Đám người đều đứng chờ ở trước doanh trướng của Bắc Yến vương, nhưng trái chờ phải đợi cũng không đợi được kết quả, vì thế Mộc Tịch Bắc đành phải mở miệng nói với mọi người: Đều về nghỉ ngơi trước đi, ít ngày nữa An Nguyệt Hằng sẽ lại phái đại quân đột kích, nếu như các ngươi không tĩnh dưỡng thật tốt, nhất định sẽ ứng chiến rất mệt mỏi.
Nhưng mà... Triệu Loan Kiệt và Phó Dĩ Lam không hẹn mà cùng mở miệng.
Ngũ Tư Tư dựa ở trong ngực Triệu Loan Kiệt mở miệng nói: Loan Kiệt, đừng làm loạn thêm, bây giờ Vương gia bị bệnh, huynh chính là trụ cột toàn quân, nghỉ ngơi thỏa đáng mới là việc cấp bách.
Triệu Loan Kiệt nghe vậy mới gật đầu đáp ứng, Phó Dĩ Lam nhìn cũng cực kì tiều tụy, Mộc Tịch Bắc liền để cho Thanh Từ đỡ nàng đi xuống.
Sau đó nhìn về phía Ngũ Tư Tư mở miệng nói: Lần này ngươi bị thương không nhẹ, cứ tĩnh dưỡng một thời gian đi, nếu như có chiến sự, cũng đừng xông lên phía trước nữa.
Ngũ Tư Tư gật gật đầu, cũng không có miễn cưỡng, Triệu Loan Kiệt liền đỡ Ngũ Tư Tư xuống dưới nghỉ ngơi.
Ân Mạc Ly lại luôn đứng ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc, mặc dù không bày ra khuôn mặt tươi cười, nhưng khuôn mặt như em bé trước sau như một vẫn làm người ta cảm thấy rất đáng yêu, Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Mạc Ly mở miệng nói: Hai ngày này chuẩn bị trong thành hãy giám sát chặt một chút, đừng để xuất hiện sai lầm, cũng không biết lần này An Nguyệt Hằng sẽ phái ra bao nhiêu người nữa.
Ân Mạc Ly tươi cười: Tỷ tỷ yên tâm, nếu dựa theo lẽ thường, hẳn là An Nguyệt Hằng sẽ phái hai mươi vạn nhân mã, dù sao bây giờ quân ta không có chủ soái, hơn nữa nhân mã căn bản không đến mười vạn người, cho dù cộng thêm hai mươi vạn người tập kích doanh trướng, cũng chỉ mới có ba mươi vạn người, cho nên An Nguyệt Hằng điều động hai mươi vạn người vậy là đủ rồi.
Ân Mạc Ly theo chân Mộc Tịch Bắc, nhìn bóng lưng nữ tử, trong mắt hiện lên một tia tham luyến.
Hai mươi vạn? Mộc Tịch Bắc lắc đầu.
Ân Mạc Ly không biết tại sao Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu, nhưng chỉ an tĩnh lắng nghe.
Cho dù thêm gấp đôi cũng là không đủ. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói, bây giờ An Nguyệt Hằng biết được mình chính là Tịch Tình, chỉ sợ càng muốn giết chết mình cho thống khoái, có thể nói mình được hắn bồi dưỡng không ít, hơn nữa rất nhiều tư tưởng đều là hắn truyền thụ cho, vậy làm sao hắn lại không kiêng kị mình?
Thời gian trôi qua hai ngày, trong doanh trướng nhất thời nghị luận ầm ĩ, bởi vì mãi cũng không có tin tức của Bắc Yến vương truyền đến, cho nên trong lúc nhất thời trong quân doanh nổi nên một loại không khí bất an.
Ngày hôm đó, Ngũ Tư Tư cùng Triệu Loan Kiệt lần nữa tới thăm Bắc Yến vương
Triệu Loan Kiệt cùng Ngũ Tư Tư nhấc màn trướng lên đang muốn đi vào, thì hai tên binh sĩ trước cửa lại cản hai người lại: Đứng lại!
Triệu Loan Kiệt nhíu mày: Chúng ta chỉ muốn vào thăm Vương gia một chút thôi.
Vĩnh Dạ quận chúa có lệnh, bất luận là ai cũng không được vào thăm. Hai người chữ chữ âm vang.
Bây giờ Triệu Loan Kiệt thân phận là Phó tướng, ở trong quân doanh có thể nói là cao nhất ngoài Bắc Yến vương, nhưng bây giờ hai tên binh sĩ này lại cẩn tuân mệnh lệnh của Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Triệu Loan Kiệt luôn nhớ rõ dáng vẻ của Mộc Tịch Bắc lúc mới gặp, một nữ tử nói cười dịu dàng như thế, nhưng luôn bị phụ thân của mình cho rằng, chính mình cũng khó mà xứng đôi, thậm chí phải cưới tỷ tỷ của nàng ta để củng cố quan hệ với nàng ta.
Cho nên, ở trong lòng Triệu Loan Kiệt, Mộc Tịch Bắc luôn có chỗ hơn người, hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng Mộc Tịch Bắc thật sự chỉ là một nữ tử khuê các bình thường, cho nên mặc dù có chút mất mặt, nhưng hắn cũng không khăng khăng đi vào.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trong doanh trướng, Ân Mạc Ly từ đầu đến cuối không rời nửa bước, Mộc Tịch Bắc nhìn tờ giấy trong tay, là tin tức A Tam đưa tới.
Ân Mạc Ly nhìn thấy Mộc Tịch Bắc khép lại tờ giấy, ngồi ở trước bàn bắt đầu rơi vào trầm tư, không khỏi cũng bắt đầu suy đoán trên tờ giấy rốt cuộc viết cái gì.
A Tam đưa đến tin tức, nói An Nguyệt Hằng điều động năm mươi vạn đại quân, dự tính vào sáng mai sẽ đến đây, có quân chi viện Tề Tuấn nhất định càng không sợ hãi, ngày mai nhất định sẽ bắt đầu tiến công.
Mạc Ly, kể từ hôm nay, đệ bắt đầu đảm nhiệm chủ soái, ngay đêm nay, dẫn tất cả mọi người rút lui đến Danh thành. Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ân Mạc Ly, mở miệng nói.
Ân Mạc Ly đầu tiên là sững sờ, sau đó mở miệng nói: Được.
Ngay đêm đó, Ân Mạc Ly sắp xếp cho dân chúng trong thành rời đi hết, bởi vì chuẩn bị từ sớm, cho nên khi rút lui cũng không vội vàng lam lắm, ngược lại còn đâu ra đấy.
Hôm sau trời vừa sáng, quả nhiên trống trận vang lên, chỉ là mới vang lên hai lần thì dừng lại.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên một tòa lầu các cao cao, trước người đặt một cổ cầm, đứng phía sau có Thanh Từ và Ân Mạc Ly, thần sắc ôn hòa, nhìn không ra một chút manh mối.
Cửa thành mở rộng, trên đường phố được quét dọn sạch sẽ bóng loáng, không dính một hạt bụi, thậm chí còn được rải một lớp nước trong, nghiễm nhiên là gọn gàng ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, rõ ràng đã được dọn dẹp rất cẩn thận.
Bây giờ Tề Tuấn thân làm chủ soái, đương nhiên càng phải cẩn thận hơn, An Nguyệt Hằng điều động nhiều nhân mã cho hắn như vậy, không thể không nói điều này khiến hắn rất kích động, cho nên hắn liền nhanh chóng dẫn ba mươi vạn nhân mã đến đây càn quét Hoa Thành.
Vốn cho rằng lần này có thể một kích tiêu diệt Mộc Tịch Bắc, nhưng không ngờ rằng, một đường bôn ba đến trước cổng Hoa Thành, lại nhìn thấy cửa thành mở rộng, toàn bộ trong thành tựa hồ không có một ai.
Tề Tuấn vung tay lên, mấy chục vạn nhân mã sau lưng liền dừng bước, cùng nhau nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ở trên lầu các xa xa, ngay sau đó quan sát toàn bộ cảnh tượng quỷ dị trong thành.
Tề Tuấn sắc mặt âm trầm, không có mở miệng, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau lưng một phó tướng mở miệng nói: Tướng quân, Vĩnh Dạ quận chúa này trấn định như thế, sợ là trong thành đã có mai phục, ta thấy hay là chúng ta rút lui đi, miễn cho bị trúng mai phục, trong thành giờ là thành không, thoạt nhìn thật sự là quỷ dị.
Tề Tuấn vẫn không mở miệng, trước kia trong binh thư cũng đã nói đến kế không thành, nói chung tình hình cực kì tương tự như của Mộc Tịch Bắc hiện giờ, bởi vì trong tay binh mã cực ít, căn bản không chống nổi mấy chục vạn đại quân của mình, cho nên lợi dụng tâm lý chủ soái, xếp đặt thành không, dẫn tới chủ soái không dám tiến công, mà chủ động rút lui.
Bây giờ, tình huống của Mộc Tịch Bắc chính là như thế, nhân mã trong tay Mộc Tịch Bắc vốn cũng không quá mười vạn, cộng thêm hai vạn thủ vệ Kính Thành, rồi cộng thêm hơn một vạn thủ vệ Hoa Thành, trải qua trận chiến tại Kính Thành, e rằng cộng lại cũng không đủ mười vạn, hơn nữa Mộc Tịch Bắc biết rõ tính mình đa nghi, cho nên nàng ta liền sắp đặt thành không, muốn làm cho mình chủ động dẫn binh rút lui.
Tướng quân, chúng ta là...? Một tên phó tướng khác lại mở miệng hỏi.
Tề Tuấn vung tay lên, ánh mắt âm ngoan, Mộc Tịch Bắc quỷ kế đa đoan, cho nên lần này tất nhiên là đoán chắc tâm tư của hắn, cho rằng hắn không dám vào thành, muốn lợi dụng biện pháp này, tạm thời bức lui đại quân của hắn, hắn sẽ không dễ dàng trúng kế như vậy đâu.
Còn nữa, trong tay Mộc Tịch Bắc chỉ có mười vạn người, Tề Tuấn cho rằng, cho dù trong thành này thật sự có mai phục, thì với nhiêu đó người lại có thể làm gì được mấy chục vạn đại quân của hắn? Hắn cũng không tin nàng ta có thể ba đầu sáu tay đùa giỡn quỷ kế với hắn?
Tề Tuấn nhìn Mộc Tịch Bắc ở trên lầu các xa xa, Mộc Tịch Bắc đã vươn ngón trỏ bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn cũng không phải an nhàn đến cực điểm, mà là mang theo khí thế sắc bén xơ xác tiêu điều, tựa như cách không bắn xuống vô số mũi tên, khiến những con ngựa của tướng sĩ hoảng sợ giơ lên móng trước, xoay vòng tại chỗ.
Đa số tướng sĩ sau lưng Tề Tuấn đều cảm nhận được sát ý trong tiếng đàn đang phá không mà đến, dường như mang theo kinh tâm thập diện mai phục cùng bầu không khí đè nén, tỏ rõ trong toà thành này có giấu giếm cơ quan, tuyệt không đơn giản.
Tướng quân, ta thấy Hoa Thành này rất quỷ dị, chúng ta vẫn là tạm thời rút lui đi. Một phó tướng mở miệng nói.
Đúng vậy, tướng quân, ngài xem trong thành này không có một ai, rõ ràng chính là có mai phục, Vĩnh Dạ quận chúa này là nữ nhi của Mộc tướng, sợ là sự tình sẽ không đơn giản như thế đâu.
Nhưng cũng có thể là không thành kế, ta nhớ trên binh thư không thành kế không phải cũng bày như thế sao.
Phải làm sao mới ổn đây. Chúng ta rốt cuộc phải...
Tề Tuấn vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng: Đây là không thành kế, trong tay Mộc Tịch Bắc chỉ có mười vạn binh mã, còn có thể xuất ra quỷ kế gì, hơn nữa nàng ta vừa mới đàn khúc nhạc vô cùng xơ xác tiêu điều, giống như đang nói cho chúng ta biết trong thành này có mai phục, thử hỏi nếu như các ngươi thật sự bày trận mai phục ở trong thành, ngươi còn nhắc nhở quân địch như vậy sao?
Chúng tướng nhất thời cảm thấy có lý, nhao nhao gật đầu, nhìn về phía toà thành không này liền có ý chí nhất định phải chiếm được.
Tiếng đàn của Mộc Tịch Bắc càng ngày càng sắc bén, có chút hơi gấp rút, hai mắt đối diện với Tề Tuấn, nhưng vẫn như cũ không mang theo một tia dao động.
Tướng quân, nếu muốn công thành, chúng ta cần phải nhanh lên, tiếng đàn này làm ngựa bị nhiễu loạn không nhẹ đâu. Một phó tướng mở miệng nói.
Tề Tuấn nhìn ngựa dưới thân đám người, đất dưới chân đều đã bị đào ra một cái hố sâu, xem ra là không thể đợi nữa, lúc này liền vung tay lên, cao giọng nói:
Công thành!
Lời nói này kỳ thật có chút kỳ quái, dù sao thành này không có một ai, còn có cái gì đâu mà công, nhưng mặc dù như thế, đại quân vẫn là từng từng lớp lớp tiến vào, Hoa Thành không thể so với Đế đô, đường đi hơi hẹp, cho nên không ít binh sĩ phải chen chúc nhau, hơi có chút ý tứ kề vai sát cánh.
Đội ngũ rất rất dài, nói chung sau khi toàn quân tiến vào một phần ba, Mộc Tịch Bắc liền ngừng đánh đàn, đứng dậy nhanh chóng biến mất cùng Ân Mạc Ly và Thanh Từ, ngay khi ba người vừa biến mất không lâu, Người Tề Tuấn phái tới cũng đã giết đến nơi, chỉ tiếc, bởi vì Mộc Tịch Bắc sớm đã chuẩn bị chu toàn, cho nên một đoàn người cuối cùng chỉ vồ hụt.
Trong lòng Tề Tuấn khẽ buông lỏng, xem ra suy đoán của mình là đúng, Mộc Tịch Bắc cho rằng đã đoán trúng tâm lý của mình, lại không biết chính mình đã sớm biết nàng ta sẽ suy đoán như vậy, vốn dĩ đã thay đổi ý nghĩ, cho nên kế này của Mộc Tịch Bắc nhất định thất bại.
Mắt thấy địa bàn mà mình đánh hạ được càng lúc càng lớn, trong lòng Tề Tuấn rất mừng rỡ, còn có hận ý không thể kìm nén với Mộc Tịch Bắc, nhớ tới nhà mình nhất môn tướng sĩ, cuối cùng lại thi cốt vô tồn, lột da chết thảm, hắn không thể không hận!
Bây giờ tính cả Đế đô, Mộc Tịch Bắc liên tiếp mất đi ba tòa thành trì, muốn đoạt lại, quả thực là khó như lên trời, thiên hạ này, cuối cùng vẫn sẽ là của An Nguyệt Hằng.
Ngay khi tâm Tề Tuấn vừa buông xuống không lâu, hai bên đường lại đột nhiên nhảy ra vô số người, vô số thùng gỗ ném xuống, áp đảo không ít người, lại còn phun ra rất nhiều chất lỏng màu vàng.
Có mai phục! Có người phản ứng cực nhanh, lúc này liền ý thức được ở trong đây có mai phục.
Ánh mắt Tề Tuấn nhìn theo thùng gỗ kia, nhất thời kinh hãi, không ngờ lại là dầu hỏa!
Đại quân lập tức hoảng loạn, nhưng bởi vì đội ngũ quá dài, con đường lại quá hẹp, nên nhất thời giẫm đạp lên nhau, bị thương vô số, hàng ngũ rối thành một đoàn, các loại thanh âm vang lên liên tiếp không ngừng.
Ngay sau đó từ trên nóc nhà bay xuống vô số mũi tên, trên mỗi mũi tên đều cột hỏa diễm, cháy cực vượng, giống như đã không kịp chờ đợi.
Khi từng mũi tên giống như Lưu tinh từ trong bóng tối bay ra, gặp được dầu hỏa rải khắp mặt đất, lập tức cháy thành một biển lửa.
Biển lửa sáng bừng cũng không bởi vì ở giữa trưa mà trở nên thất sắc, ngược lại còn ở trong gió kêu gào, phun ra ngọn lửa to lớn, vô tình thu gom từng mạng người vào trong đó, gió nhẹ nhàng thổi, cả một biển lửa đỏ rực, đem tòa thành này bao phủ ở bên trong, tựa như một cái lò lửa khổng lồ.
Mặt trời trên trời cùng đại hỏa trên đất nối liền với nhau, giống như một biển lửa không có giới hạn.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trên một đỉnh núi ngoài thành cách đó không xa, an tĩnh nhìn một màn trước mắt, vô số binh sĩ bị ngọn lửa nuốt gọn, da tróc thịt bong, ở xa xa, thậm chí còn có thể nghe được mùi cháy khét của da thịt bị đốt, những khôi giáp dùng để bảo mệnh, giờ phút này lại trở thành độc dược trí mạng, bị lửa nướng, ở dưới ánh mặt trời chói chang, tỏa ra nhiệt độ nóng hổi, ngay sau đó da thịt cũng liền phát ra tiếng vang đét đét, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên một mảnh, ai ai cũng đều chật vật không chịu nổi.
Mộc Tịch Bắc lạnh nhạt nhìn một màn trong thành, mặc dù những binh lính này đều là vô tội, nhưng ở trên chiến trường nào có đúng sai, nếu như hôm nay nàng thương tiếc tính mạng của bọn họ, vậy sao nàng có thể xứng đáng với những Cấm Vệ quân liều chết huyết chiến kia.
Lúc còn ở Kính Thành, nàng liền quyết định làm điều này, khi nàng đứng lặng ở trên tường thành, nàng liền để Phó Dĩ Lam cùng Ân Mạc Ly chia nhau phụ trách việc này, thậm chí vì muốn có đủ dầu hỏa, nàng cũng đã sớm đưa dầu hoả trong Kính Thành chuyển đến Hoa Thành.
Sau đó nàng sắp đặt không thành kế, Tề Tuấn cho rằng hắn nhìn thấu quỷ kế của Mộc Tịch Bắc, lại không ngờ được đến cuối cùng Mộc Tịch Bắc vẫn trước hắn một bước, cờ cao mười chiêu, lại đẩy tâm lý Tề Tuấn về phía trước hai bước, tính toán vô cùng tinh tế.
Đoạn đường này, nàng liên tục lui hai tòa thành trì, thế nhưng một đường cũng không ngừng làm hao tổn nhân mã quân địch, tổn thất của mình lại cực nhỏ, nàng sẽ còn tiếp tục lui lại, cho đến khi cơ hội đến, mới triệt để phản công.
Tề Tuấn tiến về phía trước, mặt trước còn có đường, cũng không như mấy tướng sĩ đằng sau chen chúc nhau như vậy, cũng khó khăn lắm mới tránh thoát không ít thế lửa, mà thứ nước trong nhìn thấy ở trên mặt đất trước đó, trên thực tế đều là dầu hoả pha loãng, hỏa tiễn vừa ra, trong nháy mắt toàn bộ toà thành đều bị thiêu đốt.
Những hỏa tiễn kia tựa như mọc thêm con mắt, luôn luôn đi theo Tề Tuấn, hơn nữa vì trên mặt đất có dầu hoả, nên Tề Tuấn liền bị trượt chân, hai mắt đỏ bừng, bàn tay trắng nõn nắm chặt thành quả đấm, đấm bịch bịch xuống mặt đất mấy lần, đấm đến khi các khớp ngón tay đều tràn ra máu tươi.
Tề Tuấn hai mắt đỏ bừng, quỳ trên mặt đất, cũng mặc kệ dính phải dầu hỏa, nhìn Mộc Tịch Bắc bình yên đứng lặng ở trên đỉnh núi phía xa xa, ngửa mặt lên trời gào to:
Trời sinh Du sao còn sinh Lượng!
( Theo Tam Quốc Diễn nghĩa kể lại: Chu Du và Gia Cát Lượng đều là những quân sư nổi tiếng thời Tam Quốc, Chu Du bị Gia Cát Lượng chọc tức đến chết, trước khi chết ông đã thốt lên câu nói này. Có gì xem thêm Tam Quốc Diễn Nghĩa)
Chẳng lẽ ông trời cũng không chịu giúp Tề gia bọn hắn sao? Vì sao bao nhiêu lần đều bị nàng ta tính kế, vì sao Tề Tam công tử chưa từng thất bại, vậy mà bây giờ lại liên tiếp thảm bại trước mặt Mộc Tịch Bắc!
Một thùng dầu hỏa như mưa trút xuống, Tề Tuấn khó khăn tránh thoát, nhưng vẫn bị dính không ít, một mũi tên theo sát trong nháy mắt xẹt qua hai má của hắn.
Bởi vì trong thành đều là khói, cho nên Tề Tuấn kịch liệt ho khan, nhìn khói đặc cuồn cuộn trước mắt, cùng một đám binh sĩ tử thương, Tề Tuấn lo lắng hô to: Nhanh, rút ra ngoài thành, nhanh khụ khụ...
Thân thể Tề Tuấn dường như rất tệ, cứ ho khan không ngừng, mà đại hỏa nhanh chóng lan về phía Tề Tuấn, Tề Tuấn né tránh không kịp, khuôn mặt trong nháy mắt liền bị thiêu đốt hơn phân nửa, nửa gương mặt biến thành màu tím đen, nhìn cực kì dữ tợn, không còn trông thấy một chút dáng vẻ của công tử tuấn tú trước đó.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy bộ dáng của Tề Tuấn, trong lòng nhịn không được cảm thấy thật đáng tiếc, Tề Tuấn này vận khí thật đúng là không tệ, không nghĩ tới một trận đại hỏa lại chỉ hủy đi nửa gương mặt của hắn, kỳ thật nàng sớm nên nghĩ ra, Tề gia hủy diệt, Tề Tuấn lại luôn mai danh ẩn tích, nếu không muốn bị Mộc Chính Đức cùng Hoàng đế đả kích, thì hắn chỉ có thể đi theo An Nguyệt Hằng mà thôi.
A!
Tề Tuấn phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, cả người đều ở trong khói mù Hoa Thành, đại hỏa cháy chừng nửa canh giờ, rốt cục có xu thế nhỏ lại.
Mộc Tịch Bắc! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tề Tuấn ôm lấy nửa mặt dữ tợn của mình, nhìn Mộc Tịch Bắc ở trên đỉnh núi xa xa, trong lòng hận và căm tức tuyệt không phải dăm ba câu là có thể nói ra được, thù hận với Mộc Tịch Bắc, vẫn luôn khắc sâu trong tâm hắn, nếu như không thể trừ bỏ nàng ta, hắn thật sự là không có mặt mũi đối mặt với những người Tề gia.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy thế lửa trong thành đã nhỏ lại, cũng không để ý tới khuôn mặt vặn vẹo của Tề Tuấn, lần này bị thương nặng như vậy, chắc hẳn lại có thể tranh thủ thêm mấy ngày, như vậy thì chắc có thể nắm vững thắng lợi trong tay rồi.
Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Mạc Ly ở bên cạnh, mở miệng nói: Đoán thử xem thiêu chết khoảng bao nhiêu người?
Ân Mạc Ly ngưng mắt suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói: Chết khoảng mười lăm vạn, bị thương khoảng bảy, tám vạn.
Mộc Tịch Bắc gật đầu: Không chênh lệch lắm, chỉ là bị bỏng sẽ cực kì đau đớn, e rằng chưa tới vài tháng là chưa khỏe lại được.
Ân Mạc Ly thật sự bội phục, mở miệng nói: Tỷ tỷ, không thể ngờ, không uổng phí một binh một tốt mà có thể diệt được vô số quân địch, tỷ tỷ thật sự là mưu kế hay, ta thấy ngày An Nguyệt Hằng đại bại cũng không còn xa nữa đâu.
Ân Mạc Ly thật lòng nói với Mộc Tịch Bắc, kỳ thật trong lòng của hắn còn có rất nhiều điều không hiểu, nhưng hắn nghĩ, chỉ cần hắn một mực đi theo bên người nàng, thì đến cuối cùng cũng sẽ nhìn ra tất cả thôi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Cảm tạ phiếu của các bảo bối ~ Gần đây trời nóng quá, cả người ta đều là mồ hôi, khó chịu chết đi được, muốn ngủ cũng nóng không chịu được, có rất nhiều muỗi đốt người, các ngươi ai tới tìm ta chơi, ta xào cho một bàn... Ha ha ha
Chờ ta nghỉ xong về nhà, ta sẽ tặng mọi người mấy ngàn chữ.... Ahihi, thương các ngươi không giải thích