Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 240 - Chương 177

Trước Sau

break
Mộc Tịch Bắc đợi hồi lâu, cũng không cảm nhận được hơi thở quen thuộc, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện Ân Cửu Dạ cô đơn đứng ở nơi đó, cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu tình, lại có thể cảm nhận được người đầy cô tịch. Từ trước tới nay hắn đều là bá đạo không chỗ nào cố kỵ, thế nhưng bây giờ lại bởi vì mình, mà trở nên lo được lo mất cẩn thận từng li từng tí như thế:

Đứng ở đó làm gì vậy?

Ơ. Nàng giận mà. Giọng nói của Ân Cửu Dạ rất trầm thấp, ở trong bóng đêm yên tĩnh phá lệ êm tai.

Mộc Tịch Bắc vén chăn lên thở dài nói: Mau lên đây.

Ân Cửu Dạ động tác rất nhanh, cởi y phục xuống rất nhanh chui vào trong chăn, Mộc Tịch Bắc lườm hắn một cái, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn là cố ý, nam nhân này mặc dù quan tâm nàng, nhưng thực chất hung ác và bá đạo bên trong lại chưa từng thay đổi, chỉ có điều đối đãi với mình hắn thay đổi loại phương thức thôi.

Sự thật cũng chính là như thế, lúc mới đầu Ân Cửu Dạ cho rằng, Mộc Tịch Bắc là mềm không được cứng không xong, ngươi cường ngạnh, nàng sẽ càng quyết liệt hơn ngươi, nếu ngươi nhẹ nhàng, căn bản là không mở được trái tim của nàng, có được cũng chỉ là mặt trái thôi.

Nhưng về sau hắn lại phát hiện, sau khi cường ngạnh xé mở lòng của nàng rồi, nhất định phải giỏi về tranh thủ đồng tình của nàng khiến cho nàng mềm lòng.

Trên người mam nhân có hơi lạnh, dường như vì chính mình thành công mà mang theo tia mừng thầm, nhưng trong tâm Mộc Tịch Bắc lại chỉ có một nỗi chua xót, chẳng lẽ sống lại một đời, nàng vẫn như cũ không có được hạnh phúc sao?

Hay là, do nàng giết chóc quá nhiều, chung quy là báo ứng đến trên người mình, chỉ là nàng thật sự luyến tiếc người nam nhân này, người nam nhân đã vì nàng sinh vì nàng tử.

Ân Cửu Dạ vừa đi lên, liền gấp gáp ôm lấy Mộc Tịch Bắc, giống như cố ý muốn đem hơi lạnh trên người truyền cho nàng vậy.

Mộc Tịch Bắc rùng mình một cái, nhưng không đẩy nam tử ra, mà là nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, chàng thật là xấu, vậy mà lợi dụng lòng đồng tình của ta lên đây.

Trong mắt Ân Cửu Dạ hàm chứa ý cười, không nói gì, chỉ dụi dụi cổ Mộc Tịch Bắc, giống như đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi.

Ngày mai ta phải đi gặp Mộc Chính Đức. Mộc Tịch Bắc nói với Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Hoàng đế đã xử tội Ngũ Quốc công chưa? Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng hỏi.

Ngũ quốc công dùng số lượng lớn cửa hàng vàng bạc làm lợi thế, đổi lấy tính mạng cả tộc Ngũ Thị, chỉ có điều lại bị biếm thành thứ dân. Ân Cửu Dạ đáp.

Mộc Tịch Bắc gật đầu, không nói gì thêm.

Bởi vì thời tiết đã trở lạnh,nên hai người ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới dậy, sau khi Mộc Tịch Bắc thu thập thỏa đáng xong, Ân Cửu Dạ liền chuẩn bị xe ngựa đưa nàng đi Tướng phủ, có điều khiến Mộc Tịch ngoài ý muốn chính là, hắn cũng cùng nhau ngồi lên xe ngựa.

Mộc Tịch Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ân Cửu Dạ nhịn không được mở miệng hỏi: Sao chàng cũng đi?

Ân Cửu Dạ suy nghĩ một chút nói: Gặp nhạc phụ đại nhân.

Mộc Tịch Bắc bật cười vui vẻ, nhưng cũng không ngăn cản.

Đường phố Đế đô vẫn phồn hoa như trước đây, cũng không bởi vì chiến loạn mà trở nên hoang phế, ngược lại bởi vì bùng nổ chiến tranh, mà xúc tiến rất nhiều ngành nghề phát triển, trong lúc nhất thời, kinh tế mậu dịch Tây La lại tiến một bước dài về phía trước.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc vẫn nhớ đến lão nhân mình gặp hôm qua, rốt cuộc là người nào một lòng muốn mưu hại mình, mà nếu như phía sau An Nguyệt Hằng còn có độc thủ, vậy bọn họ sẽ tiếp tục ra tay với nàng? Hay là sẽ theo An Nguyệt Hằng tử vong mà từ bỏ ý đồ.

Xe ngựa một đường lái về hướng Tướng phủ, người Tướng phủ đương nhiên nhận ra vị Ngũ Tiểu thư từng được sủng ái của Tướng phủ, cho nên hai người một đường tiến vào cũng không bị ai ngăn cản.

Mộc Tịch Bắc đi không bao xa, người nhìn thấy đầu tiên lại là Mộc Hải Dung.

Mộc Hải Dung nhìn thấy Mộc Tịch Bắc một thân trang dung tinh xảo trở về, sắc mặt liền có chút khó coi, lại nhìn thấy Ân Cửu Dạ quan tâm nàng như thế, sắc mặt càng phẫn hận đến vặn vẹo.

Mộc Tịch Bắc không để ý đến tính toán của nàng ta, dù sao dựa vào địa vị của nàng giờ này ngày này cho dù không để ý tới nàng ta, cũng không có ai có thể bắt lỗi của nàng.

Hơn nửa năm không gặp ngũ tỷ tỷ, không ngờ ngũ tỷ tỷ trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, thậm chí còn mời được Thái tử điện hạ tự mình hộ tống, muội muội ta đây không thể không vạn phần hâm mộ. Mộc Hải Dung mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc đánh giá nàng ta một chút, cả người Mộc Hải Dung so với trước đó càng thanh tú hơn một chút, khuôn mặt vốn có hơi tròn giờ cũng đã nhọn cằm, khoác trên người áo gấm da chuột tám màu.

Thoạt nhìn thời gian Mộc Tịch Bắc không ở đây, nàng ta sống những ngày rất thoải mái.

Lần này tỷ tỷ trở về định ở lại mấy ngày, để ta cho người đi chuẩn bị phòng. Trong lời nói của Mộc Hải Dung nghiễm nhiên xem mình mới là thiên kim tiểu thư Tướng phủ, mà Mộc Tịch Bắc thì chỉ như một khách nhân xa lạ thôi.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một ý cười: Nửa năm không gặp muội muội, hình như muội muội trổ mã càng ngày càng xinh đẹp hơn.

Mộc Hải Dung lộ ra một nụ cười khinh thường, dường như không đem câu nói của Mộc Tịch Bắc để ở trong lòng, nhưng lại không nhịn được dương dương đắc ý.

Mộc Tịch Bắc nói tiếp:

Chỉ là đầu óc hình như lại không minh mẫn bằng lúc trước, vậy mà nói mấy lời mê sảng.

Vẻ mặt Mộc Hải Dung lập tức trở nên khó coi, nhìn Mộc Tịch Bắc, muốn mở miệng cãi lại, cuối cùng lại không biết nhớ tới cái gì, mà là cười mở miệng nói với Ân Cửu Dạ ở một bên.

Nghe nói gần đây Thái tử điện hạ đang bận việc đại hôn, muốn cưới tỷ tỷ của ta làm Thái Tử Phi.

Hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đều chỉ nhìn nàng ta không có mở miệng, Mộc Hải Dung tiếp tục nói: Ta khuyên ngài vẫn đừng uổng phí phần tâm này, e rằng vị tỷ tỷ này của ta sẽ không gả cho ngài đâu.

Đại khái là ánh mắt Ân Cửu Dạ quá mức áp lực cùng tĩnh mịch, nên Mộc Hải Dung không dám nhìn thẳng, đành phải cười đem ánh mắt rơi vào trên mặt Mộc Tịch Bắc, mang theo chế giễu chói mắt.

Tâm Mộc Tịch Bắc dừng một chút, xem ra, Mộc Hải Dung cũng biết chuyện nàng trúng cổ độc.

Không đợi Mộc Hải Dung đắc ý đủ, một bàn tay to đã bóp chặt lấy cổ nàng ta nhấc bổng nàng ta lên, Mộc Hải Dung bị lực đạo bất thình lình kinh hoảng mở to hai mắt, đợi đến lúc kịp phản ứng, mới phát hiện mình đã bị người bóp chặt yết hầu, không thể hô hấp.

Một đôi mắt đen của Ân Cửu Dạ tựa như lưỡi đao sắc bén, từng tấc một lăng trì Mộc Hải Dung.

Trong thời gian ngắn ngủi, Mộc Hải Dung bị nghẹn sắc mặt đỏ bừng, không thể hô hấp.

Các ngươi đang làm gì vậy? Thanh Quốc công chúa xa xa nhìn thấy nữ nhi mình lại bị người ta bóp chặt yết hầu, hiếm khi thấy mất đi trang nghiêm vốn có, kích động chạy tới.

Dung nhi....Dung nhi....Ngươi mau buông tay, mau buông tay. Thanh Quốc công chúa bước nhanh chạy tới muốn đẩy ra cánh tay Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn Thanh Quốc công chúa một cái, tiện tay ném Mộc Hải Dung văng ra ngoài, bởi vì nhận lấy lực đạo cực lớn, nên Mộc Hải Dung đâm vào một gốc đại thụ rất cứng, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt liền nhuộm đỏ tuyết trắng trên đất.

Bởi vì lực đạo quá mạnh mẽ, nên tuyết đọng trên cây đồng loạt rớt xuống, vùi lấp gần nửa người Mộc Hải Dung.

Thanh Quốc công chúa lập tức quay người chạy đến dưới tàng cây, nhìn nữ nhi bị trọng thương, quay đầu lại nhìn nhìn vẻ mặt tức giận của Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc sắc mặt bình tĩnh bên cạnh, giữa lông mày hiện lên vẻ tức giận.

Dung nhi, con sao rồi? Thanh Quốc công chúa nhìn Mộc Hải Dung sắc mặt trắng bệch, có chút lo lắng.

Mộc Hải Dung không nhịn được, lại phun ra một ngụm máu tươi, một tay ôm ngực, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát.

Ân Cửu Dạ cố chấp kéo tay Mộc Tịch Bắc, đứng vững ở trước mặt Thanh Quốc công chúa cùng Mộc Hải Dung, trầm giọng nói: Nàng sẽ không rời khỏi ta.

Thanh Quốc công chúa ngước mắt chống lại hai con ngươi đen nhánh nhuốm máu của Ân Cửu Dạ, hơi nheo lại hai mắt, mở miệng nói: Vậy cầu chúc Thái tử điện hạ và Vĩnh Dạ quận chúa vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu tới già.

Thanh Quốc công chúa cố ý nhấn mạnh hai từ cuối cùng, sắc mặt của Ân Cửu Dạ cũng không chuyển biến tốt đẹp, Mộc Tịch Bắc cũng bởi vì câu nói này của Thanh Quốc công chúa mà ngưng sắc mặt.

Thanh Quốc công chúa đỡ Mộc Hải Dung dậy, cùng tỳ nữ sau lưng dìu Mộc Hải Dung rời đi.

Ân Cửu Dạ cũng không mở miệng, chỉ đi theo Mộc Tịch Bắc đến thư phòng Mộc Chính Đức.

Cha. Mộc Tịch Bắc đẩy ra cửa thư phòng, liền nhìn thấy Mộc Chính Đức đã hơn nửa năm không gặp.

Mộc Chính Đức một thân áo dài màu đỏ thẫm, trong tay cầm ấm lô, đứng ở bên bàn đọc sách, hình như đang đánh giá một bộ chữ.

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mộc Chính Đức vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cùng nhau trở về, vội vàng thả xuống ấm lô trong tay, đi đến nghênh đón.

Bắc Bắc, con trở lại rồi, thế nào, mạnh khỏe cả chứ? Hình như Mộc Chính Đức trực tiếp làm ngơ Ân Cửu Dạ, trên dưới đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen, hỏi han ân cần, lo lắng không thôi.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ôm lấy Mộc Chính Đức, làm Ân Cửu Dạ nhìn thấy nhíu mày một trận.

Mộc Chính Đức quay đầu nói với Ân Cửu Dạ: Thái tử điện hạ, lão thần đã nhiều ngày không gặp nữ nhi, có thể xin Thái tử điện hạ tránh mặt một lát được không.

Ân Cửu Dạ cau mày nhìn Mộc Tịch Bắc, thấy nàng cũng không có ý giữ mình lại, đành phải đen mặt đi ra ngoài.

Sơ Nhất từ một nơi bí mật gần đó thu một màn này vào trong mắt, một tay ôm bả vai Sơ Nhị nói: Không thể tưởng được chủ tử lại có lúc kinh ngạc, chậc chậc, thật sự là khó có được.

Sơ Nhị liếc nhìn cánh tay trên vai mình, đang muốn hất xuống, Phó Dĩ Lam đi theo một bên nói nhất định phải thể nghiệm làm ám vệ là cảm giác gì vừa nhìn thấy vậy, lập tức trừng mắt lên, cả giận nói:

Sơ Nhất, ngươi làm gì Sơ Nhị ca ca của ta?

Sơ Nhất nhìn nhìn bản thân, lại tiếp tục khoác tay lên vai Sơ Nhị vẻ mặt thản nhiên:

Không làm gì a?

Không làm gì vậy sao ngươi cứ động tay động chân với Sơ Nhị ca ca của ta,

thì ra ánh mắt Thanh Từ chính là như thế, vậy mà lại coi trọng nam nhân bỉ ổi như vậy. Phó Dĩ Lam châm chọc nói.

Sơ Nhất nghe xong lời này lập tức xù lông, vén tay áo lên trừng mắt với Phó Dĩ Lam nói: Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!

Phó Dĩ Lam tự biết đánh không lại, trong nháy mắt liền núp ở sau lưng Sơ Nhị, Sơ Nhị bất động thanh sắc ngăn ở trước người Phó Dĩ Lam.

Hai người cứ im lặng đứng đối mặt nhau, Phó Dĩ Lam thấy vậy chen miệng nói: Sơ Nhị ca ca, huynh yêu gã bỉ ổi Sơ Nhất này à? Huynh cứ ái muội nhìn hắn như thế, ta sẽ ghen đấy.

Ánh mắt hai người đồng thời rơi vào trên người Phó Dĩ Lam, không đợi Phó Dĩ Lam mở miệng lần nữa, hai người liền bắt đầu ra tay.

Mộc Tịch Bắc quay người đóng cửa phòng lại, Ân Cửu Dạ thì đứng ngoài viện, tùy ý để tuyết trên cây rơi xuống bả vai của hắn.

Cha. Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng gọi Mộc Chính Đức một tiếng, thấy ông khí sắc không tệ, không khỏi hiện lên khuôn mặt tươi cười.

Ngồi đi, nửa năm không gặp, dường như gầy đi rất nhiều, Thái tử chăm sóc con ra sao, mà sắc mặt lại khó coi như vậy. Mộc Chính Đức có chút bất mãn nói.

Mộc Tịch Bắc nói: Cha, chuyện không liên quan tới hắn, là do thân thể của con không tốt.

Nói bậy, ta thấy trước kia khí sắc rõ ràng rất tốt, giờ còn chưa gả đi, mà con đã bắt đầu giải vây cho hắn rồi. Mộc Chính Đức bưng lên chén trà khẽ nhấp một ngụm, lời nói ra lại khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy ấm lòng.

Cha, lần này Hoàng đế phong thưởng Tướng phủ chúng ta như thế nào? Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.

Mộc Chính Đức chỉ trầm ngâm chốc lát rồi nói: Ngoài vàng bạc cùng châu báu, còn có một số khế đất, về phần phong thưởng quan tước, bị vi phụ cự tuyệt, vì vậy phong thưởng này liền chuyển đến trên người của Mộc phủ.

Cha là muốn nâng đỡ bản gia? Mộc Tịch Bắc rất nhanh liền lĩnh hội ra ý tứ của Mộc Chính Đức, bây giờ thân phận và địa vị của Mộc Chính Đức đã cực cao, cho dù gia phong nữa cũng sẽ không có tác dụng thực tế gì, cũng không bằng mượn cơ hội này bồi dưỡng bản gia.

Dù sao cũng có một tầng quan hệ huyết thống, mặc dù huyết thống này có khi còn không bằng mấy tâm phúc dưới tay vi phụ, nhưng nếu thân tộc đứng không vững trong triều, nhất định sẽ làm cho người ta chen chỗ trống. Mộc Chính Đức giải thích nói.

Mộc Tịch Bắc gật đầu tỏ rõ đã hiểu, liệt kê vinh nhục cùng hưng suy của từng gia tộc mà nàng đã gặp qua, thì không có gia tộc nào là gia tộc chỉ có một mạch, nếu không cũng không có khả năng xưng là đại tộc, hoặc là phi tần trong hậu cung, ở trong triều cũng phải dựa vào thế lực mẫu tộc.

Mặc dù lúc trước Mộc Chính Đức và Mộc gia đã tách nhà, nhưng những năm gần đây hai bên vẫn âm thầm ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa mượn mấy ngày tết mà nói, mấy năm nay Mộc Chính Đức đều mang người nhà đến Mộc phủ đón Tết, cho nên dựa theo thế cục hôm nay, Mộc Chính Đức bồi dưỡng bản tộc cũng là hợp tình hợp lý.

Vâng, như vậy cũng tốt, nếu không bây giờ An Nguyệt Hằng bị giết, Ngũ quốc công bị biếm thành thứ dân, trong triều mình cha độc đại, e là cha đã thành cái gai trong mắt Hoàng đế rồi. Mộc Tịch Bắc gật đầu nói.

Mộc Chính Đức gật gật đầu: Năm nay vẫn sẽ đến Mộc phủ đón tết, con định ở lại phủ Thái tử à?

Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, Mộc Chính Đức tiếp tục nói: Bắc Bắc con yên tâm, mặc dù Hoàng đế chậm chạp không chịu nhả ra, nhưng như lời con nói, bây giờ trong triều vi phụ cũng được coi là hết sức quan trọng, lại thêm nửa năm qua thanh danh của con cũng vô cùng tốt, uy vọng trong quân cũng khá cao, hơn nữa ngoại trừ vi phụ, người phe Thái tử cũng đều đang trình tấu lên Hoàng đế, bức bách Hoàng đế, cuối cùng vị trí Thái Tử Phi chỉ có thể là của con thôi.

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức đang nheo lại hai con ngươi, không biết đang tính toán cái gì.

Mộc Tịch Bắc chỉ trầm mặc chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: Cha, con sẽ không gả cho hắn.

Mộc Chính Đức có chút kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Mộc Tịch Bắc, mang theo dò xét.

Mộc Tịch Bắc hơi nhếch lên phấn môi, chống lại ánh mắt Mộc Chính Đức không nói gì.

Trong phòng nhất thời trầm mặc xuống, Mộc Chính Đức nghĩ nghĩ cuối cùng mở miệng nói: Lúc nào về đây, để cha cho người dọn dẹp lại viện của con, vì nghĩ con trở về muộn, nên chỉ quét dọn sơ sơ, nếu giờ trở về, ta sẽ bảo bọn hắn làm cẩn thận chút.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Được, nói chung thì khoảng mười ngày nữa con sẽ về

Mộc Chính Đức gật gật đầu: Không hối hận chứ?

Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ nhàng nói: Có lẽ có.

Mộc Chính Đức nhìn vẻ mặt Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày: Thật sự đã quyết định rồi?

Mộc Tịch Bắc không có trả lời, mà là nói thẳng: Một lát nữa cha nghĩ biện pháp nói với hắn đi, con thực sự không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhớ lại lúc nãy Mộc Hải Dung chỉ nói một câu, mà Ân Cửu Dạ đã có phản ứng lớn như vậy, Mộc Tịch Bắc đau lòng vô cùng, không biết nên mở miệng như thế nào, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể sống sót đây?

Mộc Tịch Bắc đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy nam nhân kia vẫn đứng thẳng tắp ở dưới tàng cây, trên vai rớt xuống không ít tuyết trắng, sắc mặt có chút đông lạnh.

Mộc Tịch Bắc đi về phía hắn, nhẹ nhàng phủi đi tuyết trắng trên vai hắn ôn nhu nói: Cha ta bảo chàng đi vào.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc sắc mặt liền dịu di, xoay người đi vào.

Sau khi Ân Cửu Dạ đi vào phòng, liền đứng ở chính giữa, Mộc Chính Đức vội vàng đứng lên nói: Tham kiến Thái tử điện hạ.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ không khỏi có chút khó coi, quay đầu nhìn về phía nữ tử ngoài cửa, mặc dù cửa đóng chặt, nhưng Ân Cửu Dạ lại không thể không hoài nghi có phải Mộc Tịch Bắc đã nói gì đó với Mộc Chính Đức hay không.

Trước đó thái độ của Mộc Chính Đức với hắn rõ ràng là mười phần ngạo mạn cùng đắc ý, tựa như cho một hạ mã uy, nhưng đúng là như thế, mới khiến cho hắn an tâm, bởi vì cái này chứng minh Mộc Chính Đức đúng là định gả Mộc Tịch Bắc cho hắn.

Nhưng bây giờ, Mộc Chính Đức lại hành đại lễ, gọi mình là Thái tử, mời hắn thượng tọa, phân rõ thân phận như vậy, dường như cho thấy trên thái độ có chuyển biến rất lớn.

Mộc Chính Đức thu phản ứng của Ân Cửu Dạ vào trong mắt, chỉ yên lặng châm trà cho hắn.

Ân Cửu Dạ lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: Ta muốn cưới Bắc Bắc.

Bàn tay đang châm trà của Mộc Chính Đức thoáng dừng lại, đặt ấm trà xuống, mở miệng nói: Thái tử điện hạ muốn cưới nữ nhi của ta tóm lại là phải biểu hiện một chút thành ý.

Bàn tay đang siết chặt của Ân Cửu Dạ có chút buông ra, nhìn khẩu khí của Mộc Chính Đức, dường như chỉ định làm khó dễ hắn một chút, nếu quả thật không có ý định gả Mộc Tịch Bắc cho hắn, như vậy hẳn phải trực tiếp cự tuyệt ngay từ đầu.

Ta phải làm thế nào? Ân Cửu Dạ trầm giọng hỏi.

Mộc Chính Đức lại thoáng nheo lại hai mắt nói: Như thế nào ngươi cũng có thể làm được?

Ân Cửu Dạ chỉ đơn giản ừ một tiếng, Mộc Chính Đức cũng không nói thêm gì, đứng dậy từ trên giá sách lấy xuống một cái hộp vô cùng tinh xảo, Mộc Chính Đức không mở hộp ra, nên không biết trong hộp chứa những gì.

Mộc Chính Đức chỉ đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ mở miệng nói: Đi theo ta.

Khi đi ra ngoài cửa, Mộc Tịch Bắc đang đứng chờ ở bên ngoài, dường như có chút kinh ngạc hai người lại ra ngoài nhanh như vậy, liền tiến lên nghênh đón: Hai người tính đi đâu à?

À, trong phòng có chút buồn bực, ta liền bồi Thái tử đi dạo một chút, Bắc Bắc thân thể con không tốt, đi về trước nghỉ ngơi đi. Mộc Chính Đức mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ta thấy có người rất bất mãn việc Bắc Bắc giấu Ân Cửu Dạ chuyện mình bị trúng cổ, ta cũng không giải thích nhiều, ta chỉ nói một câu, nếu đột nhiên có một ngày ngươi phát hiện mình bị ung thư thời kỳ cuối cách cái chết không xa, ngươi có thể không chút do dự đem tin tức này báo cho mẹ ngươi không?

Nếu như Bắc Bắc biết mình nhất định không sống được, cần gì phải để cho một người khác vì nàng mà lo lắng, có lẽ một mình nàng có thể chịu đựng tất cả đau xót, có thể bình tĩnh tiếp nhận tử vong, nhưng khi nhìn thấy Ân Cửu Dạ vì nàng mà ngày ngày đau khổ điên cuồng, mới là nỗi đau nàng không thể chịu đựng nhất, cho nên ta cảm thấy không nói cho hắn biết rất phù hợp nhân chi thường tình, cũng như màu đỏ tím, dù sao nếu như không thay đổi được kết quả, cần gì phải thêm một người cùng ngươi chịu đau khổ? Điểm xuất phát khác biệt mà thôi, không luận đúng sai, không cần thiết phải nhằm vào.
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc