Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 260 - Chương 197: Cung Yến Sắp Đến

Trước Sau

break
Thấy Phó Dĩ Lam che kín mắt, Sơ Nhị liền không nhiều lời nữa.

Mà Sơ Nhất thì đã sớm nhấc tên nam nhân tai to mặt lớn kia ném vào trong thùng gỗ rồi.

Có lẽ do lực đạo quá lớn, nên rượu trong thùng văng ra không ít, bắn tung tóe đầy đất.

Tên nam tử kia lau mặt một cái, khóe miệng liên tục phun ra không ít máu tươi, thở từng ngụm hổn hển.

Toàn thân ướt sũng, đang cố từ trong thùng đứng lên.

Nha hoàn sau lưng Quách La Ngưng Giai nhìn một màn trước mặt, cau mày mở miệng hỏi: Tiểu thư, bọn họ muốn làm gì vậy?

Quách La Ngưng Giai không nói gì, chỉ hồi tưởng lại cái liếc mắt mà Ân Cửu Dạ nhìn nàng lúc gần rời đi, nàng chưa bao giờ thấy qua ánh mắt hung ác nham hiểm tàn nhẫn như thế, trắng trợn tuyên cáo sát ý của hắn, tùy tiện như thế.

Sơ Nhị không biết từ chỗ nào cầm đến một cái châm nến, vung tay liền ném vào trong thùng gỗ cực lớn kia.

Bởi vì trong thùng đều là rượu, cho nên toàn bộ thùng gỗ trong nháy mắt bắt lửa, bùng một tiếng bắn ra ngọn lửa to lớn, hơi nóng mãnh liệt giống như có thể phun đến trên mặt mỗi người.

A! Tên nam nhân tai to mặt lớn trong nháy mắt phát ra tiếng kêu như giết heo, ra sức uốn éo người, lại bởi vì trước đó khí lực đã hao hết, ngũ tạng vỡ vụn, nên căn bản là không ra được.

Người trong phường ban đầu đều là sợ ngây người, sau đó không ít người phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai, che miệng từ trong nhà chạy ra ngoài.

Nhưng mà, có rất nhiều người cũng không ra ngoài, vẫn ngu ngơ đứng ở tại chỗ, nhìn đại hỏa từng chút một nuốt trọn nam nhân trong đó, mà thanh âm của nam nhân từ thống khổ kêu rên từng hồi rồi trở nên nhẹ dần, cuối cùng là mất hết thanh âm.

Xuyên thấu qua ánh lửa, mọi người mơ hồ trông thấy, da thịt mập trắng của nam nhân từng chút từng chút trở nên đen thui, cháy trụi, sau đó biến thành tro tàn, mà xương trắng lành lạnh, cũng từ cứng rắn dần dần đứt gãy, rớt xuống đáy thùng gỗ, cho đến khi bọn họ không nhìn thấy được nữa.

Đại hỏa vẫn đang cháy, nam nhân bên trong cũng đã mất phản ứng, trong không khí chỉ còn lại bột phấn màu đen đang bay múa, xen lẫn với tàn lửa, còn có vài miếng vải vóc trên thân nam nhân, bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi, dừng ở bên chân của mọi người.

Phó Dĩ Lam vốn sợ hãi, nhưng trong lòng lại rất hiếu kì, ngón tay che mắt hơi tách ra một khe hở, lại không ngờ đúng lúc nhìn thấy một màn nam tử kia mặt mũi vặn vẹo, hai mắt cơ hồ muốn lòi ra, lạnh run cố nhìn tiếp, nam tử đã bị đốt thành than đen.

Phó Dĩ Lam rốt cục nôn ra, Sơ Nhị thấy vậy liền đi tới.

Phó Dĩ Lam lui lại một bước, Sơ Nhị vươn tay cứng lại ở đó, không tiếp tục đi lên phía trước, an tĩnh nhìn Phó Dĩ Lam một hồi, khi xác định nàng không có việc gì, Sơ Nhị liền an tĩnh quay người rời đi.

Phó Dĩ Lam cũng không biết vì sao, nhìn thấy một màn này, nước mắt đột nhiên rơi xuống, lập tức chạy tới, từ phía sau ôm lấy Sơ Nhị.

Sơ Nhị thoáng cứng đờ, không tiếp tục đi lên phía trước nữa.

Đừng bỏ ta lại. Ngữ khí của Phó Dĩ Lam không phách lối như ngày thường, ngược lại mang theo nhu tình đặc thù của nữ tử.

Sơ Nhất chỉ cảm thấy hai mắt chua xót khó chịu, sau khi rót cho mình một chén rượu uống một hơi cạn sạch, liền quay người xông ra phường múa.

Trở lại Mộc phủ, nhìn thấy Thanh Từ đang ngồi ở dưới một thân cây lau kiếm.

Sơ Nhất đi lên một phen túm lấy cánh tay Thanh Từ:

Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm sao!

Thanh Từ chỉ lạnh lùng nhìn hắn:

Buông tay.

Trong mắt Sơ Nhất mang theo tia khẩn cầu, Thanh Từ lại chỉ mắt lạnh nhìn hắn, Sơ Nhất kéo Thanh Từ đến giữa khe hở hai mặt tường.

Thanh Từ nghe thấy mùi rượu trên người hắn, nhíu nhíu mày, đương nhiên, thuần túy là chán ghét.

Sơ Nhất cởi ra mặt nạ trên mặt, vung tay ném xuống đất, chống lại cặp mắt lạnh như băng của Thanh Từ, chỉ cảm thấy đau lòng khó có thể hô hấp.

Một quyền đấm mạnh vào mặt tường sau lưng, khoảng cách đến đầu Thanh Từ không quá một tấc.

Đủ chưa? Đủ rồi thì ta phải đi.

Thanh Từ nhìn Sơ Nhất âm thanh lạnh lùng nói.

Sơ Nhất nhìn Thanh Từ, làn da trắng nõn giống như bông tuyết tinh khiết, đôi mắt kia không tính xinh đẹp, lại quý ở sạch sẽ, bởi vì mang theo băng tuyết giá lạnh, cho nên có lực lượng chấn nhiếp lòng người.

Sơ Nhất thất thần trong chớp mắt, Thanh Từ đã rời đi.

Sơ Nhất nhìn bóng lưng Thanh Từ thực sự không rõ vì sao nàng lại biến thành bộ dáng như vậy, trước đó rõ ràng là nàng cho hắn một kiếm, vì sao hiện tại nàng lại đúng lý hợp tình như vậy, rốt cuộc nàng đặt hắn ở loại hoàn cảnh nào đây.

Sơ Nhất một tay kéo lại Thanh Từ, hung hăng hôn lên môi Thanh Từ, còn chưa kịp thưởng thức mỹ vị của nàng.

Thanh Từ đã hung hăng đẩy hắn ra, Sơ Nhất bởi vì không nghĩ tới nàng vậy mà hạ ngoan thủ như thế, bởi vì không gian nhỏ hẹp, đầu bị đụng mạnh vào trên tường, dần dần chảy ra chút máu tươi.

Thanh Từ lại vung tay cho Sơ Nhất một cái tát:

Cách ta xa một chút.

Kiềm chế đã lâu, Sơ Nhất rốt cục kìm nén không được, quát ầm lên:

Rốt cuộc là vì sao! Vì sao đối với ta như vậy!

Thanh Từ đưa lưng về phía hắn, mở miệng nói:

Nếu ngươi giết ta, ta có thể không trách ngươi, nhưng ngươi động đến một sợi tóc của Mộc Tịch Bắc, thì ngươi chính là địch nhân của ta.

Sơ Nhất ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên nhớ tới một màn hôm đó lúc Mộc Tịch Bắc muốn rời đi, chính mình đã rút kiếm muốn giết Mộc Tịch Bắc.

Vỗ mạnh một cái vào trên đầu mình, đợi đến khi Sơ Nhất lấy lại tinh thần, thì Thanh Từ đã không thấy đâu nữa.

Sơ Nhất lập tức chạy ra ngoài, đi đến phòng của Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ một cước đá văng cửa.

Mà giờ khắc này Ân Cửu Dạ đang dụ dỗ Mộc Tịch Bắc ở trên bàn sách thử một lần, lại không ngờ vừa mới cởi áo, thì cửa lập tức bị người đá văng.

Ân Cửu Dạ rất nhanh liền xoay người Mộc Tịch Bắc, để nàng đưa lưng về phía cửa, Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, thở hổn hển, cài lại nút áo của mình, một trái tim đập thình thịch.

Ân Cửu Dạ nguy hiểm nhìn về phía Sơ Nhất ở cửa, Sơ Nhất lại giống như con ruồi không đầu hoàn toàn không nhìn Ân Cửu Dạ.

Dù sao hắn xem như hiểu được, chủ tử nhà mình đời này đều không thoát khỏi lòng bàn tay của Mộc Tịch Bắc, cho nên hắn vẫn sớm nên bỏ gian tà theo chính nghĩa thì tốt hơn, về sau Mộc Tịch Bắc chính là chủ tử của hắn, không, là tổ tông của hắn mới đúng!

Mộc Tịch Bắc xoay người, nhìn thấy Sơ Nhất vành mắt đỏ bừng vô cùng chật vật, lại nhìn nhìn sắc mặt khó coi của Ân Cửu Dạ, cảm thấy hẳn là không có việc của mình, liền đứng dậy rời đi.

Ai ngờ Sơ Nhất đột nhiên chạy tới, ôm chặt lấy đùi Mộc Tịch Bắc:

Chủ tử! Xin ngài thu ta đi!

Có lẽ hành động của Sơ Nhất thực sự quá ngoài dự liệu, ngay cả Ân Cửu Dạ cũng không kịp phản ứng.

Đợi đến khi trông thấy Sơ Nhất vậy mà ôm chân Mộc Tịch Bắc, nói thu hắn, lập tức một cước tung ra, dự định đá bay Sơ Nhất.

Ai ngờ Sơ Nhất thông minh, vây quanh Mộc Tịch Bắc, không chịu buông tay, Ân Cửu Dạ sợ làm Mộc Tịch Bắc bị thương, nên cũng không dám mạo muội xuất thủ, nhưng nhìn thấy Sơ Nhất vẫn cứ ôm đùi Mộc Tịch Bắc, hắn liền nổi trận lôi đình.

Buông tay!

Ân Cửu Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Sơ Nhất.

Sơ Nhất lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt, tội nghiệp nhìn Mộc Tịch Bắc:

Chủ tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không dám nữa đâu, từ nay về sau, tiểu nhân nhất định đi theo ngài làm tùy tùng, ngài tha cho ta đi.

Ân Cửu Dạ lại vung ra một cước, tới tới lui lui, Sơ Nhất cũng đã bị thương không ít, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Mộc Tịch Bắc cũng thấy có chút xấu hổ, đành phải trấn an nói: Ngươi trước buông ra đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.

Sơ Nhất thế này mới buông tay ra, Ân Cửu Dạ vội vàng đi lên đạp cho hai cước, lại cũng không đủ để phát tiết lửa giận trong lòng hắn, chuyện tốt bị người phá hư không nói, lại còn ôm nữ nhân của hắn như thế, quay đầu hắn nhất định phải chặt tay của Sơ Nhất.

Sơ Nhất nước mắt nước mũi tèm lem, Mộc Tịch Bắc nhìn bộ dạng như vậy lập tức choáng váng, trực giác suy đoán chẳng lẽ Sơ Nhất bị quỷ nhập.

Hỏi rõ nguyên do, mới biết được là bởi vì Thanh Từ.

Ta biết rồi, quay đầu ta sẽ khuyên Thanh Từ tha thứ cho ngươi, nếu như ở trên chuyện khác ngươi không có lỗi gì với Thanh Từ, vậy thì cứ an tâm. Trong lòng Mộc Tịch Bắc nhịn không được cảm thấy chua xót vì sự quật cường của Thanh Từ.

Đa tạ đại ân đại đức của chủ tử, tiểu nhân suốt đời khó quên. Sơ Nhất kêu thảm.

Ân Cửu Dạ ở một bên khinh thường trợn trắng mắt, lúc Sơ Nhất chuẩn bị rời đi thì đối diện với hai mắt tối đen của Ân Cửu Dạ, nhịn không được rụt cổ lại, hắn hôm nay xem như không đếm xỉa đến mạng già, hắn theo đuổi thê tử cũng đâu dễ dàng!

Chúc mừng nương tử lại có thêm một chân chó. Ân Cửu Dạ từ trong kẽ răng nói ra một câu như vậy với Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc cười có chút khó coi, nhưng trong lòng thì nói thầm chuyện này không liên quan đến nàng nha, ở sau lưng sờ đầu Ân Cửu Dạ, cũng từ trong kẽ răng nói ra: Không quan hệ, có chân đại cẩu ở đây, còn lại đều không phải vấn đề.

Vừa mới nói xong, Ân Cửu Dạ liền bắt đầu thoát quần Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ! Chàng làm gì vậy! Mộc Tịch Bắc một mặt tránh né một mặt kinh hô.

Vừa rồi có một cái tay bẩn chạm qua! Ân Cửu Dạ nhìn chỗ bị Sơ Nhất kéo rồi nói.

Ta đi đổi một cái khác...

Không đợi Mộc Tịch Bắc nói xong, quần đã bị Ân Cửu Dạ xé thành mảnh vụn, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy ban ngày ban mặt, thật sự là quá khó xử.

Ai ngờ Ân Cửu Dạ lại ôm lấy nàng, phóng tới trên giường.

Ân Cửu Dạ, chàng là đồ cầm thú!

....

Sau khi Sơ Nhất ra khỏi phòng, lại lần nữa đi tìm Thanh Từ, cũng không còn truy vấn nguyên do với Thanh Từ nữa, chỉ cười ngây ngô đi theo một bên.

Thanh Từ nhìn thấy Sơ Nhất mặt mũi bầm dập nhưng vẫn cứ cười ngây ngô chỉ cảm thấy nổi cả da gà.

Nhưng trong lòng Sơ Nhất thì đang kêu rên, tiểu gia ta đúng là mẹ nó không dễ dàng, lại phải dựa vào giả ngây giả dại đến chống đỡ, tên đầu gỗ còn hạnh phúc hơn cả tiểu gia ta, Thanh Từ cái nha đầu lừa đảo chết tiệt, nàng chờ đấy cho ta, rồi sẽ có một ngày nàng phải cầu ta thôi! Ta sẽ không bỏ qua nàng đâu... Hu hu...

Chiều hôm đó, vũ nữ phường múa đều đến đây, Mộc Tịch Bắc cho người an bài chỗ dừng chân cho các nàng, không có vội vã liên hệ.

Mà đêm hôm đó, Ân Cửu Dạ ngồi xem văn kiện, còn Mộc Tịch Bắc thì bắt đầu thiết kế vũ đạo, bất kể nói thế nào, cũng phải làm dáng chút, với lại chỉ cần tiếp tục làm theo kế hoạch của Thái hậu cùng Hoàng đế, nàng mới có thể biết bọn họ muốn làm gì.

Sáng sớm ngày hôm sau

Mộc Tịch Bắc hiếm thấy dậy sớm một hồi, nhưng đối với những vũ nữ tới đây mà nói, thì vị quận chúa này lại khá khoan dung.

Mộc Tịch Bắc nói sơ qua ý tưởng của mình với vũ nữ, nói chung chính là trước khi tham gia vũ đạo, sẽ tìm người thiết kế mười cái bình phong giống nhau, mà toàn bộ điệu múa, chủ yếu là dựa vào những vũ nữ này múa ở sau tấm bình phong.

Lợi dụng ánh sáng đèn đuốc đánh vào trên bình phong, tạo ra cái bóng rồi truyền đạt cho mọi người.

Bình phong nhẹ nhàng linh hoạt, vũ nữ có thể giơ nó lên, mười mặt bình phong có thể hợp lại với nhau thành một hình tròn, sau đó mở ra, xoay quanh tạo ra một loại cảm giác cánh hoa nở rộ.

Cũng có thể lợi dụng bình phong dựng lên hai tầng tiểu tháp cao, vũ nữ xuyên qua trong đó, cũng giống như đang ở trong tháp vậy.

Ý tưởng này vừa nói ra, đa số vũ nữ rất cao hứng, bởi vì làm như vậy, yêu cầu đối với vũ kỹ cũng không cao.

Mộc Tịch Bắc chú ý một chút phản ứng của các vũ nữ, cũng không nói thêm gì, chỉ là thoáng rũ xuống con ngươi.

Tập luyện vũ đạo cũng không mệt, chỉ có chút nhàm chán thôi, có điều bởi vì thời gian eo hẹp, nên phần lớn thời gian của Mộc Tịch Bắc đều lưu tại biệt viện, ngồi uống ngụm trà, ăn chút điểm tâm, chỉ đạo vũ nữ tập luyện.

Chỉ là Ân Cửu Dạ lại không vui, vốn cả ngày Mộc Tịch Bắc đều ở bên cạnh hắn, nhưng bây giờ thì hay rồi, chỉ có buổi sáng cùng buổi tối hắn mới có thể nhìn thấy bóng nàng.

Cho nên Ân Cửu Dạ thường xuyên đen mặt chạy đến chỗ nàng, thường thường ở lỳ nơi đó không chịu đi.

Nhìn động tác của ta, vai phải thấp, tay phải mềm, động tác giơ bình phong không được dùng quá sức, phải hóa lực đạo ở trong tư thái. Mộc Tịch Bắc giơ lên bình phong làm một cái động tác.

Mấy vũ nữ đều gật đầu, một bên nhìn động tác của Mộc Tịch Bắc, một bên tính toán tư thái của mình.

Lúc Ân Cửu Dạ đi tới, đúng lúc nhìn thấy Mộc Tịch Bắc toàn thân áo trắng đang múa, có lẽ bởi vì y phục không được thuận tiện, nên động tác cũng không quá lớn, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại lộ ra vẻ phong tình, mang theo lực lượng mê hoặc lòng người.

Thu hồi động tác, Mộc Tịch Bắc liền ngồi về chỗ, Ân Cửu Dạ mang theo hộp cơm đi tới, ngồi ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc.

Oa, Thái tử tới kìa, thật sự là Thái tử kìa!

Thái tử nhìn thật ôn nhu, không ngờ được lại lợi hại như vậy.

Một đám nữ tử không còn hào hứng như trước đó, ngược lại tụ tập cùng một chỗ líu ríu thảo luận về Ân Cửu Dạ.

Mộc Tịch Bắc liếc nhìn Ân Cửu Dạ một cái, không thể không thừa nhận hắn quả thật có một bộ túi da đẹp.

Mở ra hộp cơm, bên trong đều là một ít điểm tâm tinh xảo, có loại làm thành hình đèn lồng vô cùng tinh xảo, hoa văn phía trên quả thực có thể so với kiến trúc điêu khắc trong hoàng cung, còn có một loại là hình chạm rỗng, bên trong là Tuyết Liên làm thành thịt viên, còn có canh mẫu đơn đỏ bốc hơi nóng, cánh hoa bên trong cũng không biết làm cách nào, mà đều ngưng tụ thành hình một đóa mẫu đơn, sinh động như thật, kinh diễm không thôi.

Ân Cửu Dạ đem từng món bày ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, sau đó đặt hộp cơm ở trên mặt đất.

Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn thoáng qua đám vũ nữ tâm tư sớm đã không biết bay đến đâu, mở miệng nói: Các ngươi tiếp tục đi, đem động tác ta nói tới trước đó tập lại mấy lần.

Vâng. Đám vũ nữ không quên liếc trộm Ân Cửu Dạ vài lần, thấy hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía các nàng, không khỏi có chút mất mát.

Ân Cửu Dạ gắp điểm tâm đến cái dĩa trước bàn Mộc Tịch Bắc, ngón tay thon dài cầm lấy đôi đũa hoa kim phá lệ đẹp mắt: Nếm thử xem.

Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Cửu Dạ một cái, há miệng ăn một miếng.

Thế nào?

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, lại ăn một miếng khác, hương vị vô cùng tốt, vừa vào liền tan, miệng lưu đầy hương.

Cầm lấy thìa múc một thìa canh mẫu đơn, ăn vào sau đó lau miệng, có chút hồ nghi liếc nhìn Ân Cửu Dạ một cái.

Ăn thêm một miếng nữa đi. Ân Cửu Dạ bình tĩnh cuống họng mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Ân Cửu Dạ trong mắt hàm chứa chờ mong, không đành lòng cự tuyệt, đành phải ăn thêm một ít, nhưng trong lòng lại cứ cảm thấy Ân Cửu Dạ có chút là lạ.

Mộc Tịch Bắc ăn thêm một ít sau đó thì thực sự không ăn được nữa, liền lắc đầu.

Ân Cửu Dạ lại từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một bát nước canh đen sì, thoạt nhìn giống như là thuốc, bưng đến trước mặt Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc cau mày:

Đây là cái gì?

Dược thiện.

Vì sao phải uống thuốc thiện?

Giúp nàng điều dưỡng thân thể, ngự y nói thân thể nàng hư nhược, muốn ta giúp nàng điều dưỡng thật tốt. Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc nghiêm túc mở miệng.

À.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, luôn cảm thấy Ân Cửu Dạ giấu diếm tâm tư gì đó.

Ân Cửu Dạ đẩy chén canh đen sì đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lắc đầu, nàng ghét nhất chính là uống thuốc.

Không đắng đâu. Ân Cửu Dạ dỗ dành.

Mộc Tịch Bắc khẽ thử một ngụm, phát hiện không chỉ không đắng, còn có chút ngọt, liền uống thêm hai ngụm.

Ân Cửu Dạ thấy vậy, liền không khuyên nữa, chỉ là từ ngày đó về sau, Ân Cửu Dạ liền một ngày một lần, đưa đến cho nàng một bát dược thiện, mà Mộc Tịch Bắc cũng thật sự cảm thấy tinh lực của mình dường như tốt hơn rất nhiều, không còn dễ mệt mỏi giống như trước đó nữa.

Thời gian từng ngày trôi qua, toàn bộ điệu múa đã tập luyện không sai biệt lắm, Mộc Tịch Bắc định chế vũ y là màu trắng, váy là màu lam, tay áo rất dài, dùng màu lam nhuộm dần, phía trên trang trí một ít đồ văn kim sắc, lúc động vũ giống như ánh sao trên trời, rất là xinh đẹp, đồng thời phối hợp với mạng che mặt màu trắng, làm cho người ta có cảm giác thần bí.

Cuối cùng vào một buổi tối, Mộc Tịch Bắc để cho người ta thắp sáng nến, vũ nữ thay đổi vũ y, chỉnh thể tập luyện một lần.

Ân Cửu Dạ đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, ôm nàng vào trong ngực, nhìn chăm chú nữ tử trên người mình, chỉ cảm thấy ánh nến sáng tối chiếu vào trên mặt của nàng phá lệ xinh đẹp.

Mộc Tịch Bắc gật đầu, nhìn chỉnh thể coi như không tệ, có chút tì vết nàng cũng không bắt buộc.

Sau khi vũ nữ diễn xong, Ân Cửu Dạ liền kéo Mộc Tịch Bắc trở về.

Mộc Tịch Bắc ôn nhu hỏi:

Chàng thấy thế nào?

Ân Cửu Dạ gật gật đầu: Không tệ.

Là rất không tệ chứ! Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia sáng.

Ân Cửu Dạ cũng có chút suy nghĩ gật gật đầu, tay của hai người nắm chặt lấy nhau.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Đề cử truyện của bạn tốt 《 Chính thê Hầu phủ 》, một kiếp này, dục hỏa trùng sinh nàng lật tay thành mây, trở tay thành mưa, bảo vệ mẹ ruột, phủ thân, đấu thứ đệ, đấu di nương, đấu thứ muội, tranh địa vị, cản âm mưu, đánh bại hết thảy âm mưu quỷ mị của ngưu quỷ xà thần!
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc