Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 253 - Chương 190: Chút Tài Mọn

Trước Sau

break
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, sắc trời đã dần trở tối, một lát nữa, có lẽ nên đi phòng ăn dùng bữa tối rồi.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy đơn giản dọn dẹp một chút, đột nhiên lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Hai nha hoàn Hoàng Oanh và Hoàng Li từ Tướng phủ mang đến ở bên ngoài thông báo nói: Ngũ tiểu thư, Tam tiểu thư nhà Nhị phu nhân Mộc phủ cầu kiến.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày: Để nàng ta vào đi.

Rất nhanh, một nữ tử trẻ tuổi mặc một kiện giáp y ( váy hai lớp) màu vàng nhạt nhấc màn cửa đi đến, một đôi mắt hạnh đầu tiên là đánh giá xung quanh một phen, sau đó rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc.

Ồ, tỷ là ngũ tỷ tỷ phải không, dáng dấp thật sự giống Thiên Tiên, khó trách mẫu thân gặp tỷ xong liền liên tục lải nhải nói nếu ai cưới được tỷ tỷ nhất định là thiên đại phúc khí. Giọng nói của nữ tử giống như chim Hoàng Oanh, chỉ mới mở miệng, liền khiến khung xương người ta như muốn kêu vang.

Nữ tử vừa mở miệng gọi là Mộc Hồng Anh, là nữ nhi nhị phòng trong Mộc phủ, mặt trứng ngỗng, mang theo vài phần đáng yêu của nữ tử, một đôi mắt hạnh ngập nước, dễ làm người khác ưa thích, một cái miệng nhỏ chu lại, mở ra đều làm người ta yêu thích.

Mộc Hồng Anh có thể tính là một đại mỹ nữ không hơn không kém, ở Đế đô cũng có chút danh tiếng, nhưng trong số mỹ nhân nổi danh của Đế đô lại không thấy tăm hơi, cũng chỉ có thể trách nàng ta không đủ tôn quý cùng bối cảnh cường thế, thân là chức quan lớn nhất trong một gia tộc nhưng lại chỉ là chính tam phẩm đời thứ ba, trừ phi nàng ta có đủ bản lĩnh hót một tiếng kinh động lòng người, nếu không dù mỹ mạo như hoa thì vẫn chỉ có thể để nàng ta làm kẻ dưới mà thôi.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên một ý cười ôn hòa, Mộc Hồng Anh nhìn thấy mà sững sờ, trong lòng lại bắt đầu ghen tị.

Mộc Hồng Anh ở trong vòng luẩn quẩn của gia tộc nhị đẳng, từ trước đến nay luôn được người truy phủng, cũng dẫn tới không ít danh sĩ phong lưu ca ngợi, thế nhưng bây giờ, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, lại cảm thấy như đang đánh mình một bạt tai, vẻ đẹp và khí độ từ trong ra ngoài toát ra, khiến nàng chỉ cảm thấy tự ti và mặc cảm.

Trước khi nàng đến vốn dốc lòng trang điểm ăn mặc đẹp một phen, muốn xem xem người được Thái tử chọn trúng rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì, dù sao lão phu nhân cũng đã đáp ứng nàng sẽ cho nàng trở thành Thái Tử Phi.

Nàng vốn đang đắc chí vừa lòng, thế nhưng sau khi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, lại sâu sắc cảm thấy đều là nữ tử, nhưng ông trời thật sự là bất công, một người như vậy, dù mình có ăn mặc trang điểm như thế nào thì so ra cũng vẫn kém.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười: Muội chính là Hồng Anh à, nghe xong cái miệng nhỏ ngọt của muội ta liền biết không phải người khác, mau ngồi xuống đi.

Diễn trò? Sao nàng có thể kém chứ.

Mộc Hồng Anh sững sờ, cũng cười rồi ngồi xuống: Tỷ tỷ đối xử với ta thật tốt, trước khi đến ta còn sợ tỷ tỷ không dễ ở chung cơ.

Sao có thể, ta đây mới đến, ngược lại sợ các ngươi không nguyện ý tiếp nhận ta, bây giờ muội muội chủ động tới thăm ta, ta thật sự là rất vui vẻ. Mộc Tịch Bắc cười nói.

Mộc Hồng Anh giống như vô tình đánh giá bố cục trong phòng một phen, sau đó mở miệng nói: Đều là do trong phủ không có phòng nào tốt, bằng không cũng sẽ không ủy khuất một thiên tiên như tỷ tỷ ở tại nơi này, tỷ tỷ nếu thiếu cái gì, cứ việc nói với muội, mặc dù muội cũng không giúp được đại ân, nhưng tốt xấu cũng coi như ra một phần tâm lực.

Mộc Tịch Bắc cười nói: Muội muội nói gì vậy, sao ta có thể làm phiền muội muội được, điều kiện nơi này ta thấy cũng không tệ lắm.

Trong mắt Mộc Hồng Anh lóe lên một tia tinh quang, mở miệng nói: Nhưng mà ngói trên nóc nhà đều đã bể cả rồi, cái bàn cũng bị tróc sơn, dù sao tỷ tỷ cũng là Quận chúa cao quý, cho dù rộng lượng, thì cũng không nên ủy khuất bản thân như vậy, muội có biết một ít sư phụ có tay nghề rất giỏi trong đế đô, không bằng ngày mai mời đến giúp tỷ tỷ dọn dẹp phòng ở một chút nha.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia cảm động: Muội muội đối với ta thật tốt, nhưng chuyện này có vẻ không hay cho lắm, dù sao....

Tỷ tỷ nói vậy là đang khách khí rồi, tổ mẫu cũng không muốn ủy khuất tỷ tỷ, cho nên cho dù tỷ tỷ tìm người tới sửa sang, tổ mẫu nhất định cũng không nói gì, hơn nữa tổ mẫu hiểu ta nhất, quay đầu ta sẽ đi xin tổ mẫu, tổ mẫu nhất định sẽ ân chuẩn. Mộc Hồng Anh rất tích cực mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Như thế, ta liền đa tạ muội muội.

Tỷ tỷ làm gì khách khí như vậy, dù sao chúng ta đều là người một nhà, vậy ngày mai ta sẽ giúp tỷ tỷ mời những sư phụ sửa chữa đến đây, đến lúc đó tỷ tỷ mời tân khách, tổ chức yến hội, nhất định sẽ rất có thể diện. Mộc Hồng Anh rất vui vẻ mở miệng, tựa như thực tình suy tính cho Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu.

Mộc Hồng Anh thấy mỹ mạo của Mộc Tịch Bắc, trong lòng thắt chặt thành một đoàn, nhưng vẫn như cũ chỉ phụ họa cười thoải mái.

Hai người rảnh rỗi lại hàn huyên một hồi, thoạt nhìn thật giống như tỷ muội thân mật khăng khít, người không biết nhất định sẽ cho rằng tình cảm giữa hai tỷ muội thật sâu đậm.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Mộc Hồng Anh liền dự định rời đi, nhưng trước khi rời đi, lại mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: Tỷ tỷ, chuyện liên quan tới tỷ ta nghe nói không ít, mặc dù khen chê không đồng nhất, nhưng hôm nay sau khi gặp qua tỷ tỷ, ta lại cảm thấy cực kỳ hợp ý với tỷ tỷ, đây là châu trâm hồng ngọc Trường Ninh công chúa điện hạ đã từng tặng cho ta, hôm nay ta liền tặng lại cho tỷ tỷ xem như lễ gặp mặt.

Mộc Hồng Anh nói, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ, hộp là gỗ tử đàn thượng hạng, phía trên điêu khắc một gốc cây anh đào đỏ, có kèm theo chạm rỗng đồ văn, ngắn gọn mà khí thế, chỉ nhìn phẩm tướng, liền biết bất phàm.

Mộc Tịch Bắc cười nhạt không nói, chỉ an tĩnh nhìn xem.

Mộc Hồng Anh để hộp lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, lập tức hào quang bắn ra bốn phía, nhìn kỹ lại, một con tước vĩ hình dạng trâm cài bên trên khảm một viên hồng ngọc lớn chừng trứng bồ câu, tiên diễm ướt át, nhìn rất mê người.

Trước đó Mộc Tịch Bắc có bất động thanh sắc đánh giá trang phục của Mộc Hồng Anh một phen sau đó liền biết, có lẽ trâm cài này đối với nàng ta mà nói nhất định là rất tôn quý.

Cứ việc che giấu rất tốt, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn nhìn ra một tia luyến tiếc trong mắt Mộc Hồng Anh, khẽ giương lên khóe miệng, chỉ làm như không nhìn thấy.

Có lẽ loại châu báu này đối với Mộc Hồng Anh mà nói là cực kỳ trân quý, nhưng đối với Mộc Tịch Bắc mà nói, lại cực kì phổ biến, ngẫm lại mấy món châu báu của nàng, thứ nào không phải là Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ phí hết tâm tư đưa đến, chỉ tùy tiện một món, cũng sẽ không kém hơn cái này.

Mộc Hồng Anh quan sát thần sắc Mộc Tịch Bắc, liền thấy trên nét mặt nàng cũng không có gì thay đổi, không khỏi đánh giá trang phục của nàng một phen.

Nhưng vừa nhìn, sắc mặt Mộc Hồng Anh liền có chút khó coi, trước đó nàng không chú ý đánh giá trang phục của nàng, bởi vì dung mạo Mộc Tịch Bắc thật sự quá mức chói mắt, chỉ cần nhìn dung mạo kia, đã đủ để cho tất cả mọi người mất đi hô hấp rồi.

Nhưng bây giờ bắt đầu đánh giá, lại phát hiện trên đầu nàng là Hoàng Kim Tán Hoa, vậy mà từ mấy trăm đóa hoa nhỏ chạm khắc sống động hợp lại mà thành, mỗi một đóa đều có thể nhìn thấy nhụy hoa rõ ràng, thậm chí phía trên còn dính sương sớm, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ.

Có lẽ bởi vì vừa mới nghỉ ngơi qua, nên trên mái tóc đen nhánh cũng không có vật phẩm trang sức gì, nhưng chỉ một món này, liền đủ để khiến Mộc Hồng Anh ý thức được, Mộc Tịch Bắc tuyệt đối không thiếu những đồ tốt như thế này.

Nhìn xuống chút nữa, liền nhìn thấy trên tay Mộc Tịch Bắc đeo một vòng tay bích ngọc, toàn thân trong suốt, trong xanh biếc có thêm chấm vàng, ở trên cổ tay tuyết trắng phá lệ chói mắt.

Mộc Hồng Anh rủ xuống con ngươi, trong lòng ghen tỵ càng đậm.

Nhưng trong nháy mắt lại mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: Ta biết tỷ tỷ xuất thân cao quý hơn ta, bây giờ lại là Quận chúa, cây trâm này cũng không phải của hiếm lạ gì, có điều vì đây là Trường Ninh công chúa lúc trước ban thưởng cho ta, cho nên đối với ta mà nói có ý nghĩa khác biệt, bây giờ tặng cho tỷ tỷ, mong rằng tỷ tỷ đừng ghét bỏ.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc không dừng lâu trên cây trâm kia, sau khi quét nhẹ một chút, liền từ chối nói: Vật trân quý như vậy, ta làm sao dám nhận, muội muội mau thu lại đi, tâm ý muội muội ta đã nhận được, làm sao có thể nhận vật trân quý như vậy.

Mộc Hồng Anh vừa thấy Mộc Tịch Bắc từ chối, lập tức mở miệng nói: Chẳng lẽ tỷ tỷ ghét bỏ, không nhìn trúng thứ đồ không đáng tiền này của ta.

Mộc Tịch Bắc lập tức mở miệng nói: Ta không có ý này.

Nếu tỷ tỷ không có ý này, vậy mau nhận lấy đi, một lát nữa là dùng bữa tối rồi, ta còn phải trở về dọn dẹp một chút, tỷ tỷ cũng đừng từ chối nữa. Mộc Hồng Anh không đợi Mộc Tịch Bắc nói xong đã lập tức mở miệng.

Mộc Tịch Bắc đành phải thôi, không nói gì nữa, liền đứng dậy tiễn Mộc Hồng Anh ra ngoài.

Mộc Hồng Anh đi rồi, Mộc Tịch Bắc liền cầm lấy châu trâm kia quan sát tỉ mỉ một hồi, không nhìn ra manh mối gì, liền tiện tay ném châu trâm vào trong hộp.

Bắc Bắc! Phó Dĩ Lam không biết từ nơi nào xông ra, một bộ dạng vô cùng đáng thương, ôm chặt eo Mộc Tịch Bắc, nước mắt đầm đìa.

Mộc Tịch Bắc hơi hơi kinh ngạc, cười nói: Không phải nói ngày mai mới đến sao?

Phó Dĩ Lam vốn muốn nói tên biến thái Ân Cửu Dạ muốn hù chết nàng, nhưng nghĩ nghĩ liền đem lời này nuốt xuống, chỉ nước mắt đầm đìa lắc đầu.

Mộc Tịch Bắc không nói gì nữa, chỉ mở miệng nói: Ngươi đến thật đúng lúc, đi giúp ta làm một chuyện.

Phó Dĩ Lam làm ra vẻ ủy khuất, nhưng lại im ắng đáp ứng.

Mộc Tịch Bắc từ trong hộp trang sức lục lọi một hồi lâu, sau cùng lấy ra một cây trâm hoa nhỏ dùng làm phối sức, cất vào một cái hộp, quay người giao cho Phó Dĩ Lam, sau đó thấp giọng nói gì đó bên tai nàng.

Phó Dĩ Lam gật gật đầu, liền quay người đi ra ngoài.

Không tới thời gian một nén nhang, Phó Dĩ Lam đã trở về, sau đó một mực xoay quanh sau lưng nàng.

Chưa tới một canh giờ, lão phu nhân liền phái người đến truyền lời, nói là đến phòng trước dùng bữa tối.

Mộc Tịch Bắc gật đầu đồng ý, lại cẩn thận thu thập một phen, không để người ta bắt được nhược điểm, lúc này mới xuất phát.

Phó Dĩ Lam tò mò, liền cũng một đường đi theo, vốn định giả làm nha hoàn, nhưng lại bị Mộc Tịch Bắc ngăn cản, nói là một lát nữa giới thiệu với mọi người một chút là được.

Phó Dĩ Lam cũng không cự tuyệt, liền đi theo Mộc Tịch Bắc cùng nhau đến phòng trước.

Lúc đến phòng trước, tất cả mọi người đã có mặt, Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, rất rõ ràng đây là lão phu nhân cố ý phái người thông báo cho nàng chậm, để cho tất cả trưởng bối đều ở đây chờ nàng, rõ ràng là muốn tìm lý do răn dạy nàng.

Trên bàn rất nhiều người, ba người con trai của lão phu nhân đều ở đây, cộng thêm các tiểu thư thiếu gia của các phu nhân thì đã vô cùng khổng lồ, huống chi còn có thêm hai người con thứ.

Lão phu nhân ngồi ở chính giữa, Mộc Chính Đức ngồi bên phải vị trí thứ hai.

Lúc Mộc Tịch Bắc đi tới, ánh mắt mọi người đều đồng loạt rơi vào trên người nàng.

Lão phu nhân cau mày nhìn Mộc Tịch Bắc, lại nói với Mộc Chính Đức: Chính Đức à, không phải mẫu thân nói ngươi, ngươi xem xem đứa nhỏ Tịch Bắc này còn ra thể thống gì, ta đã sớm phái người đi thông báo cho nó, vậy mà đến bây giờ nó mới tới, hôm nay ở đây đều là người nhà mình, chờ một chút thì cũng không sao, nhưng nếu có khách ở đây, không thiếu được sẽ nói Mộc phủ chúng ta không có gia giáo.

Mẫu thân nói có lý, đứa nhỏ Bắc Bắc này bình thường ở nhà rất hiểu chuyện thủ lễ, cũng không biết làm sao, vừa mới tới Mộc phủ liền vênh váo như vậy. Mộc Chính Đức giấu giếm thâm ý mở miệng, cũng là bộ dạng cười tủm tỉm.

Mộc Tịch Bắc cũng không giận, mà là nói: Tổ mẫu và phụ thân đang hiểu lầm con rồi, nữ nhi Nam Yến Vương, Chiêu Nhiên quận chúa nghe nói con về Mộc phủ, cho nên cố ý đến đây hỏi thăm, con luôn tiếp đón Chiêu Nhiên nên liền chậm trễ chút thời gian, như tổ mẫu nói tới, Chiêu Nhiên Quận chúa đường xa tới đây là khách, con thà rằng để người nhà chờ lâu một lát, cũng không thể để khách nhân thấy chúng ta mất cấp bậc lễ nghĩa.

Lão phu nhân nhất thời bị câu này chặn họng nói không ra lời, đem ánh mắt rơi vào trên người Phó Dĩ Lam bên cạnh Mộc Tịch Bắc, trên dưới đánh giá một lần.

Nhị phòng thấy vậy mở miệng nói: Chiêu Nhiên quận chúa đến đây sao không thông báo trước một tiếng, nếu không Mộc phủ chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị rượu ngon món ngon thượng hạng cẩn thận chiêu đãi, không như hôm nay, cũng không kịp chuẩn bị đồ ăn gì ra hồn.

Phó Dĩ Lam nhìn về phía nhị phòng mở miệng nói: Vị phu nhân này là muốn nói Chiêu Nhiên ta không có cấp bậc lễ nghĩa? Không biết sớm đưa bái thiếp sao?

Nhị phòng cũng chính là thứ tử của lão phu nhân lập tức mở miệng nói: Chiêu Nhiên quận chúa xin đừng hiểu lầm, phu nhân ta không biết nói chuyện, rõ ràng là hảo tâm, lại cứ khiến người ta hiểu lầm, bà ấy chỉ là phàn nàn thức ăn chuẩn bị không tốt, lo lắng Chiêu Nhiên quận chúa ăn không quen nên mới lên tiếng như vậy thôi.

Nhị phòng giật giật tay áo phu nhân nhà hắn, Nam Yến Vương tay cầm trọng binh, sau lần bình định phản loạn, được gia phong thành Nam Định Thần Vương, kèm theo không ít đặc quyền, thân phận có thể nói là nước lên thì thuyền lên, nữ nhân này vẫn đừng nên làm hỏng chuyện của hắn thì hơn.

Phó Dĩ Lam cười nói: Không sao, ta cũng biết phu nhân chỉ là hảo tâm, nhưng bái thiếp ta rõ ràng đã sớm phái người đưa tới, chẳng lẽ lão phu nhân không nhận được?

Lời này vừa ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân.

Lão phu nhân cau mày, tỏ vẻ cũng không rõ.

Mộc Tịch Bắc mở miệng giải thích: Bái thiếp của Chiêu Nhiên vốn đã sớm đưa tới Tướng phủ, chỉ là vì ta giữa chừng chuyển đến Mộc phủ, nên nàng ấy lại phải cho người đưa đến Mộc phủ, mặc dù có chút vội vàng, nhưng cũng đã đưa qua từ hai canh giờ trước rồi.

Lão phu nhân trầm giọng nói: Mã ma ma, đây là có chuyện gì? Ngươi có nhận được bái thiếp của Chiêu Nhiên quận chúa không?

Mã ma ma lập tức khom người nói: Khởi bẩm lão phu nhân, lão nô cũng không nhận được bái thiếp của Chiêu Nhiên quận chúa a?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không rõ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Lúc này Phó Dĩ Lam mở miệng nói: Chẳng lẽ chỉ vì chút việc nhỏ ấy, mà ta còn nói dối Mộc phủ các ngươi? Nếu các ngươi thà rằng tin tưởng một điêu nô, cũng không tin lời bản quận chúa, vậy không bằng gọi gã sai vặt trong phủ vào hỏi cho rõ ràng đi.

Lúc này Đại phu nhân mở miệng nói: Mẹ ạ, giờ xem ra cũng chỉ có như vậy, nghĩ đến là hạ nhân trong phủ sơ sót, vẫn nên mau gọi người tới rồi trả lại cho Quận chúa một cái trong sạch đi, nếu không truyền ra ngoài, Mộc phủ chúng ta sẽ thành cái gì.

Lão phu nhân gật đầu đáp ứng, Mã ma ma khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt qua Mộc Tịch Bắc và Phó Dĩ Lam một cái, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.

Cẩn thận đem chuyện hôm nay suy nghĩ một lần, đúng là không hề nhận được bái thiếp của Chiêu Nhiên quận chúa, một nỗi lòng lo lắng lúc này mới có chút buông xuống.

Nhưng cũng không biết vì sao, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, chống lại cặp mắt cười yếu ớt kia, lòng của bà lại đột nhiên phát lạnh, đột nhiên cảm thấy như có một con đao thật lạnh thật lạnh đang gác ở trên cổ mình.

Mộc Tịch Bắc dường như nhìn ra suy nghĩ của Mã ma ma, thu hồi ánh mắt, khẽ cúi mắt, một điêu nô nho nhỏ, vậy mà cũng dám mưu toan cưỡi trên đầu nàng, hôm nay nàng phải cho bà ta bỏ mạng ở nơi này, tiễn bà ta đến chỗ Diêm Vương, xem xem bà ta còn dám kiêu ngạo nữa không.

Khẽ đảo qua tất cả mọi người trong phòng, không hề có một ai là thực tình đối đãi?

Có điều nếu Mộc Chính Đức đã muốn thu phục Mộc phủ, tự nhiên sẽ có dụng ý của ông, nàng cũng không cần suy tính nhiều như vậy, dù sao trong chính trị có rất nhiều chuyện, so với Mộc Chính Đức, nàng vẫn còn kém xa lắm.

Mọi người trên bàn cũng mang tâm tư khác nhau, lão phu nhân vốn muốn dạy dỗ Mộc Tịch Bắc một phen, đánh mặt Mộc Chính Đức một cái, để tránh một đứa con thứ như hắn ỷ vào bản thân quan to quyền lớn, liền muốn cưỡi trên đầu con của mình, hơn nữa sáng nay Mộc Tịch Bắc còn làm bà kinh ngạc, bà thực sự là nuốt không trôi cục tức này, luôn muốn lấy lại danh dự.

Lão phu nhân, gã sai vặt giữ cửa chiều nay đã đến rồi ạ.

Ta hỏi ngươi, chiều hôm nay, ngươi có nhận được bái thiếp của Chiêu Nhiên quận chúa không? Lão phu nhân thấy vậy có chút lo lắng mở miệng hỏi.

Gã sai vặt kia hơi giương mắt, lặng lẽ đánh giá đám người một vòng, có chút do dự mở miệng nói: Không có... Không có.

Trong lòng Lão phu nhân cùng Mã ma ma đều thở dài một hơi, lúc này lão phu nhân chỉ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc và Phó Dĩ Lam, khóe miệng Mã ma ma cũng lộ ra một ý cười được thực hiện, hình như cho rằng, chuyện này xem như không liên lụy đến trên người mình, chỉ cần mình an tĩnh tiếp tục xem trò khôi hài này như vậy là đủ rồi.

Nếu như không có, vậy bái thiếp kia làm sao lại đến trong tay Mã ma ma? Mộc Tịch Bắc cười nói.

Gã sai vặt kia đầu tiên là sững sốt, tất cả mọi người cũng đều sửng sốt theo, gã sai vặt lập tức sửa lời nói: A... Nô tài nhớ ra rồi, trước đó nô tài có giao cho Mã ma ma một cái thiệp, chỉ là không có nhìn là ai, chẳng lẽ là cái kia?

Mã ma ma đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục nói: Ngươi xác định ngươi thật sự đã giao bái thiếp cho Mã ma ma, ngươi nói chuyện bừa bãi, nếu như bị người điều tra ra không phải là lời nói thật, thì ngươi sẽ bị phạt trượng đấy.

Gã sai vặt kia nghe xong, làm sao còn dám đổi giọng, hơn nữa hắn xem như nghĩ thông, chỉ cần hắn nói đã đưa bái thiếp cho Mã ma ma, mặc kệ có xảy ra chuyện, thì cuối cùng hắn cũng sẽ không sao.

Nô tài thề, nô tài thề với trời, không hề có nửa câu nói dối. Gã sai vặt kia đầu đầy mồ hôi lạnh, có hơi cà lăm, nhưng lại chắc chắn mở miệng.

Sắc mặt của Mã ma ma trong nháy mắt trắng bệch, tiểu tử này đang nói bậy bạ gì vậy!

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc hơi gợi lên một ý cười.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ta đi đến một hòn đảo ở phía tây Đại Liên, ha ha. Phơi nắng đen thui... Thật là, không biết thể lực ta còn gắng gượng được không nữa, ngày mai cố gắng tám giờ sớm đăng.╭(╯3╰)╮
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc