Mười người vũ nữ thân mặc váy sa đeo mạng che mặt, hai tay giơ một khung bình phong khéo léo chậm rãi đi tới, dáng người uyển chuyển, hiển thị rõ xinh đẹp, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo mỹ cảm phiêu dật.
Có lẽ bởi vì trước đó sóng ngầm mãnh liệt, đã làm cho không ít người phát giác ra một chút manh mối, lại hoặc là bầu không khí áp lực kiềm chế, nên khi màn vũ đạo của Mộc Tịch Bắc lên đài, liền chiếm được sự chú ý cực cao, từng người nín thở nhìn chăm chú, không biết là thật sự muốn xem màn vũ đạo này, hay là muốn từ trong màn trình diễn này nhìn ra được cái gì khác.
Mười mặt bình phong làm thành hình khép kín, khe hở trống giữa các mặt ước chừng một thước, mười người vũ nữ ở trong khoảng trống nhỏ hẹp biến đổi dáng múa, ánh nến đã trải qua đặc thù bày ra, chiếu rọi trên mỗi một mặt bình phong, khiến cho mỗi người đều có thể nhìn thấy từng thân ảnh uyển chuyển ở sau bình phong.
Có lẽ bởi vì dung mạo mơ hồ, phục sức mơ hồ, rút đi hết thảy ánh sáng lấp lánh chói mắt của vàng bạc ngọc khí, chỉ có một màu đen trắng đơn giản làm nổi bật nhưng tất cả lại tạo thành một loại mỹ cảm kinh người, mang đến cho mọi người cảm thụ khác nhau.
Bởi vì mấy vũ nữ đều ở trong đó, không ngừng thay đổi vị trí, giống như chỉ vì mình mà múa, khiến cho người ở trên mỗi một bình phong lúc lớn lúc nhỏ, khi thì giống theo gió quay về, khi thì lại giống đạp nguyệt mà đến, ngoại trừ một bóng đen rõ ràng nhất ở bên ngoài, còn lại vũ nữ khác cũng sẽ làm nổi bật dáng người ở trên từng bình phong khác nhau, cũng bởi vậy liền tạo nên một loại cảm giác mê ly thần bí, thân ảnh to to nhỏ nhỏ, đường cong lồi lõm đặc thù của nữ tính, tự nhiên hiện rõ ở trên mặt bình phong.
Dần dần, bình phong mở ra, giống như một đóa bạch liên nở rộ, một người tiếp một người từ trong bạch liên nhảy ra, giẫm lên bình phong mà ra, thật giống như tiên tử ở trong hoa sen.
Trái tim Thái hậu treo cao, xiết chặt phật châu trong tay, mắt không chớp nhìn vũ đạo giữa sân.
Sau khi Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ liếc nhau, liền đem lực chú ý đặt ở trên màn vũ đạo mà mình tự tay bố trí ở giữa sân.
Mấy người vũ nữ nhón mũi chân xoay tròn mấy lần, làn váy màu lam xoay tròn, giống như là hải dương kích thích sóng nước, mấy người vũ nữ xoay tròn nâng lên bình phong, mấy người còn lại thì đạp trên bình phong từng bước lên cao, ở trên bình phong nhảy múa.
Trong lúc nhất thời, kỹ kinh tứ tọa, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên liên tục, không ít người đều nhao nhao đứng dậy, phóng ánh mắt kích động đến giữa sân.
Mà đúng lúc này, theo tiếng nhạc càng ngày càng ngưng trọng, xoay tròn càng ngày càng tăng lên, đột nhiên!
Từng đạo ánh sáng lạnh đâm đau mắt người xuất hiện, năm nữ tử đứng ở trên bình phong đột nhiên từ trong tay áo rút ra một cây đoản kiếm, từ trên bình phong nhảy nhanh xuống, cùng nhau đâm về phía thượng thủ.
Nữ tử cầm đầu chỉ thẳng kiếm về phía Hoàng đế, trong hai mắt đều là sát ý!
Cẩu hoàng đế, hãy để mạng lại! Diệt nhất mạch Cô Tô ta, mau mau nhận lấy cái chết đi!
Vũ nữ đứng ở trước nhất mũi kiếm chỉ thẳng Hoàng đế ở thượng thủ, mượn nhờ bình phong nhảy lên một cái, không tới mấy bước, đã phi thân đâm về phía Hoàng đế.
Mọi người giữa sân đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó bối rối bỏ chạy tán loạn, chén ngọc đĩa ngọc leng keng rung động, rơi xuống đầy đất, nữ tử phát ra tiếng thét chói tai, một đường thất kinh, không biết đá nát bao nhiêu bàn ghế, rối loạn trốn tránh.
Hoàng đế vẻ mặt bối rối, có chút chật vật đứng dậy, trốn ra sau long ỷ, một bên thái giám cùng thị vệ bắt đầu dắt cuống họng hô to: Cứu giá! Nhanh cứu giá! Có thích khách!
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ cung yến đã loạn thành một đoàn.
Giống như đã sớm chuẩn bị, trên đại điện rất nhanh liền xuất hiện không ít thị vệ, trong chớp mắt, thế cục khuynh đảo, mấy người vũ nữ này dường như có phần cố sức.
Mộng nhi! Một vũ nữ kinh hô.
Nữ tử cầm đầu ám sát Hoàng đế nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy nữ tử được gọi là Mộng nhi đã bị thị vệ bắt được, đao đang gác ở trên cần cổ trắng nõn của nàng.
Lại nhìn tiếp, chỉ trong giây lát thoáng qua, lại có hai người vũ nữ nữa bị bắt.
Nữ tử tự xưng là nhất mạch Cô Tô mắt thấy tình huống không ổn, lập tức đuổi theo Hoàng đế.
Hoàng đế giờ phút này kinh hoảng căn bản không phải giả, trước đó mặc dù Thái hậu có nói sẽ an bài người tiến hành một trận ám sát, đồng thời trên đại điện đều đã mai phục sẵn thị vệ, nhất định không có một điểm sai lầm.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy nữ tử kia thật sự muốn giết mình, trong lúc nhất thời kinh hoảng không thôi, cả người cũng nhịn không được bắt đầu run run.
Ngay lúc Hoàng đế lảo đảo chạy trốn, nữ tử tự xưng là Cô Tô đã nhảy tới bên cạnh Hoàng đế, đoản kiếm gác ở trên cổ Hoàng đế, túm lấy Hoàng đế đứng dậy.
Bệ hạ... Bệ hạ... Một đám đại thần đều khẩn trương nhìn tình hình trước mặt, bên dưới tình chân ý thiết đều mang tâm tư riêng.
Nữ tử nhìn đồng bạn của mình, có ba người đã bị khống chế, còn có một người đã chết, còn lại năm người vẫn còn đang đau khổ đánh nhau, mà bây giờ bởi vì chính mình bắt được Hoàng đế, khiến cho bọn thị vệ tạm thời đình chỉ động tác.
Cô Tô túm lấy y phục đầu vai Hoàng đế, kiếm trong tay nhích sát vào cổ Hoàng đế hơn một chút: Bảo thị vệ của ngươi thả người!
Thả... Thả người, mau... Hoàng Đế nơm nớp lo sợ mở miệng, giờ phút này đã không còn năng lực suy tính gì nữa, chuôi đao lạnh lẽo như vậy chưa từng cách hắn gần như thế.
Bọn thị vệ nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết có nên thả người trong tay ra không.
Cô Tô không nói gì thêm, chỉ là kiếm trong tay lại nhích sát vào cổ Hoàng đế hơn một chút nữa:
Mau! Còn không thả người!
Hoàng đế phẫn nộ rống lên.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đám người, nhìn về phía Thái hậu ở bảo tọa một bên, đang được mấy tên thị vệ bảo vệ, hai mắt hơi nheo lại, thì ra, Thái hậu không chỉ muốn thừa cơ diệt trừ Tướng phủ cùng Thái tử, mà còn muốn một kích diệt trừ luôn cả Hoàng đế!
Hay cho một mũi tên trúng ba con chim, tâm tư thật thâm trầm!
Thấy Hoàng đế gào thét, thị vệ đành phải thả mấy người vũ nữ kia, mấy người vũ nữ nhìn nhau, một tay cầm kiếm phòng thân, một tay che miệng vết thương, chạy về phía Cô Tô đang khống chế Hoàng đế.
Sau khi mấy người đứng vững, Cô Tô nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ở trong đám người, trong đầu hồi tưởng lại những lời mà nữ nhân áo đen đã nói lúc trước.
Hôm đó, giữa đêm khuya, có một nữ nhân toàn thân trùm cực kỳ kín kẽ, thấy không rõ hình dạng tới tìm nàng.
Hai người ngồi ở trên một cái bàn, Cô Tô Uyển nhìn từ trên xuống dưới người này, mấy nữ tử xung quanh thì đều tập trung ánh mắt về phía này, dường như sợ Cô Tô Uyển có cái gì bất trắc.
Ta biết ngươi là nữ tử của nhất mạch Cô Tô lưu lại, cũng biết năm đó Hoàng đế đã diệt ba trăm năm mươi tám mạng người cả nhà Cô Tô ngươi. Thanh âm này có chút khàn khàn, là của nữ nhân kia.
Cô Tô Uyển nhìn nữ nhân không thấy bộ dạng trước mặt, nắm chặt kiếm trong tay, mấy nữ tử xung quanh nàng cũng nhao nhao cầm lấy kiếm, đứng dậy.
Nhưng người kia cũng không kinh hoảng, chỉ nói: Ta biết các ngươi vẫn muốn ám sát Hoàng đế, nhưng nếu không có người tương trợ, các ngươi muốn trà trộn vào Hoàng cung, chính là khó như lên trời.
Ngươi là ai?
Cô Tô Uyển nhìn nữ nhân một thân áo bào màu đen trước mặt, từ trong thanh âm có thể phán đoán người này là một phụ nhân đã có tuổi, chỉ là bà ta vì sao muốn giúp mình? Nàng lẻ loi một mình trà trộn lâu như vậy, thế sự chìm nổi, nàng đã sớm hiểu được thiên hạ này không có chuyện gì mà không phải trả giá thật lớn.
Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu chính là chúng ta có thể hợp tác, chỉ cần ngươi giúp ta một việc nhỏ, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa các ngươi vào cung, gặp trực diện Hoàng đế. Phụ nhân kia lại mở miệng, trong thanh âm mang theo dụ hoặc rất mạnh.
Cô Tô Uyển ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói: Muốn ta làm cái gì?
Phụ nhân kia phát ra tiếng cười ha ha, ở trong màn đêm có chút doạ người: Muốn ngươi làm một việc rất đơn giản, đó là khi ngươi ám sát Hoàng đế, đem chuyện này giá họa cho Ngũ tiểu thư Tướng phủ Mộc Tịch Bắc, cũng chính là Vĩnh Dạ quận chúa hiện giờ, đây chính là mục đích của ta.
Cô Tô Uyển ngẫm nghĩ một lát, phụ nhân kia mở miệng lần nữa: Ngươi xem, chúng ta đều theo nhu cầu, không phải tất cả đều vui vẻ sao.
Cô Tô Uyển không lập tức đồng ý, dù sao nàng còn có trách nhiệm với tính mạng của những tỷ muội này nữa.
Phụ nhân kia cũng không lập tức yêu cầu nàng trả lời chắc chắn, chỉ là trước khi đi liền nói với nàng, cơ hội chỉ có một lần, nàng không làm, cũng còn có người khác, nếu dự định hợp tác, vậy thì ba ngày sau, gặp nhau tại một khách điếm thành nam, sẽ tự có người an bài thỏa đáng.
Thân ảnh của phụ nhân dần dần biến mất ở trong bóng đêm đen nhánh, phụ nhân rẽ vào một cái ngõ nhỏ, bên trong sớm đã có xe ngựa đang đợi, phụ nhân khom người leo lên, tháo xuống mũ trùm trên đầu, chính là trang dung tinh xảo Thái hậu nương nương!
Cô Tô Uyển nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, vị Thái tử phi đã cùng các nàng tiếp xúc với nhau một đoạn thời gian, nói thật, nàng cũng không chán ghét nàng ấy, thậm chí còn có chút thích, chỉ là loại thích này thực sự quá nhỏ bé, không so được với huyết hải thâm cừu của nàng, cũng không sánh được tình thâm tỷ muội của nàng, cho nên chú định chỉ có thể làm lợi thế cho nàng báo thù thôi.
Đa tạ Vĩnh Dạ quận chúa lần này tương trợ, nếu như hôm nay ta có thể sống sót, từ nay về sau tất sẽ vì Quận chúa đi theo làm tùy tùng, nếu không, đại ân đại đức của Quận chúa chỉ có thể kiếp sau lại báo rồi!
Những lời này vừa ra, cả phòng lập tức ồ lên.
Vốn lúc mới bắt đầu ám sát, đã có người đem chuyện này liên hệ với Mộc Tịch Bắc, dù sao vũ đạo này chính là Mộc Tịch Bắc sắp xếp, vũ nữ cũng là Mộc Tịch Bắc mang vào cung đến, chỉ là thứ nhất bởi vì lúc ấy tình hình hỗn loạn, không có tâm tư nghĩ lại, thứ hai là bởi vì dưới tình thế không rõ, không người nào nguyện ý đắc tội nữ nhi của Mộc Chính Đức, nữ nhân của Thái tử cả!
Nhưng khi lời này của Cô Tô Uyển vừa ra, ánh mắt của mọi người phần lớn đều nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, mà có một ít thì nhìn về phía Mộc Chính Đức, còn có một số thì lại nhìn về phía Thái tử.
Ngẫu nhiên có mấy người tâm tư linh lung thì bỗng nhiên liên hệ chuyện này với việc Hoàng đế ban bố tân pháp trước đó, lập tức nhận ra đây là một âm mưu nhằm vào Tướng phủ!
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế đang bị khống chế, lại chỉ cảm thấy thế cục hỗn loạn.
Thái hậu dẫn đầu sẵng giọng: Mộc Tịch Bắc! Ngươi thật to gan, lại mang thích khách vào cung! Thật sự là tội không thể tha!
Thái hậu hai mắt đỏ bừng giận dữ mắng mỏ Mộc Tịch Bắc, được người đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.
Vốn những người chắn ở trước người Mộc Tịch Bắc đều rối rít nghiêng người nhường đường, Mộc Tịch Bắc đi lên trước mấy bước mở miệng nói: Ta thật sự không hiểu Thái hậu nương nương đang nói cái gì.
Thái hậu hai mắt sâu thẳm run rẩy mở miệng nói: Mộc Tịch Bắc! Ngươi đừng cố giảo biện, mấy vũ nữ này là ngươi chọn, vũ đạo là ngươi sắp xếp, người là ngươi mang vào cung, bây giờ... Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực ngươi đừng giảo biện nữa! Nếu như... Nếu như Hoàng đế có chuyện gì bất trắc, ai gia nhất định phải diệt cả nhà ngươi!
Thái hậu lời này vừa ra, cả phòng ồ lên, đây là muốn đổi trời sao?
Tràng diện giương cung bạt kiếm, mang theo khí thế băng nhiên sụp đổ, Thái hậu hiểu được, giờ phút này cũng không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, cho nên sau khi đã chứng thực tội danh của Mộc Tịch Bắc, liền đem lực chú ý đặt ở trên người thích khách và Hoàng đế.
Thị vệ trong cung bao vây mấy người vũ nữ cực kỳ chặt chẽ, Cô Tô Uyển đẩy Hoàng đế đi về phía trước từng chút một.
Thị vệ cũng từng chút từng chút lui về phía sau, không dám động lung tung.
Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng hô giết, mọi người nhìn ra bên ngoài, hơn vạn binh mã đen nghịt một mảnh, dũng mãnh tràn vào hoàng thành.
Tám cửa đại điện trong nháy mắt tràn vào không ít binh sĩ, một thân vũ khí xuất hiện tại cung điện vàng son lộng lẫy, mang theo vài phần tiêu điều, có chút không hợp nhau.
Phụ hoàng. Ân Cửu Dạ gọi Hoàng đế.
Ân Cửu Dạ không biết lúc nào thì đột nhiên xuất hiện ở phía trước đội binh mã, dẫn đầu binh sĩ đen nghịt vây quanh tầng tầng thị vệ, cùng những vũ nữ bị thị vệ vây quanh, mà không ít binh sĩ, cũng đồng thời bao vây đám đại thần lại, mỹ danh nói là để bảo vệ.
Phản rồi, phản rồi! Thái tử ngươi đây là muốn tạo phản sao! Phụ hoàng ngươi còn chưa tắt thở, ngươi lại dám điều động binh mã đến đây bức vua thoái vị! Thái hậu thoạt nhìn tức không nhẹ, có điều Mộc Tịch Bắc rõ ràng nhìn thấy bà ta bởi vì không thể ức chế vui sướng mà hất lên đuôi lông mày.
Thái...Thái tử. Ngươi đây là muốn làm gì? Hoàng đế cũng có chút khiếp sợ với tràng diện nơi này, chỉ là đầu của mình bây giờ còn đang nằm trên kiếm của người khác, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Còn có thể là làm gì! Hoàng đế ngươi là hồ đồ rồi à, Thái tử mang theo những người này tràn vào hoàng cung, ngoại trừ bức ngươi thoái vị, còn có thể làm cái gì a! Thái hậu có chút tức giận mở miệng nói.
Vẫn luôn trầm mặc nãy giờ Nam Yến Vương đột nhiên mở miệng nói: Hoàng huynh, theo ý kiến của thần đệ, Vĩnh Dạ quận chúa và Thái tử rõ ràng đã cùng nhau tính kế tốt! Một người đầu tiên là dẫn thích khách vào cung, ám sát hoàng huynh, mà một người thì lãnh binh tạo phản, ý đồ bức cung soán vị!
Thủ hạ tâm phúc của Ân Cửu Dạ lại có người mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, trong cung có nghịch tặc hoành hành, thích khách ngáng đường, Thái tử lãnh binh đến đây bình ổn phản loạn, vậy cũng không tính là quá đáng, hành động lần này là đang suy tính vì bệ hạ đấy ạ!
Hừ! Bình ổn nghịch tặc? Ta thấy là cấu kết nghịch đảng, mưu đồ làm loạn mới đúng! Nam Yến Vương lại mở miệng.
Lời này vừa ra, nhấc lên từng trận gợn sóng, ai cũng không dám vọng đoán, thế cục bây giờ phức tạp như vậy, đến tột cùng ai mới có thể thắng đây, e rằng dù là ai cũng không cách nào đoán trước được.
Hoàng đế nắm chặt nắm đấm trong tay tức không nhẹ, những người này một đám đều đang tính kế ngôi vị Hoàng đế của hắn, giờ phút này tính mạng của hắn đang nằm trong tay người khác, vậy mà bọn hắn lại cứ ở chỗ này đổ tội cho nhau! Được, được lắm!
Tất cả câm miệng, các ngươi nếu còn không tránh ra, ta sẽ lấy mạng chó của cẩu Hoàng đế! Sự kiên nhẫn của Cô Tô Uyển cũng hao hết, nàng xem như thấy rõ, chính mình rõ ràng là bị quấn vào một âm mưu chính trị, mà thời điểm nàng cộng cả những tỷ muội kia đưa ra quyết định này, thì đã trở thành quân cờ trong tay những kẻ nắm quyền này, không cẩn thận, sẽ lập tức thịt nát xương tan!
Cô Tô Uyển bắt buộc mình phải tỉnh táo, nàng không muốn tham dự vào những tranh đấu này, ai chết ai sống đều không liên quan gì đến nàng, nàng muốn chỉ có hai chuyện, thứ nhất, giết cẩu hoàng đế! Thứ hai, mang theo những tỷ muội đồng sinh cộng này sống sót rời đi!
Bọn thị vệ nhất thời do dự không thôi, Thái hậu nắm chặt phật châu trong tay, nhìn Cô Tô Uyển ánh mắt mang theo sát ý, tức không nhẹ.
Dựa theo sắp đặt của bà, vào lúc này Cô Tô Uyển nên giết chết Hoàng đế! Đợi đến khi Hoàng đế chết, cũng lập tức ngồi vững tội danh Thái tử cùng Tướng phủ liên thủ bức cung tạo phản, mưu triều soán vị, mà con của bà liền có thể thừa cơ dựng cờ đánh bọn phản loạn, diệt trừ gian nịnh, nhân cơ hội khởi binh!
Thiên hạ Tây La này liền thành vật trong bàn tay của các bà!
Chỉ là bà làm sao cũng không nghĩ tới, Cô Tô Uyển này lại vì sinh tử của mấy tỷ muội, mà khống chế Hoàng đế, chậm chạp không động thủ, thật sự khiến bà tức giận không thôi.
Thái hậu làm sao cũng không nghĩ tới, Cô Tô Uyển này lại là một người nặng tình như thế, thật sự là phá hỏng đại sự của mình! Lúc trước tìm tới Cô Tô Uyển thứ nhất là cân nhắc đến việc nữ sát thủ cũng không dễ tìm, thứ hai là cân nhắc đến việc Cô Tô Uyển thật sự có huyết hải thâm thù với Hoàng đế!
Chỉ có thù hận, mới không phản bội mình, không phải sao?
Thái hậu nhanh chóng chuyển động phật châu trong tay, một trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Cũng may cục diện bây giờ cũng không xấu, cho dù Cô Tô Uyển không giết hoàng đế, nhưng tội danh của Mộc Tịch Bắc và Thái tử cũng đã chứng thực.
Mà bà đồng thời mô phỏng giả truyền một đạo thánh chỉ cho thủ hạ binh mã của Ân Cửu Dạ, nói là trong cung có phản loạn, lệnh bọn hắn lập tức dẫn người vào cung.
Một khi Mộc Tịch Bắc nghĩ ra biện pháp xoay người, khiến cho chuyện ám sát thất bại, như vậy không có lý do tru sát thích khách này, Ân Cửu Dạ liền thuộc loại vào tội tự mình điều động binh mã, cũng đã ngồi vững tội danh cho Thái tử rồi.
Đồng dạng, nếu Thái tử muốn lợi dụng lý do đuổi bắt thích khách mới tự tiện điều khiển binh mã để giải thích cho bản thân, thì nhất định phải ngồi vững chuyện trong cung có thích khách lẻn vào, mà kể từ đó, Mộc Tịch Bắc lại không thể thoát thân!
Cho nên nói, mặc dù không thể đồng thời dồn cả Mộc Tịch Bắc cùng Thái tử vào tử địa, nhưng kiểu gì cũng sẽ vặn ngã một tên, vô luận người nào trong bọn họ muốn thoát thân, đều sẽ đẩy đối phương vào chỗ chết!
Thái hậu mắt thấy sự tình càng ngày càng tới gần thành công, trong lòng có chút mừng rỡ không thể ức chế, nhưng cũng may đạo hạnh cao thâm, từ đầu đến cuối đều không lộ ra biểu tình quá phận.
Giờ phút này Thái hậu thấy bản thân nắm được sinh tử của Hoàng đế, Thái tử, và Tướng phủ trong tay, không khỏi sinh ra một loại sung sướng và đắc ý vì có thể đem chúng sinh đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Trận đọ sức này, từ đầu đến cuối đều do bà quyết định!
Cô Tô Uyển từng bước một đi về phía trước, nữ tử sau lưng cùng nàng tựa lưng vào nhau làm yểm hộ hình như chính là Mộng nhi trước đó, thời khắc giúp nàng chú ý đến động tĩnh sau lưng.
Còn không mau tránh ra cho Trẫm! Chẳng lẽ các ngươi muốn lấy đầu của Trẫm!
Bệ hạ, không thể được, một khi những người này mang ngài đi, vậy sẽ không còn ai có thể bảo hộ sinh tử của ngài nữa!
Đúng vậy, bệ hạ, nữ tử này vốn có thù với ngài, một khi ngài rơi vào trong tay nàng ta nhất định sẽ an nguy khó giữ được.
Nhưng không cho các nàng đi chẳng lẽ các ngươi muốn trơ mắt nhìn nữ tặc kia tổn thương bệ hạ à!
Hoàng đế nghe xong lời này nhất thời trong lòng cũng không quyết định chắc chắn được, lòng bàn tay ướt sũng tất cả đều là mồ hôi.
Trong lòng Cô Tô Uyển dâng lên một dự cảm không tốt, đột nhiên ý thức được những người này dường như không có mấy ai thật sự quan tâm sống chết của Hoàng đế, những kẻ tranh quyền đoạt thế kia chỉ quan tâm làm sao có thể vặn ngã đối thủ, chính mình được thượng vị, còn bản thân mình, dường như chú định sẽ trở thành kẻ hi sinh trong trận đấu tranh này mà thôi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta muốn chăm chỉ ta muốn chăm chỉ ta muốn chăm chỉ, xin hãy nhắc ta cố gắng chăm chỉ...