Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 271 - Bị Buộc Trả Nợ

Trước Sau

break
Thời điểm Ân Cửu Dạ mang theo Mộc Tịch Bắc xuất hiện tại tiền sảnh, sắc mặt của đoàn người Mộc phủ đều hết sức khó coi.

Lão phu nhân hình như cả đêm đều ngủ không ngon giấc, sắc mặt có chút mệt mỏi, mà nhị phòng tam phòng nhìn cũng rất sầu lo, có lẽ là sợ lão phu nhân sẽ đem toàn bộ tiền bạc trong phủ dùng để trả nợ hết, nếu thế sau này các bà phải sống thế nào?

Mộc Tịch Bắc theo thói quen nhìn thoáng qua đại phòng, lại phát hiện hai vợ chồng đại phòng mặc dù cũng là sắc mặt đầy lo lắng, nhưng so sánh với những người khác, lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, điều này khiến mắt sắc của Mộc Tịch Bắc không khỏi sâu hơn mấy phần.

Hai người này cũng là người trong Mộc phủ, cho dù không tham lam tiền tài trong Mộc phủ, thì cũng nên vì chính mình hoặc là con của bọn họ cân nhắc một phen, làm một người chưa từng mưu hại chính mình, dù sao ở thời điểm này, cũng nên ra mặt nói một chút tình, mà không phải ưu tư mới đúng.

Thấy Ân Cửu Dạ đến, mấy người đều đứng dậy.

Lão phu nhân có chút lấy lòng nhìn về phía Ân Cửu Dạ, chỉ là lúc bà ta cười rộ lên thiếu hai cái răng cửa nên nhìn rất buồn cười.

Đương nhiên, lấy lòng Ân Cửu Dạ, cũng không đại biểu bà sẽ chào đón Mộc Tịch Bắc, lúc lão phu nhân nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt vẫn cực kì phẫn hận, nếu không phải tại nha đầu chết tiệt đó, thì sao bà lại thiếu nợ nhiều như vậy.

Nếu như chỉ thiếu nha đầu này một ít tiền cũng đỡ, nhưng bây giờ nàng ta lại cứ tìm Thái tử đến làm chỗ dựa, đây không phải là muốn mạng già của bà sao!

Thái tử điện hạ, ngài thượng tọa.

Trong lời nói của Lão phu nhân mang theo lấy lòng, nhưng trong lòng thì quyết định chủ ý nếu hôm nay mà Mộc Tịch Bắc không chịu nhả ra, thì bà sẽ khóc lóc náo loạn đến cùng.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên cạnh Ân Cửu Dạ, lão phu nhân vốn muốn mở miệng răn dạy, nhưng giống như có chỗ cố kỵ, nên chỉ cười cười với Mộc Tịch Bắc, không hề nói gì.

Ân Cửu Dạ dẫn đầu làm khó dễ: Bạc lão phu nhân chuẩn bị thế nào rồi?

Lão phu nhân có chút xấu hổ cười cười nói với Ân Cửu Dạ: Thái tử điện hạ, trong phủ này thật sự là không có nhiều bạc như vậy, mong ngài thư thả cho mấy ngày, dù sao đây cũng không phải một số lượng nhỏ.

Ân Cửu Dạ vuốt vuốt nhẫn ngọc trong tay, hơi ngước mắt nhìn về phía lão phu nhân.

Sắc mặt của Lão phu nhân trở nên cứng đờ, khí thế lập tức yếu xuống dưới.

Mộc Thanh Sơn thấy dáng vẻ của Ân Cửu Dạ, trong lòng có chút bất an, Thái tử này là loại người gì, hắn không chắc là biết rành mạch, thế nhưng y có bao nhiêu tàn nhẫn cùng ngoan lệ, thì hắn lại biết rất rõ ràng.

Ở trên triều đình Tây La, cho dù là người hay nịnh nọt, đều hiếm có người nào dám đánh chủ ý đến trên đầu Thái tử, vị Thái tử này tính tình cũng rất quỷ dị, hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, khiến cho người ta nghĩ không ra, càng là ba lần bốn lượt ngỗ nghịch Hoàng đế, thật sự là không thể chọc.

Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng bây giờ lão phu nhân lại nói với ta không bỏ ra nổi khoản tiền này? Vậy những tổn thất này do ai đến bồi! Ngữ khí của Ân Cửu Dạ cũng không quá sắc bén, nhưng lại tự dưng lộ ra âm hàn, khiến cho người ta nổi cả da gà.

Lão phu nhân bị dọa lui về sau hai bước, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều cười yếu ớt ngồi ở một bên, lấy lòng nói: Bắc Bắc, trong khoảng thời gian ngươi đến đây, tổ mẫu đối đãi với ngươi cũng coi như không tệ, mặc dù hơi nghiêm khắc chút, nhưng cũng là vì muốn tốt cho ngươi, bây giờ khố phòng này phát sinh hoả hoạn, không chỉ riêng đồ của ngươi bị đốt, mà đồ của tổ mẫu cũng đều bị đốt sạch, đây là người nhà của ngươi, ngươi cũng không thể ép người trong toàn gia đến tuyệt lộ được.

Trong mắt Lão phu nhân thậm chí dâng lên nước mắt, chỉ là cũng không phải bởi vì cầu khẩn Mộc Tịch Bắc mà sinh ra, mà là mỗi lần bà nhớ tới tâm huyết mình góp nhặt hơn nửa đời trong khoảnh khắc bị hóa thành tro tàn, thì chỉ cảm thấy tim mình đau như đang nhỏ máu, quả thực so với giết bà còn làm bà đau hơn!

Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia cười lạnh, người đến tột cùng là mặt dày vô sỉ đến mức nào mới có thể nói ra mấy câu nói như vậy đây.

Tổ mẫu đối đãi với ta thật sự là vô cùng tốt, Bắc Bắc cũng rất cảm thông với khổ tâm của tổ mẫu, chỉ là... Mộc Tịch Bắc còn chưa nói xong, lão phu nhân đã mở miệng ngắt lời.

Sao đây? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm khó người tổ mẫu đã từng này tuổi rồi? Ngươi là không biết, năm đó mẹ của phụ thân ngươi chết sớm, tổ mẫu có thể nói là đã hao hết tâm tư mới nuôi lớn hắn, nếu không phải như thế, hắn làm gì có khả năng lấy được thành tựu như ngày hôm nay. Lão phu nhân lau lau nước mắt, dường như đang nghĩ lại ngày tháng gian khổ trước kia.

Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, trong lòng nhịn không được lạnh lùng chế giễu, thật sự là cao thủ diễn trò, lúc này mà vẫn có thể nói ra những lời này, rốt cuộc vẫn có thể xem là có chút năng lực!

Lão phu nhân thấy Mộc Tịch Bắc không nói tiếp, trong mắt hiện lên một chút buồn bực, lại rất nhanh áp chế xuống.

Sơ Nhất không biết từ chỗ nào chuyển đến một cái giường êm cho Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ tựa ở trên giường êm, một tay chống đầu, mí mắt khép hờ, nghiền ngẫm nhìn một màn này.

Chỉ là số ta thật khổ a... Lão gia chết sớm, ta rất vất vả mới nuôi lớn những hài tử này, vốn cho rằng có thể hưởng hết ngày nhàn, nhưng không ngờ, hôm nay cháu gái của mình lại muốn bức ta tới tuyệt lộ a! Hai mắt Lão phu nhân rơi vào tấm da bạch hồ đắp ở trên đùi Mộc Tịch Bắc, đầy rẫy lưu quang, phía trên khảm nạm rất nhiều bảo thạch, quả thực muốn chói mù mắt bà.

Mộc Tịch Bắc sao lại không nhìn ra bà ta suy nghĩ cái gì, chỉ khó xử mở miệng nói: Tổ mẫu, cũng không phải tôn nữ vô tình, muốn bức tổ mẫu đến tuyệt lộ, chỉ là những vật này phần lớn là Thái tử điện hạ đem tặng, bây giờ cứ như vậy biến mất không rõ ràng, con phải ăn nói sao với Thái tử đây? Chẳng phải là quá không để Thái tử điện hạ vào mắt rồi!

Lão phu nhân bị Mộc Tịch Bắc nói một phen tức giận gần chết, mấy ngày này bà cũng coi như đã nhìn ra, Thái tử này thật sự cực kì sủng ái Mộc Tịch Bắc, nếu như nàng ta mở miệng, Thái tử há nào không đáp ứng.

Lão phu nhân đang muốn nói cái gì, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục nói: Huống hồ những vật này không còn, Thái tử điện hạ lại phải hao tổn nhân lực vật lực đi tìm, tổn thất phát sinh, cũng không thể để cho một mình Thái tử gánh vác được? Bằng không các thế gia đại tộc nghe được, sẽ chỉ nói tiểu thư Mộc phủ chúng ta còn chưa trở thành Thái Tử Phi, mà Mộc phủ đã dám cưỡi lên đầu Thái tử, thậm chí còn làm mưa làm gió, ngày sau không biết còn tùy tiện đến đâu? Việc này nếu truyền ra ngoài, đối với con đường làm quan của thúc thúc bá bá cũng sẽ cực kì bất lợi đấy ạ.

Mộc Tịch Bắc nói một phen, thành công làm cho mấy người nhị phòng tam phòng đều bất an, suy nghĩ kỹ một chút, Mộc Tịch Bắc nói lời này cũng không sai, tổn thất lớn như vậy, thế mà bọn hắn lại để một mình Thái tử gánh vác? Cho dù hôm nay Thái tử không so đo, nhưng nếu như trong lòng tích tụ tức giận, ngày sau không chừng sẽ làm khó bọn hắn trên đường làm quan!

Bây giờ việc có thể làm, sợ là chỉ có thể để Thái tử xả hết cực tức này ra, cẩn thận lấy lòng Thái tử điện hạ, như vậy mới không ảnh hưởng đến con đường làm quan của bọn hắn sau này!

Mẫu thân, đứa nhỏ Bắc Bắc nói có lý đó, ngài cũng không thể vì tư lợi của bản thân mình, mà phá hỏng trăm năm thanh danh của Mộc phủ ta được. Mộc Thanh Sơn dẫn đầu mở miệng.

Lão phu nhân sắc mặt ngưng tụ, dường như không nghĩ tới con của mình vậy mà nói chuyện đối lập với mình, một hơi kẹt ở trong ngực, nửa ngày không nói ra lời.

Mẫu thân, con nghe nói ở phố Tây người có mấy cửa hàng, ít nhất cũng phải mấy chục vạn lượng, chuyện cho tới bây giờ, người cũng đừng che giấu nữa. Phu nhân nhị phòng mở miệng khuyên nhủ, cũng không thể bởi vậy mà làm chậm trễ đường quan của Thanh Sơn được.

Ngươi.... Lão phu nhân tức nói không ra lời.

Tam phòng Mộc Thanh Hải mở miệng nói: Đúng vậy, mẫu thân, nhi tử biết người vẫn luôn có tiểu kim khố, ít nhất cũng có trăm vạn lượng bạc, vào lúc này rồi, người vẫn nên tranh thủ thời gian lấy ra đi.

Phu nhân tam phòng vì muốn lấy lòng lão gia nhà mình, cũng vội vàng phụ họa nói: Đúng vậy, mẫu thân, con có nghe nói lúc trước người có cắt xén đồ cưới của phu nhân mấy phòng, nếu có việc này, thì người mau mau lấy ra đi, bằng không đến lúc đó Thái tử điện hạ nổi giận, có còn mệnh hưởng dụng hay không thì còn phải xem lại đấy....

Lão phu nhân tức đến hai mắt lật ngược, cả người run rẩy nói không ra lời: Được... Được lắm, các ngươi là một lũ sói mắt trắng! Các ngươi là một đám súc sinh!

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên một nụ cười lạnh, đây xem như là chó cắn chó đi?

Ân Cửu Dạ liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó trầm giọng nói: Không ngờ lão phu nhân lại giàu đến thế.

Phu nhân tam phòng lên tiếng trước nói: Đúng rồi, khế đất những cửa hàng ở phố Tây của lão phu nhân, được giấu trong gối đầu của lão phu nhân đấy!

Lão phu nhân tức vội vàng từ dưới đất bò dậy, bắt đầu động thủ với phu nhân tam phòng: Ta đánh chết ngươi cái đồ ăn cây táo rào cây sung, ta đánh chết ngươi cái đồ không biết xấu hổ!

Tóc của Tam phòng lập tức bị nắm chặt, trọn vẹn hứng chịu hai cái tát của lão phu nhân.

Á... Tam phòng bị đau kêu lên một tiếng, lập tức cũng không cam lòng bắt đầu đánh trả.

Lão phu nhân cũng cao tuổi rồi, lập tức bị tam phòng phu nhân đẩy ngã, mặt lập tức bị quẹt ra một đường máu.

Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc chỉ an tĩnh nhìn một màn trò hay này, có đặc sắc bực này, không nhìn thật sự là lãng phí.

Thì ra Tam phu nhân và lão phu nhân hận nhau sâu như thế. Ân Cửu Dạ cười mà như không cười mở miệng.

Đây cũng có thể hiểu được, dù sao hai nữ nhân cùng yêu một người nam tử, tóm lại trong lòng sẽ tâm sinh oán trách. Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

Lão gia tam phòng nghe xong, sắc mặt lập tức tái đi, tiến lên kéo ra tam phòng phu nhân, một cái tát giáng xuống mặt bà ta: Còn không ngừng tay! Ở đây mất mặt xấu hổ!

Giờ phút này lão phu nhân đã rối tinh rối mù, hai cái răng bên cạnh hai cái răng cửa trống không cũng bắt đầu lung lay, trên mặt bị móng tay của tam phòng phu nhân cào đến dữ tợn.Nhị phòng ngược lại là người thông minh, ở thời điểm tam phòng và lão phu nhân đang đánh nhau, trực tiếp chạy ra ngoài, đợi đến khi chiến sự lắng lại, trong tay cầm một cái hộp trở về.

Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ. Đây là khế đất của những cửa hàng ở phố Tây, còn có sáu trăm vạn lượng ngân phiếu. Nhị phòng mười phần lấy lòng dâng hộp lên.

Lão phu nhân nhìn thấy cái hộp mình giấu bị nhị phòng đem ra, tròng mắt suýt nữa rơi ra, đợi đến khi đồ bị Sơ Nhất cầm đến trong tay kiểm kê, một ngụm máu tươi lập tức phun ra!

Phốc... Lão phu nhân phun ra một ngụm máu, dường như bởi vì không chịu nổi sự tổn thất quá lớn này, mà cả người nằm dài trên đất.

Sơ Nhất kiểm lại một chút, cuối cùng mở miệng nói: Đem khế đất chiết thành ngân phiếu, cộng thêm số bạc ban đầu, tổng cộng có hai ngàn vạn lượng bạc trắng.

Ân Cửu Dạ chậm rì rì mở miệng: Mười hai triệu lượng hoàng kim, bây giờ lão phu nhân ngài chỉ xuất ra hai ngàn vạn lượng bạc trắng đến qua loa tắc trách với ta, cho rằng bản Thái tử là đồ ngốc sao?

Lão phu nhân nói cái gì cũng không chịu nôn ra tiếp ( nôn này là nôn bạc ý nha), sau khi cố hết sức đứng lên liền tức giận quát: Lão thái bà ta cũng coi như nửa người chôn trong đất rồi ( ý bà này là bà cũng sắp chết rồi), đòi tiền không có, muốn mạng thì có một cái! Thái tử điện hạ nếu muốn thì cứ lấy đi!

Lão phu nhân ngồi bệt trên mặt đất, dường như định khóc lóc om sòm với Ân Cửu Dạ, tư thế kia tựa như đang nói, đòi tiền không có, muốn mạng thì có một cái đây!

Lão phu nhân mặc dù ngu dốt, nhưng không phải ngu ngốc, biết mình dù sao cũng có danh hào cáo mệnh phu nhân, Ân Cửu Dạ mặc dù là Thái tử, nhưng không có lý do, cũng không dám tùy tiện giết bà, bà ngược lại muốn xem xem, vị Thái tử nghe đồn tàn nhẫn này có năng lực làm gì bà!

Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ của lão phu nhân, không thể nhịn được cười, chơi trò đùa giai với Ân Cửu Dạ sao? Ngay cả nàng cũng không có lá gan này, lão phu nhân lại có dũng khí này, không thể không nói quả thực làm cho người ta bội phục!

Ân Cửu Dạ hai mắt hơi híp, thấp giọng mở miệng nói: Lão phu nhân là đang uy hiếp bản Thái tử sao?

Mộc Thanh Sơn run rẩy một cái, cả người ngồi xuống đất, mở miệng nói: Mẫu thân... Mẫu thân...

Ân Cửu Dạ chỉ đảo mắt liếc hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng, cả người giống như bị trúng gió run run không ngừng.

Mộc Tịch Bắc buồn cười nhìn Mộc Thanh Sơn, không khỏi nhớ tới Mộc Chính Đức đa mưu túc trí, mặc dù hai người đều họ Mộc, nhưng mà không thể không nói, rất nhiều thứ, quả thực là kém quá xa.

Lão phu nhân chống lại cặp mắt đen của Ân Cửu Dạ, cũng có chút lo lắng không thôi.

Đang muốn mở miệng, Ân Cửu Dạ lại đột nhiên ngồi dậy, từ trên đầu Mộc Tịch Bắc rút ra một cây trâm, trong lúc lơ đãng đã bay ra ngoài.

A! Lão phu nhân lập tức thét lên chói tai.

Mọi người nhìn qua, cây trâm kia đã ghim chặt một ngón tay của lão phu nhân trên mặt đất, nhập vào mặt đất sâu đến một tấc.

Lại nhìn lại, mới phát hiện ngón trỏ của lão phu nhân đã tách rời khỏi bàn tay bà, an tĩnh nằm trên mặt đất, xen lẫn vết máu, vừa nhìn liền làm cho người ta buồn nôn.

Lão phu nhân nhất thời sắc mặt trắng bệch, một tay run rẩy ôm một cái tay khác của mình, nhìn về phía Ân Cửu Dạ trong mắt tràn đầy nồng đậm sợ hãi.

Ân Cửu Dạ một mặt thưởng thức lọn tóc rủ xuống của Mộc Tịch Bắc, một mặt mở miệng nói: Nếu như lão phu nhân không bỏ ra nổi số bạc này, ta cũng chỉ đành đem từng ngón từng ngón tay của bà chặt xuống thôi.

Lão phu nhân cả người xụi lơ trên mặt đất, nhìn ngón tay vừa bị chặt đứt của mình, cao tuổi như lão phu nhân lập tức khó có thể chịu đựng, nồng đậm sợ hãi giống như ác mộng vây chặt lấy bà.

Mộc Thanh Sơn thấy vậy mở miệng nói: Mau! Mau đi đem toàn bộ số tiền của mẫu thân tới đây cho Thái tử điện hạ đi!

Mấy người nhao nhao chạy đi, lấy ra tất cả những thứ giá trị của lão phu nhân mà mình biết.

Sơ Nhất kiểm kê xong, chỉ lạnh lùng nói: Ba ngàn tám trăm lượng bạc trắng.

Lão phu nhân nghe vậy cả người rùng mình một cái, ngón tay truyền đến đau đớn thấu tâm.

Lại chặt một ngón. Ân Cửu Dạ lạnh lùng nói, cũng không tự mình xuất thủ.

Sơ Nhất rút ra bội đao bên hông đi lên phía trước, lão nhân lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: Ta đưa... Ta đưa... Không được đụng vào ta. Không được đụng vào ta...

Lão phu nhân vội vàng phân phó Lý ma ma: Mau, trên giường của ta có một cái cơ quan, là mật thất trong phòng, trong đó là toàn bộ gia sản của ta...

Mọi người nghe vậy đều giật mình, không thể tưởng được lão phu nhân lại có nhiều tiền như thế, bao nhiêu năm nay rốt cuộc đã thu về bao nhiêu thứ đây.

Sơ Nhất trực tiếp đi theo Lý ma ma, không bao lâu sau thì trở về, mở miệng nói: Những thứ trong mật thất cộng thêm số tiền trước đó, tổng cộng có bảy mươi sáu vạn lượng bạc trắng.

Liền ngay cả Mộc Tịch Bắc cũng có chút líu lưỡi, khó trách lão phu nhân coi trọng tiền bạc của nàng như thế, nhìn thấy số lượng này, đều sắp sánh bằng hoàng thân quốc thích rồi.

Vẫn chưa đủ, lão phu nhân nói xem nên làm sao bây giờ? Ân Cửu Dạ lại mở miệng.

Thái tử điện hạ tha mạng. Thái tử điện hạ tha mạng a.... Lão phu nhân lúc này liền quỳ gối dập đầu liên tục, dùng sức quá lớn khiến trên trán rất nhanh đã chảy máu.

Bắc Bắc, mau van xin giúp tổ mẫu đi. Tổ mẫu biết sai rồi, tổ mẫu thật sự biết sai rồi... Lão phu nhân chịu đựng nỗi khổ đứt ngón tay, đau khổ cầu khẩn, cũng không còn tìm thấy một chút ương ngạnh của trước đó nữa.

Tay đứt ruột xót, một ngón tay sinh sinh bị chặt mất, thống khổ trong đó, là cả đời bà cũng chưa từng thử qua.

Giờ phút này lão phu nhân vạn phần hối hận, vì sao bà lại làm khó dễ Mộc Tịch Bắc, mặc dù bà cảm thấy Mộc Tịch Bắc là nữ nhi của Mộc Chính Đức, nếu như được thế, với bà không có chỗ tốt, nhưng nếu như bà sớm biết có ngày hôm nay, bà nhất định sẽ xem Mộc Tịch Bắc như tổ tông để cúng bái!

Tổ mẫu đừng nói như vậy. Thật sự khiến Bắc Bắc khó làm... Dù sao thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Thái tử điện hạ mở miệng, ta nào có phần nói chuyện. Mộc Tịch Bắc khó xử mở miệng.

Lão phu nhân bò đến bên cạnh Mộc Tịch Bắc, hai tay dính máu sắp bắt được váy Mộc Tịch Bắc, lại bị Thanh Từ ngăn lại.

Tuổi già trên mặt nước mắt giàn giụa, tóc xám trắng phối hợp với bộ dáng chật vật hiện giờ, ngược lại rất khiến người ta dễ mềm lòng.

Chỉ tiếc, Mộc Tịch Bắc cũng không phải người mềm lòng, nhớ tới đối xử tử tế của lão phu nhân trước đó, chỉ nên Chiếu cố bà ta thật tốt mới đúng.

Nếu như lão phu nhân đã không bỏ ra nổi số bạc này, vậy thì tạm thời bán mình đến Di Hồng viện đi, đợi đến khi kiếm đủ bạc, bản Thái tử tự sẽ cho người chuộc bà ra. Ân Cửu Dạ nói ra một câu cho người ở chỗ này một kích trí mạng.

Di Hồng viện có thể nói là kỹ viện hạ đẳng nhất, đi mê hoặc phần lớn đều là hạ nhân bách tính, bởi vì hầu hạ nhiều người, cho nên tiền đến rất nhanh, chỉ là bởi vì vấn đề thân phận, nên mỗi một phân tiền kiếm được đều rất ít.

Sau khi Mộc Tịch Bắc nghe xong, liền cố nén ý cười, để cho một bà lão hơn sáu mươi tuổi lại thiếu mất hai cái răng cửa đi bán mình? Đoán chừng Đế đô lại được dịp cười vang đây.

Không... Không. Thái tử điện hạ tha mạng... Thái tử điện hạ tha mạng... Lão phu nhân rất nhanh đã bị người kéo xuống dưới, một đường liều mạng giãy dụa.

Mấy người Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải đều nuốt nước bọt, ai cũng không dám cầu tình, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, cứ để chuyện này như vậy, dù sao lão phu nhân bị bán đi làm kỹ nữ, điều này xem như là một sỉ nhục lớn với Mộc phủ, chẳng qua nếu làm như vậy có thể bình ổn tức giận của Thái tử, coi như cũng đáng.

Chỉ là cảm xúc của Mộc Thanh Sơn cùng Mộc Thanh Hải hiển nhiên cũng không cao, dù sao lão phu nhân cũng là mẫu thân của bọn họ, ít nhiều cũng có chút tình cảm, chỉ là đối với loại người trà trộn quan trường, không từ thủ đoạn leo lên người khác mà nói, nhiều khi thân tình cũng chẳng quan trọng cho lắm.

Hơn nữa trong lòng Mộc Thanh Sơn đã có dự định khác, đợi đến khi Thái tử rời đi, mình sẽ cầm bạc đi khơi thông một chút, như vậy mặc dù mẫu thân của mình mang tiếng xấu, nhưng sống qua ngày cũng sẽ tốt hơn, dù sao không chết là được?

Ân Cửu Dạ đem tính toán của Mộc Thanh Sơn xem ở trong mắt, sâu kín mở miệng nói: Có một câu gọi là cha nợ con trả, nếu bây giờ lão phu nhân đã bất lực trả lại, vậy các ngươi liền đến trả hết toàn bộ số còn lại đi.
break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc