Đao trong tay Nam Yến Vương vẫn gác ở trên cổ Mộc Tịch Bắc, nhìn về phía mọi người trong ánh mắt lại có thêm ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, giống như giờ khắc này hắn đã trở thành quân vương thiên hạ vậy.
Thái hậu ở trong cung đợi một hồi lâu, lại không thấy yến hội kết thúc, Nam Yến Vương đến thăm mình, cũng không thấy tiểu thái giám trở về, trong lúc nhất thời trong lòng bất an không thôi.
Trên gương mặt bị bôi thuốc mỡ dinh dính, nhưng cho dù như thế, bà vẫn như cũ cảm thấy gương mặt đau rát, ngự y nói xương cốt đều lộ ra cả, mặt này, sợ là sẽ không tốt lên được, cho dù ngày sau khỏi, cũng sẽ lõm xuống dưới, thiếu mất một miếng thịt.
Chuyện này đối với bà mà nói, thật sự có thể nói là bị nhục nhã lớn nhất cả đời này, tiện nhân Cô Tô Uyển vậy mà lại làm thế với bà, nếu như ả ta còn chưa chết, thì bà nhất định sẽ ăn sống nuốt tươi ả, để giải mối hận trong lòng bà!
Lý ma ma, hiện giờ tình huống trên đại điện như thế nào rồi? Sao Tiểu Lục tử vẫn chưa về vậy? Thái hậu tựa ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch, trên nửa khuôn mặt băng bó vải bông màu trắng, trên người tản ra mùi thuốc nồng nặc.
Lý ma ma mở miệng nói: Nô tỳ đã phái người đi dò xét lại rồi, không lâu nữa sẽ có tin tức, còn xin chủ tử an tâm chớ vội.
Thái hậu lúc này mới gật gật đầu, Lý ma ma này luôn là một người ổn thỏa, bà ta làm việc, bà vẫn cực kì yên tâm.
Ngón tay bôi sơn đỏ tươi của Thái hậu xoa lên nửa mặt mình: Đi, lấy cái gương đến cho bản cung.
Lý ma ma ngẩng đầu nhìn nha hoàn bên cạnh một cái, nha hoàn có chút thấp thỏm đem một cái gương đồng trâm hoa tới, lúc giơ hai tay giao cho Thái hậu có chút run rẩy.
Lý ma ma lại tương đối lạnh nhạt, bởi vì nha hoàn này trước đó gặp được dáng vẻ dữ tợn trên mặt Thái hậu, nhưng bây giờ trên mặt Thái hậu băng bó vải trắng, căn bản không nhìn thấy bộ dạng dữ tợn trước đó, cho nên nàng cũng không lo lắng Thái hậu sẽ nổi trận lôi đình.
Thái hậu cầm lấy cái gương, cẩn thận soi mặt mình, nửa khuôn mặt hoàn hảo không chút tổn hại vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ là bên nửa mặt khác, lại có thêm vải trắng chướng mắt, ngón tay Thái hậu nhẹ nhàng lướt qua, lại cảm thấy đau đớn khoan tim.
Lý ma ma nhìn vẻ mặt dữ tợn của Thái hậu, cúi đầu xuống, bà chưa từng bị mất một miếng thịt lớn như vậy, cũng không biết sẽ đau đớn bao nhiêu, cho nên bà không có mở miệng.
Bởi vì khuôn mặt đau đớn, nên trong lòng Thái hậu dâng lên lửa giận không thể ngăn chặn: Mộc Tịch Bắc, bút trướng này, ai gia nhất định sẽ bắt ngươi trả lại!
Cũng không lâu lắm, lúc Thái hậu đang trợn mắt nghiến răng, thì người Lý ma ma phái đi thám thính tin tức trở về.
Người tới thở hồng hộc, cũng là một tên thái giám, chỉ là so với tên tiểu thái giám trước đó, nhìn già hơn rất nhiều, cũng là một quản sự.
Nương nương, không xong rồi, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Thái giám này một tay nhấc vạt áo, một mặt chạy vào bên trong, suýt nữa ngã nhào về phía trước, nhưng hắn cũng không để ý đến.
Thái hậu cũng không cùng hắn so đo cấp bậc lễ nghĩa, trực tiếp bắt lại tay hắn: Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có phải là chuyện tự mình điều động binh mã xảy ra vấn đề không?
Đúng là như thế, Thái hậu nương nương, những binh mã kia cũng không phải do Thái tử điện hạ điều khiển, mà là binh mã trong tay Nam Yến Vương điện hạ, cho nên chuyện tự tiện điều khiển binh mã lại biến thành Nam Yến Vương có tội rồi. Thái giám nói một hơi, ngược lại cũng không dông dài.
Thái hậu thả tay thái giám ra, muốn xuống giường, nhưng bởi vì lúc trước thể lực bị tiêu hao, nên cả người có chút lực bất tòng tâm.
Lý ma ma cùng thái giám rất nhanh tiến lên đỡ lấy bà, Thái hậu tiếp tục nói với thái giám: Vậy Hoàng đế có nói xử trí Nam Yến Vương thế nào không? Có xử tội không? Còn có triều thần có biện hộ cho hắn không?
Trong thần sắc của Thái giám cũng có chút lo âu, cũng không giấu diếm: Bệ hạ hạ chỉ đem Nam Yến Vương biếm thành thứ dân, sung quân biên cương.
Cái gì? Thái hậu chỉ cảm thấy trước mắt một màu tối đen, đưa tay đỡ lấy trán của mình, toàn thân giống như cũng bị mất trọng tâm.
Nương nương, nương nương ngài không sao chứ. Hai người lo lắng mở miệng, mà thái giám lại có chút muốn nói lại thôi, Lý ma ma nhìn ra hắn có điều giấu diếm, hơi nhíu nhíu mày, không biết rốt cuộc là chuyện gì, mà lại không muốn để cho Thái hậu nương nương biết.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Lý ma ma cảm thấy chuyện đại sự trong triều cũng không phải một hạ nhân như bà có thể chi phối, nếu như vì vậy mà làm lỡ đại sự, chỉ sợ mấy cái đầu của bà cũng không đủ bồi, cho nên liền nháy mắt ra hiệu cho tên thái giám kia.
Thái giám nhìn thấy Thái hậu sắc mặt trắng bệch, nuốt nước bọt, có chút nói không nên lời.
Thái hậu từ từ bình ổn hỏi: Sau đó thì sao? Sau đó Nam Yến Vương điện hạ phản ứng như thế nào? Chẳng lẽ đến giờ cung yến vẫn chưa tan cuộc sao? Vì sao Nam Yến Vương điện hạ vẫn còn chưa qua đây?
Thái giám do dự một chút, cuối cùng cắn răng mở miệng nói: Nương nương, Nam Yến Vương điện hạ đang tạo phản trên đại điện!
Ngươi nói cái gì? Thái hậu giận dữ, hai mắt trợn tròn, một hơi suýt nữa không kịp đi lên.
Là... Là Nam Yến Vương điện hạ nghe bệ hạ xử trí xong, tâm không phục, sau đó liền giết triều thần, đồng thời ra lệnh những binh sĩ ở trong điện trước đó bao vây đại điện lại, bức Hoàng đế thoái vị, bắt chúng thần ủng hộ hắn xưng đế! Thái giám lập tức quỳ trên mặt đất, trên mặt đều là mồ hôi.
Thái hậu cả người đều ngây ngốc ở nơi đó: Sao có thể? Con ta làm sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được? Đây chính là đại tội a! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Không có ai trả lời Thái hậu, cả tòa tẩm cung chỉ có thanh âm tĩnh lặng.
Thái hậu bỏ qua suy nhược trước đó, bởi vì nhi tử gặp chuyện, nên trong nháy mắt cả người liền lộ ra mẫu tính cường thế.
Hay cho một Thái tử! Hay cho một Mộc Tịch Bắc! Vậy mà đem con ta đẩy vào tuyệt cảnh như thế, thật sự là tội đáng chết vạn lần! Tiểu Lục tử đâu? Tiểu Lục tử chết ở nơi nào rồi? Thái hậu chung quy là Thái hậu, rất nhanh liền nghĩ thông suốt mấu chốt của sự tình.
Thái giám quỳ trên mặt đất càng thêm câm như hến, nhỏ giọng nói: Tiểu... Tiểu Lục tử hình như sau khi truyền cho Nam Yến Vương điện hạ một tờ giấy thì biến mất rồi, nô tài cũng không nhìn thấy hắn.
Thái hậu một cước đá văng thái giám trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, không nghĩ tới Tiểu Lục tử đúng là một tên ăn cây táo rào cây sung, mệt bà còn tín nhiệm hắn như vậy, thương hại hắn cho hắn ở bên cạnh mình, không nghĩ tới kết quả lại là nuôi một con sói mắt trắng!
Sau khi đá văng thái giám dưới chân, Thái hậu cũng có chút lắc lư đứng không vững, Lý ma ma vội vàng đỡ lấy bà, Thái hậu suy yếu mở miệng nói: Đi! Đi đại điện!
Thái giám quỳ trên mặt đất cũng vội vàng bò lên đỡ Thái hậu dậy, thận trọng hầu hạ.
Vương gia có nói gì không? Sau khi Thái hậu tỉnh táo lại liền mở miệng hỏi thái giám.
Thái giám lựa lời nói: Vương gia nói, đại quân Nam Yến đã bao vây hoàng thành Tây La, thậm chí đã công hãm hoàng cung, hiện tại trong ngoài hoàng thành đều là binh mã của hắn, cho nên hoàng vị nhất định sẽ là vật trong bàn tay Vương gia.
Thái giám mang theo ý lấy lòng, thế nhưng Thái hậu nghe xong lại tức đến bờ môi trắng bệch, bây giờ bà cơ hồ có thể đoán được trên tờ giấy kia viết những gì rồi.
Trên tờ giấy nhất định nói cho Nam Yến Vương, là mình đã sớm điều khiển binh mã bao vây hoàng cung, bảo hắn dẫn đầu thị vệ trong cung vung đao tạo phản.
Thật sự là nghiệt chướng a!
Hay cho một Vĩnh Dạ, hay cho một Thái tử! Thù này bà nhớ kỹ! Nếu như con của bà có chuyện không hay xảy ra, bà quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!
Mà đại diện giờ khắc này, cũng có thể nói là phong vân biến hóa, con ngươi tối đen của Ân Cửu Dạ khiến Nam Yến Vương tự dưng sinh ra mấy phần sợ hãi, chỉ là bởi vì Mộc Tịch Bắc ở trong tay, nên mới khiến hắn có thêm mấy phần sức lực.
Nhìn thấy những binh sĩ đang vây hắn, đám đại thần cùng Hoàng đế, còn có sau lưng Ân Cửu Dạ, trong lòng hắn có chút bồn chồn, nhưng khi trông thấy tiêu chí trên người những binh lính đã bức lui Ân Cửu Dạ trở về, đúng là của tướng sĩ Nam Yến, một trái tim của hắn thế này mới thả xuống.
Người tới! Còn không mau bắt bọn họ lại cho ta! Nam Yến Vương gầm lên giận dữ.
Chỉ trong nháy mắt, binh khí trắng bóng đồng loạt lấy ra, từng thanh kiếm sắc bén nằm ngang ở trên cổ những người này, vô luận là Hoàng đế hay là Ân Cửu Dạ, hoặc là Mộc Chính Đức, đều không ngoại lệ.
Thấy tình huống trước mắt đã chặt chẽ nằm ở trong tay mình, Nam Yến Vương đẩy Mộc Tịch Bắc ra, bởi vì lực đạo quá lớn, Mộc Tịch Bắc bị đẩy ngã xuống mặt đất, nhưng nàng lại vẻ mặt bình tĩnh từ dưới đất chậm rãi đứng lên.
Nam Yến Vương đưa lưng về phía đám người từng bước một đi đến bảo tọa Hoàng đế, một ngày này rốt cuộc đã đến!
Hắn vì vị trí này chịu đủ hơn hai mươi năm khuất nhục, giang sơn của hắn, mỹ nhân của hắn, lại đều nằm trong tay một tên nam nhân khác, hắn phải thời thời khắc khắc cúi đầu xưng thần với một nam nhân mọi mặt đều không bằng hắn, đối với hắn mà nói, đây thật là một sự châm chọc lớn lao.
Mà nay, long ỷ chế tạo từ vàng ròng đang gần ngay trước mắt, tâm nguyện nhiều năm của hắn chẳng mấy chốc sẽ thành hiện thực, từ nay về sau, thiên hạ này chính là của hắn! Không còn có ai có thể ngăn cản hắn làm một chuyện gì đó nữa, hắn sẽ là chúa tể của thiên hạ này!
Đứng ở trên bậc thang từng bước lên cao, Nam Yến Vương phóng đãng cười to: Ha ha ha ha ha!
Mở ra tay áo rộng thùng thìng, phảng phất như hắn thật sự là vương giả của thiên hạ này, mang theo kiêu ngạo và cuồng vọng.
Hoàng đế bị người dùng đao gác ở trên cổ, vẻ mặt đầy khuất nhục, cả đời này, cho dù hắn vẫn luôn ngồi ở trên long ỷ này, thế nhưng thiên hạ này lại chưa bao giờ chân chính thuộc về hắn!
Mà ngay lúc Nam Yến Vương từng bước đi lên, Ân Cửu Dạ lại giơ tay lên, lúc những kẻ ủng hộ Nam Yến Vương đang đắc ý dào dạt, Tử thần đã vung đao đến trên người bọn hắn.
Vốn những người gọi là binh sĩ Nam Yến khống chế Hoàng đế cùng những đại thần, lại đột nhiên hạ xuống đao trong tay, ngược lại bắt đầu tấn công những binh sĩ của Nam Yến Vương trước đó.
Có lẽ bởi vì những người kia phần lớn đều đang nhìn chăm chú vào Nam Yến Vương sắp leo lên hoàng vị, đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp mình sẽ được thăng quan tiến tước, nên đại đa số người đều không phát hiện ra ở sau lưng Tử thần đang lặng lẽ tới gần.
Cho dù có một số người phát hiện ra, nhưng cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, đã khó mà vãn hồi toàn bộ cục diện rồi.
Chỉ trong nháy mắt, bên trong đại điện bùng nổ một hồi giết chóc trong im lặng, nói là im lặng, kỳ thật cũng không phải không có âm thanh, chỉ là cảnh tượng máu tươi giàn giụa, máu thịt be bét làm cho người ta cảm thấy kinh tởm, giống như chỉ là ảo giác, tựa như xung quanh đều không có thanh âm, hai lỗ tai bị bịt kín, cho đến khi từng giọt máu nóng hổi văng đến trên mặt của mình, mới cảm thấy vô cùng kinh hoảng và chân thực.
Tất cả mọi người lần nữa ngây ngẩn cả người, mọi chuyện xảy ra hôm nay mang đến cho bọn hắn quá nhiều bất ngờ, thành công, thất bại, tuyệt vọng, hi vọng, trung thành, phản bội.
Chỉ một ngày thôi, mà giống như đã trôi qua rất nhiều năm, một ngày này, được ghi vào sử sách, được xưng là bạo loạn Nam Yến Vương.
Mà Tây La thời kỳ này, cũng bởi vì liên tiếp gặp bạo loạn cùng mưu phản, ngoại ưu nội hoạn, nên trở thành thời đại rung chuyển bất an nhất trong lịch sử Tây La, mà Hoàng đế thời kỳ này, cũng trở thành Hoàng Đế đáng thương nhất trong lịch sử.
Nam Yến Vương quay đầu, không dám tin nhìn một màn trước mắt, người của hắn, một người tiếp một người ngã xuống, thi thể chồng chất như núi, đã cao hơn bậc thang tầng dưới cùng, máu tươi ở trên bậc thang màu vàng lan tràn thành sông, màu đỏ chói mắt tỏ rõ quyền lực hiểm ác.
Các ngươi phản rồi sao? Ta mới là Nam Yến Vương! Các ngươi là binh lính của ta! Các ngươi đây là điên rồi sao? Nam Yến Vương nhìn thắng lợi đã gần trong gang tấc lại thất bại trong gang tấc, có chút khàn cả giọng.
Thế nhưng không có người nào trả lời hắn, trả lời hắn chỉ có vô tận giết chóc cùng tiếng đao kiếm leng keng.
Ân Cửu Dạ sải bước đi đến bên người Mộc Tịch Bắc, ôm nàng vào trong lòng, mười phần bất an, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của nàng, mới cảm thấy máu nóng toàn thân dần dần chảy về, cơ thể dần có độ ấm.
Mộc Tịch Bắc nắm chặt bàn tay thật lạnh kia, nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, Ân Cửu Dạ có chút thất thần, nắm cổ tay Mộc Tịch Bắc lại càng chặt hơn.
Mộc Tịch Bắc bị đau, trong mắt suýt nữa ứa ra nước mắt, lên án nhìn Ân Cửu Dạ.
Sau khi đưa Mộc Tịch Bắc đến chỗ an toàn, Ân Cửu Dạ liền cầm lấy một cây đao, từng bước một đi về phía Nam Yến Vương.
Trên đài cao, Nam Yến Vương sắp chạm đến long ỷ Xích Kim, chỉ là hắn lại cảm thấy, mỗi một bước đều gian nan như vậy.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Ân Cửu Dạ một thân hoa phục màu lam, trong tay nam tử cầm ngược chuôi đao, ánh mắt hung ác nham hiểm, bước qua vô số đám người đang chém giết, nhưng máu tươi lại không có một giọt dính vào trên người hắn.
Cảm giác kia, giống như Diêm Vương ở thời khắc sinh tử tùy ý đi dạo, tiện tay liền có thể thu hoạch tính mạng của vô số người.
Nam Yến Vương hoảng sợ nhìn Ân Cửu Dạ, hoàn toàn quên mất ra tay, không đợi hắn kịp phản ứng, một thanh loan đao, đã đâm xuyên qua trái tim của hắn!
Máu tươi bắn tung tóe đầy tay Ân Cửu Dạ, cả người Nam Yến Vương lập tức trở nên lung lay sắp đổ, vừa mới phát tán ra khí thế vương giả, nhưng ở trước mặt người nam nhân này, lại giống như một con sông thoát nước, trong nháy mắt liền bị rút cạn.
Bịch Một tiếng, Nam Yến Vương ngã rầm xuống long ỷ, nửa người chồm lên trên long ỷ, đến chết, hắn cũng không ngồi được lên long ỷ kia.
Lúc Thái hậu chạy đến đúng lúc nhìn thấy một màn loan đao của Ân Cửu Dạ đâm vào, cả người hét lên: Không!
Bởi vì đi quá gấp gáp, nên cả người Thái hậu lảo đảo một cái, lại bởi vì váy quá dài, nên rất khó đứng dậy, càng thêm lo lắng hơn, vô cùng chật vật chạy về phía trước.
Trong mắt Thái hậu tràn ngập tuyệt vọng, đó là con của bà, là tất cả hi vọng của bà, là mọi thứ của bà! Hắn sao có thể chết, sao có thể cứ thế mà chết đi?
Không có nỗi thống khổ nào khiến Thái hậu khổ sở hơn so với nỗi đau mất con, cả người Thái hậu nháy mắt như tiều tụy rất nhiều, nằm rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy, nhưng lại không cam tâm, vẫn gian nan bò về phía trước.
Hoàng đế nhìn thấy một màn trước mắt, cả người cũng ngốc ở đó.
Nam tử trên đài cao, một thân áo lam, so với long bào của hắn còn loá mắt hơn, cỗ thi thể bên cạnh hắn thản nhiên tỏ rõ hắn tàn nhẫn cùng vô tình, trong lòng bàn tay có chút cong lên, một thanh yêu đao vẫn đang nhỏ máu, kinh sợ lòng người.
Máu tươi theo lỗ khảm từng giọt nhỏ xuống, nhỏ xuống trên mặt đất bên người Nam Yến Vương, cùng máu từ trong thân thể của Nam Yến Vương chảy ra hợp vào một chỗ, giống như là tìm được chốn về.
Một ngày này, không ai có thể quên được cặp mắt hung ác nham hiểm của Ân Cửu Dạ, cũng không quên được hắn một thân lệ khí, hắn thật giống như ma quỷ đến từ Địa Ngục, khiến cho người ta run rẩy cùng thần phục phát ra từ nội tâm.
Một ngày này, trở thành ác mộng của rất nhiều người, từ đây quyền thế của Thái tử càng như mặt trời ban trưa, mà Hoàng đế sau ngày này, khoảng chừng có nửa tháng không lâm triều, từ đầu đến cuối đều không dám ngồi lên long ỷ kia.
Mộc Chính Đức đứng ở trong góc nhìn Ân Cửu Dạ đứng ở thượng thủ, hơi nheo lại hai mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộc Tịch Bắc tại thời khắc này, lại vì nam tử kia mà cảm thấy đau lòng, nàng không nhìn thấy hắn tàn nhẫn cũng không nhìn thấy hắn hung ác nham hiểm, nàng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn mang theo di thế độc lập, cô đơn cùng tịch liêu, nhìn thấy mắt đen của hắn mang theo vô hạn ôn nhu, nhìn thấy hai tay nhuốm máu từng nhẹ nhàng vì nàng vuốt nhẹ làn tóc, nhìn thấy môi mỏng nhếch lên thương tiếc hôn trán của nàng, nhìn thấy lồng ngực lạnh lẽo cứng rắn, mây đen trùng điệp, cẩn thận nâng niu nàng như trân bảo.
Mộc Tịch Bắc từng bước một đi về phía nam nhân, không nhìn thấy ánh mắt quanh mình, không nhìn đến thi thể dưới chân, không nghe được tiếng rên rỉ thống khổ, cũng không nghe đến tiếng rít không cam lòng, giờ phút này, nàng chỉ nhìn thấy hắn.
Mộc Tịch Bắc đạp lên thi thể dưới chân, từng bước một đi về phía nam nhân, Ân Cửu Dạ khẽ nhếch miệng, mở ra vòng ôm, gắt gao ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực.
Bắc Bắc. Bắc Bắc của ta...
Một luồng gió mát thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, lại không thổi tan được nhu tình trong lòng nam nhân, Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại, dựa thật sát vào vòng ôm của nam nhân, bên tai vang lên tiếng than nhẹ thâm trầm của nam nhân.
Âm thanh ấy như hải dương mênh mông, khiến cho nàng có thể nghe được tiếng bọt nước đang vỗ vào nham thạch, lại giống như bình minh rạng sáng, khiến cho nàng có thể nhìn thấy sinh mệnh hừng đông.