Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 228 - Chương 165: Mộng Đẹp Hóa Thành Hư Không

Trước Sau

break
Đây là đương nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, đây là đạo lý trước giờ không thay đổi. An Nguyệt Hằng ánh mắt phức tạp mở miệng.

Mộc Tịch Bắc chỉ nhíu nhíu mày, không nói gì, mà An Nguyệt Hằng thì tiếp tục nói: Thế nào, ngươi nghĩ kỹ chưa, là muốn ở bên Trẫm cùng nhau bễ nghễ thiên hạ này, hay là muốn trở thành bia sống giống như những người này, một lần nữa cảm thụ vạn tiễn xuyên tâm.

Trong lời nói của An Nguyệt Hằng có hàm ý đặc biệt, dường như đang nhắc nhở Mộc Tịch Bắc tràng diện bi thảm vạn tiễn xuyên tâm mà chết trong kiếp trước.

Đa tạ ý tốt của Vương gia, sai lầm giống nhau ta sẽ không phạm lần thứ hai, cho nên hôm nay chỉ sợ sẽ khiến kỳ vọng của Vương gia thất bại rồi. Mộc Tịch Bắc nét mặt tươi cười như hoa, bờ môi phấn nộn giương lên, hai mắt không biết hớp hồn bao nhiêu người.

Đã như vậy, vậy đừng trách Trẫm không khách khí! An Nguyệt Hằng mang theo vài phần tức giận mở miệng nói.

Vương gia xin cứ tự nhiên. Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ vẫn đứng thẳng tắp, không có một chút ý tứ muốn trốn tránh.

Trong mắt An Nguyệt Hằng hiện lên một tia âm lãnh, cũng mang theo điên cuồng, vậy hãy cho tất cả bọn họ đi chết đi!

Bắn tên! Đem những loạn thần tặc tử phạm thượng làm loạn này bắn chết hết cho Trẫm, một tên cũng không để lại! An Nguyệt Hằng phân phó nói.

Tiếng nói của An Nguyệt Hằng rơi xuống, toàn bộ Hoàng cung không có một ai đáp lại, chỉ có một đoàn người đứng trên bậc thang nhìn trái lại nhìn phải, kéo ra cung tiễn, nhưng không bắn ra, dường như không làm rõ được tình huống.

An Nguyệt Hằng cau lại lông mày, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt, lần nữa mở miệng nói: Các ngươi không nghe thấy lời của trẫm sao, còn không mau động thủ!

Ba mươi vạn nhân mã mới xuất hiện sau này thuỷ chung không cử động, mũi tên vẫn luôn đặt trên dây cung, nhưng không có bắn ra.

Mấy tên tâm phúc của An Nguyệt Hằng đứng ở hàng trước, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, quay đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng có chút do dự mở miệng nói: Bệ hạ...

An Nguyệt Hằng không dám tin vung tay áo rộng thùng thình: Lư Dẫn Minh! Mau hạ lệnh cho bọn họ bắn tên, còn chờ cái gì nữa!

Lư Dẫn Minh chậm rãi ngẩng cái đầu vẫn luôn cúi thấp không thể thấp hơn, cũng đổi lại sắc mặt cung kính trước đó, thần sắc lúc này mang theo vài phần ngạo mạn cùng lạnh nhạt.

Lư Dẫn Minh, ngươi đang làm gì vậy! Còn không mau ra lệnh bắn tên! An Nguyệt Hằng cơ hồ gào thét ra.

Mộc Tịch Bắc tiến lên trước hai bước cười yếu ớt nói: Có lẽ là Vương gia bị thương, trung khí không đủ, thanh âm quá nhỏ, nên hãy để ta tới làm thay đi.

An Nguyệt Hằng sững sờ đứng ở nơi đó, còn chưa kịp phản ứng, cũng đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Mộc Tịch Bắc truyền đến: Lư Dẫn Minh, còn không sai người bắt hết những loạn thần tặc tử này đi! Nếu có người nào phản kháng, loạn tiễn bắn chết, giết không cần hỏi!

Cẩn tuân mệnh lệnh của Quận chúa. Lư Dẫn Minh rất cung kính hành lễ với Mộc Tịch Bắc, mà những binh lính kia đều căn cứ thủ thế của Lư Dẫn Minh tiến hành động tác.

Chỉ trong nháy mắt, những đại thần trước đó còn đang ăn mừng trên thảm đỏ lập tức bị người trói chặt hai tay, sắc mặt càng xám trắng khó coi, tựa như bị kích thích cực lớn.

Mấy người Ngũ quốc công mặc dù về sau có tỏ rõ lập trường, nhưng người của Lư Dẫn Minh vẫn trói bọn họ lại, mà Ngũ quốc công cũng không phản kháng, từ đầu đến cuối đều rũ xuống con ngươi.

Ông và Mộc Chính Đức tranh đấu cả đời, nhưng lại không thể không thừa nhận, cuối cùng ông chỉ có một chữ thua, không chỉ bởi vì ông vĩnh viễn kém hơn Mộc Chính Đức, mà ngay cả nữ nhi của ông vĩnh viễn cũng đấu không lại Mộc Tịch Bắc, cho nên, trận này thắng thua còn có cái gì phải bàn?

Mặc dù lúc trước ông đi lầm đường, Ngũ gia cũng vì lựa chọn của mình mà đi vào vực sâu trước nay chưa từng có, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy nữ nhi mình ông lại đột nhiên thanh tỉnh, giống như là đâm đầu xuống sông, chỉ trong chớp mắt, đã cảm thấy lạnh thấu xương.

Lúc này liền bắt đầu xem lại và phán đoán thế cục, cho rằng nếu như tiếp tục đi theo An Nguyệt Hằng, cuối cùng Ngũ gia tất vong, tất cả mọi người phải chết, bởi vì An Nguyệt Hằng không phải Hoàng đế đơn giản, thời kì cường thịnh Ngũ Khang đều đấu không lại hắn, huống chi là Ngũ Khang nghèo túng như hiện giờ.

Mà nếu như ở thời điểm này, vì Mộc Tịch Bắc bỏ ra một chút lực, mặc dù đợi đến khi Hoàng đế trở về, cũng sẽ tính sổ với Ngũ gia, nhưng dù sao Ngũ gia vẫn còn chút vốn liếng, chỉ cần ông ta nguyện ý lấy lợi ích trao đổi, tất cả mọi người trong Ngũ gia vẫn có thể sống sót, cho dù không có quyền thế, nhưng chỉ cần còn mệnh, mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi!

An Nguyệt Hằng không dám tin đứng ở trên bậc thang, quan sát tình cảnh phía dưới, nhưng trong lòng lại đang lặp đi lặp lại một câu, Lư Dẫn Minh vậy mà cũng phản bội hắn, Lư Dẫn Minh vậy mà cũng phản bội hắn quy thuận Mộc Tịch Bắc!

Ha ha ha ha ha! Điều này sao có thể, điều này sao có thể! Băng tóc song long trên đầu An Nguyệt Hằng dường như vì hắn phát cuồng mà bị rơi xuống đất, trong nháy mắt cả người tóc tai bù xù, vô cùng chật vật.

Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên sân, Lư Dẫn Minh căn bản không phải kẻ lâm thời phản bội gì cả, mà là một quân cờ Mộc Tịch Bắc đã sớm tỉ mỉ sắp đặt, kiếp trước An Nguyệt Hằng hắn có thể có Ngân Bình có Ngũ Thanh Thanh, kiếp này lại có Thanh Quốc công chúa, có Ngũ Lưu Ly, Ngũ Tư Tư.

Thì sao Mộc Tịch Bắc nàng lại không có? Nàng nói rồi, nàng học mọi thứ rất nhanh, An Nguyệt Hằng nghiễm nhiên cho nàng nhiều ví dụ như vậy, thì sao nàng lại không học được, cho nên nàng cũng có, vô luận là bố trí trước, hay bây giờ mới bày ra, nàng có Ngân Bình, có Bạch Trúc, có A Tam, có Ngũ quốc công, còn có Lư Dẫn Minh!

Mặc kệ là thật tâm hay giả dối, cũng mặc kệ là vì lợi ích thúc đẩy hay là không rõ mục đích, tóm lại, giờ khắc này, những người này đều là lợi thế trong tay nàng, cũng đủ để cùng An Nguyệt Hằng chơi một trận đánh cược kinh thiên!

Lư Dẫn Minh làm người trầm ổn, từ đầu đến cuối không lộ ra ngoài, mặc dù so ra có thể kém Tề Tuấn giả dối đa đoan cũng không có bao nhiêu thủ đoạn, nhưng từ đầu đến cuối lại che dấu vô cùng tốt, khiến cho người ta không thấy rõ nông sâu, mà hắn có thể sống đến hôm nay, ngoại trừ cẩn thận che giấu tâm tư của mình, còn có một điểm, đó là hắn phán đoán thế cục lợi hại cực kì chuẩn, chính bởi vì nắm rõ thế cục trước mắt, mới có thể khiến cho hắn đưa ra một sự lựa chọn chính xác.

Mặc dù cái chết của mấy người gia chủ Lư gia cùng Lư Dẫn Ngọc đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với Mộc Tịch Bắc, nhưng Mộc Tịch Bắc lại ở trong những điều này vô tình phát hiện một sự kiện, đó chính là Lư Dẫn Minh là một người bạc tình bạc nghĩa, hoặc đây đại khái là có liên quan đến cách giáo dục của Lư gia, một gia đình ngụy quân tử, thoạt nhìn thì là huynh hữu đệ cung (Anh em hòa thuận thân ái tôn kính lẫn nhau), phụ từ tử hiếu, nhưng trên thực tế chỉ là thứ giả tạo mặt ngoài mà thôi, điều này cũng khiến trong lòng của hắn nảy sinh chán ghét.

Hắn là trưởng tử Lư gia, nhìn thấy đầu tiên chính là phụ mẫu dối trá, về sau lại được tiếp nhận loại giáo dục này, cũng học được ngụy trang, đối với đệ đệ muội muội của mình cũng chỉ giả vờ sủng ái bảo hộ, cho nên trong những người này Lư Dẫn Minh lại là một người có tâm tư thâm trầm nhất, cũng là một người có tình cảm đạm mạc nhất.

Lư gia bây giờ danh vọng đã hủy hết, càng không có thực quyền gì nhiều, cho nên Mộc Tịch Bắc sớm hứa cho Lư Dẫn Minh lợi ích lớn, Lư Dẫn Minh tự nhiên đi theo làm tùy tùng, đây cũng là nguyên nhân Mộc Tịch Bắc vẫn không động vào Lư Dẫn Minh, cũng không phải vì chỉ có Lư Dẫn Minh không chủ động trêu chọc tới nàng.

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đứng sóng vai, không gợn sóng nhìn An Nguyệt Hằng một mình nổi điên, không có mở miệng.

An Nguyệt Hằng mặc dù nổi điên, nhưng không phải điên thật, sau khi cười to một hồi, liền nói với Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ: Các ngươi đừng nên đắc ý quá sớm, trên người của các ngươi đều...

Mộc Tịch Bắc tự nhiên biết An Nguyệt Hằng muốn nói cái gì, lúc này lập tức ngắt lời nói: Bắn tên!

Mưa tên từ bốn phương tám hướng đồng loạt bắn về phía An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng rút ra cây đao bên hông thị vệ bên cạnh, cản mũi tên bắn tới, mà vị trí bị Ngũ Thanh Thanh đâm một đao, lại bởi vì động tác quá lớn, mà không ngừng chảy máu, An Nguyệt Hằng cả người bẩn thỉu, nhìn vô cùng chật vật.

An Nguyệt Hằng vẻ mặt dữ tợn nhìn nữ tử xinh đẹp dưới đài, nàng ta hủy đi giấc mộng Hoàng đế của mình, hủy đi đại điển đăng cơ của mình, An Nguyệt Hằng hắn quyết sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

An Nguyệt Hằng huýt sáo, vậy mà bốn phương tám hướng xuất hiện một nhóm hắc y nhân, từng người võ công cao cường, lẻn vào trong đám người, tức khắc đã tử thương một mảnh.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, đây đều là tử sĩ của An Nguyệt Hằng, là tử sĩ dùng ngàn vàng bồi dưỡng ra, khác với sát thủ, sát thủ là đi chấp hành nhiệm vụ cho An Nguyệt Hằng, mặc dù cũng trung thành với hắn, nhưng lại không thể sánh nổi với tử sĩ, bởi vì tử sĩ từ nhỏ đã bị rót vào một loại tư tưởng, đó chính là tuyệt đối trung thành với An Nguyệt Hằng, vì hắn mà chết là một chuyện vô cùng vinh quang!

Mà giờ khắc này An Nguyệt Hằng cũng đã hiểu ra một sự kiện, đó chính là ở trong hoàng cung này hắn cơ hồ có thể xem là tứ cố vô thân, nếu như Lư Dẫn Minh là phản đồ, như vậy mấy nơi bố trí cạm bẫy cùng nhân mã trong cung, nhất định đều đã bị Mộc Tịch Bắc diệt trừ, cũng liền mang ý nghĩa, lời nói vừa rồi của Mộc Tịch Bắc toàn bộ là sự thật.

An Nguyệt Hằng chỉ cảm thấy cước bộ của mình đã có chút phù phiếm, ông trời đúng là cho hắn một cái tát thật to, tại ngay lúc này, lại khiến cho tất cả mọi thứ hắn vất vả gầy dựng ầm ầm đổ sụp.

Ân Cửu Dạ lấy qua một bộ cung tên trong tay một thị vệ, giương cung, kéo dây, nhắm ngay An Nguyệt Hằng được một vòng người áo đen ngăn ở phía sau, hai mắt lóe ra hào quang chói sáng.

Vút! Một tiếng, ba mũi tên trong tay Ân Cửu Dạ cùng nhau bay ra, phân biệt vọt về phía An Nguyệt Hằng.

Võ công của An Nguyệt Hằng rốt cuộc cũng không tệ, rất nhanh liền giật mình thấy mũi tên sắc bén trong gió, ba đạo hàn quang phá vỡ không khí, ở trong mắt của hắn chụm lại thành một chấm tròn cực nhỏ, lao nhanh về phía hắn.

Một gã tử sĩ nhanh chóng bắn ra một mũi tên để ngăn cản, lại không ngờ mũi tên của Ân Cửu Dạ lại đi chệch hướng, bắn về phía đùi An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng cũng nhanh chóng lách mình né tránh một mũi tên, nhưng bởi vì Ân Cửu Dạ bắn một phát ba tên, cho nên một mũi tên còn lại nhắm thẳng vào ngực của hắn.

Trong lúc nhất thời An Nguyệt Hằng bị vây trong hoàn cảnh rất nguy hiểm, một mũi tên nhằm vào bắp đùi của hắn, một mũi tên lại nhằm vào ngực hắn.

Phập một tiếng, thanh âm mũi tên xuyên qua da thịt, đùi của An Nguyệt Hằng bị một mũi tên xuyên qua, chảy máu không ngừng, một màn này trong nháy mắt làm cho mọi người sợ ngây người, mũi tên này, rõ ràng xuyên qua toàn bộ bắp đùi của hắn, cái này cần nội lực thâm hậu bao nhiêu!

Về phần mũi tên trước ngực, trong nháy mắt mũi tên lao về phía An Nguyệt Hằng, một tên tử sĩ bên cạnh An Nguyệt Hằng lập tức phi thân lên, chắn trước mặt An Nguyệt Hằng, nhưng đồng thời cũng khiến người ta khiếp sợ chính là, mũi tên kia sau khi đâm xuyên qua tử sĩ, vậy mà vẫn như cũ cắm vào thân thể An Nguyệt Hằng nửa tấc.

Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ long ỷ Xích Kim chế tạo tinh mỹ tuyệt luân, trên màu vàng lấp lánh, nở rộ nhiều đóa Hồng Mai, nhìn vô cùng chói mắt.

An Nguyệt Hằng đẩy ra tử sĩ trước người, để cho hắn tách khỏi người mình, mũi tên móc câu tàn phá da thịt trước ngực hắn, trong nháy mắt phun ra từng đoá hoa huyết sắc, giống như dòng suối nhiễm màu đỏ.

Thi thể tử sĩ té ngã trên mặt đất, mà An Nguyệt Hằng bởi vì bị hai mũi tên, lung lay đứng không vững liền lăn từ trên bậc thang của điện Kim Loan xuống dưới, dừng lại ở bậc thang cuối cùng.

Đánh nhau trên sân cũng không vì An Nguyệt Hằng rơi xuống mà dừng lại, những tử sĩ kia giống như máy móc không có tình cảm, ở trong đám người chém giết, mà kết quả sau cùng cũng chỉ là bị chặt thành bùn nhão mà thôi.

An Nguyệt Hằng lại phun ra một ngụm máu tươi, phun ở trên bậc thang kim sắc, lư hương toa nghê bên cạnh vẫn như cũ tản ra hương thơm nhàn nhạt, toàn bộ đại điện vẫn như cũ là vàng son lộng lẫy, bởi vì bị dính máu, mà có vẻ càng quyền thế mê người hơn.

An Nguyệt Hằng dựa vào trên bậc thang, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, trên ngực vẫn không ngừng chảy máu, hắn có thể cảm nhận được, đó giống như sinh mệnh của hắn đang chảy, mà một tên trên đùi, trực tiếp xuyên qua xương cốt của hắn, thống khổ xương cốt, có thể so với vạn tiễn xuyên tâm, cảm giác nóng bỏng thiêu đốt làm cho hắn chạm một cái cũng không dám chạm.

An Nguyệt Hằng cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi cao cao trên đỉnh đầu, hai mắt đỏ bừng, long ỷ kia ở dưới ánh đèn vàng son lộng lẫy vẫn tản ra hào quang chói sáng, An Nguyệt Hằng siết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng, từng bước một bò lên trên.

Không. Hắn là tân đế Tây La này, không! Hắn là An Nguyệt Hằng, hắn sẽ không thua!

An Nguyệt Hằng từng bước một leo lên phía trên, ngay cả sức lực đứng lên đều không có, nhưng vẫn như cũ không chịu từ bỏ hoàng vị kia, những nơi hắn bò qua để lại một đường máu thật dài, nhìn thấy mà giật mình.

Hình như vì quá đau, An Nguyệt Hằng mới leo đến nửa đường thì dừng lại một hồi, bàn tay to ôm ngực, nhưng máu ở ngực lại giống như không ngăn được, theo khe hở ngón tay không ngừng nhỏ giọt chảy ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy An Nguyệt Hằng như vậy thoáng nhăn đầu chân mày, nhìn An Nguyệt Hằng không có mở miệng.

Ân Cửu Dạ nhìn vẻ mặt Mộc Tịch Bắc, lại kéo ra cung tên, Mộc Tịch Bắc lại nói: Lưu hắn một mạng.

Ân Cửu Dạ động tác cứng đờ, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, ý đồ từ trên mặt của nàng tìm ra lý do làm như vậy.

Mộc Tịch Bắc cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không có khác thường, cũng không giải thích lại.

Nếu như An Nguyệt Hằng thật sự hạ sinh tử cổ ở trên người hắn và nàng, như vậy nếu có thể không giết hắn, nàng nhất định sẽ không giết hắn!

Bởi vì nàng cũng muốn sống, tiếp tục được sống bên cạnh nam nhân này.

An Nguyệt Hằng dường như đã dự liệu được động tác của hai người sau lưng, trong mắt dâng lên một ý cười đạt được, tiếp tục gian nan bò lên trên.

Mộc Tịch Bắc từng bước một đi về phía An Nguyệt Hằng sắp leo lên đến một nửa bậc thang, mắt thấy Mộc Tịch Bắc cách mình càng ngày càng gần, An Nguyệt Hằng cũng không để ý tới, từ đầu đến cuối kiên trì, mà cái chân bị thương cơ hồ đã muốn phế đi, hoàn toàn kéo lê trên mặt đất, cả người đầy máu, cũng không còn nhìn thấy Nhiếp Chính Vương ngọc thụ lâm phong, dưới một người trên vạn người của ngày xưa nữa.

Ngay khi Mộc Tịch Bắc đứng trên bậc thang cuối cùng, tràng diện lại phát sinh biến cố, Bạch Trúc đột nhiên mang người vọt vào, đem An Nguyệt Hằng bảo hộ ở sau lưng, nói to với An Nguyệt Hằng: Vương gia cố chống đỡ, ta đã đưa thư cho tướng sĩ ngoài thành, bọn hắn rất nhanh sẽ đến đây chi viện.

Dường như An Nguyệt Hằng có chút kinh ngạc, ở thời điểm này, Bạch Trúc lại còn chân thành với hắn, không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nói: Không cần lo cho ta, các ngươi mau đi đi!

Bạch Trúc lại chỉ lo bảo hộ An Nguyệt Hằng ở sau lưng, không cho bất luận kẻ nào xông lên tổn thương An Nguyệt Hằng, một thân áo trắng rất nhanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ, trên mặt cũng bị máu bắn loang lổ.

An Nguyệt Hằng trong lòng khẽ động, nhìn Bạch Trúc sắp không chống đỡ nổi hô to: Bạch Trúc, đến bên cạnh ta!

Bạch Trúc quay đầu liếc mắt nhìn An Nguyệt Hằng nằm rạp trên mặt đất, do dự trong chớp mắt, lại nghe thấy An Nguyệt Hằng giận dữ hét lên: Mau!

Bạch Trúc rút ra kiếm đang đâm xuyên một thân thể, nhanh chân đi đến bên người An Nguyệt Hằng, một tay An Nguyệt Hằng nắm chặt cánh tay Bạch Trúc, không nói gì.

Ngay tại chớp mắt này, vị trí bậc thang mà An Nguyệt Hằng đang nằm đột nhiên phát ra tiếng động ầm ầm, lại nhìn lại, bậc thang kia chớp mắt di động, không ngờ phía dưới lại là một ám đạo, An Nguyệt Hằng và Bạch Trúc cùng nhau rơi xuống dưới!

Mộc Tịch Bắc đứng ở nơi đó không hề động, mà Lư Dẫn Minh thì không dám tin trừng lớn hai mắt, tiến lên mấy bước, ghé vào trên bậc thang vừa rồi, dùng sức gõ gõ, nhưng lại không tìm thấy động tĩnh gì!

Mộc Tịch Bắc vẫn như trước không có biểu tình, mà toàn bộ tràng diện trong nháy mắt sôi trào, phần lớn đều nghị luận An Nguyệt Hằng đã biến mất như thế nào.

Dường như Lư Dẫn Minh cũng có chút choáng váng, không ai ngờ được An Nguyệt Hằng vậy mà lại chạy đi như vậy, nếu như hắn thật sự chạy đi như vậy, chẳng phải là lưu lại một hậu hoạn cực lớn, có lẽ Mộc Tịch Bắc không sợ An Nguyệt Hằng sẽ trở về trả thù, thế nhưng Lư Dẫn Minh hắn nhất định không phải đối thủ của An Nguyệt Hằng.

Ngũ quốc công đại khái cũng có suy nghĩ như vậy, so với những người từ trước đến nay đã đối nghịch với An Nguyệt Hằng, thì hắn chắc chắn sẽ thống hận những kẻ mà tại thời điểm hắn sắp thành công, lại ngang nhiên giẫm hắn một cước, phản bội hắn, trong lúc nhất thời tâm của Ngũ quốc công lại bắt đầu treo lên.

Quận chúa, giờ nên làm gì đây! Có cần phái người đuổi theo không! Lư Dẫn Minh đi đến bên cạnh Mộc Tịch Bắc, ngữ khí thâm trầm, lại đem cảm xúc lo lắng che dấu vô cùng tốt.

Mộc Tịch Bắc liếc Lư Dẫn Minh, yếu ớt mở miệng nói: Gấp cái gì?

Lư Dẫn Minh bị câu nói này nghẹn nói không ra lời, nhưng cũng bởi vì câu nói này của Mộc Tịch Bắc mà an tâm hơn, cẩn thận suy nghĩ tâm tư của Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ nhàng mở miệng, cũng không biết là ai đang nói chuyện:

An Nguyệt Hằng quả thật là mánh khoé thông thiên, vậy mà có thể đào ám đạo thông đến Kim Loan điện của Hoàng đế, đối với hoàng vị này không thể không nói là dụng tâm lương khổ.

Lư Dẫn Minh không có mở miệng, mà một hồi khôi hài trong cung cũng đã kết thúc, tất cả đại thần làm loạn đều bị truy nã, vẻ mặt u ám nặng nề, cùng hoa phục trên người thật không tương xứng, nhưng cũng có không ít người còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, dường như là vì vừa rồi Bạch Trúc đã mang đến cho bọn họ hi vọng lớn lao.

Mộc Tịch Bắc lại cười nói: Đừng đợi nữa, cái gọi là cứu binh sẽ không đến đâu.

Một câu, làm cho những người trong lòng còn chứa hi vọng nháy mắt lòng như tro tàn, nhìn nữ tử khuynh thành tuổi còn nhỏ lại từng bước một làm cho An Nguyệt Hằng phải chạy trối chết kia, trong lòng vô cùng hối hận, tất cả chuyện này rốt cuộc là xuất từ tay ai, nếu như thật sự xuất từ tay nữ tử này, vậy thì thật sự là đáng sợ.

Nếu như sớm biết nàng ta đùa bỡn quyền mưu cao minh như thế, như vậy lúc trước bọn họ nên đi theo Thái tử hoặc là Mộc Chính Đức, vì sao bọn họ lại bị phồn vinh nhất thời mê mắt, mà theo An Nguyệt Hằng đi đến tuyệt lộ như hôm nay!

Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ nói: Đi thôi, còn lại giao cho bọn hắn giải quyết đi.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu, kéo tay Mộc Tịch Bắc rời khỏi Hoàng cung tụ tập trọng binh, mà hai người vừa rời đi, liền có người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Không phải nói Thái tử cùng Thái Tử Phi phu thê tình thâm sao, làm sao lại từ biên cảnh chạy về đây, chẳng lẽ chiến sự biên cảnh đã xong rồi.

Ta cũng không biết, có điều Thái tử đối với Vĩnh Dạ quận chúa đúng thật là tốt, ta thấy Vĩnh Dạ quận chúa này cũng không tệ, cùng Thái tử quả thực là trời đất tạo nên một đôi.

Thật ra ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nghe nói Thái Tử Phi vì Thái tử mà bị Bắc Bang bắt làm con tin, đến nay còn chưa rõ tin tức, còn nghe nói Thái tử vì thế mà cực kỳ bi thương, thương tâm khó nhịn.

Thanh Từ nghe vậy, tức giận không thôi, đi đến trước mặt mấy người rút kiếm ra nói: Thái Tử Phi chó má gì, nói hươu nói vượn! Nếu nhìn thấy nàng ta, ta sẽ chém nàng ta đầu tiên!

Mấy người vừa thấy, lập tức im bặt, Thanh Từ thì thở phì phò, Thái Tử Phi chó má, cũng dám đoạt nam nhân với tiểu thư, Thanh Từ vẫn không quên hình ảnh ngày đó tiểu thư sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi đâu.

Thanh Quốc cùng Đồng La Quốc kỳ thật vẫn chưa tiến công đất Bắc Yến, bởi vì Ân Cửu Dạ đã từng cứu Tam thái tử Đồng La Quốc, trước đó, Mộc Tịch Bắc lại lấy được liên hệ với Tam thái tử Đồng La Quốc, Tam thái tử đáp ứng nếu như Thanh Quốc định tiến công Bắc Yến, nhất định sẽ ngăn chặn Thanh Quốc.

Cho nên, bây giờ đất Bắc Yên vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước, mà hai nước giao chiến lại là Đồng La Quốc và Thanh Quốc.

Mà trăm vạn đại quân giả bộ dời về Bắc Yến, kì thực là vòng đến phía tây cửa thành Nam Tam của Đế đô giao thủ cùng An quân.

Mà hơn trăm vạn đại quân đang đóng quân bên ngoài thì dưới sự trợ giúp của Lư Dẫn Minh, liền phá thành mà vào, đại quân vừa vào cửa thành, nhanh chóng nhận được bách tính Đế đô ủng hộ, bách tính thương gia đều nhường đường, thậm chí có không ít bách tính thật thà chất phác còn cầm bó đuốc, theo đội ngũ cùng nhau tiến đánh phản quân.

Phản quân trong ngoài hoàng thành với khí thế sét đánh lôi đình lập tức bị quét sạch, mấy chục vạn người đầu hàng, lần này phản loạn kéo dài chừng nửa năm, phát sinh ôn dịch, bệnh tật, loạn đảng, mưu phản, công thành, yêu sách, trời phạt, một loạt sự kiện trọng đại để lại ảnh hưởng không nhỏ, khiến vô số dân chúng mất mạng, khiến Hoàng đế phải rời kinh, khiến đại quân di chuyển, khiến Đế đô bị trói chặt.

Mặc dù thời gian không quá dài, nhưng có thể nói đây là một đợt phản loạn ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử Tây La, vì thế trên sử sách Tây La gọi lần phản loạn này là An thị chi loạn, bởi vì trên yêu sách xưng An Nguyệt Hằng là kết quả của loạn luân, cho nên thiên cơ cảnh báo lấy An thị làm danh, biểu thị nhân vật chính của lần phản loạn này chính là An Nguyệt Hằng.

Mà Mộc Tịch Bắc bởi vì trong một loạt kế hoạch thủ thành công thành đoạt thành, mưu tính sâu xa, đưa đến tác dụng trọng yếu, cho nên mặc dù không đích thân ra chiến trường giết địch, nhưng lại bởi vì dụng binh như thần, thiện lộng quyền thuật, nên cũng được ghi vào sách sử, chỉ có điều hậu nhân đối với vấn đề nữ tử lộng quyền khen chê không đồng nhất, thế nhân tự có kết luận.

Trở lại trước mắt, trong thời gian nửa năm này Mộc Tịch Bắc cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, điều hành thích đáng, tính cả Bắc Yến vương, Bắc Yến Vương thế tử, Nam Yến Vương thế tử, phó tướng Triệu Loan Kiệt, bọn người Ngũ quốc công, Lư Dẫn Minh liên thủ chế trụ phản loạn, cũng được tán dương khắp nơi.

Mà đám người Mộc Chính Đức một đường thoát đi, bởi vì Đế đô truyền đến tin tức thắng lợi, nên liền bắt đầu đại quy mô quay lại, một đường xuôi nam, trở về Đế đô.

Một trận gió tanh mưa máu cứ như vậy dần dần hạ màn kết thúc, những anh hùng vô danh hi sinh sẽ được dung nhập năm tháng vàng son của lịch sử, mà những đại thần gian nịnh, cũng sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.

Ân Cửu Dạ đưa Mộc Tịch Bắc về phủ thái tử, đã lâu chưa tới nơi này, nên có chút mới lạ, Mộc Tịch Bắc an tĩnh bị nam nhân nắm tay, cũng không hỏi đến chiến sự Bắc Bang, Ân Cửu Dạ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng cảm thụ ánh chiều tà chiếu vào trên thân hai người, trên mặt đất kéo ra hai cái bóng thật dài.

Bởi vì hai người đều phong trần mệt mỏi, cho nên đều tự mình tắm rửa một chút, rồi dùng chút cơm canh.

Thời tiết đã trở lạnh, trong phòng đã đốt lò sưởi, Ân Cửu Dạ tùy tiện khoác lên một bộ trường bào, lộ ra lồng ngực tráng kiện, Mộc Tịch Bắc cũng ngoan ngoãn thay lại một bộ trung y màu băng lam.

Hai người ngồi ở trước bàn, an tĩnh dùng bữa.

Đồ ăn rất đơn giản, bốn món ăn một món canh, đều rất tinh xảo.

Đầu tiên là bới cho Ân Cửu Dạ một nữa chén cơm, sau đó mới bới cho mình một chén, hai người ngồi đối diện nhau, vô cùng ấm áp.

Ân Cửu Dạ thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc không nói chuyện, nhưng cũng không ăn nhiều.

Có lẽ là trong nửa năm này có chút xóc nảy mệt nhọc, nên khẩu vị Mộc Tịch Bắc kém đi rất nhiều, nhìn đồ ăn trên bàn thật sự cũng không muốn ăn cái gì, nên cũng không miễn cưỡng chính mình, chưa ăn được bao nhiêu, đã để chén xuống, đánh giá nam nhân đối diện, vẻ mặt ấm áp.

Ân Cửu Dạ nhìn cơm còn lại trong chén của nàng, hơi nhíu mày trầm giọng nói: Không hợp khẩu vị à?

Mộc Tịch Bắc lắc đầu: Không có, ăn không vô.

Ân Cửu Dạ cũng để chén xuống, không ăn nữa, Mộc Tịch Bắc ôn nhu nói: Sao vậy?

Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc một lát, đứng dậy đi ra ngoài, Mộc Tịch Bắc sững sờ, cũng không biết hắn muốn đi đâu.

Chỉ là không bao lâu, Ân Cửu Dạ đã bưng một chén cháo loãng trở về, đơn giản, chỉ là một chén cháo hoa bình thường, còn mang theo một mùi khét.

Ân Cửu Dạ đem chén cơm còn thừa của Mộc Tịch Bắc đổ vào trong bát của mình, lại múc cho Mộc Tịch Bắc một nửa chén cháo loãng, quấy quấy thìa nói: Ăn thêm chút nữa.

Mộc Tịch Bắc đem vùi đầu rất thấp, cầm lấy thìa liền đưa vào trong miệng, nước mắt lại bất tri bất giác rơi vào trong chén, lúc đầu là chén cháo rất thanh đạm, bây giờ lại có thêm mùi vị mặn chát nhàn nhạt.

Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc chỉ biết vùi đầu ăn, lông mày đẹp mắt vặn thành một đường, một tay kéo Mộc Tịch Bắc đến trên đùi của mình.

Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ kia, nụ hôn phô thiên cái địa liền rơi xuống.

Mộc Tịch Bắc vòng lấy cổ của nam nhân, nhắm chặt hai mắt đáp lại nụ hôn thô lỗ của nam nhân, nhiệt độ trong phòng không ngừng ấm lên, hai cái chén trên bàn cũng rơi xuống đất.

Bàn tay to của nam nhân trượt vào y phục hơi mỏng của nữ tử, ở trên da thịt tinh tế không ngừng du tẩu.

Tiếng thở dốc của hai người dần dần tăng thêm, y phục cũng dần dần rơi xuống, bàn tay to của Ân Cửu Dạ rất nhanh mò lên gò hương mềm mại kia, chỉ cảm thấy bụng dưới xiết chặt, trong hơi thở đều là mùi thơm nhàn nhạt trên người nữ tử, khiến hắn nhất thời tâm thần nhộn nhạo.

Khi da thịt tuyết trắng trần trụi trong không khí, Ân Cửu Dạ gầm nhẹ một tiếng, ôm ngang Mộc Tịch Bắc lên trên giường.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Niên hội phiếu phiếu ~ Lạp lạp lạp lạp lạp lạp ~

o(n_n)o Xin cho phép ta ở đây bán cái manh, mặc dù nói bán manh đáng xấu hổ, nhưng mấu chốt là bán manh dễ dùng ~!
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc