Hai giọt máu ở trong chậu dần dần tách ra, càng ngày càng xa, không có một chút vết tích tương giao nào.
Sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, Mộc Kiến Ninh thì lộ ra một nụ cười trào phúng, quả nhiên là nhỏ máu nhận thân, chỉ tiếc, lại khác với tính toán lúc trước của mình, không phải mình đưa Mộc Chính Đức vào chỗ chết, mà là Mộc Chính Đức đẩy mình xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Mộc Chính Đức híp lại hai mắt, nhìn về phía Hoàng đế đang ngu ngơ ở trên đài cao, mở miệng nói: Khởi bẩm bệ hạ, Ninh tần nương nương quả thật không phải con của vi thần, vi thần vậy mà để một yêu nữ lai lịch không rõ đặt ở bên cạnh bệ hạ, thật sự là tội đáng muôn chết, xin bệ hạ hãy trách phạt.
Hoàng đế há to miệng, lại không nói nổi một câu, bàn tay nắm chặt cuối cùng lại bất lực buông ra, dường như đã từ bỏ giãy dụa.
Thôi, ái khanh cũng là người không biết không có tội, bây giờ còn vạch trần người có tâm hoài bất quỹ, nào có tội gì? Hoàng đế có chút hữu khí vô lực nói.
Mộc Chính Đức cúi mắt nói: Vi thần tạ chủ long ân.
Mộc Kiến Ninh chỉ lạnh lùng nhìn mọi chuyện trước mắt, mang theo bảy phần bất đắc dĩ, ba phần tự giễu.
Hoàng đế không đợi Mộc Chính Đức mở miệng tiếp, chủ động nói: Không thể tưởng được ái phi của Trẫm trăm phương ngàn kế tiếp cận Trẫm, lại là người mang dị tâm! Người tới, kéo Ninh tần xuống dưới, nhốt vào thiên lao, ban thưởng lụa trắng!
Hoàng đế nhìn Mộc Kiến Ninh, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, Ninh nhi, Trẫm đã an bài xong tất cả rồi, đến thiên lao, sẽ có người mang nàng từ trong mật đạo ra ngoài, mà người gọi là Ninh tần cũng sẽ chết đi trong một cơn hỏa hoạn.
Cả đời Trẫm không chiếm được quyền lực, không chiếm được tự do, cũng chưa từng yêu qua nữ tử nào, chỉ là bây giờ, Trẫm lại nghĩ, nếu như mình vĩnh viễn chỉ có thể sống ở trong lồng giam này, còn không bằng thành toàn hạnh phúc của nàng.
Có lẽ người trước đó gọi Mộc Kiến Ninh đến đây đã báo lại ý đồ của Hoàng cho nàng, nhưng giờ phút này Mộc Kiến Ninh cũng không có gợn sóng gì, có chỉ là sự bi thương.
Ngay lúc mấy tên thị vệ muốn dẫn Mộc Kiến Ninh đi, nàng ta lại bỗng nhiên từ trong tay áo xuất ra một cây chủy thủ, một nhát đâm mạnh vào người mình.
Hoàng đế kinh hoảng từ trên đài cao chạy vội xuống dưới, nhìn nữ nhân đêm qua vẫn còn rúc vào trong ngực hắn, liền nhịn không được khóc rống lên.
Khóe miệng Mộc Kiến Ninh tuôn ra một ngụm máu tươi, lại cười lạnh nhìn Mộc Chính Đức, cố sức dắt cuống họng nói: Mộc Chính Đức! Ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong biết được Sở Lương ở đâu! Ta nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không được gặp nhau!
Mộc Chính Đức lập tức cứng người ở nơi đó, mặc dù người ngoài nhìn vào cũng không nhận ra hắn biến hóa bao nhiêu, thậm chí là hai con ngươi thường nheo lại cũng không có một tia gợn sóng, nhưng chỉ có Mộc Chính Đức mới biết, bàn tay ở trong tay áo của mình sớm đã nắm chặt thành quyền rồi.
Câu nói kia, dường như hao hết khí lực cả đời của Mộc Kiến Ninh, nữ tử này ở Tây La huy hoàng nhất thời, nhưng cả đời lại bị người ta khống chế, cuối cùng lựa chọn phương thức này kết thúc sinh mệnh của mình, rất nhiều người từ đầu đến cuối đều cho rằng, giờ khắc này, là một khắc đẹp nhất trong cuộc đời của nữ tử này.
Mộc Kiến Ninh chậm rãi nhắm lại hai mắt, nàng biết Hoàng đế có để lại cho nàng đường lui, chỉ là nàng thật sự mệt rồi, nàng biết, nàng từ đầu đến cuối chỉ là một quân cờ, nàng từng nghe người ta nói qua, quân cờ có thể phản phệ, nhưng cuối cùng, nàng cái gì cũng không làm được.
Chuyện duy nhất có thể làm cho nàng cảm thấy, cuộc đời này vẫn thuộc về chính nàng, chính là tự tay kết thúc sinh mệnh của mình.
Từng màn trong quá khứ, lờ mờ hiện lên ở trước mắt, còn nhớ, trước năm mười ba tuổi, phụ thân vẫn còn sủng ái mình, ánh mắt từ ái như thế, lại dung túng mình ngang ngược, còn có tính kế mưa dầm thấm đất lục đục với nhau.
Có phải, nếu như ngày đó, nàng không đi trêu chọc nữ tử kia, thiện đãi nàng ta, thì mình cũng sẽ không có kết quả như vậy hay không, tuổi nhỏ đơn thuần luôn luôn tốt đẹp nhất, khi đó nàng có yêu thích, có chán ghét, bây giờ, lại chỉ cảm thấy khí lực gì cũng đều không còn.
Một buổi lâm triều lấy Mộc Kiến Ninh chết mà kết thúc, mọi người chậm rãi thối lui khỏi đại điện, mà nhiều năm luyện thành bản lãnh, cũng không có người nào nhận ra Mộc Chính Đức có gì khác thường.
Ân Cửu Dạ không vào triều sớm, cho nên nhân vật chủ yếu có địa vị ngang nhau liền thành Tướng phủ cùng Quách La thị tộc.
Gia chủ Quách La từ đầu đến cuối đều không nghĩ thông một màn hôm nay của Mộc Chính Đức rốt cuộc là vì cái gì, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Bởi vì sốt ruột trở về cùng người trong tộc thương thảo, nên gia chủ Quách La liền trở về sớm.
Còn một đám người lấy Mộc Chính Đức như Thiên Lôi sai đâu đánh đó lại không hiểu đi theo sau lưng Mộc Chính Đức, có người thử thám thính tin tức: Tướng gia, vì sao phải vạch trần chuyện của Ninh tần nương nương? Ninh tần nương nương cũng từng giúp chúng ta không ít việc mà.
Mọi người dường như đều có chút khó hiểu, dù sao vô luận Ninh tần là thật hay giả, thì nàng ta thời khắc đều an phận thủ thường, đối với bọn hắn mà nói, ưu việt quá thì sẽ hỏng việc, mà quan trọng hơn là, đối với Mộc Chính Đức mà nói, điều khiển một nữ tử như vậy, thật sự cũng không dễ dàng gì.
Thấy tất cả mọi người đều đang chờ mình, Mộc Chính Đức sâu kín mở miệng: Người không nghe lời, việc gì phải giữ lại?
Mọi người nghe xong, không khỏi rụt cổ của mình, nhìn Mộc Chính Đức trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, trong lòng bồn chồn, cũng không dám thở mạnh.
Mộc Chính Đức lại đột nhiên cười nói: Hôm nay thật đúng ngày lành tháng tốt, Giai phi nương nương tiến cung rồi.
Mọi người sững sốt, lại đột nhiên tỉnh ngộ, Ninh tần nương nương vừa mới chết, Giai phi nương nương liền tiến cung, mà nhìn từ thái độ của Hoàng đế đối với Ninh tần mới vừa rồi, hắn nhất định sẽ giận lây sang Giai phi.
Chỉ cần là người hơi có đầu óc, vừa nhắc tới điểm này, thì liền nghĩ đến Hoàng đế ở bên này đang nhìn Ninh tần khóc tang, mà ở chỗ Giai phi lại là không khí vui mừng phấn hoa đỏ thẫm, thì nên biết, Hoàng đế sẽ có tâm tình gì.
Mộc Chính Đức híp lại hai mắt, tinh quang chợt hiện, đây quả thật cũng là một dự định khác của hắn.
Trong đế đô lại có người dám đem con chó của Quách La thị tộc so sánh với Bắc Bắc, thậm chí có người còn tán thưởng hai người nổi danh, hắn làm sao dám!
Cho nên, hắn muốn con chó này của Quách La gia sống không bằng chết!
Lúc Mộc Chính Đức từ trong cung trở về, Mộc Tịch Bắc đang bị Ân Cửu Dạ bắt thêu hoa, ngồi ở dưới tán cây hoa đào, hoa rơi bay tán loạn.
Ánh nắng cũng không chói mắt, yên tĩnh mà nhu hòa.
Nhận thấy có người tới, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia không vui, Mộc Tịch Bắc lại dừng công việc trong tay, rót trà cho Mộc Chính Đức.
Mộc Tịch Bắc cũng không hỏi đến kết quả sự tình, bởi vì kết quả không cần phải nghi ngờ làm gì nữa.
Mộc Chính Đức đưa tay lấy xuống cánh hoa trên đầu Mộc Tịch Bắc, ánh mắt có chút mê ly, phảng phất như xuyên thấu qua nàng, thấy được bóng hình ai đó.
Năm đó, Sở Lương, cũng một bộ áo trắng, đạp trên Hồng Mai đầy đất, pha một chén liệt tửu, đi đến bên cạnh hắn: A Đức, bồi ta uống rượu được không?
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Mộc Chính Đức thất thần, trong lòng thở dài một tiếng, ông tịch mịch hoang vắng lại có mấy ai biết?
Mấy người chỉ ngồi chơi một lát, đại khái là trước khi đại chiến, luôn được một lát an bình.
Mộc Chính Đức rời đi, Ân Cửu Dạ liền kéo Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, khẽ cắn vành tai của nàng nói: Bắc Bắc, ta không chờ được nữa rồi.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của nam nhân, Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, không nói tiếng nào.
Hai người đều không phải người nói nhiều, nhưng lại không hiểu khiến cho người ta cảm thấy an tâm, giống như là một sự phù hợp, không cách nào chia rẽ được, một khi chia rẽ, sẽ lập tức sụp đổ.
Không bao lâu, Sơ Nhất mang theo tin tức trở về, truyền cho Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhìn tờ giấy trong tay, lại nhìn nữ nhân ngủ say trong ngực hắn, trong mắt lóe lên một sự hung ác nham hiểm tàn nhẫn, Bắc Bắc, chờ nàng tỉnh lại, dẫn nàng đi xem một màn kịch hay.
Khi tịch dương chôn nửa gương mặt vào giữa sườn núi, Mộc Tịch Bắc rốt cục tỉnh lại, ở bên cạnh hắn, nàng luôn dễ dàng chìm vào giấc ngủ, cảm thấy an ổn vô cùng.
Có lẽ bởi vì mới ngủ dậy, nên trên mặt nữ tử có một rạng đỏ hồng.
Ân Cửu Dạ nhịn không được hôn một cái lên trên đôi môi anh đào kia, sau đó gọi người mang lên ít món ăn.
Có lẽ dược thiện kia thật sự có hiệu quả, Mộc Tịch Bắc rõ ràng cảm nhận được tinh lực của mình càng ngày càng tốt lên.
Hai người dùng bữa ở trong vườn, đón gió đêm chầm chậm, ngược lại cũng khá hài lòng.
Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc ăn thức ăn dần dần nhiều hơn, sắc mặt cũng nhu hòa rất nhiều.
Nhẹ nhàng lau đi một ít nước dính bên miệng Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc đang uống canh hoa nhài hỏi: Uống ngon không?
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, một mặt đưa thìa canh vào trong miệng, một mặt ngước mắt nhìn nam tử nói: Chàng cũng nếm thử xem?
Không đợi Mộc Tịch Bắc kịp phản ứng, Ân Cửu Dạ đã dùng môi mình phủ kín môi nàng, đầu lưỡi trượt vào trong miệng Mộc Tịch Bắc, đem muỗng canh kia nuốt hơn phân nửa.
Mộc Tịch Bắc đỏ bừng mặt, cả người đều nhìn khuôn mặt tuấn tú như yêu nghiệt đang phóng đại trước mắt mình.
Nam nhân liếm môi một cái, con ngươi đen nhánh như trăng non lưỡi liềm: Mùi vị không tệ.
Mộc Tịch Bắc hoảng hốt đứng dậy, mang theo xúc động muốn chạy trốn, Ân Cửu Dạ lại cười nói: Ban đêm gió lớn, thay quần áo khác vào, ta dẫn nàng đi xem một màn kịch hay.
Mộc Tịch Bắc bước chân không ngừng, nhưng vẫn nghe vào lời nói của nam nhân.
Cũng không lâu lắm, Mộc Tịch Bắc liền đổi một thân váy dài đi ra, so với trước đó còn ngắn gọn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không chút nào giảm bớt được vẻ xinh đẹp của nàng.
Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, dùng khinh công bay lên, cách không dậm chân mấy chục mét, sau đó một đường mang theo nàng bay thẳng hướng Hoàng cung.
Đi đâu vậy? Mộc Tịch Bắc khẽ hỏi.
Thanh âm bao phủ ở trong gió, uống rượu cũng không có câu trả lời.
Mà không bao lâu sau, hai người đã xuất hiện tại Hoàng cung.
Ân Cửu Dạ ôm lấy Mộc Tịch Bắc đứng ở trên nóc nhà của một cung điện.
Gỡ ra hai mảnh gạch ngói, hai người liền ghé vào trên đó nhìn xuống.
Mà giờ khắc này trong phòng, một nữ tử thân mặc gả y màu hồng phấn, phía trên được khảm không ít châu ngọc, nhưng nhìn vào lại chỉ khiến người ta cảm thấy, đây chỉ là một góc nhỏ trong vô số châu báu mà thôi.
Cho dù lộng lẫy, lại chỉ cảm thấy dung tục vô cùng.
Người này không phải người khác, chính là Quách La Ngưng Giai.
Quách La Ngưng Giai thấy bốn bề vắng lặng, liền xốc khăn voan lên, sắc mặt lạnh lùng, đứng dậy.
Đi đến lư hương trước mặt, từ trong tay áo lấy ra một bao bột phấn, sau đó đổ hết toàn bộ vào trong lư hương.
Mùi trong không khí cũng không có biến hoá gì lớn, Mộc Tịch Bắc nhẹ ngửi, cuối cùng khẽ nói: Là thuốc mê.
Lần này, hai người đều hiểu được dụng ý của Quách La Ngưng Giai, nghĩ đến nàng ta là định đánh thuốc mê Hoàng đế, cũng để bảo vệ bản thân không bị cẩu Hoàng đế chiếm đoạt.
Ra ngoài. Trong giọng nói thanh lãnh của Quách La Ngưng Giai lộ ra một tia cao quý.
Một nữ tử cũng mặc một thân gả y màu hồng phấn không biết từ chỗ nào đi ra, bộ dáng lại tương tự Quách La Ngưng Giai đến năm phần.
Chủ tử.
Quách La Ngưng Giai nuốt vào giải dược, sau đó nói với nữ tử này: Biết nên làm thế nào rồi chứ?
Nữ tử gật đầu.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ liếc nhau, Quách La thị tộc chuẩn bị đúng là chu toàn.
Đầu tiên là chuẩn bị thuốc mê khiến cho Hoàng đế tứ chi vô lực, có thể cam đoan nàng ta bình yên vượt qua một đêm, nếu như trong lúc đó mà xảy ra sai lầm gì đó, Hoàng đế vẫn sức khỏe dồi dào. Thì sẽ đẩy nữ tử vừa rồi ra thay thế nàng.
Ân Cửu Dạ đứng dậy, như quỷ mị bay ra ngoài một lát, không bao lâu liền trở về.
Đi đâu vậy? Mộc Tịch Bắc dùng khẩu hình.
Bỏ thêm chút nguyên liệu vào trong rượu của Hoàng đế. Giữa hàng mày Ân Cửu Dạ lộ ra một tia quỷ dị.
Hoàng đế đang từ trong viện của Mộc Kiến Ninh đi ra, tâm tình thống khổ, toàn thân ám mùi rượu, hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu, vì sao đến cuối cùng Mộc Kiến Ninh lại lựa chọn tự sát.
Một nha hoàn vội vàng đi tới: Bệ hạ.
Hoàng đế tức giận nhìn nha hoàn ngăn lại đường đi của mình quát: Chuyện gì?
Tiện nhân này, Ninh nhi thi cốt chưa lạnh, nàng ta lại muốn xem hí khúc, quả nhiên là tiện nhân! Dựa vào cái gì hắn cùng Mộc Kiến Ninh đau khổ giãy dụa, nhưng vẫn không cách nào thoát được tấm lưới lớn này.
Mà Quách La Ngưng Giai lại được hưởng thụ vạn người thần phục, nghĩ đến đây, Hoàng đế một tay ném mạnh chén rượu trong tay xuống đất vỡ tan tành, một mặt nổi giận đùng đùng đi đến tẩm điện của Quách La Ngưng Giai.
Quách La Ngưng Giai đội khăn voan đợi một hồi lâu, một tiếng rầm đột nhiên truyền đến.
Hoàng đế đạp cửa trực tiếp đi thẳng vào, căn bản không có người kịp tới thông báo.
Quách La Ngưng Giai nắm chặt hai tay với nhau, nhưng trong lòng thì cầu nguyện Hoàng đế mau mau ngất đi.
Ai ngờ, Hoàng đế cũng không bị thuốc mê ảnh hưởng, ngược lại khí lực mười phần.
Một phen giật lấy khăn voan của Quách La Ngưng Giai, hai mắt trừng muốn nứt: Ninh nhi thi cốt chưa lạnh, mà ngươi lại muốn nghe hí khúc! Vì sao nàng ấy phải nằm trong quan tài, mà ngươi lại là phong quang đại giá!
Quách La Ngưng Giai nhìn thấy Hoàng đế như vậy, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, lại tỉnh táo mở miệng nói: Bệ hạ uống say rồi.
Nói xong, định đỡ Hoàng đế ngồi xuống, nhưng ai ngờ, Hoàng đế lại vươn tay, một tay đẩy Quách La Ngưng Giai xuống giường, dữ tợn nhào tới, bắt đầu xé rách quần áo của Quách La Ngưng Giai.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, khiến cho người ta không kịp phòng bị.
Hoàng đế cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, hai mắt trừng lớn, rất nhanh liền xé sạch quần áo của Quách La Ngưng Giai, da thịt trắng muốt bại lộ trong không khí, mang theo một tia khuất nhục.
Quách La Ngưng Giai liều mạng muốn đẩy ra lão nam nhân trên người, trong hốc mắt ứa ra nước mắt: Cút đi! Thả ta ra, thả ta ra!
Có lẽ do động tác giãy dụa quá lớn, nên móng tay sắc nhọn của Quách La Ngưng Giai quẹt một cái làm bị thương mặt Hoàng đế.
Hoàng đế lập tức như sư tử nổi giận, một cái tát tai tàn nhẫn liền rơi xuống trên mặt nàng ta, dường như tích tụ toàn bộ lửa giận trong những ngày qua, cùng với một ngụm oán khí trong lòng, cùng nhau phát tiết hết ra ngoài.
Mặt của Quách La Ngưng Giai ngưng rất nhanh liền sưng vù lên, nước mắt tích tụ ở trong hốc mắt là nồng đậm không cam lòng, lại đang cố lặp đi lặp lại khuyên bảo mình, cố nhịn thêm chút nữa, đợi đến khi thuốc mê phát tác, là nàng có thể tránh được một kiếp rồi.
Thế nhưng, không như mong muốn, Hoàng đế từ đầu đến cuối vẫn tinh lực tràn đầy, khí lực lớn kinh người.
Quách La Ngưng Giai nhìn lão nam nhân xấu xí trên người mình, chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng, nhìn cái cằm phủ đầy râu ria, còn có khuôn mặt đầy nếp nhăn, cùng hai mắt đục ngầu phát vàng kia, nàng đột nhiên cảm thấy thế giới giống như sụp đổ, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, vậy mà đẩy ra Hoàng đế trên người.
Hoàng đế lảo đảo một cái, sau khi vịn được khung giường đứng vững, liền túm chặt tóc của Quách La Ngưng Giai: Ngươi cũng dám làm thế với Trẫm! Ngươi cũng dám làm thế với Trẫm! Hả?
Quách La Ngưng Giai bị đau, Hoàng đế túm đầu nàng đập mạnh vào mặt tường, máu tươi chảy giàn giụa, Quách La Ngưng Giai rất nhanh liền không thể cử động.
Hoàng đế thô bạo cởi bỏ quần áo của mình, nhìn nữ tử dưới thân mặt lộ vẻ dữ tợn.
Một đôi tay to bịt kín hai mắt Mộc Tịch Bắc lại, Mộc Tịch Bắc sững sờ: Ân Cửu Dạ.
Không được xem. Nam nhân bá đạo mở miệng, không cho cự tuyệt.
Không phải chàng dẫn ta đến xem sao? Mộc Tịch Bắc có chút ngu ngơ hỏi ngược lại.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ càng đen hơn một chút, hắn chỉ muốn để Bắc Bắc nhìn thấy kết cục hôm nay của Quách La Ngưng Giai, thế nhưng lại quên mất, là sẽ xuất hiện một màn dâm uế này.
Hắn sao có thể để vết dơ này làm bẩn mắt Bắc Bắc, nhưng khi bị hỏi, lại nhất thời nghẹn lời.
Không đợi Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần, Ân Cửu Dạ trực tiếp hôn lên môi nàng, một tay chế trụ gáy Mộc Tịch Bắc, vòng nàng ở dưới người mình, một mặt tham lam mút vào mùi hương thuộc về nàng.
Mộc Tịch Bắc sợ run, mảnh ngói trên nóc nhà theo động tác của bọn họ, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất nhỏ, luôn làm cho nàng đổ mồ hôi lạnh.
A. Trong phòng truyền đến từng đợt rên rỉ thống khổ, làm Mộc Tịch Bắc trên nóc nhà cũng đỏ bừng lỗ tai.
Bàn tay Ân Cửu Dạ dò xét trên eo Mộc Tịch Bắc, ngón tay thô lệ chà đi chà lại da thịt bóng loáng như ngọc: Không chuyên tâm.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nhìn về phía con ngươi đen của Ân Cửu Dạ.
A! Trong phòng lại truyền đến rên rỉ thống khổ, trong không khí tản ra hương vị kiều diễm.
Hử? Ân Cửu Dạ trầm giọng hỏi lại, lại khiến Mộc Tịch Bắc giật mình.
Liền nói ngay: Không có, chỉ là thanh âm trong phòng quá lớn thôi.
Ân Cửu Dạ ở bên tai Mộc Tịch Bắc ái muội nói: Không êm tai bằng Bắc Bắc kêu.
Mộc Tịch Bắc lập tức trợn hai mắt lên, có một loại xúc động muốn đạp nam nhân trên người xuống dưới.
Ai ngờ Ân Cửu Dạ lại không biết sống chết bổ sung một câu: Chỉ là thanh âm lại lớn hơn nhiều so với Bắc Bắc, xem ra vẫn là vi phu không đủ cố gắng rồi.
Mộc Tịch Bắc từ trong kẽ răng tuôn ra tên của Ân Cửu Dạ: Ân Cửu Dạ!
Ai ngờ nam nhân lại cười giống như một chùm anh túc, làm cho Mộc Tịch Bắc sững sờ, mà ngay lúc này, nam nhân lại dán lên cổ Mộc Tịch Bắc, phun nhiệt khí, ngón tay chạy ở trên người nàng: Bắc Bắc, ta có chút vội vã muốn trở về, làm sao bây giờ?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ôi chao. Các ngươi sẽ không hiểu nổi khổ của ta đâu, buổi trưa vừa ra khóa, buổi chiều từ hai giờ lại bắt đầu làm thí nghiệm, làm đến mười giờ rưỡi tối... Cơ hồ vẫn là ngày ngày... Ta có cảm giác tâm lực lao lực quá độ...,>