Mộc Tịch Bắc ở Tướng phủ mấy ngày, có thể nói là chân chính nhàn nhã, không có âm mưu không ngừng, cũng không có thanh âm ồn ào, bọn người hầu yên lặng, hết thảy đều được lão thái phi quản lý ngay ngắn rõ ràng.
Mộc Tịch Bắc thỉnh thoảng sẽ bồi Lão thái phi lễ Phật, dù sao vô luận có muốn thừa nhận hay không, thì đôi tay này của nàng, thật sự là nhiễm quá nhiều máu tươi, nàng không cầu có thể chết già, chỉ hi vọng nếu có kiếp sau, nàng còn có thể được gặp lại hắn.
Trong phòng tản ra đàn hương nhàn nhạt, là mùi hương Mộc Tịch Bắc cực thích, bất tri bất giác, có thể làm cho tâm thần người ta yên tĩnh lại, dường như chỉ trong chớp mắt, người cũng trở nên thành kính hơn.
Nhìn pho tượng Phật trước mặt, nghe lão thái phi lẳng lặng gõ mõ, chuyển động phật châu trong tay, thời gian giống như trong nháy mắt ngược dòng từ kiếp trước đến kiếp này.
Từng màn đao quang kiếm ảnh kiếp trước hiện lên trước mắt, chém giết máu thịt be bét đập vào mặt, tiếng đao kiếm leng keng không dứt bên tai, âm mưu tưởng chừng như sương mù lượn lờ.
Mà ở trong màn hư vô này, nàng rõ ràng nhìn thấy, nam tử kia, đạp trên từng cỗ thi thể, tàn nhẫn xé rách sương mù dày đặc, đi về phía nàng.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe miệng, lần đầu tiên, nàng thành kính cầu nguyện, nguyện hắn một đời yên vui.
Nàng từng gặp rất nhiều người cầu nguyện, vô luận là sơn tặc đại hán một thân hình xăm, hoặc là quan nhân ăn mặc hiển quý, lại hoặc là danh kỹ lưu lạc phong trần, hoặc là tù phạm sắp sửa bị tử vong, mỗi người đều thành kính như vậy.
Nàng nghĩ, phật có thể bao quát toàn bộ, tiếp nhận tất cả mọi người trên đời quỳ lạy, không hỏi nguyên do thiện ác, không coi nhẹ chúng sinh.
Lão thái phi mở hai mắt ra, nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Mộc Tịch Bắc, khóe miệng hiện lên mỉm cười.
Sau khi hai người đứng dậy lại hàn huyên một hồi, Mộc Tịch Bắc thấy lão thái phi có chút mệt mỏi, liền cáo lui. Đi ở trên đường nhỏ Tướng phủ, không khỏi hồi tưởng lại từng màn sau khi trùng sinh, nhịn không được nâng lên hai con ngươi nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ánh nắng có chút chói mắt, Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại hai con ngươi, ánh nắng ấm áp xuyên qua lá xanh, rải xuống mặt đất, tựa như từng lớp vàng vụn.
Cuộc sống thế này, thật sự rất tốt đẹp, yên tĩnh mà kéo dài.
Hôn sự càng ngày càng tới gần, Mộc Tịch Bắc không khỏi có chút khẩn trương, mặc dù đã cùng Ân Cửu Dạ có danh nghĩa vợ chồng thực sự, nhưng vẫn như nữ nhi gia bình thường, có chút chờ mong cũng có chút bối rối.
Mộc Tịch Bắc ngồi dưới tàng cây dựa vào trên ghế trúc, từ từ nhắm hai mắt cảm thụ ánh nắng mặt trời gột rửa trên người nàng.
Ân Cửu Dạ không biết từ chỗ nào đi ra, nhìn thấy gương mặt nữ tử gần như trong suốt, nhịn không được thả nhẹ bước chân, lông mi thật dài ở trên mặt của nàng tạo ra một bóng râm, làn da ánh nhuận trong suốt nhờ khoảng thời gian này điều dưỡng thoả đáng, lộ ra sắc màu hồng nhuận.
Cảm nhận được một luồng hơi thở không thể coi thường, Mộc Tịch Bắc mở ra hai con ngươi, nhìn về phía người tới, bóng của nam nhân che ở trên người nàng, chặn lại ánh mặt trời chói mắt.
Mộc Tịch Bắc mỉm cười: Sao lại tới đây.
Rõ ràng đã nói mấy ngày tới sẽ không gặp nhau, không ngờ hắn lại chạy tới đây.
Nhớ nàng. Ân Cửu Dạ trầm giọng nói.
Bởi vì chỉ có một cái ghế trúc, nên Mộc Tịch Bắc liền đứng lên, cùng hắn đi dạo xung quanh Tướng phủ.
Chỉ mới một ngày không gặp, hắn liền cảm thấy tâm thần không yên, nhịn không được chạy tới đây.
Hôm nay quách La gia phái người tới tìm ta. Ân Cửu Dạ trầm giọng nói.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, từ sau khi Nam Yến Vương thất bại, Thái hậu trở nên thất thường, Quách La gia vẫn luôn im lặng, mà bây giờ đến tìm Ân Cửu Dạ, chắc chắn là muốn hoà đàm.
Dù sao thế cục Tây La hiện nay cũng đã vô cùng sáng tỏ rồi, Quách La thị tộc cho dù có lớn đến đâu, cũng khó có thể đối địch với cả Tướng phủ và Thái tử sắp kết thành quan hệ thông gia.
Nhớ tới Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc chỉ có thể than thở một trận, đa phần các gia tộc đều là quan hệ rắc rối khó gỡ, cành lá rậm rạp, nhưng Tướng phủ bây giờ thì ngược lại, trong nhà chỉ có là một lão thái phi, một nàng, còn có một Mộc Chính Đức.
Chỉ là sợ là ai cũng không đoán trước được, mặc dù trong nhà chỉ có ba người, nhưng Mộc Chính Đức vẫn cơ hồ chiếm lấy toàn bộ Tây La, chỉ bằng vào sức lực của một người, đã có thể địch nổi thiên quân vạn mã, lại có mấy ai dám nói một câu không phục.
Đến cầu hòa. Mộc Tịch Bắc chắc chắn mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ gật gật đầu: Quách La thị tộc tồn tại mấy trăm năm nay, bây giờ Tây La rung chuyển, hắn khó mà động đến chúng ta, nếu muốn tồn tại, chỉ có thể cầu hoà.
Mộc Tịch Bắc gật đầu, so với tìm nơi nương tựa là Hoàng đế, không bằng cầu hòa với phủ Thái tử, dù sao Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi có thể nói là chuyện ai ai cũng biết, cho dù cuối cùng Quách La thị tộc trợ giúp Hoàng đế thắng lợi, Hoàng đế cũng sẽ không chấp nhận lưu bọn hắn, mà bây giờ Nam Yến Vương đã chết, nếu Ân Mạc Ly không chịu xưng đế, thì cho dù Quách La thị tộc muốn xưng đế, cũng sẽ phải gánh chịu tội danh nghịch tặc mưu phản.
Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc, mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí, Mộc Tịch Bắc thậm chí có thể cảm nhận được hắn mừng rỡ đến run lên.
Mộc Tịch Bắc ôm lấy eo của hắn, hai người đứng dưới tàng cây lẳng lặng ôm nhau, gió thổi qua, hoa đào bay xuống, phá lệ xinh đẹp.
Ân Cửu Dạ ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc một hồi, thấy Mộc Tịch Bắc ngủ trưa, lúc này mới rời đi.
Mà đợi đến khi Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, trong cung lại truyền đến một đạo thánh chỉ.
Mộc Tịch Bắc hai mắt vẫn còn ngái ngủ chỉ có thể ngồi dậy tiếp chỉ, nhưng trong lòng rất nhanh liền thanh tỉnh, suy đoán thánh chỉ lần này của Hoàng đế có mục đích gì.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy chính là Vương công công bên cạnh Hoàng đế, Vương công công hơi phúc thân: Vĩnh Dạ quận chúa mời tiếp chỉ.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, đặc biệt truyền Vĩnh Dạ quận chúa vào cung yết kiến.
Mộc Tịch Bắc tiếp nhận thánh chỉ, nhưng trong lòng lại đang không ngừng suy đoán, lần này Hoàng đế muốn nàng tiến cung rốt cuộc là có chuyện gì, hay là Hoàng đế từ đầu đến cuối đều không cam tâm mình gả cho Ân Cửu Dạ, mắt thấy hai thế lực lớn liên hợp.
Mộc Tịch Bắc đổi lại một thân cung trang chính thức, theo xe ngựa Vương công công mang đến lái vào hoàng cung, Thanh Từ muốn đi theo, nhưng không được cho phép.
Ngươi trước tiên cứ chờ ở Tướng phủ đi, nếu như giờ Tuất mà ta vẫn chưa về, thì ngươi hãy đi tìm Ân Cửu Dạ. Mộc tịch bắc nhẹ giọng nói với Thanh Từ.
Thanh Từ có chút bất an nhẹ gật đầu.
Vương công công giúp Mộc Tịch Bắc nhấc lên màn xe, Mộc Tịch Bắc ngồi xuống.
Xe ngựa chạy chừng nửa canh giờ, rốt cục đến cửa cung, cả đoạn đường Mộc Tịch Bắc ở trên xe ngựa đều cẩn thận suy nghĩ lần này Hoàng đế triệu nàng rốt cuộc là lý do gì.
Có lẽ bởi vì Hoàng đế cho đặc quyền, xe ngựa cũng không dừng lại ở cửa cung, mà là một đường chạy vào hoàng cung.
Qua một hồi sau, xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại.
Vĩnh Dạ quận chúa, bệ hạ ở Thái Hòa điện chờ ngài. Vương công công vừa dẫn đường vừa mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc kín đáo đưa cho Vương công công mấy tờ ngân phiếu, mở miệng nói: Xin hỏi công công có biết Bệ hạ nghĩ thế nào về ta không.
Vương công công nhận lấy ngân phiếu, thấp giọng nói: Cũng không phải lão nô không muốn giúp Quận chúa, chỉ là lần này Bệ hạ cũng không nói rõ muốn làm chuyện gì.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Vương công công nhận ngân phiếu mà không nói chuyện gì cũng không phải tham tiền của nàng, mà chỉ là một loại gián tiếp lấy lòng thôi.
Sau khi Vương công công ngẫm nghĩ một lát lại nói: Nhưng lão nô thấy Bệ hạ từ đầu đến cuối đều xem hôn sự của Quận chúa cùng Thái tử điện hạ, cả gan suy đoán có lẽ có liên quan đến việc này.
Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, nhìn mắt Vương công công nói: Tâm ý của công công Bắc Bắc hiểu được, vô cùng cảm kích công công.
Vương công công chỉ cười khom người dẫn đường, hắn ở trong cung trà trộn nhiều năm như vậy, nhãn lực nhìn người vẫn phải có, lúc trước thời điểm mới gặp Mộc Tịch Bắc, hắn đã cảm thấy người này nhất định không phải vật trong ao.
Mà bây giờ Mộc Chính Đức cùng Thái tử địa vị ngang nhau, nhưng tất cả đều xem nữ tử này như hòn ngọc quý trên tay, điều này đã khẳng định sau này nàng ta chắc chắn bất phàm.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi vào Thái Hòa điện, Vương công công cũng không vào theo, trong điện tản ra Long Tiên Hương nhàn nhạt, là mùi hương đặc trưng của hoàng thất.
Trong điện không có lấy một thị vệ cũng không có một nô tài nào, yên tĩnh lạ thường.
Mộc Tịch Bắc từng bước một đi vào bên trong, rốt cục nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi ở trước một cái bàn, an tĩnh chờ đợi gì đó.
Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Mộc Tịch Bắc hành lễ với Hoàng đế.
Hoàng đế ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu đánh giá nữ tử trước mặt.
Vĩnh Dạ tới rồi à, mau đứng lên đi.
Mộc Tịch Bắc đáp vâng rồi đứng lên, hơi cúi đầu an tĩnh chờ đợi.
Mấy ngày nữa là đến đại hôn của ngươi và Sanh nhi phải không. Hoàng đế mở miệng hỏi.
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: Vâng.
Hoàng đế đứng dậy đi đến trước bàn, đồng thời đánh giá Mộc Tịch Bắc không thể không thừa nhận nàng đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, thậm chí là những nữ tử Ngũ gia năm đó, cũng không sánh bằng nàng bây giờ, nghĩ đến hắn năm đó dùng Mộc Tịch Bắc đổi lấy Mộc Kiến Ninh, không khỏi một trận tiếc hận.
Vốn cho rằng Mộc Kiến Ninh là bảo bối trong tim Mộc Chính Đức, kết quả là vẫn bị Mộc Chính Đức tính kế.
Nếu như trẫm phong ngươi làm hậu ngươi có bằng lòng không?
Hoàng đế thâm sâu mở miệng, cặp mắt phát vàng dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, mang theo một loại xem kỹ nào đó.
Mộc Tịch Bắc trong lòng giật mình, mở miệng nói: Bệ hạ hạ lệnh sắc phong thần nữ làm Thái Tử Phi, đã chiêu cáo toàn thiên hạ, nếu như thay đổi xoành xoạch, sợ là sẽ khiến thần dân thiên hạ khó mà tin phục.
Hoàng đế trào phúng cười một tiếng, không hổ là nữ nhi của Mộc Chính Đức, xảo trá đa đoan như nhau, có điều nghĩ đến lời Mộc Tịch Bắc nói, Hoàng đế không khỏi cười lạnh: Thần dân thiên hạ thần phục? Ha ha ha... Thần dân thiên hạ này khi nào thì thần phục trẫm! Thiên hạ này lúc nào thì chân chính thuộc về trẫm hả!
Mộc Tịch Bắc rũ xuống con ngươi, bình tĩnh mở miệng nói: Thiên hạ này đều là thiên hạ của bệ hạ, thần dân này vĩnh viễn cũng đều là thần dân của bệ hạ.
Hừ! Ý của ngươi là nói vô luận là ai làm vị trí này, trở thành Hoàng đế, thiên hạ này cũng sẽ là thiên hạ của hắn có đúng không? Là ý này đúng không! Hoàng đế đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc lớn tiếng chất vấn.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy hơi thở trên người hắn khiến người ta buồn nôn, lại càng sâu sắc cảm nhận được lòng dạ vị Hoàng đế này rốt cuộc là hẹp hòi đến cỡ nào, nàng rõ ràng nói một câu khen ngợi lại bị hắn xuyên tạc thành như thế.
Thần nữ cũng không phải ý này.
Hoàng đế quay người trở lại trước bàn, Mộc Tịch Bắc hơi nâng lên hai tròng mắt, sắc bén như hai thanh dao nhỏ phá không bắn thẳng đến sau lưng Hoàng đế.
Hoàng đế một tay gạt hết đồ trên bàn sách xuống mặt đất, quát: Đừng tưởng rằng Trẫm không biết! Các ngươi đều hi vọng Trẫm chết! Các ngươi không một ai hi vọng Trẫm còn sống, đều hi vọng Trẫm sớm đi chết, để mau chóng nhường lại vị trí này cho các ngươi!
Lần này Mộc Tịch Bắc không mở miệng nữa, bởi vì vô luận nàng nói cái gì, Hoàng đế nhất định sẽ lại tiếp tục xuyên tạc, cho nên giờ phút này chỉ có trầm mặc, chờ uất ức Hoàng đế tự mình bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, Hoàng đế lại mở miệng nói: Trẫm hứa cho ngươi hậu vị, hứa cho ngươi vô tận vinh hoa, ngươi gả cho trẫm thế nào?
Hai mắt Hoàng đế có vẻ rất đột ngột, nhìn chòng chọc vào Mộc Tịch Bắc, nhìn xem phản ứng của nàng.
Cái hắn mơ ước cũng không phải chỉ là sắc đẹp của nàng, mà còn có quyền lực trong tay Mộc Chính Đức, nếu như Mộc Tịch Bắc thành nữ nhân của hắn, vô luận Mộc Chính Đức muốn làm gì đều sẽ bị áp chế, thậm chí vì lý do này mà Tướng phủ sẽ còn trở mặt quyết liệt cùng Phủ thái tử.
Những ngày qua, hắn khổ sở suy nghĩ, muốn tìm ra một biện pháp, có thể làm cho hôn sự của Mộc Tịch Bắc và Thái tử kết thúc, cuối cùng, hắn nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường này!
Mộc Tịch Bắc rũ xuống con ngươi không nói gì, Hoàng đế lại bắt đầu nổi điên, gắt gao nắm chặt bả vai Mộc Tịch Bắc quát: Sao thế? Sao không nói gì? Ngươi nói chuyện, ngươi nói chuyện đi chứ!
Mộc Tịch Bắc nâng lên hai con ngươi, sắc bén giống nhau vừa rồi, giống như hai thanh đại đao sáng loáng, sát khí nồng đậm trong đó nháy mắt khiến cả người Mộc Tịch Bắc đều sắc bén lên, cũng không còn mềm mại triền miên như trước nữa.
Hoàng đế không tự chủ được buông tay ra, lui về sau hai bước, không hiểu có chút sợ hãi.
Bệ hạ xin tự trọng. Giọng nói của Mộc Tịch Bắc cũng không còn mềm mại giống như trước đó, hiếm thấy trầm thấp mang theo một loại khí thế huyết tinh đè nén.
Hoàng đế ưỡn thẳng sống lưng, hai tay chắp sau lưng: Tốt... Rất tốt!
Mộc Tịch Bắc không mở miệng, Hoàng đế lại nói: Xem ra ngươi thật sự yêu thảm hoàng nhi kia của ta rồi.
Mộc Tịch Bắc vẫn không nói lời nào, chỉ chờ câu sau của tên Hoàng đế đang nổi điên này.
Đã như vậy, Trẫm cũng không ngại nói cho ngươi, hắn căn bản cũng không phải con ruột của Trẫm! Hoàng vị của Trẫm sẽ không bao giờ truyền cho hắn đâu! Hoàng đế càn rỡ cười lớn.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, Ân Cửu Dạ quả nhiên không phải con của Hoàng đế: Bệ hạ nói đùa à? Nếu Thái tử không phải con của ngài, thì là con của ai? Bệ hạ chớ nên lấy loại chuyện này ra nói đùa thì hơn!
Mộc Tịch Bắc muốn từ trong miệng Hoàng đế moi ra, Ân Cửu Dạ rốt cuộc là con của ai, chỉ tiếc Hoàng đế chung quy không ngốc, tiếp tục càn rỡ cười nói: Trẫm sẽ không nói cho ngươi biết đâu! Hắn là đứa con hoang không ai muốn! À không, phải nói là ác ma, đúng, là ác ma!
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Hoàng đế cười đắc ý, bàn tay trong tay áo hơi cuộn lại, rồi sẽ có một ngày, nàng giết chết hắn!
Ngươi nhất định còn không biết đi, hắn là song sinh tử, là ác ma, là ma quỷ lấy mạng! Đợi đến khi Trẫm chiêu cáo thiên hạ hắn không phải là con của Trẫm, chẳng qua là Trẫm nhất thời hảo tâm nhặt được đôi song sinh, ngươi nói mọi người sẽ là phản ứng gì? Chẳng lẽ còn có người ủng hộ hắn sao? Vẻ mặt Hoàng đế tràn đầy đắc ý, hắn thậm chí còn bắt đầu cảm thấy đắc ý và tự hào vì quyết định anh minh thần võ của chính mình hai mươi năm trước.
Đây là con bài chưa lật sau cùng của hắn, đối với Ân Cửu Dạ mà nói, lại đủ để trí mạng.
Bệ hạ thật biết nói đùa. Mộc Tịch Bắc chậm rãi phun ra câu này, nhưng trong lòng thì nhấc lên sóng to gió lớn, xem ra gần đây Hoàng đế bị ép đến nóng nảy, mới khiến hắn nói hết tất cả bí mật giấu giếm nhiều năm nay.
Trẫm nói cho ngươi, Trẫm không hề nói đùa, đến cuối cùng. Hắn sẽ không còn gì cả, cho nên gả cho Trẫm, Trẫm hứa cho ngươi địa vị chí cao vô thượng, hứa cho ngươi tất cả mọi thứ ngươi muốn, cho phụ thân ngươi làm quốc trượng, hứa cho cả nhà ngươi vinh hoa phú quý vô hạn! Hoàng đế lại tới gần Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc chỉ rũ xuống con ngươi không nói lời nào, Hoàng đế có chút gấp gáp, lại cười: Ngươi yêu Thái tử sao?
Mộc Tịch Bắc vẫn không có phản ứng, nàng không thể ở trước mặt tên Hoàng đế gần như biến thành kẻ điên này lộ ra bất kì tâm tình gì, nếu không thứ nhất dễ dàng mang đến cho nàng họa sát thân, thứ hai dễ dàng khiến hắn bắt được nhược điểm.
Trẫm biết, ngươi yêu. Ngươi nhất định yêu, ác ma kia lớn lên tuấn mỹ như thế, lại có mọi thứ, quyền lực, tài phú, địa vị, lại còn sủng ái ngươi như vậy, sao ngươi có thể không yêu được? Ngữ khí của Hoàng đế có chút kì quặc, lại mang theo một loại đắc ý nào đó.
Thấy Mộc Tịch Bắc vẫn trầm mặc như trước, Hoàng đế càn rỡ cười ha hả: Trẫm cũng không sợ nói cho ngươi biết, từ sau năm Trẫm ôm đôi ác ma này trở về, đã hạ xuống trên người bọn họ một loại độc dược mạn tính, không tới ba năm, hắn nhất định sẽ kinh mạch đứt gãy mà chết! Ha ha ha ha ha!
Mộc Tịch Bắc không dám tin ngước mắt nhìn về phía Hoàng đế đang đắc ý cười không ngừng trước mặt, móng tay sinh sinh bị nàng bẻ gãy hai cái.
Hoàng đế nhìn thấy trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên sát ý không chút nào che giấu, không khỏi cười càng thoải mái hơn nói: Ngươi đại khái có thể giết Trẫm, chỉ là nếu Trẫm chết đi, trên thế giới này sẽ không còn người nào biết hắn trúng độc gì. Có hắn chôn cùng Trẫm, ngược lại cũng đáng.
Mộc Tịch Bắc gằn từng chữ phun ra: Bệ hạ muốn thế nào?
Hoàng đế cẩn thận nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó tiếp tục bừa bãi, đắc chí vừa lòng mở miệng nói: Ngươi gả cho Trẫm, bảo hộ Trẫm có thể ngồi mãi trên vị trí này! Chỉ có như vậy, Ân Cửu Dạ hắn mới có thể an ổn sống tiếp.
Hô hấp của Mộc Tịch Bắc có chút bất ổn, lại cười nói với Hoàng đế: Thần nữ sẽ cẩn thận suy nghĩ chuyện Bệ hạ nói, cáo từ.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi tới cửa, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười ha ha của Hoàng đế: Ha ha ha, thế gian này quả nhiên tình yêu là không được nhất!
Mộc Tịch Bắc một chưởng đập mạnh vào trên cánh cửa nặng nề, dường như tức không nhẹ, tay nhỏ trắng noãn trong nháy mắt liền sưng phồng lên.
Mộc Tịch Bắc ra ngoài không lâu, Hoàng đế liền gọi Vương công công đi vào: Viết chỉ cho Trẫm, sắc phong Quách La Ngưng Giai làm Thái Tử Phi.
Cái.... Cái gì cơ? Vương công công nhất thời không kịp phản ứng.
Tổ tiên còn từng có hai cung hoàng hậu, Đông cung Tây Cung, Thái tử vì sao lại không thể có hai vị Thái Tử Phi! Ngữ khí Hoàng đế có chút sắc bén, nhưng trong lòng thì chắc chắn Mộc Tịch Bắc cuối cùng nhất định sẽ khuất phục chính mình.
Trong đầu Mộc Tịch Bắc quanh đi quẩn lại lời nói của Hoàng đế, hắn vậy mà vào hai mươi năm trước đã hạ độc ở trên người Ân Cửu Dạ, chẳng lẽ tính mạng Ân Cửu Dạ thật sự chỉ sống không đến ba năm!
Đây không phải Vĩnh Dạ quận chúa sao. Người vừa tới lên tiếng nói.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn đi, Quách La Ngưng Giai một thân váy sa màu tím nhạt mang theo hai nha hoàn cùng nàng nghênh diện đi tới.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
A xoa... Suốt đêm mới gõ xong, khen ta đi khen ta đi khen ta đi