Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 242 - Chương 179: Nàng Muốn Rời Khỏi

Trước Sau

break
Mộc Tịch Bắc cố gắng trấn định, nhưng sắc mặt trắng bệch lại bán đứng nàng, Ân Cửu Dạ đặt văn thư trong tay xuống, muốn ôm Mộc Tịch Bắc vào lòng, ai ngờ Mộc Tịch Bắc lại như bị kinh sợ, liền đẩy ra hắn.

Tay Ân Cửu Dạ cứng lại ở đó, nhìn Mộc Tịch Bắc trong mắt hiện lên một tia mất mát.

Mộc Tịch Bắc cười có chút miễn cưỡng, mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, ta hơi mệt, ta đi nghỉ ngơi một chút.

Trở lại phòng trong, Mộc Tịch Bắc đóng chặt cửa phòng, cởi bỏ y phục của mình, ở trên da thịt tuyết trắng tìm kiếm gì đó.

Cuối cùng, ở trên lưng phát hiện một nốt màu đỏ tương tự.

Mộc Tịch Bắc trong lòng căng thẳng, có phải nàng nên rời đi rồi không? Nếu như còn tiếp tục như vậy, có phải là....

Ân Cửu Dạ đứng ở trước bàn sách hồi lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra đi đến, vẫn như cũ là vẻ mặt bình tĩnh không lay động, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Mộc Tịch Bắc ôm chặt Ân Cửu Dạ, nhẹ giọng nói: Thật xin lỗi.

Ân Cửu Dạ không nói gì, chỉ hung hăng hôn môi của nàng, Mộc Tịch Bắc chủ động đáp lại, trong phòng độ ấm cấp tốc lên cao, tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc dần dần cởi đi y phục của Ân Cửu Dạ.

Ngay tại thời điểm hai người ý loạn tình mê, Ân Cửu Dạ vẫn như cũ không muốn phá tan phòng tuyến cuối cùng, Mộc Tịch Bắc nhìn mắt hắn mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, ta muốn.

Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, cuối cùng mở miệng: Chờ nàng cập kê đã.

Ngay bây giờ. Mộc Tịch Bắc kiên trì nói.

Ân Cửu Dạ nhìn con ngươi Mộc Tịch Bắc, mang theo xem kỹ, không nói gì, ánh mắt Mộc Tịch Bắc có chút né tránh nhẹ giọng nói: Nếu như chàng không muốn, vậy thì thôi đi.

Chờ nàng cập kê đã. Ân Cửu Dạ lại lặp lại lần nữa.

Mộc Tịch Bắc trầm mặc không nói gì, nàng biết hắn là vì tốt cho nàng, nghĩ cho thân thể của nàng, chỉ là nàng sợ nàng không chờ được.

Chiều nay sẽ có người đưa bản vẽ gả y ( váy cưới) tới. Hai người trầm mặc hồi lâu Ân Cửu Dạ rốt cục phá vỡ trầm mặc.

Ừm.

Mộc Tịch Bắc nghĩ, mặc dù không được mặc gả y, nhưng xem thử là bộ dạng gì cũng tốt.

Người đưa bản vẽ là một nữ nhân bốn mươi năm mươi tuổi, tổng cộng đưa tới năm bộ bản vẽ, Mộc Tịch Bắc nhìn đến xuất thần, Ân Cửu Dạ ôm lấy nàng cùng nhau lật xem.

Mộc Tịch Bắc cố gắng đem mỗi một bộ đều khắc thật sâu vào trong đầu mình, tưởng tượng dáng vẻ mình gả cho hắn.

Thời gian cứ từng ngày trôi qua, ngoại trừ trên eo cùng trên tay, thì Mộc Tịch Bắc không thấy xuất hiện thêm nốt đỏ, điều này không khỏi làm nàng an tâm hơn.

Ngày hôm đó, đại quân về thành, Ân Cửu Dạ ra ngoài, Mộc Tịch Bắc liền đi thăm An Nguyệt Hằng một phen.

Trong địa lao Phủ thái tử, một vũng ẩm ướt, tản ra mùi nấm mốc nồng nặc, cũng không vì bề ngoài xa hoa mà chiếu cố đến nơi này.

Chỉ là, trong địa lao to như vậy, lại chỉ có một phạm nhân, đó chính là An Nguyệt Hằng.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng bước đi thong thả, đứng ở trước cửa phòng giam An Nguyệt Hằng.

Nhà tù coi như sạch sẽ, An Nguyệt Hằng cũng không lôi thôi bẩn thỉu như những tù phạm đã gặp trước đó, ngược lại mái tóc trơn bóng, trên y phục cũng không có vết bẩn nào.

Chỉ là vì tay chân không thể cử động, nên cả ngày chỉ có thể nằm ở trên nệm rơm, lại thêm mắt bị mù, cũng không sợ thời gian dài ở đây không nhìn thấy ánh nắng, chẳng qua nguyên bản khuôn mặt đẹp mắt, giờ phút này đã thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

Xung quanh miệng một mảnh đen thui, đầu lưỡi cũng không phát ra được thanh âm nào, hình như là do tác dụng của cục than lúc trước, nên hoàn toàn khiến hắn mất khả năng nói chuyện, cũng không biết bình thường hắn nuốt thức ăn như thế nào.

An Nguyệt Hằng, đã lâu không gặp. Mộc Tịch Bắc mở miệng cười nói.

Người nằm trên giường nghe thấy giọng nói, có phản ứng, xoay đầu lại, cho dù không nhìn thấy, nhưng vẫn đối mặt với Mộc Tịch Bắc, không phát ra âm thanh.

Không thể tưởng được Nhiếp Chính Vương một thời phong quang vô hạn vậy mà cũng có ngày hôm nay, ngươi bây giờ vai không thể gánh, tay không thể nâng, ngay cả cơm cũng không thể nuốt, ta thật sự bội phục ngươi làm thế nào mà có dũng khí sống tới ngày hôm nay? Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng, trong mắt lại lóe ra tia sáng oán độc.

Nam nhân này hủy hoại kiếp trước của nàng, lại không quên còn muốn huỷ luôn kiếp này của nàng, nàng làm sao có thể dễ dàng tha cho hắn!

A, là ta quên, hiện giờ Nhiếp Chính Vương đại danh đỉnh đỉnh e là có muốn chết cũng làm không được, thật là khiến người ta thương tâm. Mộc Tịch Bắc kêu người chuyển cái ghế dựa, ngồi ở bên ngoài cửa nhà lao.

Thanh Từ đi theo sau lưng Mộc Tịch Bắc, trong tay nắm chặt một cái túi đồ, hình như có cái gì động đậy ở bên trong.

Hai tên binh sĩ canh gác thận trọng đánh giá Mộc Tịch Bắc, sợ nàng có cái gì bất mãn, phải biết rằng, bây giờ toàn bộ phủ Thái tử ai ai cũng biết, Thái tử đem vị nữ tử trước mặt nâng ở trên lòng bàn tay, nàng ta mới thật sự là Thái Tử Phi chân chính!

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía hai tên thị vệ nói: Ta thấy cuộc sống của hắn so với ta còn dễ chịu hơn, các ngươi chiếu cố quả thật là chu đáo.

Hai tên thị vệ nghe xong, lập tức giải thích nói: Bởi vì tình trạng cơ thể của hắn không được tốt lắm, cho nên ti chức vẫn luôn tỉ mỉ chiếu cố, sợ hắn xảy ra chuyện.

Mộc Tịch Bắc biết, bởi vì lúc trước nàng cho rằng cổ trùng ở trên người An Nguyệt Hằng, nên mới chặt đứt gân cốt hắn, sợ tính mạng hắn có trướng ngại, nhưng nếu bây giờ đã biết cổ trùng này không ở trên người hắn, nàng lại ước gì hắn nhận hết tra tấn.

Về sau không cần cẩn thận chăm sóc hắn như vậy nữa, miễn cho người bên ngoài cho rằng địa lao Phủ thái tử là một nơi có thể cư trú. Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

Hai tên thị vệ liếc nhau một cái, liền hiểu ra ý tứ của Mộc Tịch Bắc, lập tức gật đầu đáp ứng.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: Ta thấy cơm nước của hắn cũng rất phong phú, e rằng mỗi ngày đều phải bỏ ra không ít bạc, cho nên ta liền mang đến một vài thứ, về sau các ngươi có thể dựa theo tiêu chuẩn này chuẩn bị cơm canh cho hắn.

Thanh Từ đem cái túi trong tay giao cho một tên thị vệ, thị vệ kia mở ra xem, thiếu chút đặt mông ngã ngồi xuống đất, suýt chút nữa là làm rơi cái túi trong tay, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.

Mộc Tịch Bắc không ở lâu, chỉ nói với hai tên thị vệ: Nhớ kỹ phải để hắn ăn sạch những thứ này không dư thừa một chút cho ta, nếu như bị bệnh, nhớ mời đại phu trị liệu cẩn thận.

Vâng... Vâng.

Sau khi Mộc Tịch Bắc rời đi, một tên thị vệ khác xích lại gần mở miệng hỏi: Ê, trong túi này có đồ ngon gì vậy.

Thật đúng là đồ ngon, nhưng ngươi ta đều không có mệnh tiêu thụ đâu, muốn xem ngươi liền tự mình xem đi. Thị vệ kia có chút thấp thỏm đem cái túi trong tay giao cho một tên thị vệ khác.

Thị vệ kia vừa nhìn, lập tức sắc mặt trắng bệch, suýt nữa nôn khan.

Thì ra, trong cái túi này đều là một ít rết kiến và gián, còn có một ít rắn nước, hỗn hợp lại với nhau, nhìn vô cùng buồn nôn.

Mộc Tịch Bắc chỉ nghĩ, nếu nàng đã chịu đủ tra tấn, thì hắn cũng không thể tốt hơn, vì vậy phải để hắn nếm thử tư vị muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong đi.

Mộc Tịch Bắc trở lại phòng ngủ, Ân Cửu Dạ vẫn chưa về.

Nhìn căn phòng cực kì xa hoa này, Mộc Tịch Bắc không tự chủ được bắt đầu sửa sang lại đồ đạc trong phòng.

Kéo ra cửa tủ, bên trái đều là y phục của Ân Cửu Dạ, mấy bộ nàng may cho hắn đều được xếp chỉnh tề đặt ở trên cùng, phía dưới trên cơ bản đều là đồ mới, mỗi kiểu dáng đều có mấy cái, nhưng lại tùy ý chất đống ở đấy.

Còn ngăn tủ bên phải là y phục của nàng, từ mùa xuân đến mùa đông, mỗi một mùa đều đầy đủ mọi thứ, mà màu lam thì được đặt ở trên cùng, mỗi một kiện đều vô cùng tinh xảo, đột nhiên mở ra cửa tủ, chỉ cảm thấy cả phòng sáng bừng, đủ để thấy là dùng hết tâm tư.

Mộc Tịch Bắc xếp lại y phục Ân Cửu Dạ rồi sau đó chồng lại gọn gàng, xem xét một lần nữa rồi mới đóng lại ngăn tủ.

Lại mở ra ngăn tủ lớn nhỏ giống nhau bên cạnh, bên dưới ngăn tủ trưng bày một loạt giày, vẫn như cũ là hắn ở bên trái, nàng ở bên phải, giày của hắn phần lớn đều là màu đen và màu trắng, ngẫu nhiên có hai đôi màu tím, mà của nàng thì phong phú hơn rất nhiều, đủ mọi màu sắc, tinh xảo dị thường.

Mộc Tịch Bắc để tay trên một đôi ủng ngắn da hươu của hắn, nhẹ nhàng đặt ngay ngắn, khóe miệng nhếch lên một ý cười, nhớ lại lúc mới gặp nhau, dường như hắn cũng bởi vì nàng không chịu đi đôi giày này, mà tức giận, ném nàng vào hầm băng, thật là một tên gia hỏa xấu tính.

Ánh mắt dời qua, là một cái khay gỗ lim, trên khay trưng bày đủ loại đai lưng cùng ngọc bội, nhìn cực kì phức tạp.

Nhẹ nhàng đóng lại cửa tủ, đi đến trước bàn trang điểm, thu dọn từng cái trâm cài để đầy bàn châu lại một chỗ, hoặc là bỏ vào trong hộp trang sức.

Mộc Tịch Bắc sững sờ nhìn hộp trang sức tinh xảo vừa mới thu dọn xong, nhớ tới lúc trước lúc hắn rời đi, từng để một tờ giấy ở dưới hộp, nàng vĩnh viễn cũng không quên được nét chữ chỉnh tề ấy, không có một tí đầu bút lông hay đứt đoạn, ngang dọc chỉnh tề làm cho người ta cảm thấy áp lực, nàng cũng không quên được nam nhân dùng mực đen đậm đặc viết xuống mấy chữ to đợi ta trở về, hứa cho nàng thiên hạ.

Khóe mắt Mộc Tịch Bắc có chút ướt át, nhẹ nhàng vuốt ve hộp trang sức kia, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

Đi vào phòng trong, là một cái giường lớn mềm mại, cũng không biết phải mất bao nhiêu thợ khéo hao phí tâm huyết to lớn mới làm ra được, hồi tưởng lại mỗi một đêm nàng và hắn ôm nhau ngủ, Mộc Tịch Bắc khẽ nhếch miệng, trong mắt cũng đã chứa đầy nước mắt.

Đi đến gian suối nước nóng cách vách, không khỏi lại nhớ tới lần đầu gặp mặt hắn bá đạo và cuồng vọng, sợ là ai cũng không ngờ được, nam nhân đã từng duy ngã độc tôn, ngang ngược càn rỡ vậy mà bây giờ ở trước mặt nàng lại nhu thuận như thế, nam nhân đã từng tính tình ác liệt, tàn nhẫn thô bạo, vậy mà bây giờ lại vì nàng mà nhường nhịn từng bước, lo được lo mất như vậy.

Mộc Tịch Bắc ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng chạm đến nước nóng bên bờ, vách đá bạch ngọc mang theo một chút hơi lạnh ôn nhuận, không khỏi khiến nàng nhớ tới lần hoan ái trong ao.

Nhẹ nhàng múc nước trong ao, tản ra khí lưu huỳnh dày đặc, xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt, hết thảy đều quen thuộc như vậy.

Đi ra ngoài phòng, Mộc Tịch Bắc về tới phòng ngủ, nhìn lửa than cháy rực trong phòng, cũng không biết xuyên thấu qua ánh lửa đỏ bừng kia nhớ tới cái gì.

Cũng không lâu lắm, Ân Cửu Dạ liền trở về, vừa đẩy cửa ra, Mộc Tịch Bắc liền đứng dậy nghênh đón.

Bởi vì không am hiểu cách lấy lòng, cho nên Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân, sau đó mở miệng hỏi: Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?

Ừ.

Ân Cửu Dạ không nhiều lời, chỉ chăm chú nhìn nữ tử trước mặt.

Đến tối, hai người dùng qua bữa tối, sau đó liền đi đến một tòa lầu các trong phủ Thái tử, đứng trên lầu các có thể trông thấy ngôi sao trên trời, có thể trông thấy thác nước trong phủ, có thể trông thấy nhà nhà đốt đèn, còn có thể nghe thấy tiếng gió gào thét.

Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ, mang theo vài phần ủ rũ, nhẹ giọng mở miệng hỏi:

Ân Cửu Dạ, chàng thích ban ngày hay ban đêm?

Ừm, ban đêm!

Ân Cửu Dạ, chàng thích màu gì?

Màu đen.

Ân Cửu Dạ, chàng thích ăn ngọt không?

Không thích.

Gạt người, ta từng thấy chàng gắp vài miếng bánh ngọt.

Ơ.

Ân Cửu Dạ, chàng thích nữ nhân như thế nào, đầy đặn? Mảnh khảnh? Thanh thuần, hay xinh đẹp?

Ờ....

Ân Cửu Dạ không trả lời, chỉ thất thần nhìn cặp mắt giống như ánh sao lấp lánh kia.

Ân Cửu Dạ, ta có từng nói qua với chàng là ta rất yêu chàng không. Mộc Tịch Bắc tựa đầu vào bả vai Ân Cửu Dạ, nhịn không được lải nhải.

Ân Cửu Dạ nghiêm túc gật gật đầu, lại bởi vì câu nói này mà rất vui vẻ.

Ân Cửu Dạ, chàng có biết chàng rất hung dữ hay không, lúc nào cũng nghiêm cái mặt chẳng đẹp chút nào.

Ân Cửu Dạ, chàng có biết chàng rất ngốc không, kỳ thật hạt châu lưu ly cuối cùng vẫn luôn ở trong tay ta.

Ân Cửu Dạ, chàng có biết chàng rất đáng ghét không, ta không có bệnh lại cứ bắt ta uống thuốc.

Ân Cửu Dạ, chàng....

Giọng nói của nữ tử dần dần phiêu tán trong gió, có lẽ là vì cổ trùng vẫn đang hút máu trong người, cho nên Mộc Tịch Bắc không chỉ sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, mà cả người đều luôn mệt mỏi rã rời.

Ân Cửu Dạ cưng chiều nhìn nữ tử trên đầu vai, ôm người trong ngực, hôn trán nàng một cái, thì thầm nói: Bắc Bắc, ta yêu nàng.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại thì trời đã tối, Ân Cửu Dạ đã không còn ở đây, đại quân trở về, cũng liền mang ý nghĩa Thái tử chính thức trở về, chắc là sẽ có rất nhiều chuyện phải bận rộn.

Chủ tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi. Một nha hoàn trong phủ Thái tử ân cần nói.

Để đó đi. Mộc Tịch Bắc thản nhiên nói.

Nha hoàn kia nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, có chút bất an mở miệng nói: Thái tử điện hạ dặn dò ngài nhất định phải dùng đồ ăn sáng.

Ta sẽ dùng, ngươi đi xuống trước đi. Mộc Tịch Bắc gật đầu nói, lại ngồi ở trước gương trang điểm.

Thanh Từ. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng kêu.

Thanh Từ đẩy cửa vào, nhìn Mộc Tịch Bắc lại nhìn đồ ăn trên bàn, không nói gì.

Thay ta trang điểm, sau đó thu thập một ít đồ, chuẩn bị trở về Tướng phủ. Mộc Tịch Bắc phân phó nói.

Thanh Từ có chút kinh ngạc, nhưng không mở miệng hỏi gì, chỉ là đi đến sau lưng Mộc Tịch Bắc chải cho Mộc Tịch Bắc một búi tóc Phượng Tường tinh xảo, cài một cây trâm vàng Khổng Tước ngậm đông châu, cộng thêm hai cây trâm phượng vĩ.

Sau khi thu thập xong đồ đạc, Mộc Tịch Bắc cũng không dùng đồ ăn sáng, mà là mang theo Thanh Từ trực tiếp đi ra ngoài.

Bởi vì Ân Cửu Dạ cũng không phân phó không cho phép Mộc Tịch Bắc ra vào phủ Thái tử, cho nên lúc Mộc Tịch Bắc bước ra cửa phòng, cũng không có ai ngăn cản.

Chỉ là Mộc Tịch Bắc chưa đi được mấy bước, lại gặp phải Ân Cửu Dạ, trong lòng cả kinh, hắn làm sao lại trở về sớm như vậy?

Ân Cửu Dạ mang về hai thợ may, nghe nói là cao thủ ẩn cư, hình như định đo dáng người Mộc Tịch Bắc, để may gả y, sắc mặt cũng ít có ôn hòa.

Lúc nhìn thấy Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ sững sờ ở nơi đó, có điều vẫn mở miệng hỏi: Muốn ra ngoài à?

Mộc Tịch Bắc nhìn nam nhân trước mặt gật gật đầu, hai tên cao thủ ẩn thế chỉ âm thầm đánh giá Mộc Tịch Bắc một lần, liền lặng yên không tiếng động rời đi, đối với bọn họ mà nói, căn bản không cần thước đo, chỉ cần nhìn một chút là đã có thể tính ra kích thước chính xác rồi.

Đi đâu? Ngón tay Ân Cửu Dạ hơi cuộn lại.

Mộc Tịch Bắc vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên mở miệng nói: Về Tướng phủ.

Lúc nào trở về? Trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia hi vọng.

Sẽ không trở về nữa. Mộc Tịch Bắc nhịn xuống trái tim đau đớn kịch liệt, nhìn nam nhân bị thương trước mặt.

Qua ít ngày nữa ta phái người tới đặt sính lễ. Ân Cửu Dạ hơi cúi mắt, trầm giọng nói.

Mộc Tịch Bắc há to miệng, lại lạnh lùng nói: Ta sẽ không gả cho ngươi Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ không dám tin nắm chặt cổ tay Mộc Tịch Bắc, nhìn thẳng cặp mắt của nàng: Nàng lặp lại lần nữa.

Mộc Tịch Bắc muốn hất ra bàn tay của nam nhân, nhưng lại không hất được, chỉ nói: Ân Cửu Dạ, tỉnh lại đi, ta sẽ không gả cho ngươi!

Lực tay nam nhân mạnh mẽ trước nay chưa từng có, dường như có thể bóp nát xương cốt của nàng, nhưng lần này, Mộc Tịch Bắc lại không kêu đau.

Lý do. Cuối cùng Ân Cửu Dạ trầm giọng hỏi, nhìn Mộc Tịch Bắc hai con ngươi đen nhánh mà đỏ tươi, bên trong tràn ngập sự bi thương nồng đậm, đó là sự bị thương trước giờ chưa bao giờ có.

An Nguyệt Hằng đã xong rồi, ta cũng không cần đến ngươi nữa, cho nên chúng ta kết thúc đi. Mộc Tịch Bắc cười nói.

Nét mặt tươi cười như hoa kia, như một đóa anh túc nở rộ, ở trong ánh mắt đau lòng của nam nhân càng ngày càng tuyệt mỹ hơn.

Ta không tin. Ân Cửu Dạ khàn giọng mở miệng nói.

Dường như Thanh Từ cũng có chút kinh ngạc chủ tử mình vậy mà lại nói ra những lời này, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định an tĩnh lui xuống.

Ân Cửu Dạ, ngươi cho rằng ngươi làm bấy nhiêu đó đã có thể đả động được ta? Ta nhớ trước đó ta từng nói qua, ta cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi có thể làm cho ta yêu ngươi ta liền lưu lại, nhưng nếu như ta không yêu ngươi chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cùng ngươi đóng kịch lâu như vậy, nếu như không bứt ra, chính ta cũng sắp nhập vào vai diễn rồi. Mộc Tịch Bắc chanh chua là Ân Cửu Dạ chưa từng thấy qua.

Ân Cửu Dạ mím chặt đôi môi, trên trán nổi gân xanh, chỉ đứng đơ ở đó sững sờ nhìn Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc một đôi mắt lạnh lùng mà vô tình, tựa như nhìn người xa lạ, khiến Ân Cửu Dạ đau đến không muốn sống, một tay ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, quát ầm lên: Nàng nói dối, nàng nói dối!

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Cuống họng ta sưng lên... Bị cảm rồi... Ta đi dạo Tây Hồ xong liền bị cảm, một chân muỗi bao, chớ mắng ta, ta không thấy bình luận, thật sự....
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc