Trong Minh Châu Các đèn đuốc đốt sáng trưng, Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước bàn khẽ sờ gả y trên bàn, tâm tình có chút phức tạp, làm hai đời người, nàng rốt cục cũng sắp gả làm vợ người.
Ở kiếp trước nàng vì tình mà mệt mỏi, cuối cùng cũng bởi vì tình mà mệnh táng hoàng tuyền, nhưng may mắn chính là, kiếp này, nàng lại vì tình mà sinh, mà nam nhân nàng gả, cũng coi nàng như trân bảo.
Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, cho dù nàng từng yêu, từng hận, từng chết tâm, từng tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn bị người nam nhân tính tình ngang bướng, thủ đoạn tàn nhẫn này cảm động.
Trên đời này có một loại người, ngươi không thể nói là người tốt, bọn họ có lẽ coi thường nhân mạng, có lẽ tổn hại sinh tử, nhưng xin hãy tin tưởng, rất nhiều thời điểm, bọn họ chỉ là vì để cho người trong lòng được sống tốt, hoặc là, vì để cho càng nhiều người trong thiên hạ này có thể sống tốt hơn nữa.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ lại là người mà ngươi không thể vứt bỏ, thậm chí là người nhất định phải lựa chọn, bởi vì ngươi hiểu, cũng bởi vì bọn họ nổ lực vì ngươi, nhiều khi, cho dù phải làm điều ác, thì ngươi cũng chỉ có thể làm liều mà thôi.
Điều này nói chung chính là, cho dù một ngày nào đó, người trong thiên hạ đều chối bỏ ngươi, thì ta cũng sẽ đứng ở đằng sau ngươi.
Cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, trong phòng rải xuống ánh trăng như nước.
Giống như hai năm trước, Mộc Chính Đức một thân một mình lặng yên đi vào, cho dù bây giờ hắn mặc long bào, cho dù ngày mai nàng sẽ gả cho người khác, có lẽ có rất nhiều thứ trong lúc lơ đãng đều đã thay đổi, nhưng mà luôn có một số người, có một số việc, vẫn trải qua tháng năm trôi như nước.
Cha. Mộc Tịch Bắc đứng dậy, như nàng sở liệu, Mộc Chính Đức sẽ đến.
Mộc Chính Đức vẫy tay ra hiệu, để Mộc Tịch Bắc tiếp tục ngồi, trong tay cầm một bình trà nóng, đặt ở trên bàn hoa văn phức tạp.
Haizz, thời gian trôi qua thật nhanh, cũng đến lúc con phải lập gia đình rồi. Mộc Chính Đức cảm thán, đồng thời đưa tay rót cho hai người một chén trà nóng.
Cho dù Mộc Tịch Bắc có thể miệng phun hoa sen ứng phó với những người ngoài kia, nhưng giờ phút này đối mặt với nam nhân được gọi là phụ thân này, nàng lại không nói được bao nhiêu lời.
Có một số việc, vi phụ vốn cũng không muốn nói ra, chẳng qua bây giờ con đã sắp gả làm vợ hắn rồi, vi phụ vẫn nên nói ra thì hơn. Mộc Chính Đức sâu kín mở miệng.
Mộc Tịch Bắc gật đầu, an tĩnh lắng nghe, ánh mắt rơi vào trên người Mộc Chính Đức, chỉ thấy sắc mặt ông hiện ra vài phần mệt mỏi, tâm không khỏi nhói đau.
Liên quan tới thân thế của Cửu Dạ, vi phụ đã điều tra rất lâu, năm đó hắn ở U Minh viện, vi phụ đã phái người điều tra qua sự tồn tại của hắn, có điều biết không nhiều lắm, cho đến khi con và hắn ở bên nhau, vi phụ mới lưu tâm đến chuyện của hắn. Ánh mắt của Mộc Chính Đức rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, mang theo một tia dung túng cùng cưng chiều.
Con của hắn cuối cùng cũng đã trưởng thành là một nữ tử một mình gánh vác một phương rồi, hắn tin tưởng, trên thế giới này vô luận là tình yêu, thân tình, hay là tình bằng hữu, cũng vô luận là quyền lực, địa vị hay là tiền tài, cuối cùng cũng không có thứ nào có thể tổn thương đến nó.
Cho dù thủng trăm ngàn lỗ, nhưng nó vẫn còn một trái tim kiên cường dũng cảm, mà cái này, đúng là điều hắn nhọc lòng và hi vọng nó có thể có nhất.
Thân thế của Cửu Dạ? Có liên quan tới mẫu thân của chàng? Mộc Tịch Bắc thoáng nhăn đầu lông mày, nàng ngược lại cũng muốn biết, người nữ nhân đã từ bỏ con ruột của mình còn không tính, còn liên tiếp truy sát hắn gần hai mươi năm, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Ừ, kỳ thật người này mặc dù nói ra thì xa lạ, nhưng mà đối với chúng ta cũng không xa lạ gì. Mẫu thân của Ân Cửu Dạ và Ân Cửu Sanh chính là Thái hậu Nam Kiều hiện giờ, cũng là Trưởng công chúa năm đó của Tây La - Ân Tiêu. Mộc Chính Đức chậm rãi mở miệng đề cập đến một đoạn lịch sử đã bị phủ đầy bụi.
Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới mẫu thân Ân Cửu Dạ lại là tỷ tỷ của Hoàng đế Tây La tiền nhiệm.
Nam tử Tây La mặc dù dần dần xuống dốc, nhưng nữ tử Tây La lại dần dần hưng vượng, dần dần lộ ra tình trạng âm thịnh dương suy, năm đó Ân Tiêu được tiên đế khen ngợi có tài kinh thế, thậm chí năm đó Đa Luân tuổi còn nhỏ, cũng từng được tiên đế khen ngợi qua. Mộc Chính Đức lại mở miệng.
Mộc Tịch Bắc ngẫm lại, xác thực như thế, hoàng thất Tây La này, xác thực như thế, vô luận là Thái tử hay là hoàng tử đều không có mấy người được trọng dụng.
Năm đó Ân Tiêu gả đến Nam Kiều, rất được Hiên Viên đế sủng ái, sinh hạ được đôi song sinh Ân Cửu Dạ và Ân Cửu Sanh, phải biết rằng, sinh hạ song sinh tử chính là đại tội, đối với hậu vị của bà ta thậm chí là đường sống sau này đều là một cái nhược điểm trí mạng, năm đó Ân Tiêu vì hậu vị liền không tiếc muốn giết chết hai đứa bé, nhưng năm đó cũng đúng lúc Hoàng đế đang ở Nam Kiều, Ân Tiêu sợ lưu lại dấu vết, nên liền để cho Hoàng đế mang hai đứa bé ra cung rồi mới giết chết, chỉ là không nghĩ tới Hoàng đế không chỉ không giết chết hai đứa bé, ngược lại còn mang về Tây La. Mộc Chính Đức nghiêm túc mở miệng.
Ân Tiêu quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt, hổ dữ còn không ăn thịt con, bà ta lại ác độc như thế. Mộc Tịch Bắc có chút tức giận, nghĩ đến Ân Cửu Dạ một thân một mình bị giam cầm lâu như vậy, không khỏi cảm thấy trong lòng chua xót.
Cho nên, lúc này vi phụ vừa mới kế vị, lần này các quốc gia tề tụ, các con nhất định phải cẩn thận người của Nam Kiều. Mộc Chính Đức lại nói tiếp.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không nói gì, Mộc Chính Đức tiếp tục nói: Ngày mai xuất giá rồi, hôm nay đi nghỉ ngơi sớm đi.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Cha, cha chờ một chút.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi giày, đặt ở trước mặt Mộc Chính Đức: Trước đó vài ngày có hỏi cô lấy kích cỡ chân cha, làm một đôi giày, đế giày rất dày, con có dấu đao ở bên trong, chỉ cần cha động vào cơ quan bên cạnh, đao sẽ lập tức phóng ra.
Trên tay Mộc Tịch Bắc chính là một đôi giày màu đen có thêu long văn màu vàng, nàng nhẹ nhàng kích hoạt cơ quan ở một bên, một con dao hiện hàn quang liền không tiếng động tuốt ra khỏi vỏ.
Trong mắt Mộc Chính Đức hiện lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng sờ lên đầu Mộc Tịch Bắc, cầm lấy giày rồi quay người rời đi, mỗi một bước đều vững vàng vô cùng.
Cha, nay ngồi trên đế vị, đường đi nhiều gian khó, chỉ mong cha có thể một đường an ổn.
Sau khi Mộc Tịch Bắc rửa mặt xong, vừa mới tắt nến, thì một bóng đen đột nhiên nhảy vào.
Mộc Tịch Bắc mượn ánh nến mỏng manh, có thể thấy rõ bóng đen bên giường chính là Ân Cửu Dạ, khẽ hỏi: Sao chàng lại tới đây?
Ân Cửu Dạ do dự một chút, mở miệng nói: Ngủ không được.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, nam nhân nói bổ sung: Tim đập rất nhanh.
Mộc Tịch Bắc hơi cong khóe miệng khuyên nhủ nói: Sớm trở về ngủ đi, đừng để lỡ canh giờ.
Đêm nay Ân Cửu Dạ phải ngủ ở phủ Thái tử, cho nên một đường đi qua đây cũng tốn không ít canh giờ, trên người còn mang theo một tầng khí ẩm.
Ân Cửu Dạ cúi người khẽ hôn lên cái trán Mộc Tịch Bắc, khàn khàn cuống họng nói: Ngủ ngon.
Ngủ ngon. Mộc Tịch Bắc chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nam nhân lại đứng thêm một hồi, lúc này mới biến mất dưới ánh trăng.
Một đêm vô mộng, hôm sau trời vừa sáng Mộc Tịch Bắc đã bị ma ma trong cung đánh thức, lão thái phi và Mộc Chính Đức đều chưa đợi Mộc Tịch Bắc mặc áo xong cũng đã chạy tới rồi.
Đại thần trong triều cùng các mệnh phụ cũng nhao nhao tề tụ tại Minh Châu viện, chỉ là thời gian không sớm bằng Mộc Chính Đức và lão thái phi thôi.
Mộc Chính Đức còn tốt, trước hết còn chờ ở bên ngoài, hai tay chắp sau lưng, thong thả đi qua đi lại.
Còn Lão thái phi thì vào lúc Mộc Tịch Bắc đang thay trung y, đã theo ma ma vào trong rồi.
Mau lên, nước tắm chuẩn bị xong cả chưa? Lão thái phi nói với ma ma bên cạnh.
Hồi trưởng công chúa điện hạ, đều chuẩn bị xong cả rồi. Thượng ma ma nói.
Lão thái phi tiến lên kéo Mộc Tịch Bắc đi về hồ nước nóng, có chút lo lắng, tựa như gả nữ nhi của mình.
Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, dưới sự hầu hạ của cung tỳ, tắm rửa thay quần áo.
Trong hồ nước nóng nổi lơ lửng vô số hoa hồng, tản ra mùi thơm mê người.
Mặc trung y màu đỏ mới chuẩn bị, cung tỳ liền bắt đầu trang điểm cho Mộc Tịch Bắc, người chải búi tóc chính là Thượng nghi khéo tay nhất trong cung, một đầu phi phượng kế phức tạp trông rất sống động, ba ngàn tóc đen uốn lượn trên đầu ngón tay bà, nhu thuận mà dịu ngoan.
Mộc Tịch Bắc nhìn mình trong gương, cho dù chỉ mới đánh chút son phấn, cũng đã có phần thẹn thùng kiều diễm, gương mặt không khỏi càng đỏ hơn một chút.
Thanh Từ đứng nhìn ở một bên, muốn giúp đỡ nhưng lại không biết nên làm những gì, hôm qua Phó Dĩ Lam cũng ở lại trong cung, cùng Thanh Từ đứng chung một chỗ, líu ra líu ríu, vô cùng náo nhiệt.
Búi tóc vấn xong, Thượng nghi cắm lên búi tóc Mộc Tịch Bắc chín cái trâm phượng, ngụ ý thiên trường địa cửu, đằng sau rủ xuống một chuỗi dây tua kim sắc.
Bởi vì còn đội mũ phượng, nên cũng không đeo trang sức dư thừa.
Sau đó liền từ ma ma hầu hạ qua nhiều vị phi tần, bắt đầu chỉnh lý trang dung cho Mộc Tịch Bắc, sau khi đánh son phấn xong, liền dán một cánh hoa hồng mỏng màu vàng ở sườn mặt, cả người nhất thời quyến rũ hẳn, nhìn mà mị hoặc lòng người.
Còn chu sa trên trán đâu, sao vẫn chưa vẽ vậy. Lão thái phi ở một bên nhìn cực kì nóng vội.
Đúng rồi, còn khuyên tai nữa, để chỗ nào rồi. Phó Dĩ Lam nói giúp vào.
Ngay cả Thanh Từ cũng không bình tĩnh nổi nữa nói: Còn có chuỗi kim ngọc cũng còn chưa đeo nữa này.
Điện hạ xin chớ gấp, giờ trang điểm còn chưa xong, đợi đến khi trang điểm xong, thì sẽ dần dần tiến hành, ngài yên tâm đi, sẽ không thiếu món nào đâu ạ. Ma ma bên cạnh Lão thái phi mở miệng giải thích.
Lão thái phi lúc này mới có chút bối rối nhẹ gật đầu.
Ma ma dùng bút vẽ màu đỏ phối hợp với cánh hoa mỏng sắc kim, từng đoá từng đoá hoa hồng màu vàng trong nháy mắt tựa như nở rộ, ngay cả nụ hoa cũng đều thẹn thùng rũ xuống, vốn là nữ tử quyến rũ, trong nháy mắt liền trở nên diễm lệ bức người, thậm chí còn xen lẫn mấy phần yêu mị, khiến cho người ta nháy mắt liền sững sờ ở nơi đó.
Mấy ngày trước đây lão nô từng để ý qua công chúa điện hạ, sau khi nghiên cứu mấy ngày, liền phát hiện trang điểm màu đỏ phối với mảnh kim, rất thích hợp với công chúa điện hạ, cách trang điểm này dù không thường dùng, nhưng cũng không phải bởi vì không tốt, mà là hiếm có người nào vừa có thể khống chế được nét lộng lẫy của mảnh hoa kim sắc, lại vừa có thể khống chế được độ yêu diễm của hoa hồng màu đỏ. Ma ma mở miệng giải thích.
Tốt! Tốt! Tốt! Quay đầu sẽ có trọng thưởng! Lão thái phi nói một lúc ba chữ tốt, hai mắt cười đến híp lại.
Mộc Tịch Bắc từ từ nhắm hai mắt bị ma ma giày vò, ngón tay nắm chặt quần áo trên người, một trái tim đập thình thịch, khẩn trương không nói nên lời.
Đến cuối cùng, miệng son đỏ thắm cũng hoàn tất, trong phòng chỉ còn lại âm thanh hít không khí yên tĩnh.
Công chúa điện hạ, được rồi đấy ạ. Ma ma khom người mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở mắt ra, nữ tử trong gương có chút lạ lẫm, trên da thịt tuyết trắng dán hoa mỏng hoa mỹ, yêu diễm nói không nên lời, cánh môi đỏ tươi no đủ mà đẫy đà, không phấn nộn như ngày xưa, hai con ngươi ướt át hàm chứa tơ tình, rút đi cứng rắn dĩ vãng, mang theo vài phần nhu tình.
Ta cũng muốn lấy chồng... Phó Dĩ Lam há miệng một hồi lâu mới khép lại được.
Còn Thanh Từ thì đỏ bừng lỗ tai.
Thượng ma ma cùng mấy cung tỳ mang gả y phức tạp ra, bắt đầu giúp Mộc Tịch Bắc mặc vào, Phượng Hoàng màu băng lam ở trên gả y đỏ chót phá lệ lấp lánh, mẫu đơn kim sắc tranh nhau nở rộ, khảm các loại bảo thạch, như minh châu phát sáng, chói mắt dị thường.
Bên ngoài Mộc Chính Đức ngồi chờ cũng có chút lo lắng hỏi: Thế nào rồi?
Lão thái phi mở miệng nói: Đệ mau vào nhìn một cái đi, Bắc Bắc của chúng ta chính là tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ này.
Không đợi dứt lời, Mộc Chính Đức đã đi vào, trong chớp mắt nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, cả người cũng sững sờ ở nơi đó.
Nữ nhi của hắn không giống với Sở Lương không tranh quyền thế cùng tùy ý thoải mái, cũng khác biệt Sở Lương về vẻ dịu dàng thanh nhã, Sở Lương là một nữ tử tùy ý, tinh khiết như nước biển, nàng có thể cùng ngươi ẩm rượu tìm vui, cũng có thể múa bút vẩy mực, nàng tùy tính thoải mái, nhưng lại không có hào khí uy mãnh như giang hồ nữ tử, mà là nhàn nhạt như một chén trà thơm.
Mà giờ khắc này Mộc Tịch Bắc lại làm cho hắn cảm thấy, yêu diễm tựa một đóa Hồng Liên, mang theo nhuệ khí hùng hổ dọa người, nồng nàn tựa như một chén liệt tửu, ở dưới khuôn mặt dịu dàng, lại là một lưỡi đao đã ra khỏi vỏ, phát huy sự sắc bén vô cùng nhuần nhuyễn.
Thượng ma ma đem mũ Phượng điểm đầy đông châu cùng kim ngọc đội lên trên đầu Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu liền nặng lên rất nhiều, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Sau đó cung tỳ bưng khay ở một bên liền nối đuôi nhau mà lên, trong tay đều là đồ trang sức bằng châu ngọc, Thượng ma ma mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: Chủ tử, ngài tự chọn một ít trang sức mình thích đi, chỗ này đều là đồ xứng đôi với hôm nay.
Không đợi Mộc Tịch Bắc đi lên trước, Phó Dĩ Lam và Thanh Từ cũng đã chạy tới phía trước, lão thái phi và Mộc Chính Đức cũng theo sát nhìn qua.
Cái này đẹp nè, trên người Bắc Bắc nhiều vàng như vậy, vậy trên tay liền chọn vòng ngọc đi, vòng tay huyết ngọc này cũng màu đỏ, vừa vặn xứng đôi. Phó Dĩ Lam cầm lấy một đôi vòng ngọc màu đỏ mở miệng nói.
Không được không được, ta thấy vẫn nên chọn vòng tay bằng vàng thiên trường địa cửu này càng hợp hơn, ngụ ý tốt hơn. Lão thái phi không đồng ý cầm lấy một vòng tay bằng vàng tinh xảo.
Khuyên tai trân châu này cũng không tệ, tiểu thư thích đơn giản tinh xảo. Ánh mắt Thanh Từ rơi vào trên một đôi khuyên tai trân châu.
Mộc Chính Đức quét mắt một vòng, cuối cùng nói: Cái khóa vòng cổ này cũng không tệ, trên cổ có hơi ít quá, hẳn nên đeo thêm một ít.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy một trận đau đầu, nhưng cũng không ngăn cản nhiệt tình của bọn họ, những người này đều ở chỗ sâu trung tâm quyền lực, rất ít khi thoải mái như vậy.
Cuối cùng, trên lỗ tai Mộc Tịch Bắc đeo một đôi khuyên tai vàng kết hợp với trân châu, trên tay phân biệt đeo vòng tay huyết ngọc cùng vòng tay kim thủ, trên cổ không tính chuỗi ngọc còn có một đầu khóa trường mệnh Hồng Mã Não màu vàng.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy cả người mình nặng nề vô cùng, dường như đã hao hết sáu phần khí lực.
Ma ma buông xuống khăn che trên đầu Mộc Tịch Bắc, màu đỏ sa mỏng cùng mũ phượng phối lại một chỗ, hơi rủ xuống trước mặt Mộc Tịch Bắc, che lại khuôn mặt tuyệt thế kia.
Mộc Tịch Bắc ngồi trên ghế, xuyên thấu qua sa mỏng nhìn về phía tất cả mọi người có hơi mông lung, lại không đến mức không thấy rõ phương hướng.
Sao giờ còn chưa tới nhỉ, Ân Cửu Dạ có chuyện gì vậy, nếu còn không đến, ta sẽ phủ định cuộc hôn nhân này. Mộc Chính Đức bất mãn mở miệng nói.
Đệ gấp cái gì, đây không phải còn chưa tới canh giờ đã định sao, mọi việc đều phải để lễ cưới được may mắn nhất, đến sớm quá, cũng không tốt. Lão thái phi mặc dù đang khuyên, nhưng mà bản thân cũng nhịn không được nhìn ngó ra ngoài.
Ước chừng đợi khoảng một nén nhang, thái giám Tiểu Lục tử vội vội vàng vàng chạy vào: Đến rồi đến rồi! Đến Chính Dương môn rồi!
Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Vốn tất cả đều đang ngồi cũng rối rít đứng dậy.
Đội ngũ đưa kiệu là từ cửa chính hoàng cung, lái vào Chính Dương môn, từ Chính Dương môn đến Minh Châu viện vẫn còn phải đi một đoạn thời gian, thế nhưng đám người đều không kìm nén được đi ra ngoài nghênh đón, ngược lại vứt tân nương Mộc Tịch Bắc ở trong phòng.
Lại đợi thêm thời gian một chén trà nhỏ, tiếng sáo cùng tiếng tỳ bà rốt cục truyền đến, một đội ngũ thanh thế cực lớn chậm rãi tiến đến.
Các đại thần và mệnh phụ chờ ở trong Minh Châu viện cũng cực kì mong mỏi, vội vã ra xem náo nhiệt.Cầm đầu chính là đội ngũ thanh nhạc hơn trăm người, thân mặc áo đỏ chỉnh tề, chỉ là nhạc cụ cũng không phải loa kèn như bình thường hay chọn, mà là một đội nhạc giả am hiểu tì bà sáo trúc, thậm chí còn có hơn mười người đàn tấu chính là cổ cầm.
Mà hai bên dàn nhạc thì đều có hai hàng hộ vệ, trong tay cầm đại đao sáng loáng, thân mặc trường bào màu tím, chỉ là hơi có chút buồn cười chính là trên đại đao sáng loáng lại phân biệt cột một đóa hoa sa tanh màu đỏ, khuôn mặt nghiêm túc, thời khắc cảnh giác bốn phía.
Phía sau dàn nhạc, chính là Ân Cửu Dạ cưỡi bảo mã Xích Thố.
Nam nhân một thân áo bào đỏ yêu diễm, mặc ra một thân khí chất tuyệt thế mị hoặc, ánh mắt kiên nghị, mím chặt đôi môi, khí thế sắc bén, nhìn có chút doạ người, da thịt tuyết trắng giống như đồ sứ thượng hạng, trong con ngươi đen nhánh dấu diếm vẻ hưng phấn.
Sau lưng Ân Cửu Dạ chính là cổ kiệu mà trước đó đã cùng Mộc Tịch Bắc chọn trúng, một trăm hai mươi tám người khiêng, xa hoa vô cùng, thậm chí ngồi hơn mười người cũng dư sức.
Trên màu đỏ chót đều là màu lam cùng màu vàng quấn quanh, điểm đầy châu ngọc, một đường phiêu hương.
Sau đó đáng giá để nói chính là sính lễ, rương gỗ lim sơn son một cái tiếp một cái, dài thườn thượt suốt hai con đường, mỗi một cái đều làm cho đòn bẩy bị uốn cong, thậm chí đến khi đoàn người Ân Cửu Dạ xuất hiện tại Minh Châu Viện, mà người cuối cùng vẫn còn chưa tiến vào cửa cung.
Tới rồi... Tới rồi. Đến khi Ân Cửu Dạ tung người xuống ngựa, tất cả mọi người liền bắt đầu xôn xao.
Lão thái phi đỡ Mộc Tịch Bắc đi đến trước cửa Minh Châu các, Ân Cửu Dạ đứng ở cổng Minh Châu viện, bốn mắt nhìn nhau, tiếng ồn ào trêu ghẹo xung quanh đều chôn vùi ở trong biển người, trong thiên hạ này chỉ còn lại lẫn nhau.
Theo lý mà nói, đoạn khoảng cách này sẽ là huynh trưởng cõng Mộc Tịch Bắc đi qua, chỉ là Mộc Tịch Bắc cũng không có huynh trưởng, mọi người cũng chưa thấy xung quanh mình có người nào thích hợp, trong lúc nhất thời không biết phải an bài thế nào.
Mộc Chính Đức một thân long bào đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, hơi cúi người xuống, lại khiến mọi người sợ ngây người.
Bệ hạ. Không được đâu... Bệ hạ.
Đúng vậy bệ hạ. Việc này tuyệt đối không thể được.
Các đại thần nhao nhao tiến lên khuyên nhủ, Mộc Chính Đức lại khua tay nói: Thôi? Đừng ai cản Trẫm!
Các đại thần thuyết phục không có kết quả, còn Mộc Chính Đức thì mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: Bắc Bắc, lên đi, đừng để lỡ giờ lành.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, đông châu trên đầu theo đó khẽ đung đưa.
Vương công công muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Mộc Chính Đức cự tuyệt.
Ghé vào trên lưng Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc lẳng lặng cảm nhận sự yêu thương của người nam nhân này, thân thể của ông không khôi ngô như Ân Cửu Dạ, cánh tay cũng không hữu lực, chỉ là lại không hiểu khiến nàng cảm thấy thật an ổn.
Mộc Tịch Bắc xuyên thấu qua sa đỏ, nhìn thấy trên mái tóc Mộc Chính Đức vậy mà xuất hiện mấy sợi hoa râm, trong lòng khô khốc, hốc mắt đỏ lên.
Ôm sát cổ Mộc Chính Đức, nhẹ nhàng gọi: Cha.
Mộc Chính Đức đi rất chậm, bước chân thực ổn, trên mặt là vui mừng nói không nên lời.
Một con đường rất ngắn, nhưng Mộc Tịch Bắc lại cảm thấy là dài dằng dặc như vậy, thậm chí nàng còn muốn vĩnh viễn trốn ở trên lưng của phụ thân mình.
Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
Đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, Mộc Chính Đức liền thả Mộc Tịch Bắc xuống.
Bắc Bắc. Phải hạnh phúc nha. Mộc Chính Đức nhẹ giọng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc tiến lên trước một bước, ôm chặt lấy Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức cũng ôm thật chặt nàng vào trong ngực.
Sở Lương, nàng có thấy không? Nữ nhi của chúng ta nay xuất giá rồi, nàng có nhìn thấy không?
Cũng không biết vì sao, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, mặc dù biết rõ không phải sinh ly tử biệt, thậm chí là sau này cũng có thể ở trong cung lâu dài, nhưng mà tuyến lệ tại thời khắc này lại phát huy dồi dào, như trân châu đứt dây: Cha...
Mộc Chính Đức vỗ nhẹ lưng Mộc Tịch Bắc: Không khóc không khóc nào. Ngoan.
Dạ!
Hai người ở trước cửa ôm nhau hồi lâu, mà những đại thần đến đây xem lễ cũng càng thêm khẳng định địa vị của Mộc Tịch Bắc ở trong lòng Mộc Chính Đức.
Được rồi, nhanh lên kiệu đi, đừng để lỡ canh giờ. Mộc Chính Đức giao Mộc Tịch Bắc cho Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ tay run nhè nhẹ, có chút khẩn trương, đưa Mộc Tịch Bắc vào cỗ kiệu.
Khởi kiệu ~
Sính lễ được đặt ở trong cung, có người đến đây tiếp quản, sau đó là đồ cưới mà Lão thái phi chuẩn bị cho Mộc Tịch Bắc từ một con đường khác chậm rãi xuất hiện, đi theo phía sau cỗ kiệu.
Một đoàn người chậm rãi lái ra cửa cung, xuất phát về phủ thái tử.
Hai bên đường phố tụ tập vô số dân chúng, người người nhốn nháo, chen chúc nhau, nhao nhao nhón người nhìn náo nhiệt.
Chà, đồ cưới của công chúa thật là nhiều.
Ngươi thì biết cái gì, đây là bệ hạ sủng ái công chúa điện hạ đấy, lúc Tiên Hoàng tại vị, ngươi có thấy có công chúa nào xuất giá mà có nhiều đồ cưới như vậy không.
Cũng phải, nhưng mà nghe nói lúc Hồng Tiêu trưởng công chúa gả đến Nam Kiều, cũng là mười dặm hồng trang.
Đúng rồi đúng rồi, nhưng mà ta lại thấy đồ cưới của Vĩnh Dạ công chúa này phải chừng trăm dặm, dù nhìn xa đến đâu vẫn không nhìn thấy đầu.
Đây là.... Có chuyện gì đang diễn ra vậy? Một lão thái bà người đầy son phấn lại gần mở miệng hỏi.
Đây là công chúa xuất giá, gả cho đương kim Thái tử điện hạ ~ Một người hảo tâm trả lời, nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng người này, cả người lập tức chán ghét lắc đầu, tránh ra xa.
Người này không phải người khác, chính là Mộc lão phu nhân lúc trước, thiếu mất hai răng cửa, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại trang điểm diêm dúa nồng đậm, chỉ vừa nhìn, ngược lại có chút giống quỷ, cũng khó trách người nọ làm vẻ mặt ghét bỏ.
Công chúa? Mộc Chính Đức bây giờ làm Hoàng đế... Vậy công chúa không phải là Mộc Tịch Bắc sao? Mộc lão phu nhân thì thào lẩm bẩm.
Công chúa này là cháu gái của ta! Là cháu gái của ta! Sau khi Mộc lão phu nhân kịp phản ứng lập tức nắm lấy người bên cạnh la ầm lên.
Xí... Dựa vào bà? Thôi đi...
Đúng vậy, công chúa sao có thể có một tổ mẫu như bà chứ? Một người nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mộc lão phu nhân.
Này, mau trở về đi! Hồng ma ma kêu chúng ta tới tìm bà! Nếu như còn không quay về, không thiếu được phải ăn roi! Người tới chính là phu nhân nhị phòng cùng tam phòng, nói chuyện với lão phu nhân cũng không còn lấy lòng như trước đây, mà lại tràn đầy không kiên nhẫn cùng chán ghét.
Đã từng là phu nhân nhị phòng cùng tam phòng cao quý, ở Di Hồng viện lại được coi là nữ nhân có tư sắc vô cùng tốt, mà bây giờ lại là một thân trang điểm diêm dúa, rơi vào phong trần, đúng là một trời một vực với dáng vẻ lúc trước.
Dù một mặt đang khuyên lão phu nhân, nhưng mặt khác các bà cũng bị đội ngũ đưa thân xa hoa trên phố hấp dẫn ánh mắt, hai mắt nhìn chòng chọc một hồi lâu.
Nghe nói công chúa rất đẹp, là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm. Một người mở miệng nói.
Một người khác nói tiếp: Lúc trước thời điểm vẫn là tiểu thư Tướng phủ, đã nghe nói qua mỹ mạo của nàng ta, chỉ là không biết lúc nào mới có thể gặp tận mắt một lần.
Nhị phòng cùng tam phòng nghe xong, dĩ nhiên là Mộc Tịch Bắc, lại càng phẫn hận lão phu nhân, nếu không phải bởi vì bà ta, các bà lúc trước cũng không đến mức làm ác với Mộc Tịch Bắc, dẫn đến kết cục như bây giờ.
Ánh mắt của mấy người không dời khỏi cổ kiệu xa hoa kia, mắt đầy ghen tị, có phải nếu như lúc trước các bà chịu khó lấy lòng nàng ta một chút, vậy thì hôm nay có lẽ các bà vẫn sẽ là phu nhân người người cực kỳ hâm mộ, mà không phải là kỹ nữ hạ tiện như giờ.
Vút một tiếng, một cái roi quăng tới, lão phu nhân cùng phu nhân hai phòng đều bị dọa không nhẹ, quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là Hồng ma ma với vẻ mặt tức giận: Mấy đồ thấp hèn các ngươi, vậy mà lại chạy đến chỗ này lười biếng! Còn không nhanh đi về tiếp khách cho lão nương!
Nói xong, lại một roi đánh tới, dọa mấy người nơm nớp lo sợ.
Rụt đầu lập tức chạy trở về, Hồng ma ma hai tay chống nạnh, cười lạnh nói: Phi! Cái thứ gì đâu, cũng dám chạy tới đây lười biếng, xem lão nương thu thập các ngươi!
Dứt lời, ánh mắt của Hồng ma ma cũng rơi vào trên đội ngũ cực dài kia: Chậc chậc, công chúa xuất giá đúng là khí phái a ~
Toàn bộ con đường đều trải thảm đỏ, phía trên rải đầy các loại phù dung, mẫu đơn cùng hoa hồng, tản ra từng trận hương khí.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trong kiệu, nghe tiếng nghị luận cực kì náo nhiệt ở bên ngoài, xen lẫn các loại nhạc khúc, vô cùng náo nhiệt, từng tiếng cảm thán vang lên, nói chung đều là nghị luận hôn sự của bọn nàng.
Rèm kiệu theo cỗ kiệu lắc lư, có khi sẽ bay lên một khe hở, nhìn thấy phồn hoa trên đường phố, tiếng người huyên náo, khóe miệng hơi nhếch lên.
Các phụ nhân cầm theo giỏ thức ăn, bọn nam tử thì nhón mũi chân, mà bọn nhỏ hoặc là ngồi xổm ở trên mặt đất, hoặc là cưỡi ở trên cổ người lớn, xa xa nhìn quanh.
Nghe nói Vĩnh Dạ công chúa này chính là đương kim thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thật sự hi vọng có thể nhìn thấy phương dung.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Chậc chậc, bản cung ngược lại muốn xem xem Vĩnh Dạ công chúa này đẹp đến cỡ nào? Hiên Viên Ngưng Sương một thân hoa phục xuất hiện trong đám người, ánh mắt lộ vẻ âm tàn.
Điện hạ không cần lo lắng, ngoại trừ Thái hậu nương nương, nô tỳ vẫn chưa thấy qua thiên hạ này còn có nữ tử nào xinh đẹp hơn ngài. Một nam tử tướng mạo âm nhu bên người Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng nói.
Hiên Viên Ngưng Sương nhếch miệng, ánh mắt rơi vào trên người Ân Cửu Dạ, hiện lên một tia kinh diễm, nếu như có thể cùng hắn ân ái, có lẽ công lực của nàng nhất định sẽ tăng mạnh.
Lễ vật bản cung muốn tặng đã chuẩn bị xong chưa? Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng nói.
Công chúa điện hạ yên tâm, đều đã chuẩn bị xong. Một người sau lưng Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng nói.
Vậy còn chờ gì nữa! Hiên Viên Ngưng Sương ngữ khí không vui.
Một đoàn đội ngũ chạy được hơn phân nửa, bầu trời đột nhiên trở nên âm u, từ xa bay tới một cái bóng màu đen rất lớn, thấy không rõ là cái gì, chỉ biết là đang bay về phía đội ngũ đưa thân bên này.
Hiên Viên Ngưng Sương nhếch miệng, chờ xem trò hay.
Mà ở trên đường phố đối diện, thánh nữ Đông Du Đông Na đầu đội đấu lạp, trà trộn trong đám người, nhìn thấy nơi xa bay tới một lớp đen nghịt gì đó, nhịn không được mở miệng nói: Không ngờ lại là dơi!
Ân Cửu Dạ nhìn thứ ở phía xa đang bay tới, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Đông Na nhanh chóng đánh một cái thủ thế với mấy người dàn nhạc đưa thân, vốn đang là tiếng nhạc vui mừng, liền có chút chuyển biến, không dễ dàng phát hiện ra.
Mà đàn dơi vốn đang bay tới đột nhiên dần dần tản đi, mà phía sau đàn dơi lại tràn vào một đàn chim gì đó không rõ, dân chúng bên dưới nhìn đến ngây người, tựa như chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy.
Mộc Tịch Bắc ngồi trong kiệu cũng đã nhận ra sự tình không đúng, nhấc lên màn kiệu, nhìn lên trên bầu trời.
Đàn dơi dần dần tán đi, mà đàn chim theo sát mà đến cũng càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Oa! Là thải điểu đó ( chim có màu sắc sặc sỡ)! Thật xinh đẹp ~ Trong đám người đã có người bắt đầu hoảng sợ nói.
Đúng vậy, nhìn cái đuôi thải điểu kìa thật xinh đẹp, không kém gì cẩm kê trên sính lễ đâu.
( Cẩm kê: một loài chim giống như chim trĩ, lưng và đuôi lông vàng rất đẹp)
Bởi vì Phượng Hoàng là con vật trong truyền thuyết, còn cẩm kê thì ở dân gian, mà cẩm kê cũng là loài động vật tương tự với Phượng Hoàng nhất, cái đuôi lông nhiều màu, dài hơn nửa mét, nhìn hết sức xinh đẹp, lại bởi vì cực giống Phượng Hoàng, nên vừa hiếm lạ lại trân quý.
Mà thải điểu này lại bay trong không trung, là một loài chim rất giống Phượng Hoàng, ở dân gian cơ hồ chưa có ai thấy qua, mọi người cũng chỉ căn cứ vào màu lông cùng thân thể cao lớn mà kết luận đây là thải điểu.
Một đàn thải điểu xoay quanh trên đỉnh đầu của đội ngũ đón dâu, phát ra tiếng kêu phu thê, lớp lông diễm lệ làm cho đường phố phồn hoa tăng thêm vài phần sắc thái chói mắt.
Dân chúng lập tức sôi trào, đây chính là thải điểu trong truyền thuyết, thậm chí có lời đồn, chỉ cần nhìn thấy thải điểu thì sẽ được may mắn chiếu cố.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn đàn dơi trên bầu trời đột nhiên biến thành đàn chim xinh đẹp, lông mày vặn chặt lại với nhau, nam tử âm nhu sau lưng nàng ta cũng có chút nhíu mày.
Bốp Một cái tát vang dội truyền đến, Hiên Viên Ngưng Sương đã đánh một bạt tai vào trên mặt của người sau lưng.
Không phải là dơi sao! Giờ xuất hiện cái này là cái gì! Hiên Viên Ngưng Sương ngữ khí âm tàn.
Bẩm điện hạ, là dàn nhạc đưa thân có vấn đề, bên trong có người am hiểu thuật ngự thú. Nam tử kia cúi đầu cung kính nói.
Sau đó ngẩng đầu nhìn đàn chim diễm lệ đang lượn vòng trên bầu trời, hơi nhếch lên khóe miệng, xương người trong tay quật ra ngoài, sắc bén quất vào một con thải điểu!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đừng đánh ta... Lúc đầu nghĩ một hơi gõ xong, nhưng mà mẹ mỗ có việc phải đi ra ngoài... Trước hết dừng tại đây ~