệt đối đừng nóng giận....

Phó Dĩ Lam một mặt trấn an nói, một mặt từ phía sau lấy ra một cái hộp nho nhỏ: Đây là lễ vật ta tặng hai người, hai người nhất định phải mở ra nhìn xem, cam đoan huynh sẽ không hối hận.

Ân Cửu Dạ nhìn cái hộp trong tay cũng không nặng lắm, hơi nhíu nhíu mày, Phó Dĩ Lam thì trưng vẻ mặt lấy lòng rồi chạy đi, trong miệng vẫn không quên hô to: Nhớ kỹ nhất định phải mở ra xem đó...

Ân Cửu Dạ cầm cái hộp, vừa mới đóng cửa lại, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa dứt khoát.

Sau khi mở cửa, liền thấy Thanh Từ đang có chút xấu hổ, trong tay cũng cầm một cái gói nho nhỏ, đưa cho Ân Cửu Dạ, nghiêm mặt nói: Đây là lễ vật Sơ Nhất tặng cho hai người.

Ân Cửu Dạ có chút hồ nghi nhìn Thanh Từ, cũng đưa tay nhận lấy đồ, đang muốn đóng cửa, Thanh Từ lại cản lại, khẽ nói: Còn có điểm tâm trong phòng cũng là lễ vật Sơ Nhất đưa.

Ân Cửu Dạ vừa đóng cửa lại, Sơ Nhất không biết từ chỗ nào chạy ra, kéo lấy Thanh Từ đi thật xa, vẻ mặt ủy khuất mở miệng nói: Nương tử. Cái này rõ ràng là đồ chúng ta cùng nhau tặng, còn có điểm tâm kia cũng là chính nàng đưa, sao nàng có thể đổ hết lên đầu ta vậy... Nàng đây là muốn hại chết ta à?

Thanh Từ hơi đỏ mặt, nhưng lại lạnh lùng nói: Dù sao chủ tử nhà huynh sẽ chỉ khen ngợi huynh, còn nếu chủ tử nhà ta mà biết ta cũng tham gia vào trong đó, nhất định sẽ chỉnh chết ta.

Nàng ấy dám? Sơ Nhất vừa nghe xong, lập tức ra vẻ lợi hại.

Thanh Từ vừa trừng mắt, Sơ Nhất lập tức giống như quả bóng xì hơi, ủy khuất nói: Nàng ấy đương nhiên dám....

Thanh Từ nhíu nhíu mày, không nói gì, Sơ Nhất liền ôm eo Thanh Từ nói: Nương tử. Bọn họ đều động phòng rồi, chúng ta có lẽ đã lâu không thân mật.

Thanh Từ tát một cái lên mặt Sơ Nhất, không dùng bao nhiêu lực, hai má lại ửng đỏ, trong miệng lại dữ dằn hét: Lăn đi.

Nương tử. Chúng ta lập tức đi lăn... Sơ Nhất hoàn toàn phát huy tinh thần vô lại đến cùng.

Mà bên kia Sơ Nhị nhìn thấy hai người cùng nhau Đi lăn , lại nhìn nhìn Phó Dĩ Lam ở bên cạnh đang cười sung sướng đắm chìm trong thế giới của mình, trên mặt hiện lên thần sắc u oán, lại không được Phó Dĩ Lam nhìn thấy.

Trong phòng, Mộc Tịch Bắc vẫn cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, rót cho mình chén trà, lại không thấy có chuyển biến tốt đẹp.

Nhìn đồ trong tay Ân Cửu Dạ, nhịn không được mở miệng hỏi: Cái gì vậy?

Không biết nữa... Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc đến thất thần.

Bởi vì bầu không khí có chút xấu hổ, Mộc Tịch Bắc đành phải tìm chút đề tài để nói: Vậy mở ra xem một chút đi.

Được. Ân Cửu Dạ đáp ứng, liền đem cái gói nhỏ Thanh Từ đưa tới vào trong tay Mộc Tịch Bắc, còn mình thì mở cái hộp.

Mộc Tịch Bắc gỡ lớp vải nhung màu vàng bên ngoài ra, một quyển sách đập vào mi mắt.

Nhìn thấy phía trên đột nhiên xuất hiện mấy chữ to 《 Trong phòng bảy mươi hai thức 》sắc mặt không khỏi đỏ lên, run rẩy cầm mà không dám động.

Sau khi Ân Cửu Dạ mở ra, trước hết đập vào mi mắt cũng là một quyển sách, không giống với Mộc Tịch Bắc chính là, trên bìa sách viết 《 Trong phòng một trăm linh tám thức 》.

Hai người liếc nhau, ánh mắt rơi vào trên hai quyển sách của nhau, bầu không khí nhất thời trầm mặc xuống.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy mình càng ngày càng miệng đắng lưỡi khô, toàn thân khô nóng gần như khó có thể chịu đựng.

Ân Cửu Dạ ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, sau đó có chút xấu hổ cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, nhẹ nhàng lật qua lật lại.

Âm thanh lật sách ở trong gian phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng, Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng đầu, nhìn về phía quyển sách trên tay Ân Cửu Dạ.

Chỉ gặp trên sách vẽ hai cỗ thân thể nam nữ trần như nhộng, đang làm các loại tư thế khó xử.

Mộc Tịch Bắc đỏ mặt phảng phất như sắp chảy ra nước, thế nhưng không biết làm sao, ánh mắt rơi vào trên sách liền không dời đi nổi.

Không đợi lấy lại tinh thần, Ân Cửu Dạ đã xông tới, quyển sách trên tay tùy tiện ném vào trên giường, hộp cũng ngã đến trên mặt đất, đồ bên trong tản ra, chỉ là hai người đều không chú ý tới.

Nhẹ nhàng xé rách hỉ phục nặng nề, Mộc Tịch Bắc ngã vào chăn gấm phủ long phượng trên giường, mũ phượng trên đầu rơi xuống ở một bên, ngã nghiêng lung tung.

Ba ngàn tóc đen như thác nước, dây dưa ở giữa hai người.

Ân Cửu Dạ mân mê nửa ngày, cũng không biết là có người cố ý hay là đối nghịch với hắn, mà chỉ xé được mỗi cổ áo.

Cần cổ tuyết trắng như ngọc, xương quai xanh mê người cùng khối đẫy đà như ẩn như hiện, đủ để làm cho người ta phun máu.

Thế nhưng càng nóng vội, hỉ phục lại càng kéo không ra.

Có lẽ bởi vì trên quần áo thêu thùa thật sự là quá nhiều, rất nhiều chỗ đều là dùng tơ vàng may thành, nếu như cưỡng ép lôi kéo, e là cuối cùng sẽ bị thương tay.

Hô hấp của Ân Cửu Dạ dần dần tăng thêm, càng lúc càng tức giận.

Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, nhìn lòng bàn tay của hắn đều đã bị cứa đến đỏ bừng, tay nhỏ chậm rãi dời lên, bắt đầu nhẹ nhàng gỡ ra nút áo của mình.

Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy nhìn chính nàng động thủ, có vẻ càng dày vò hơn, ánh mắt rơi vào nút thắt trên vạt áo nữ tử, nhìn chằm chằm động tác của nàng.

Càng đi xuống, động tác Mộc Tịch Bắc càng chậm, dường như rất ngượng ngùng.

Trung y màu đỏ bên trong đã lộ ra, nhưng Mộc Tịch Bắc lại chậm chạp không chịu tiếp tục cởi nút kế tiếp.

Ân Cửu Dạ dùng sức kéo một cái, chỉ nghe xoẹt một tiếng, hỉ phục bị giật ra, tùy ý vứt trên mặt đất.

Có lẽ bởi vì chỉ còn lại hai cái nút áo, nên vạt áo kéo ra cũng tiện hơn nhiều, hơn nữa Ân Cửu Dạ tụ lực đã lâu, lần này, ngược lại là sảng khoái!

Bàn tay to của Ân Cửu Dạ rất nhanh đã theo vạt áo vào thăm dò, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy màn che treo cao, có hơi bất an, đang muốn mở miệng bảo Ân Cửu Dạ buông xuống, nhưng còn chưa mở miệng thì đã bị nuốt hết vào trong miệng nam nhân rồi.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy quanh thân khô nóng dường như đạt được phóng thích, nam nhân đụng vào dễ dàng đốt lửa trên người nàng, tay nhỏ dần dần cởi bỏ vạt áo nam nhân, cho đến khi hai cỗ thân thể chạm nhau, có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ của nhau.

Mây mưa qua đi, Mộc Tịch Bắc sắc mặt đỏ hồng, cả người đều có chút thở gấp, lúc này mới cảm thấy cảm giác khô nóng đỡ hơn một chút.

Mộc Tịch Bắc nằm lỳ ở trên giường, hai tay chụm lại, đầu gối ở trên tay, mái tóc rủ xuống gương mặt, mang theo vài phần quyến rũ đặc thù của nữ nhân, khẽ nhắm mắt, lộ ra bờ lưng cùng vòng eo mê người, dưới lưng thì đắp hờ một cái chăn mỏng, như ẩn như hiện, khiến cho người ta vô hạn mơ màng.

Ân Cửu Dạ cong chân ngồi ở một bên, bàn tay hữu lực nhẹ nhàng du tẩu ở trên tấm lưng cùng vòng eo bóng loáng của nữ tử, dường như đang giúp nàng mát xa.

Đóa hoa chói mắt trên đầu vai, luôn làm Ân Cửu Dạ thất thần, tên của mình rõ ràng khắc vào trên người nữ tử, nhận biết được điều này, làm mặt mày của hắn đều ôn nhu hẳn.

Hơi ghé mắt, lại nhìn thấy quyển sách đang an tĩnh nằm ở chân giường, không khỏi hơi vui mừng nhướng mày, duỗi bàn tay, cầm tới.

Mộc Tịch Bắc nghe thấy âm thanh lật sách nhỏ xíu, mở mắt ra nhìn sang, lại không ngờ Ân Cửu Dạ đặt cả người ở trên lưng của nàng, dù không dùng lực, nhưng cũng khiến nàng lập tức trở nên khẩn trương.

Hai tay kéo qua đầu vai của nàng, đem sách đặt ở trước mặt của nàng, bắt đầu lật xem.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc có chút né tránh, Ân Cửu Dạ lại ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: Bắc Bắc...Chúng ta tới thử một chút đi.

Ân Cửu Dạ. Mộc Tịch Bắc đang muốn phản bác, nhìn thấy tư thế trên sách cả người đều ngây dại, đỏ mặt nói không ra lời.

Ân Cửu Dạ ôm lấy Mộc Tịch Bắc từng tờ từng tờ lật xem, toàn thân hai người càng ngày càng khô nóng khó nhịn.

Cỗ cuồng nhiệt vừa mới rút đi, lại bắt đầu lan toả trên người Mộc Tịch Bắc, cả người đều có chút không khống chế được, mà Ân Cửu Dạ càng không cần phải nói, mỹ nhân ở ngay dưới thân, quả thực chính là một loại tra tấn.

Sách tiếp tục lật đến một tờ, lần này, hai người đều ngây dại, không vì cái gì khác, chỉ vì hai người trên tranh hoàn toàn khác trước đó.

Dường như là cho người vẽ thêm, hoạ sĩ rất thô ráp, duy chỉ có vẽ chỗ cảm thấy khó xử kia lại phá lệ rõ ràng.

Mà càng quá phận chính là, Phó Dĩ Lam vẫn không quên ở bên cạnh nữ tử ghi chú là Mộc Tịch Bắc, ở bên cạnh nam tử ghi chú là Ân Cửu Dạ, khiến hai người quả thực chính là đỏ mắt.

Lại nhìn tư thế kia, quả thực có thể được xưng là độ khó cực cao, dù là Mộc Tịch Bắc tự tin với tài múa xuất chúng, dáng người mềm mại, cũng không dám chắc có thể làm được.

Ân Cửu Dạ vung tay quăng sách đi, mấy cái động tác này đều đã chui vào trong não, hôn nhẹ đầu vai Mộc Tịch Bắc: Bắc Bắc.

Mộc Tịch Bắc sớm bị đã bị Ân Cửu Dạ hôn đến toàn thân bất lực, hận không thể hòa tan thành một vũng xuân thủy.

Ân Cửu Dạ vùi đầu gian khổ lao động, không biết vất vả cày cấy gieo hạt.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, đã không thể động đậy, ai ngờ nam nhân lại mò lên hai chân của nàng, dẫn dắt nói: Bắc Bắc, chúng ta thử Quan Âm Tọa Liên một cái đi...

Dược thiện Ân Cửu Dạ vẫn cho Mộc Tịch Bắc dùng cuối cùng vào thời điểm này cũng phát huy công hiệu, trọn vẹn giày vò hơn phân nửa túc, Mộc Tịch Bắc đều không bị mê man, cho dù xụi lơ, nhưng vẫn hoàn toàn thanh tỉnh.

Ân Cửu Dạ. Trong giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo cầu khẩn, hữu khí vô lực, trong lòng lại hận mình sao vẫn còn thanh tỉnh như vậy.

Hử. Ân Cửu Dạ đáp, trong lòng lại nhịn không được tán thưởng Sơ Nhất và Phó Dĩ Lam, đem chuyện Phó Dĩ Lam mặt dạn mày dày không đi trước đó ném ra sau ót.

Dấu hôn tinh mịn che kín da thịt tuyết trắng của nữ tử, nam nhân nhìn bộ dáng xấu hổ lại hơi e sợ của nữ tử dưới thân, ý niệm vốn muốn nghỉ ngơi lập tức bị bỏ qua.

Bắc Bắc.

Hả?

Hôn ta.

Mộc Tịch Bắc đối diện với con ngươi đen nhánh của nam nhân, nhận mệnh ôm cổ của nam nhân, đưa lên cánh môi đỏ thắm, lại cảm thấy mình quả thực đang bị nam nhân nuốt vào trong bụng.

Ân Cửu Dạ tựa đầu trên cổ nữ tử, trầm giọng nói: Kế tiếp là sườn nhập thức.

Mộc Tịch Bắc cả người cứng đờ, trong thanh âm mang theo cầu khẩn: Ân Cửu Dạ.

Không đợi Mộc Tịch Bắc nói hết lời, Ân Cửu Dạ đã dùng hành động thực tế làm câu trả lời.

Mộc Tịch Bắc vành mắt đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: Ân Cửu Dạ. Ta không được rồi. Tha cho ta đi.

Ân Cửu Dạ một bên tiếp tục động tác, một mặt hỏi ngược lại: Nàng nói cái gì.

Hu hu.... Tha cho ta đi. Ân Cửu Dạ, ta hận chàng. Nước mắt Mộc Tịch Bắc không khống chế được rơi xuống.

Cũng không biết vì sao, trên chuyện khác, Ân Cửu Dạ có thể tính là ngoan ngoãn phục tùng Mộc Tịch Bắc, nhưng duy chỉ có trên chuyện phòng the, Mộc Tịch Bắc kháng nghị tác dụng luôn rất nhỏ bé.

Lặp lại lần nữa. Giọng nói của Ân Cửu Dạ trầm mấy phần, nhìn nữ tử đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ cảm thấy làm sao cũng không đủ.

Khoảng thời gian này được dược thiện điều trị, hắn chắc chắn thân thể Mộc Tịch Bắc không có vấn đề, nhìn thấy nữ tử dưới thân hai mắt đẫm lệ, không khỏi thú tính đại phát.

Mộc Tịch Bắc một mặt ôm cổ của nam nhân, một mặt khàn khàn cuống họng hét: Ân Cửu Dạ ta hận chàng. Chàng là tên cầm thú. Cầm thú!

Giờ phút này Mộc Tịch Bắc lại quên đi, ngay tại lúc này, nghe thấy lời nói này, nam nhân trước mắt sẽ càng làm trầm trọng thêm thôi.
break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc